Ba ngày sau, Thận Hành Ti tra khảo Lâm Tùng, cuối cùng cũng đã có kết quả. Mấy ngày ở nơi đó, dù không chết cũng sống dở chết dở.
Lâm Tùng cũng coi như một người đàn ông trượng nghĩa, không hé răng nửa lời. Đến cuối cùng, quan thẩm vấn chính nói với hắn ta, toàn bộ sách trong phủ của hắn ta đã được tìm thấy. Doãn Hoàng hậu cũng đã bị nhốt vào Lãnh cung, lúc đó hắn ta mới mở lời.
Chỉ là khi ký tên, chấp thuận, một mình hắn gánh toàn bộ tội trạng và không liên quan chút nào đến Doãn Hoàng hậu.
Gia Thành Đế nhìn qua lời khai mà quan thẩm vấn chính nộp lên. Khi nhìn đến phần cuối, sắc mặt của ông ta càng trở nên khó coi. Ông ta đập mạnh lời khai xuống bàn, ôm ngực không biết phải nói gì.
“Hắn ta, hắn ta chỉ là một tên thái giám hèn mọn, mà lại có thể nói nhiều chuyện bên tai Hoàng hậu như vậy. Một mình hắn có thể làm được nhiều chuyện như vậy cho Hoàng hậu ư? Ngươi nói xem, chuyện này có thể xảy ra không?” Gia Thành Đế nhìn vị quan phía dưới, hỏi.
Vị quan đó cúi đầu, khom lưng, nói: “Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, người này vừa xảo trá lại vừa độc ác, hơn nữa hơn hai mươi mấy năm sống trong cung không ai phát hiện ra thân phận thật sự của hắn. Như vậy xem ra, hắn quả thật có thể một mình làm được hết mọi việc.”
“Đúng vậy. Người này trà trộn trong cung nhưng lại không một chút phòng bị. Khiến hắn thân tàn ma dại cũng không thấy đáng thương!” Gia Thành Đế hung hăng ngồi xuống ghế rồng.
Trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, vả lại có rất nhiều mạng người và con cháu hoàng tộc gị giết hại. Tất cả đều do một người gây ra, suy nghĩ này khiến người ta vô cùng căm phẫn.
Nếu giữ lại người này thêm một ngày, mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
“Quả đúng như vậy. Chỉ là không biết trong cung còn đồng đảng khác của hắn hay không. Nếu còn thì cũng phải bắt cho bằng được.” Vị quan phía dưới đưa tay ra, làm động tác bắt người, rồi trầm giọng, nói.
Gia Thành Đế lập tức trợn trừng mắt: “Đồng đảng? Còn có đồng đảng ư? Không tiếc bất cứ giá nào, chúng ta nhất định phải bắt được đồng đảng của hắn!”
“Vi thần chỉ nghĩ như vậy thôi. Tên tội phạm vẫn không thừa nhận hắn có đồng đảng. Vi thần không biết có nên điều tra kỹ chuyện này hay không!” Vị quan đó lại nói.
Gia Thành Đế gật đầu, nhíu mày nghĩ một lát, rồi nói: “Trục xuất toàn bộ cung nữ, thái giám, những người hầu thân cận với Hoàng hậu Doãn Thị ra khỏi cung. Đày tất cả cung nữ, thái giám từng tiếp xúc với tên tội phạm đó đến sa mạc phía Tây. Về phía tên tội phạm, hãy chọn ngày chém đầu hắn, trị tội trước bàn dân thiên hạ.”
Vị quan đó gật đầu, đáp ứng chỉ thị của Gia Thành Đế. Rõ ràng Doãn Hoàng hậu chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng lại chỉ bị đày vào Lãnh Cung cho xong chuyện. Về phía những sinh mạng vô tội đó, lẽ nào không ai chịu trách nhiệm với họ ư?
Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Mưa gió nổi lên khắp nơi trong cung, từ trước đến nay, mưa to tuyết lớn chưa bao giờ có ý định dừng lại. Hiện giờ, điều duy nhất hắn có thể làm được, có lẽ chỉ là tìm cách sống sót trong những ngày gió tuyết này mà thôi.
Sau khi ra khỏi Ngự thư phòng, Ngụy đại nhân đi qua góc tường bên dưới hậu đài rồi đi nhanh đến cuối đường. Người đó đã đợi sẵn ông ta ở phía trước.
“Vương gia, mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi. Hoàng Thượng quả nhiên đúng như những gì người đã lường trước.” Ngụy đại nhân chắp tay, nói.
Thích Mặc Thanh vịn lan can, đặc biệt đứng đợi ông ta ở đây, suy cho cùng cũng không thấy thất vọng.
“Ta biết rồi. Ngụy đại nhân, vất vả cho ngài rồi.” Thích Mặc Thanh xoay người lại, cười với Ngụy đại nhân, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
“Vương gia nói gì vậy, có thể cống hiến sức lực vì Vương gia, đây là phúc phận của vi thần. Huống hồ, Hoàng hậu nương nương làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, đây cũng là báo ứng của bà ta.”
Trên mặt Nguy đại nhân lộ rõ vẻ căm hận, ông ta không ngờ người đứng đầu Lục cung vẫn luôn hiểu chuyện mà cũng có lúc hồ đồ như thế. Thật sự không thể tha thứ được!
Thích Mặc Thanh nghe thấy lời này của ông ta thì vô cùng tán thưởng gật đầu: “Ngụy đại nhân làm quan trong triều đình đã lâu. Nhưng ngài không chỉ không dính líu đến những tranh chấp đảng phái trong triều đình mà tấm lòng lại thanh liêm, trong sạch. Ngụy đại nhân phân rõ phải trái, không sợ quyền thế, không sợ thủ đoạn, luôn ngẩng cao đầu, làm việc ngay thẳng, thảo nào phụ hoàng lại tín nhiệm ngài như vậy.”
Được Thích Mặc Thanh khen ngợi, Ngụy đại nhân vô cùng vui mừng. Nhưng cũng không vì thế mà trở nên hồ đồ.
Chuyện này quả thật là nhờ sự tin cậy của Gia Thành Đế dành cho ông ta nên mới có thể để ông ta làm người thẩm vấn chính trong vụ án của Lâm Tùng lần này. Nhưng có thể dễ dàng tìm được nhược điểm của Lâm Tùng và khiến hắn ký tên, chấp thuận, đó lại là công lao của Thích Mặc Thanh.
“Vương gia, chuyện lần này nếu không nhờ Vương gia sai người truyền thông tin và nội dung của sách đến, thì vi thần sao có thể phá được án nhanh như vậy, đồng thời lại có thể nhận được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng. Suy cho cùng, chuyện này, Vương gia vẫn có công lớn nhất.” Ngụy đại nhân đùn đẩy, nói.
Ngụy đại nhân không chỉ làm việc phân rõ phải trái, mà còn vô cùng khôn khéo trong cách đối nhân xử thế, ông ta là một người vô cùng nhanh trí.
Nếu người khác có thể sử dụng, tín nhiệm người này thì nhất định ông ta sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Thích Mặc Thanh nhìn những bông tuyết trắng trên trời, cảm thán: “Trên thế giới này, cho dù là ai thì trong lòng cũng có thanh kiếm thiện và ác. Có người sẽ có ý niệm xấu xa, có người sẽ một lòng vì muôn dân thiên hạ, hành động chính nghĩa. Mà ta cũng chỉ hi vọng thiên hạ có thể thái bình, dân chúng vui vẻ, yên ổn, đây mới là gốc rễ của quốc gia.”
Cuối cùng, chàng khoan thai thở dài, rồi nhìn sang Ngụy đại nhân: “Chắc hẳn trong lòng đại nhân cũng nghĩ như vậy.”
Ngụy đại nhân dường như sửng sốt một hồi. Ông ta không ngờ Thích Mặc Thanh hóa ra lại luôn quan tâm đến muôn dân thiên hạ như vậy. Ông ta chắp tay thở dài: “Vương gia bận lòng với muôn dân thiên hạ như vậy, vi thần cảm thấy rất hổ thẹn.”
Nhưng Thích Mặc Thanh lại lắc đầu: “Đại nhân đã làm rất tốt rồi, ngài mới là tấm gương sáng cho các văn võ bá quan trong triều đình. Nếu ngày nào đó, đại nhân được phụ hoàng trọng dụng, chắc chắn ngài sẽ là một vị quan thanh liêm luôn vì dân chúng thiên hạ.”
Vị quan thanh liêm ư? Ngụy đại nhân không biết đã bao lâu mình không nghe thấy những lời như vậy rồi.
Ông ta bắt đầu từ vị trí quan thất phẩm nhỏ bé. Từ quê hương lưu lạc đến chốn kinh thành. Ông ta hiểu biết sâu rộng, lĩnh hội được tình cảnh của muôn dân. Ông ta biết dân chúng đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Vì thế, ông ta mới thề rằng, mình phải làm một vị quan thanh liêm, vì dân chúng thiên hạ.
Chỉ là sau khi vào làm quan trong triều đình, ông ta mới phát hiện, rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì ông ta nghĩ.
Trong triều tồn tại quá nhiều thế lực tà ác, quần thần thì dễ nao núng giống như cỏ lau, không biết phương hướng rõ ràng, lúc nào cũng chỉ biết xu nịnh Thái tử, Hoàng tử, phân chia bè phái. Bầu không khí trong triều đình khiến lòng ông ta nguội lạnh.
Nào ngờ hôm nay, lại được Hoàng tử nói như vậy, ông ta không khỏi tăng thêm cảm tình với Thích Mặc Thanh.
“Vương gia, vi thần chỉ là một vị quan tầm thường trong triều đình. Hôm nay có thể được Vương gia tán thưởng như vậy, đây là phúc phận của vi thần. Ngày nào đó, nếu Vương gia cần đến vi thần, xin người cứ việc phân phó. Dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vi thần cũng không chối từ.” Ngụy đại nhân cúi người, thâm trầm nói.
Thích Mặc Thanh dùng lực ở hai tay đỡ ông ta dậy, gật đầu.
Sau khi thu phục được Ngụy Tập, Thích Mặc Thanh dường như cũng an lòng hơn nhiều.
Hôm nay khó khăn lắm Thích Mặc Thanh mới vào cung một chuyến, trong lòng chàng vẫn luôn ghi nhớ cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ.
Lần trước, sau khi Lãnh Tước chẩn đoán bệnh cho cô xong, hắn chỉ thản nhiên nói một câu không có gì đáng ngại. Nhưng Thích Mặc Thanh vẫn không hề yên tâm, đi đi lại lại, cuối cùng bèn đi đến trước cửa Đông Hoa Viên.
Nơi này vẫn luôn yên tĩnh như trước đây. Thích Mặc Thanh chậm rãi đi vào phòng.
Hàn Nguyệt vừa khéo đi từ trong phòng ra. Thấy Thích Mặc Thanh, nàng ta hơi ngạc nhiên, đang định cúi đầu chào hỏi thì Thích Mặc Thanh chợt ngăn lại, dùng tay làm động tác “suỵt”.
“Nàng ấy đâu?” Thích Mặc Thanh thấp giọng, hỏi.
Hàn Nguyệt cũng thấp giọng, nói: “Bẩm Vương gia, công chúa đã ngủ rồi ạ.”
Ngủ rồi? Vậy chẳng phải là chàng đến đây không đúng lúc rồi ư? Nhưng thế cũng tốt, bớt gặp mặt, đỡ khiến cô khó chịu.
Với tích cách của Tiết Tịnh Kỳ mà nói, chuyện lần trước, cô chắc hẳn vẫn ghi nhớ trong lòng.
“Ngươi lui xuống đi, để ta vào xem thử.” Thích Mặc Thanh phất tay, nghiêm trang đi vào.
Chàng cố gắng bước thật khẽ, bộ triều phục màu xanh khiến dáng người của chàng càng thêm cao lớn. Trên mặt không nở nụ cười, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, khiến người khác không dám đến gần.
Chỉ khi gặp Tiết Tịnh Kỳ, chàng mới có sự thâm tình như vậy.
Cô yên tĩnh nằm trên giường, hít thở vô cùng đều đặn. Chỉ là khi ngủ, cô luôn nhíu mày, không biết đang lo lắng điều gì.
Thích Mặc Thanh đưa tay ra vuốt phẳng lông mày cho cô. Thấy Tiết Tịnh Kỳ hơi khó chịu, muốn trở mình, Thích Mặc Thanh lập tức dừng động tác của mình lại, không dám cử động nữa.
Thích Mặc Thanh đường đường là Minh Vương, vậy mà lại có thể bằng lòng thấp kém đến mức này vì một cô gái. Nhưng mà sự thấp kém này lại khiến chàng vô cùng vui vẻ và ngọt ngào.
Chàng đưa hai tay lên, chậm rãi vuốt ve gò má cô, nhận thấy sắc mặt của cô trông hơi khó coi.
Rốt cuộc, hơn một năm nay Tiết Tịnh Kỳ đã đi đâu? Vì sao cả gương mặt lại trở nên khác lạ như vậy? Cô đã bị tổn thương như thế nào? Có phải cũng từng cảm thấy tuyệt vọng hay không?
Đáng tiếc khi Tiết Tịnh Kỳ khổ sở, khó chịu, chàng lại không ở bên cạnh cô.
Nếu không phải vì bản thân nhận nhầm người, nhận nhầm tỳ nữ đã sử dụng thuật dịch dung thành cô, thì bây giờ hai người họ chắn hẳn đã thành thân rồi!
Tiết Tịnh Kỳ càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy đau khổ. Chàng nắm chặt hai tay thành quyền, chỉ hận không thể tự đấm cho mình một cái thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT