Trong cung thái bình được vài ngày, nhưng sự bình tĩnh này lại có chút quỷ dị, so với lúc mưa gió bốn phía ngày thường càng thêm khủng bố.
A Lạc Lan vẫn đến trắc phòng của Đông Hoa Viên đưa cơm cho Minh Khê như bình thường, vừa bước vào đã thấy hắn chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, thay đổi cảnh sắc bên ngoài thông qua lớp màn giấy cửa sổ mỏng manh chiếu vào căn phòng, vừa khéo chiếu lên người hắn.
“Minh Khê, dùng cơm đi.” A Lạc Lan đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, ánh mắt lướt qua liền nhìn thấy trên đó bày một chiếc mặt nạ da người.
Lớp da trắng nõn thậm chí có thể nhìn thấy cả trang giấy dưới đáy, nhưng ngũ quan lại cực kỳ tinh tế, nhìn như một mỹ nhân nghiêng thành.
“Mặt nạ da người đã làm xong rồi sao?” A Lạc Lan kinh thán, muốn vươn tay cầm lấy, nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
“Không được động vào, vẫn chưa xong hoàn toàn, nếu ngươi chạm vào thì có thể sẽ biến đổi hình dạng, đến lúc đó tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu.” Sắc mặt Minh Khê trầm trọng dặn dò, hai tay bất giác nắm ngày càng chặt.
Bàn tay của hắn nóng bỏng mạnh mẽ, A Lạc Lan căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì, ánh mắt chỉ tập trung trên tay hắn, đây là lần thứ hai nàng tiếp xúc với hắn.
Không biết tại sao cảm giác lần này lại không giống với lần đầu tiên, cứ thấy cảm giác hạnh phúc tràn đầy đang cắn nuốt nàng.
“À, cái gì, ta biết rồi, ngươi có thể buông ta ra trước không, nói chuyện như vậy rất kỳ cục, không bằng buổi tối lại...” A Lạc Lan cúi đầu có chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Xin lỗi.” Minh Khê bỗng cắt ngang lời nàng, lập tức buông hai tay nàng ra, hắn rõ ràng là gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, nhưng bây giờ lại có chút lúng túng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn kêu ngươi đừng chạm vào mà thôi.”
Gò má hai người khẽ ửng hồng, đặc biệt là Minh Khê, hắn rất ít khi tiếp xúc với con gái, cứ cảm thấy chuyện này cực kỳ khiến người ta kinh hãi.
Bàn tay bị hắn đẩy ra lắc lư trong không khí, A Lạc Lan giữ chặt lấy bàn tay ăn hại đó, cúi đầu cười nói; “Không có gì, là ta quá tò mò rồi, thật sự không có gì.” Không cần xin lỗi ta, thực ra ta rất thích.
Những lời sau đó A Lạc Lan không nói, nàng cũng không dám nói, không có can đảm nói.
“Vẫn còn một bước cuối cùng, ngày mai thì có thể hoàn thành triệt để rồi, nhưng trước khi ngươi đeo lên ta phải dặn ngươi vài câu.
Mặt nạ da người này mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng sau khi đeo lên có khả năng sẽ xuất hiện da không thích ứng, vì chất liệu không giống nhau, da của mỗi người cũng không giống nhau, có thể sẽ phát sinh những vấn đề khác.
Hơn nữa là sau khi đeo nó lên, không được tùy ý tháo xuống, mà phải dùng một loại nước thuốc đặc chế thấm vào da người mới có thể tháo xuống, nếu tự mình cưỡng ép tháo xuống thì sẽ khiến da bị tổn hại.
Bình thường rửa mặt đụng nước trang điểm không có vấn đề gì, sờ vào cũng sẽ giống da thật, đây là chỗ tốt của nó.” Ánh mắt Minh Khê nhìn mặt nạ da người trên bàn nói.
Đây chính là nguyên nhân tại sao sư phụ luôn không đồng ý với những khách cầu xin ngoài núi.
Mặt nạ da người sẽ khiến một người dễ dàng biến thành một người khác, rất dễ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu trên giang hồ, khiến người ta điên cuồng.
Nhẹ thì tổn thương đến bách tính vô tội, nặng thì ảnh hưởng quốc gia, khiến thiên hạ đại loạn.
“Vậy à, nhưng không sao, dù sao thời gian ta đeo nó cũng không lâu, đợi giúp Tiểu Hoa xử lý xong chuyện này thì cũng có thể tháo xuống rồi.” A Lạc Lan tự an ủi nói.
Nàng có thể có suy nghĩ tốt như vậy, Minh Khê cũng rất tán thưởng, xem ra nàng đã quyết tâm muốn giúp Tiểu Hoa, bất kỳ chuyện gì cũng không thể lay động được suy nghĩ của nàng.
“Vậy thì tốt, mặt nạ da người này là ta làm ra, ta sẽ đảm bảo sự an toàn của ngươi, con gái các người xem trọng nhất chính là dung mạo, ta sao có thể khiến ngươi đặt mình vào nguy hiểm chứ?” Minh Khê cười với nàng, ánh mắt tràn đầy kiên định.
Có sự đảm bảo của hắn, A Lạc Lan lòng đầy vui mừng, nàng căn bản không sợ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thì trước mắt đã có Minh Khê bảo vệ mình, còn sợ gì nữa.
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ chuyện ngươi đồng ý với ta, bất kể là lúc nào, ngươi cũng phải bảo vệ sự an toàn của ta!” A Lạc Lan nhướn mày nhìn hắn, đáy mắt đầy vui vẻ.
Ý của hắn lại bị bẻ cong rồi, vốn là hắn nói hắn sẽ đảm bảo cho dung mạo của nàng hoàn hảo không tổn hại, nhưng lại bị nàng hiểu thành đồng ý với nàng bảo vệ sự an toàn của nàng.
Minh Khê muốn phản bác, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng, hắn làm sao cũng nói không ra lời.
Cuối cùng, hắn chỉ cười cho qua.
Rốt cuộc là ở chung đã lâu, có những lời căn bản không nói ra miệng được, thôi bỏ đi, cứ như vậy cũng rất tốt.
“Đi thôi, chúng ta đến Đông Hoa Viên tìm Tiểu Hoa.” Ánh mắt Minh Khê nhìn mặt nạ da người trên bàn, thấy tia sáng của nó không tệ, bèn yên tâm vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi.
Hai người cùng ra ngoài, nơi này là trắc ốc Đông Hoa Viên, đi tới đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vòng qua một ngôi đình, sau khi đi xuống cây cầu bên trong thì có thể đến chính đường.
“Tiểu Hoa.” Minh Khê vươn tay gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng trả lời, họ bèn mở cửa đi vào.
“Sao không có cung nữ hầu hạ nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Minh Khê từ ngoài vào đã thấy căn phòng trống rỗng, một thị nữ cũng không có.
Tiết Tịnh Kỳ nửa chống cơ thể ngồi dậy, cầm gối đầu đặt sau lưng mình, sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều.
“Từ sau khi sinh bệnh, ta liền thích thanh tịnh, cho nên không phái người chăm sóc, lúc uống thuốc vào là được rồi.” Tiết Tịnh Kỳ cười với họ, căn bản không hề để ý.
“Dù thích thanh tịnh cũng không thể không có ai hầu hạ, sau này cũng không thể đuổi hết tất cả cung nữ đi, ít nhất cũng phải để lại hai người.” Minh Khê có chút không đồng ý với cách làm của cô.
Dù sao cũng là công chúa một nước, còn bị thương, lỡ có sơ suất gì thì ngay cả người cũng không tìm thấy, vậy không phải chịu khổ lãng phí sao?
Tiết Tịnh Kỳ biết Minh Khê vì tốt cho mình nên cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Mặt nạ da người hẳn đã chế tạo xong rồi đi?”
Từ lúc Minh Khê bắt đầu chế tạo, cô đã tính toán thời gian, đoán rằng bây giờ hẳn cũng sắp hoàn thành rồi.
Quả nhiên chuyện gì cô cũng biết, Minh Khê gật đầu: “Đã chế xong rồi, đợi qua tối nay, sau khi mặt nạ khô thì ngày mai có thể dùng rồi.”
Giống với dự liệu của cô, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, thời gian rất chính xác, như vậy thì có thể dùng nó vào tối mai. Mà cô cũng có một ngày đế chuẩn bị đầy đủ.
“Được, tối mai chúng ta liền ra tay.” Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ, họ ở trong cung, mà Doãn Tiêu La ở ngoài cung, thời cơ ra tay tốt nhất vẫn là ở ngoài cung.
“Làm thế nào?” Minh Khê hỏi.
A Lạc Lan nhàn nhạt đứng nghe phía sau hắn cũng áp sát tai lại, chăm chú nghe.
Chuyện này vẫn phải cần sự giúp đỡ của Thích Mặc Thanh mới có thể tiến hành. Nhưng Tiết Tịnh Kỳ không muốn để chàng biết chuyện này, một khi để chàng giúp đỡ thì chắc chắn không thể che giấu được.
Cô suy đi nghĩ lại, vì kế hoạch sau này, cô vẫn là không truyền tin tức tới tai chàng.
Mình ở trong cung cũng cần lo lắng nhiều chuyện, nhưng chuyện rồi sẽ có cách giải quyết, may mắn những thứ cần cũng không nhiều, hai người cũng có khinh công nên chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Trong phòng chỉ có ba người thì thầm, A Lạc Lan nghe xong kế hoạch to gan này, hai mắt lại sáng lên: “Nghe có vẻ rất kích thích, Minh Khê, ngươi thấy phải không?”
A Lạc Lan cọ cọ vai hắn, qua lại thân thiết với hắn.
Ngại Tiết Tịnh Kỳ cũng có mặt, Minh Khê chỉ đành phát ra tiếng ừa nhàn nhạt từ mũi.
“Hai người phải chú ý an toàn, tranh thủ mấy ngày nay trong hoàng cung khá thái bình mà lập tức xử lý xong chuyện này. Nhớ, không được để chuyện truyền ra ngoài, hễ có biến hóa thì lập tức thu tay.” Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận nghiêm túc dặn dò.
Minh Khê gật đầu, trong lòng tính toán chuyện rốt cuộc nên bố cục thế nào mới chu toàn, dù sao thì chuyện này là lợi dụng tâm lý người khác để đánh đòn tâm lý.
“Tiểu Hoa, vết thương của ngươi tốt hơn rồi chứ?” A Lạc Lan nhìn sắc mặt cô có chút hồng hào, hỏi.
Cô sờ bụng mình, từ sau khi Lãnh Tước tới lần trước, lại kê mấy phương thuốc bôi, đã không có gì đáng ngại nữa.
“Miệng vết thương của ta đã không còn đau nữa, bây giờ đã có thể đi đường rồi, chỉ là đụng tới miệng vết thương khó tránh khỏi sẽ đau, nhưng cũng rất bình thường.” Tiết Tịnh Kỳ cười với nàng ta, đôi mắt sáng như ánh trăng khẽ cong cong, ánh mắt phát ra tia sáng nhàn nhạt.
“May mắn mấy ngày nay hoàng thượng không phái người tới triệu ngươi đi diện kiến, nếu không vết thương của ngươi nhất định sẽ bị người ta phát hiện.” A Lạc Lan thở phào một hơi.
“Bây giờ truyền triệu cũng không sao, ta xuống giường đi đường đã không còn vấn đề nữa, chỉ cần không vận động kịch liệt thì sẽ không bị người khác nhìn ra.” Tiết Tịnh Kỳ sờ bụng mình, nếu không đụng vào nó thì căn bản không cảm thấy đau.
Minh Khê sờ cằm, mấy ngày nay quả thực rất mấu chốt, quốc chủ nước Thành Châu phái người viết thư đến thúc giục chuyện hòa thân, dù Gia Thành đế trăm tuyển nghìn chọn cũng chỉ là ở mấy ngày này.
Cho nên, vào mấy ngày vô cùng mấu chốt này, thân thể Tiết Tịnh Kỳ không thể xảy ra sai lầm gì.
“Doãn Tiêu La đã phạm sai lầm lớn như vậy, nếu báo với Gia Thành đế, nhất định là tội lớn, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải giúp nàng ta che giấu như vậy sao? Há chẳng phải quả có lợi cho nàng ta rồi?” Minh Khê phẫn nộ bất bình, đôi mắt lộ ra tràn đầy lãnh đạm vô tình.
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, khuôn mặt tinh tế khẽ cúi xuống: “Không phải như vậy, ta chỉ muốn đào ra chuyện năm đó từ trong miệng nàng ta, nếu thật sự là nàng ta làm, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta. Nếu không phải nàng ta làm, ta cũng sẽ khiến chuyện này nổi lên mặt nước, để Gia Thành đế đến xử lý nàng ta.”
Tóm lại, bất kể chuyện biến hóa thế nào, mục đích cuối cùng là Doãn Tiêu La, sẽ không để nàng ta tránh khỏi một kiếp này.
“Vậy thì tốt, dù không khiến nàng ta chịu trừng phạt thì cũng không thể để nàng ta sống yên.” Minh Khê chán ghét nhất chính là kẻ ỷ thế hiếp người, huống chi là kẻ ức hiếp tới trên đầu Tiểu Hoa.
Trước đây, lúc cô còn là Tiết Tịnh Kỳ, Doãn Tiêu La đã không ngừng xúc phạm ranh giới cuối cùng của cô, không ngừng âm thầm hãm hại cô, cô không để ý, cho rằng chỉ là sự đố kỵ của một kẻ si tình không có được mà thôi.
Nào ngờ, sự tha thứ đến cùng người bị hại lại là mình.
Doãn Tiêu La dùng đôi tay mình đẩy cô vào vòng xoáy đen tối, khiến cô trở về từ quỷ môn quan, khiến cô và người mình yêu cách biệt. Vô số chuyện cô đều sẽ không quên, vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ, cô sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai muốn hại mình, hơn nữa, cô phải tự tay báo thù.
Ngày mai chính là ngày chứng kiến chân tướng, hi vọng chuyện có thể phát triển theo suy nghĩ của mình, nếu không thể thì dù có dùng thủ đoạn gì cô cũng phải khiến chuyện quay về quỹ đạo chính xác.
“Hai người đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, Minh Khê, ngươi cũng phải bảo vệ thật tốt cho A Lạc Lan, trong cung từng bước kinh hiểm, ngươi cũng biết.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ qua lại trên người hai người, nhìn A Lạc Lan yếu ớt, không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Lúc xuống núi, ta tuân theo phó thác của sư phụ chăm sóc cho ngươi, trách nhiệm của ta là bảo vệ sự an toàn của ngươi, nhưng A Lạc Lan là công chúa thực sự của nước Thành Châu, ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho nàng, ngươi yên tâm.” Minh Khê nhìn A Lạc Lan bên cạnh, gánh vác trên người lại nặng thêm một phần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT