“Một công chúa vừa bình thường vừa nghịch ngợm, sao lại có tính nhẫn nại lớn đến như thế để tìm một người tướng mạo giống với Tịnh Kỳ về kia chứ?” Thích Mặc Thanh cảm thấy không thể tin nổi.
Trừ phi cô ta đã bí mật nuôi dưỡng một người không thể tìm ra, lại là một cô công chúa không nhận được sự yêu thương, không có bất kì thế lực nào nâng đỡ, căn bản không thể làm ra chuyện như thế này được.
“Quả thực chuyện này hơi kì quái, vương gia, chi bằng để thuộc hạ đi điều tra lại xem sao?” Giả Sơn nói.
Thích Mặc Thanh nghĩ ngợi một lúc, đưa tay ngăn lại động tác của đối phương.
“Trước mắt, không cần tra gì cả, nếu có thể tra ra, vậy thì trong khoảng thời gian đến Thành Châu chúng ta đã điều tra ra rồi, hai ngày nay cứ quan sát trước đã”, Thích Mặc Thanh chau mày nói.
Chuyện này ngay cả chàng cũng không thể hiểu nổi.
Giả Sơn gật gật đầu, nhưng người con gái nhìn thấy sáng nay ở hoàng cung, quả thật rất giống với Tiết Tịnh Kỳ.
Nếu như hắn không phải từ Thành Châu trở về, chắc chắn sẽ nhận nhầm đó là Tiết Tịnh Kỳ.
“Vương gia, vị vương phi trong phủ kia, rốt cuộc có phải thật hay không?” Giả Sơn nghi hoặc hỏi.
“Là thật thì không thể giả, là giả thì không phải thật.” Thích Mặc Thanh nhếch miệng cười, sự lạnh lẽo trong đôi mắt lại càng sâu đậm hơn.
Mực trên cây viết lông có vẻ nhiều, Tiết Tịnh Kỳ ngâm vào nước cho tan bớt, cho đến khi mực được rửa sạch hết mới chấm vào nghiêng mực một lần nữa.
“Công chúa, người đã viết cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Hàn Nguyệt cầm chữ cô vừa viết lên, nghiêm túc quan sát, cảm thấy kiểu chữ này rất kỳ lạ.
“Công chúa, chữ này người viết theo thể gì vậy ạ. Tại sao nó lại khác với thể chữ mà chúng nô tỳ viết thế này?”
Tiết Tịnh Kỳ thu bút về, cô luôn cảm thấy nét chữ của mình không đẹp chút nào cả.
“Cái này là do ta tự sáng tạo ra, gọi là kiểu chữ Tiết.” Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười, bảo cuộn giấy lại.
“Chữ Tiết ư? Lấy họ đặt cho thể chữ, đúng là hiếm thấy.” Hàn Nguyệt đứng một bên vừa cuộn giấy lại vừa nói.
“Thiên hạ rộng lớn, có chuyện gì mà không có.” Tiết Tịnh Kỳ cảm thán.
Trong thư phòng chỉ có hai người, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi, Tiết Tịnh Kỳ mở cửa sổ ra xem, trong lòng dẫu sao đi nữa cũng không thể bình tĩnh lại.
Mặc dù cô biết rằng A Lạc Lan đang ở trong tình trạng rất an toàn tại vương phủ, nhưng cô vẫn không thể yên tâm.
Quyền lực của cô trong cung vẫn chưa ổn định, và những người cô quen biết cũng có hạn. A Lạc Lan còn lạ lẫm khi ở trong vương phủ chứ đừng nói đến việc có thể gửi tin tức ra ngoài.
Cô lại lấy một tờ giấy khác ra, bất giác nhìn Hàn Nguyệt đang đứng kế bên, nói: “Hàn Nguyệt, em đi vào bếp, xem có ai không, nói họ nấu cho ta một chén canh”.
Hàn Nguyệt không chút nghi ngờ đi ra khỏi thư phòng, bên trong nháy mắt yên tĩnh vô cùng, dường như không có bất kì một âm thanh nào cả.
Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt cây bút trong tay, không biết nên viết gì.
Nghĩ ngợi một hồi, mới nhanh chóng đặt bút xuống giấy viết vội vài câu, số chữ cực ít, nhưng lại thể hiện hết tất cả nỗi lo trong lòng.
Sau khi viết xong, Tiết Tịnh Kỳ bỏ nó vào người, chỉ có thể tự tìm cách truyền bức thư này ra ngoài.
Người có thể tin tưởng nhất ở trong cung, ngoại trừ Minh Khê thì không còn ai khác, A Lạc Lan mới có thể yên tâm được.
Cô lập tức mang thư đi ra ngoài, Hàn Nguyệt vẫn chưa quay lại, cô chọn một con đường ít người qua lại, đi đến phòng của Minh Khê.
“Tiểu Hoa, sao muội lại đến đây?”, Minh Khê đang ngồi trong thư phòng xem sách y thuật, nhưng trong lòng lại bất an không yên.
Trong tâm trí hắn sẽ luôn có dư âm về những hình ảnh ở cùng với A Lạc Lan trong những ngày qua, và mọi thứ dường như có chút không thực.
"Trong những ngày này, A Lạc Lan bị Vương gia bắt đi. Mặc dù Vương gia sẽ không làm tổn thương nàng ấy, nhưng muội vẫn muốn hỏi xem nàng ấy có an toàn không. Vì vậy, muội đã viết một bức thư tay và muội muốn huynh giúp muội gửi đi. Ra khỏi cung, bí mật đưa cho nàng ấy. ” Tiết Tịnh Kỳ lấy trong tay áo ra một bức thư và đưa cho Minh Khê.
Thực ra, trong thâm tâm Minh Khê đã muốn làm điều này từ lâu, hắn đưa tay ra lấy lá thư từ Tiết Tịnh Kỳ mà không hề ngần ngại.
“Khi nào thì xuất phát?”.
“Tối nay, huynh cầm tấm bản đồ vương phủ đã vẽ ngày trước, rồi đưa nó cho muội xem.” Tiết Tịnh Kỳ xem thử vị trí của A Lạc Lan, khoanh lên bản đồ một vòng.
Nhìn vào vị trí vòng tròn của cô vẽ, có thể dễ dàng nhận ra nơi này chính là trung tâm của sân sau của vương phủ.
“Ở đây, là phòng của A Lạc Lan ư?”, Minh Khê nghi hoặc hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ đã vô cùng quen thuộc với vị trí này.
Đây là nơi mà cô đã từng bái đường thành thân cùng Thích Mặc Thanh, là nơi hai người cùng chung chăn gối, là trung tâm phủ vương gia, sao cô có thể vẽ sai được chứ?
“A Lạc Lan bây giờ đang trong thân phận Thích vương phi, nơi có thể ở chỉ có chỗ đó mà thôi”. Tiết Tịnh Kỳ thu lại ngón tay mảnh khảnh đang chỉ trên bản đồ, trong đôi mắt hơi u sầu.
Nhưng Minh Khê lại lắc đầu, “Chắc chắn không thể đâu, cho dù hiện nay A Lạc Lan đã bước chân vào vương phủ, cô ta cũng có quyền từ chối, sao Thích vương gia muốn cô làm gì, cô làm đó được?.
“Có thể, muội tin A Lạc Lan có thể tự bảo vệ mình”. Không biết vì sao, Tiết Tịnh Kỳ luôn có một niềm tin, cô tin chắc rằng Thích Mặc Thanh sẽ không vội trong chuyện này.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Hàn Nguyệt từ nhà bếp đi ra không tìm thấy Tiết Tịnh Kỳ, bèn đi ra ngoài xem thử cô có đi đâu hay không.
Gió tuyết bên ngoài hơi lớn, cô mới đi được vài bước, nghe thấy tiếng người.
“Chuyện xảy ra mấy ngày nay là sao chứ? Chuyện trong cung quả thật nhiều ghê nhỉ!” Vài cung nữ đi ngang qua buôn chuyện với nhau.
“Còn không phải công chúa từ Đông Hoa viện đến, trong cung mới xảy ra thêm nhiều chuyện à. Đầu tiên là chuyện của Hàn Nguyệt, sau đó lại tới chuyện của Vương gia, bây giờ lại là chuyện của tiểu chủ Dung Tần, cô nói xem, trong cung sao lại có người dám đầu độc chứ? Đúng là khiến người ta sợ tới sởn gai óc”. Một cung nữ khác lên tiếng.
Ba cung nữ đi cạnh nhau, Hàn Nguyệt thấy họ nấp vào một góc tường, lắng nghe hành động của họ.
“Hai chuyện đầu tiên chỉ có vậy thôi, chuyện của tiểu chủ Dung Tần không liên quan gì đến chuyện của công chúa, sao có thể đổ tội lên đầu công chúa được chứ?” Một cung nữ nhỏ tuổi trong đó lên tiếng phản bác, một đôi mắt sáng quắc chăm chú nhìn bọn họ.
“Ngươi đó, không biết nói thế nào mới tốt đây, trong cung này, có rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài được đâu, ngươi có biết có bao nhiêu người không thích Hòa Sắt công chúa không?
Bóng dáng của mấy người họ dần dần khuất sau bức tường, càng đi càng nhanh, mãi cho đến khi bóng dáng họ rời khỏi tầm mắt của Hàn Nguyệt.
Khi quay lưng đi về, Tiết Tịnh Kỳ đúng lúc từ thư phòng của Minh Khê bước ra, Hàn Nguyệt chạy đến: “Công chúa, gió tuyết mạnh như thế này, người ra ngoài sao không mang theo dù?”.
Hàn Nguyệt dìu cô bước từng bước, từ trong viện đi đến bên ngoài chính điện.
Hàn Nguyệt vừa quét bông tuyết trên người cô vừa nói: “Công chúa, có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
“Em nói đi”. Tiết Tịnh Kỳ đi vào chính điện, hơi ấm bao phủ lấy cơ thể cô.
Thấy vẻ mặt thờ ở của Tiết Tịnh Kỳ, Hàn Nguyệt nghĩ ngợi và quyết định che giấu một phần câu chuyện: “Lúc nãy khi nô tỳ ở bên ngoài đợi người, nghe mấy cung nữ nói chuyện tiểu chủ Dung Tần đã bắt một thái giám hạ độc”.
“Nếu vậy, chắc chắn Dung Tần đã nghĩ ra cách để đối phó với tên thái giám kia rồi”. Tiết Tịnh Kỳ nói.
“Công chúa, chúng ta có nên qua đó xem thử không?”, Hàn Nguyệt hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ sưởi ấm đôi bàn tay, từ từ đưa ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, rồi lắc đầu.
“Lúc này, chúng ta đừng nên làm gì cả, cứ vờ như không biết, vốn dĩ tên thái giám kia muốn đến hạ độc ở viện Đông Hoa, chỉ là bị chúng ta bắt được thôi. Nếu như điều tra, khó tránh sẽ liên lụy đến chúng ta”. Tiết Tịnh Kỳ nghĩ đến dáng vẻ tên thái giám kia nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy hắn không phải là tên thái giám bình thường.
“Người nói cũng có lí, nhưng lỡ như hoàng thượng biết được, nhất định sẽ cho điều tra kĩ vụ này, vậy chúng ta phải làm sao đây?”. Trong lòng Hàn Nguyệt đột nhiên dấy nên một nỗi bất an.
Dẫu sao đi nữa, trong chuyện này, Đông Hoa viện của họ cũng đã nhúng tay vào.
Tiết Tịnh Kỳ thở dài: “Tên đầu sỏ của tội ác này còn chưa lo sợ, chúng ta sợ cái gì chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra, người lo lắng trước tiên chính là bọn họ”.
Tuy nhiên, tên đầu sỏ này là ai, đến cuối cùng vẫn không tìm ra được.
Bởi vì một tên thái giám hạ độc, mà có thể làm trong cung náo loạn đến gà bay chó chạy, chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho hoàng thượng chú ý đến.
“Nô tỳ hiểu rồi, quả nhiên công chúa vẫn thông minh hơn người”. Hàn Nguyệt cười đáp.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, “Em đấy, chỉ được cái miệng ngọt, nhưng chúng ta vẫn không thể không đề phòng, mấy ngày nay phải nghĩ cách cho thật tốt, để mau chóng giải quyết cho xong chuyện này”.
Cứ kéo dài như thế cũng không phải là cách.
Trong cung hoàng hậu, hoàng thượng hiếm khi đến đây, trong phòng tràn ngập sự ấm áp nhu hòa.
Gia Thành Đế gối đầu lên chân của Doãn hoàng hậu, bà ta từ từ xoa bóp ấn huyệt cho hoàng thượng nhờ vào việc mình đã từng học đấm bóp trước đây.
Sự mệt mỏi trong mấy ngày nay được Doãn hoàng hậu làm dịu đi.
“Hoàng Hậu, trẫm nhớ lần cuối nàng giúp trẫm xoa bóp là vào năm ngoái đúng không?”. Gia Thành Đế bấm tay tính toán, cũng gần như chính xác.
Nhớ lại những ngày trước đây, Doãn hoàng hậu cảm thấy thời gian nhanh như thoi đưa.
Ngày trước, bà không phải là hoàng hậu, ông ấy cũng không phải là hoàng thượng, những ngày tháng của hai người chẳng phải lo nghĩ điều gì cả, cũng chẳng có người phụ nữ nào đến chia sớt tình yêu của bà.
Nhưng mà, từ khi hoàng thượng đăng cơ, có vô số nữ nhân từ ngoài cung tiến vào, mỗi một năm, người được đưa vào cung càng lúc càng xinh đẹp hơn, động lòng người hơn.
Còn bà, mỗi một năm bà lại già thêm một tuổi, càng ngày càng trở nên xấu xí hơn.
Cho dù có dùng thuốc, chăm sóc nhan sắc, mong muốn cho bản thân không phải già đi thế nào đi nữa, thế nhưng thời gian trôi, nhan sắc ngày một tàn phai, bà vẫn không thể nào chống lại sự lão hóa theo thời gian, bà đã già.
Doãn hoàng hậu không chịu được mà sờ lên mặt mình, “Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, khó tránh hoàng thượng không thể nhớ”.
"Trẫm tất nhiên vẫn còn nhớ, có lúc sẽ nghĩ lại khoảng thời gian trước kia, trong lòng trẫm vô cùng khó chịu.” Gia Thành Đế nhắm mắt lại, thở dài. “Trẫm còn nhớ nàng ở trước mặt trẫm nhảy điệu múa đầu tiên, hát bài hát đầu tiên, có những chuyện, nó khắc cốt ghi tâm vào lòng trẫm như vậy đó.”
Hóa ra, ông ấy đều nhớ tất cả….
Doãn hoàng hậu muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên lại truyền tới một giọng nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, có chuyện không hay”.
Doãn hoàng hậu đang muốn nói nhưng lại bị ngắt lời, trong lòng thầm thở dài, nhưng không thể hiện biểu cảm gì trước mặt Gia Thành Đế.
“Có chuyện gì?”, Gia Thàng Đế hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, phía tiểu chủ Dung Tần truyền tin đã bắt được tên thái giám hạ độc, quân lính còn tìm được trên người hắn mấy loại thuốc độc”. Cung nữ bên ngoài vội vã bẩm báo.
“Cái gì?” Gia Thành Đế đột nhiên hất tay doãn hoàng hậu ra, đứng phắt dậy.
Doãn hoàng hậu vì sức mạnh của ông ta mà xém chút nữa bị hất ngã sang một bên, may mà bà đã nhanh tay vịn vào tay vịn bên cạnh.
Có điều, sắc mặt của bà không tốt chút nào, nếu như không có lớp trang điểm, chắc chắn sẽ rất khó coi.
Lúc này, trong lòng bà vô cùng phức tạp, sắc mặt tái nhợt.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, nô tỳ bên ngoài chỉ thích truyền tin quá lên thôi, có thể đó không phải là sự thật đâu, người phải bảo trọng long thể!” Doãn hoàng hậu vỗ vỗ lưng, vuốt khí cho ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT