Hơi thở gấp gáp của hắn khó mà tự kiềm chế được, Tiết Tịnh Kỳ từ từ mở mắt, cố gắng đẩy cơ thể hắn ra, nhưng cơ thể hắn lại cứng ngắc không thể nhúc nhích, căn bản có đẩy cũng không được.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn khó chịu của hắn, không khỏi phì cười, nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh.
"Tịnh Kỳ... Có thể, có thể hay không..." Giọng nói trầm thấp khàn khàn có chút khó chịu, hắn đưa tay ôm chặt lấy thân thể của cô.
Giọng điệu gần như van xin khiến Tiết Tịnh Kỳ thiếu chút nữa không cầm cự được, nhưng bây giờ không phải lúc, cô lập tức phải trở về
“Chuyện đó… hiện tại không được rồi, chàng nhịn đi!” Tiết Tịnh Kỳ chợt thu tay lại, từ dưới cánh tay hắn từ từ tuột xuống.
Thích Mặc Thanh nhất thời nhụt chí, nhìn kẻ gây tội, nghiến răng nghiến lợi: "Là ai khiến ta trở thành bộ dạng này, ngược lại nàng nói đi là đi."
Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười, sửa lại mái tóc hơi rối, nhìn khuôn mặt ửng hồng gợi cảm của hắn, đột nhiên cảm giác có chút thành tựu.
“Sau này, ta nhất định sẽ bồi thường cho chàng, nhưng hiện tại ta phải đi trước, trời sắp tối rồi, nếu không Doãn Tiêu La sẽ nghi ngờ.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ lên bầu trời bên ngoài.
Cứ để cô đi như vậy, Thích Mặc Thanh cảm thấy rất không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác, muốn có được cô, hắn chỉ có thể đợi thêm một tháng nữa.
Hắn sợ mình sẽ không đợi được lâu như vậy, nhìn người trước mặt, hắn không nhịn được chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn cô, có chút không cầm cự được, nói: "Muốn đi thì đi, tí nữa trời tối, đường tuyết khó đi."
“Ta biết.” Tiết Tịnh Kỳ vẫy tay với hắn, quay người, rời khỏi thư phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô không nhịn được mà bật cười vui vẻ, nhìn dáng vẻ muốn ngừng mà không được của hắn là cô lại thấy thỏa mãn lắm.
Mà bên trong Thích Mặc Thanh đã nghe được tiếng cười như chuông bạc của cô, mảnh mềm nhất trong lòng hắn từ từ rơi xuống, như thể trên đời chỉ còn lại nụ cười của cô.
Không gì có thể chiếm được trái tim hắn nữa, không gì có thể khiến trái tim hắn rung động như thế.
Ôn Vương Phủ, Doãn Tiêu La đang ngồi dưới bệ cửa sổ, nhìn hình ảnh xinh đẹp, tinh xảo của mình trong gương đồng, không khỏi cong môi lên.
Doãn Tiêu La chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Đông Vân bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Người còn chưa trở về?"
Đông Vân lắc đầu: "Bẩm Vương phi, vẫn chưa trở về."
“Đã là giờ gì rồi?” Doãn Tiêu La không nhịn được hỏi.
ngôn tình hoàn“Giờ Thân ạ.” Đông Vân đáp.
Doãn Tiêu La cười lạnh, không khỏi phẫn nộ nói: "Đã đến giờ Thân rồi, còn chưa trở về. Không phải đang lén lút với nam nhân sao? Đợi nàng ta trở về, không giải thích cho rõ ràng, xem ta sẽ đối phó với nàng ta như thế nào?"
Dứt lời, nàng ta đập mạnh chiếc lược gỗ trên tay đập thẳng vào chiếc gương đồng phát ra tiếng “Bịch”
Đông Vân đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn xuống được.
Nàng ta luôn nhắc nhở mình về thân phận hiện tại, không thể muốn làm gì thì làm được.
Doãn Tiêu La có chút không nhịn được nằm bên cạnh sạp mềm, hơi híp cặp mắt nói: "Chờ một lát nữa đi."
Vừa dứt lời, bên ngoài có một bóng người vội vả chạy vào một nha hoàn mặc áo kép màu hồng đào, ùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Doãn Tiêu La.
"Bẩm Vương phi, đã về rồi." Nha hoàn thở hồng hộc nói.
"Nói rõ một chút, ai trở về?" Doãn Tiêu La chống nửa người dậy, chậm rãi khoan thai nói.
Nha hoàn kia hắng giọng: "Bẩm Vương phi, Trắc Vương phi đã trở về, đang ở tiền viện, chắc là chuẩn bị vào Lục Nguyên Cư."
Doãn Tiêu La nghe vậy, mở hai mắt ra, từ sập mềm ngồi dậy.
"Theo lời ta dặn, nói ngọc bội Vương gia đưa ta không thấy đâu, tìm lần khắp phủ đều không thấy, duy chỉ có Lục Nguyên Cư là chưa tìm thử, các ngươi cùng ta đi Lục Nguyên Cư tìm thử xem." Doãn Tiêu La sờ đồ trang sức trên người, thản nhiên nói.
Nha hoàn bên cạnh không dám chống lại lệnh của nàng ta, cũng biết nàng ta đã lên kế hoạch từ trước, lúc này chỉ đành gật đầu một cái, lập tức xông ra ngoài.
"Vương phi, ta cũng đi xem một chút." Ánh mắt Đông Vân trở nên lạnh lùng.
Nhưng là Doãn Tiêu La nhưng lắc đầu một cái: "Không được đi, ngươi cứ ở bên cạnh ta, đợi một lát sẽ có kịch hay để xem."
Nghe được những lời này, Đông Vân lập tức dừng lại, có chút lúng túng lùi về phía sau.
Thiếu chút nữa là lộ tẩy.
Tiết Tịnh Kỳ còn chưa bước chân vào Lục Nguyên Cư, đã thấy năm sáu nha hoàn vội vã chạy đến, vây quanh người, chặn cô lại.
"Trắc Vương phi, đắc tội." Một nha hoàn nghiêm nghị lên tiếng, nháy mắt với mấy nha hoàn bên cạnh, rồi tiến gần về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Mấy người vừa tới ai này cũng hung hăng, nhắm vào Tiết Tịnh Kỳ, hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Hàn Nguyệt lạnh lẽo, sắc mặt rất khó coi nhìn chằm chằm các nàng ta, lạnh lùng nói: "Đứng lại, Trắc Vương phi há phải là người các ngươi có thể đến gần?"
Ánh mắt Hàn Nguyệt lạnh lùng như sương khiến cho mấy nha hoàn kia hơi chùn bước, nhưng ma ma cầm đầu còn gì chưa thấy qua, chẳng lẽ lại đi sợ một nha hoàn hồi môn?
"Hàn Nguyệt cô nương, Vương gia đưa cho Vương phi một miếng ngọc bội, mà nay không thấy đâu, tìm khắp Ôn Vương Phủ cũng không thấy, chúng ta chỉ là muốn tìm xem trên người Trắc Vương phi có hay không thôi." Ma ma dứt lời, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm: "Xin Hàn Nguyệt cô nương nhường một chút."
Không thấy ngọc bội? Doãn Tiêu La có thể nghĩ ra chiêu thấp kém như vậy để gây phiền toái cho cô, Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được cười thầm
Hàn Nguyệt bước tới gần vị ma ma kia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta: "Nếu là ta nói không thì sao?"
Vị ma ma này cũng không phải người dễ chọc, ánh mắt bà ta lạnh lẽo, nhìn sang mấy nha hoàn bên cạnh: "Vậy đừng trách lão nô không khách khí, các ngươi lên lục soát cho ta."
Vừa dứt lời, mấy nha hoàn liền tiến lên một bước, đi về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Hàn Nguyệt ở bên kia yên lặng không một tiếng động, nhặt lên một nắm tuyết, vo thành hình tròn, kẹp ở năm đầu ngón tay, ném về phía các nàng, nhắm giữa trán.
"Ai ui! Đau quá!" Mấy nha hoàn bưng trán, chỉ thấy giữa trán vừa đau vừa lạnh.
"Là ai làm? Ra đây cho ta, dám động thủ với nha hoàn của Vương phi, không muốn sống nữa phải không?"
Vừa dứt lời, vị ma ma kia đột nhiên thấy đau đớn, ôm lấy trán, từ từ lui về phía sau.
"Đáng chết, đáng chết... Là ai dám đánh ta?" Ma ma kia hét lên the thé, nấp vào cái cột bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Tiết Tịnh Kỳ bước lên phía trước, nghiêng đầu nhìn rồi lạnh lùng nói: "Ta hỏi ma ma, là ai bảo nơi này có ngọc bội của Vương phi?"
Ma ma kia sợ hết hồn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, do dự một hồi, rồi hùng hổ nói: "Chả ai bảo lão nô cả, lão nô cũng chỉ nói có thể ngọc bội đang ở chỗ Trắc Vương phi, muốn lục soát chút thôi."
Tiết Tịnh Kỳ lui về phía sau một bước, chắp tay về phía sau, hơi híp mắt nhìn bà ta, gật đầu một cái: "Rất tốt, ma ma vẫn còn biết ta là Trắc Vương phi, ngươi là nô tỳ, ai cho ngươi cái quyền lục soát ta?"
"Cái này..." Ma ma kia ngẩn người ra, không ngờ Tiết Tịnh Kỳ mồm miệng lại lanh lợi vậy, có chút kinh ngạc.
Còn tưởng là quả hồng mềm dễ nắn, không nghĩ lại là một con nhím.
"Là ta bảo nàng tới tra, ngọc bội Vương gia đưa ta hôm thành thân, Vương gia đã tự tay tháo nó từ bên hông rồi đưa cho ta, ta vẫn luôn mang theo bên người, mấy ngày trước làm mất, ta vô cùng hốt hoảng, tra một chút thì cũng không quá đáng chứ?" Giọng nói của Doãn Tiêu La từ xa truyền đến tai Tiết Tịnh Kỳ.
Ngay sau đó, bóng người Doãn Tiêu La liền đi tới bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, giống như con cọp cái đang diễu võ dương oai.
Hàn Nguyệt cảnh giác đứng chắn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, sợ rằng Doãn Tiêu La sẽ làm tổn thương cô.
Tiết Tịnh Kỳ vỗ vai Hàn Nguyệt, ra hiệu cho nàng ta lui ra, mình không sao.
"Vương phi, nếu miếng ngọc bội là Vương gia đưa cho người lúc thành thân, người lại luôn đeo bên người, hẳn sẽ cất giữ rất cẩn thận mới phải, tại sao nói mất là mất được? Chẳng lẽ có trộm trong nhà?" Tiết Tịnh Kỳ ra vẻ sợ hãi nói.
Doãn Tiêu La cười lạnh một tiếng: "Chính là ý này, ta chưa từng mang nó ra ngoài, sao có thể dễ dàng mất như vậy, chắc chắn có trộm tặc trong nhà, phải tra xét cho rõ."
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu một cái, trong lòng sáng tỏ: "Vật quý giá như vậy, Vương phi chắc hẳn cất giấu rất kỹ, cũng không nhiều người biết Vương phi để đâu, cho dù bị mất, cũng chỉ có thể do Vương phi vô ý làm mất."
"Người... ngươi tranh cãi cũng vô dụng, dù sao vật cũng đã mất, bây giờ ta muốn tra hết vương phủ, chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ nên mới không cho ta tra?" Doãn Tiêu La trừng mắt nhìn cô, cậy mạnh nói lời vô lý.
Nàng ta là Vương phi, là chính thất, trừ Ôn Vương, ai cũng phải nể mặt nàng ta, cho dù chỉ là ứng phó, cũng không ai dám ngăn cản nàng ta.
Tiết Tịnh Kỳ bất lực buông tay, thở dài nói: "Chẳng qua ta lo khi Vương gia trở về sẽ trách tội người, nếu như Vương phi không sợ, thì cứ việc tra."
Vương gia trách tội? Doãn Tiêu La khinh thường cười nhạo một tiếng.
"Ngươi đang nói đùa sao? Sao Vương gia lại trách tội ta? Trong lòng Vương gia có ai, ta biết rõ, coi như bây giờ hắn coi trọng ngươi thì đã làm sao? Tương lai khi biết rõ bộ mặt thật của ngươi, sẽ chán ghét, ghê tởm người."
Doãn Tiêu La nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn mắng chửi, hai tay nắm chặt trong ống tay áo.
Thấy nàng ta kích động như vậy, Tiết Tịnh Kỳ hiểu ra, trong những ngày qua, rốt cuộc nàng ta đã tích tụ bao nhiêu tức giận, cũng biết rốt cuộc nàng ta oán hận mình nhường nào.
Hai mắt Doãn Tiêu La đỏ ngầu, hận không thể phanh thây Tiết Tịnh Kỳ thành trăm mảnh, nhưng giờ nàng ta không thể làm thế, coi như bây giờ không thể, không có nghĩa tương lai cũng không thể.
Ôn Vương bị nữ nhân này xúi giục, phái người đẩy nàng ta xuống nước, may mà nàng ta còn sống, chỉ cần còn sống, nàng ta sẽ không để người hại mình được sống yên ổn.
Nàng ta muốn gom sự sỉ nhục mà bản thân phải chịu đựng từng chút từng chút một, sau đó trả lại gấp đôi.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ lạnh đi: "Nếu Vương phi đã nói vậy, thì mời, tra cho rõ, sẽ biết thực hư thế nào."
Dường như chỉ chờ câu nói này, Doãn Tiêu La nở một nụ cười đầy ngông cuồng, đánh mắt với ma ma bên người.
"Còn không mau tra đi! Nếu Trắc Vương phi đã lên tiếng, vậy thì nhất định phải tra cho rõ, tra cho kỹ, nhất định không được để Trắc Vương phi phải chịu oan ức." Doãn Tiêu La lạnh lùng nói.
"Dạ, Vương phi." Ma ma kia lập tức sảng khoái, gọi mấy nha hoàn khác, vội vã đi về phía Lục Nguyên Cư.