Ánh sáng trong phòng dần tối xuống, lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt hai người, trong mắt Doãn Tiêu La loé lên ánh sáng nhàn nhạt nhưng sau đó càng ngày càng sâu.

“Ý ngươi là ta sẽ đối phó với công chúa Hoà Sắt, để nàng ta chết tâm, chọn Hoàng tử khác?” Doãn Tiêu La đột nhiên hiểu ra ý của Cẩm Sắt, khoan thai hỏi.

Cẩm Sắt gật đầu tán thưởng: “Đúng thế, chỉ bằng cách này mới có thể khiến công chúa Hoà Sắt gả cho Hoàng tử khác mà không phải Ôn Vương.”

“Nhưng công chúa Hoà Sắt sống trong cung đã lâu, bên cạnh còn có tướng quân nước Thành Châu bảo vệ, đừng nói đối phó nàng ta, làm sao vào được cũng là một vấn đề, hơn nữa ta vào được rồi thì làm gì nữa?” Doãn Tiêu La từng bước từng bước phân tích lý lẽ, đầu mày nhíu chặt.

Đêm đã dần khuya, Cẩm Sắt nóng lòng muốn đuổi nàng ta đi, nàng liếc nhìn bình phong bên cạnh rồi ung dung cất lời: “Mặc dù tướng quân nước Thành Châu có trách nhiệm bảo vệ công chúa Hoà Sắt, nhưng hắn cũng không thể ngày ngày ở bên nàng ta, Vương phi chỉ cần nói có việc không rõ về y thư, muốn thỉnh giáo công chúa thì hắn còn dám nói gì nữa?”

Nghe Cẩm Sắt nói vậy, trong lòng Doãn Tiêu La chợt sáng tỏ, cảm thấy lời nàng ta nói rất đúng, rõ ràng chuyện này rất đơn giản, tại sao mình nghĩ mãi không ra?

Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê mà!

“Được, ta hiểu rồi, đêm đã khuya, ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta cũng về đây.” Doãn Tiêu La nói xong thì ra ngoài nhưng lại bị Cẩm Sắt gọi lại.

“Trời tối rồi, để ta cử người đưa Vương phi về!” Cẩm Sắt nói xong không đợi nàng ta lên tiếng đã ra lệnh cho thị vệ thân tín bên mình đưa nàng ta về, đến lầu dưới nàng mới quay người vào phòng.

Người đó đã bước ra, thản nhiên ngồi trên bàn uống nước, hai hàng lông mày có vẻ như trải qua biến đổi lớn, âm trầm như có trăm ngàn quỷ kế.

“Vừa nãy người cũng nghe thấy rồi đấy, ta đã nói theo lời của người không sót một chữ.” Cẩm Sắt ngồi xuống cạnh hắn, cúi người rót cho hắn một chén trà.

Người đó gật đầu, nàng ta lại nói: “Thái tử quả là mưu hay chước giỏi, sao người biết đêm nay Ôn Vương phi sẽ tới tìm ta hỏi chuyện này?”

Thái tử mặc áo vải đen, dáng vẻ giản dị, gầy gò, nhưng hai mắt lại không giống dân thường mà là người làm xáo trộn tình hình bấy lâu.

Hắn hờ hững nói: “Ta đã tiết lộ với ả việc Ôn Vương cầu thân công chúa Hoà Sắt ở trong ngự thư phòng, ả không có được câu trả lời từ Ôn Vương thì tự nhiên sẽ tới tìm ngươi.”

Cẩm Sắt mỉm cười, cơ thể áp sát vào người hắn, hờn dỗi cười nói: “Thái tử quả là tính toán thông minh, Cẩm Sắt cảm tháy bản thân thật không bằng.”

Hai tay nàng ta từ từ đặt lên vạt áo phía trước Thái tử, cởi từng cúc áo của hắn, cơ thể quấn lấy người Thái tử như một con rắn linh hoạt, dáng vẻ dịu dàng, uyển chuyển mê người.

Thái tử rũ mắt nhìn nàng ta rồi chợt bế ngang nàng ta lên, đi về phía giường.

Tấm rèm buông xuống, bầu trời bên ngoài sâu thăm thẳm, chỉ có ánh đèn trong phòng mờ ảo, gợn sóng.

Bệnh của Minh Khê đã gần khỏi hẳn, mặc dù không còn uể oải nữa nhưng hắn vẫn còn yếu, không thể đứng thuốc, Thiên Sơn Tuyết Liên đang từ từ phát huy tác dụng, từng chút từng chút cứu lấy các mấy ngày nay có thể cho hắn ăn cơm rồi, không cần ăn cháo nữa.” Tiết Tịnh Kỳ rút tay về, đặt tay Minh Khê vào trong chăn.

“Điều hoà rất tốt, vài ngày nữa sẽ khôi phục lại, quả nhiên Thiên Sơn Tuyết Liên có tác dụng rất tốt.” Tiết Tịnh Kỳ thở dài, đúng là chỉ có thời cổ đại mới có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên thuần khiết như vậy.

“Ta vẫn biết sức khoẻ của như có một sức mạnh không thể giải thích dẫn dắt khiến tinh thần ta rất sảng khoái, như thế kinh mạch đều được đả thông.” Minh Khê cử động vai chỉ cảm thấy càng ngày càng sảng khoái hơn.

Trước kia khi ở Điệp Cốc, hắn cũng thường hay uống những loại thuốc thần kỳ này nhưng không lần nào có tác dụng tốt như lần này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy y thuật của Tiết Tịnh là nhờ có A Lạc Lan ở bên quan tâm chăm sóc huynh cả ngày nên mới có tác dụng tốt như vậy đấy.” Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn A Lạc Lan bên cạnh, nàng ấy ngượng ngùng xấu hổ, không dám nói gì.

Mấy ngày hôn mê trúng độc, người không rời xa hắn, người gần gũi hắn nhất là ai, đương nhiên chỉ có A Lạc Lan rồi.

Nếu không có A Lạc Lan ở cạnh chăm sóc hắn cải thiện tốt như vậy, chỉ là bản thân hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

“Ta xuống bếp xem canh đã nấu xong chưa, hai người nói chuyện tiếp đi.” Hai má A Lạc Lan ửng hồng, sau đó nặng nề cúi đầu, vội vàng mở cửa bước ra ngoài.

Ở nước Thành Châu, nàng chưa bao giờ thích bất kỳ nam nhân nào, cũng không biết cảm giác được thích là như thế nào. Nhưng từ khi nhìn thấy không có hắn, nàng thật sự không biết yêu là gì.

Ở trước mặt hắn, nói không căng thẳng là giả, có lúc nàng sẽ xấu hổ, nhưng thường thì lý trí sẽ chiếm ưu thế hơn.

Nhìn bóng lưng A Lạc Lan vội vã rời đi, Tiết Tịnh Kỳ thở dài, nhìn vào ánh mắt hơi lạnh của Minh Khê.

“Huynh nên biết tâm ý của nàng ấy, bao lâu nay nàng luôn ở bên cạnh huynh không rời, cho dù bây giờ người sẵn sàng đối xử chân thành với người khác như vậy không nhiều nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Minh Khê, trên mặt dường như thể hiện ý định muốn gắn kết hai người với nhau.

“Ta có chừng mực, chuyện của muội còn chưa giải quyết xong lại đi lo lắng cho ta.” Minh Khê khẽ nhíu mày, nhìn sang hướng khác.

Họ đều là người tự coi mình là trung tâm, chỉ khi thật sự xa cách nghĩ gì.

Người nàng thật sự rất nóng, những lời vừa rồi của Tiết Tịnh Kỳ và Minh Khê khiến nàng hơi căng thẳng, gió tuyết bên ngoài rất mạnh, thổi bay hơi nóng và căng thẳng trên người nàng.

A Lạc Lan đứng trong chòi nghỉ mát bên ngoài hóng gió một lúc, đang định xuống bếp ở hậu viện xem canh đã nấu xong chưa, nhưng mới đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói sắc bén vọng ta cũng dám ngăn cản, chán sống rồi à?” Doãn Tiêu La lạnh lùng quát, đẩy từng nha hoàn ra rồi chạy vào trong viện.

A Lạc Lan ở trong cung đã lâu nhưng chưa thấy ai hung tợn như Doãn Tiêu La, nàng cũng không biết thân phận của nàng ta nên chỉ có thể ngăn lại.

“Ngươi là ai? Sao lại tự ý xông vào viện người khác?” A Lạc Lan thấy quần áo nàng ta cũng không giống cung nữ, chẳng lẽ là phi tử hoặc công chúa ở đâu đó.

Doãn Tiêu La nhất quyết muốn xông vào, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn mất lý trí, không biết mình đang làm gì.

Trong mắt chúa Hoà Sắt lại, lửa giận trong lòng khiến nàng ta chẳng còn nghe lời khuyên của người khác Châu có sóng to gió lớn nào mà A Lạc Lan chưa từng gặp, người có tính tình nóng nảy như Doãn Tiêu La thế này, nàng cũng không để tâm.

Ban đầu khi nàng phải chịu đau khổ và hành hạ đã thấy vô số người trong ngoài bất nhất, lòng dạ độc ác, nàng vốn tưởng đến nước Thích Diệp rồi có thể yên ổn hơn chút, nhưng không ngờ cũng vẫn vậy.

“Ngươi không xứng được biết ta Doãn Tiêu La mặc áo choàng màu tím nhạt, váy bên trong cũng màu tím, toát ra vẻ áp bức giữa mùa đông tuyết trắng.

Nghe lời nói khó nghe của nàng ta, những lời đã tới bên miệng A Lạc Lan lại bị nuốt vào, chuyển thành những lời khác: “Công chúa chúng ta là người ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Ngươi tên là gì, ta sẽ vào bẩm báo.”

Doãn Tiêu La đến đây một mình, nàng ta đã quyết định liều mạng, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

Nàng ta thấy được chút lo lắng trong âm điệu cuối cùng của nàng nên mỉm cười nói: “Quả nhiên A Lạc Lan đang ở trong, nếu ngươi không gọi nàng ra thì ta sẽ đi vào.”

Ánh mắt nàng ta chợt lạnh đi, đôi lông mày hơi nhướn lên chợt có chút lạnh lẽo, chỉ đôi mắt đó thôi cũng đủ khiến người khác thế nào, tóm lại có ta ở đây thì ngươi đừng hòng đi vào, ta sẽ không cho ngươi vào đâu.” A Lạc Lan giang hai tay, nhìn Doãn Tiêu La trước mặt.

Một người hung hãn, hùng hổ doạ người, một người lãnh đạm, tiến lui có chừng mực.

Chỉ là khí thế Doãn Tiêu La đã áp đảo A Lạc Lan, ánh mắt nàng ta trông có vẻ hơi hơi đáng sợ.

“Ngươi cũng không xứng được biết lai lịch được công chúa Hoà Sắt là được.” Doãn Tiêu La cười lạnh lùng, cả người nàng ta đều lãnh đạm, kiêu ngạo.

Tiếng cãi vã của hai người bên ngoài loáng thoáng lọt vào tai Tiết Tịnh Kỳ, cô không nghe rõ lắm nhưng nghe ra được giọng điệu hai người đều không tốt, có vẻ như muốn cãi nhau.

“Minh Khê, ta ra ngoài xem thế nào, huynh đừng ra.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ cau mày, trong lòng luôn có gật đầu với cô, ý bảo cô ra ngoài đi.

Doãn Tiêu La nhướn mày, trên mặt là ý cười giễu lạnh lùng, nàng ta từng bước áp sát A Lạc Lan, hôm nay nàng ta nhất định phải gặp được công chúa Hoà Sắt.

“Trán h ra.” Nàng ta dừng lại trước mặt A Lạc Lan, chỉ còn cách nàng vài bước, chỉ cần đưa tay là có thể bóp chết được nàng.

Đột nhiên có người bám vào vai A khỏi đây, Tiết Tịnh Kỳ chắn phía trước bảo vệ nàng.

“Thì ra là Ôn Vương phi, không biết người đại giá quang lâm là vì chuyện gì?” Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh đẩy A Lạc Lan ra phía sau, còn mình thì đứng ra nhìn thẳng vào đôi mắt không mấy thiện cảm của Doãn Tiêu La.

Nhìn thấy thật sự là cô, ánh mắt nàng ta trở nên dữ tợn: “Ta còn tưởng ngươi không dám ra mặt? Tìm ngươi đang ở trong bàn bạc cách đối phó với ta đấy chứ?”

Nghe nàng ta nói vậy, Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được cười: “Ôn Vương phi, ngươi nghĩ mình là ai? Vì sao ta phải bàn bạc cách đối phó ngươi? Hơn nữa chúng ta cũng không quen, ta có cần dành thời gian và sức lực để đối phó với một người không liên quan không?”

Tiết Tịnh Kỳ cười trào phúng, Doãn Tiêu La tự đề cao Doãn gia, sau này lại gả cho Ôn Vương, thân phận và địa vị càng được nâng cao.

Nhưng thể hiện trước mặt cô cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi.

“Ngươi, miệng lưỡi sắc bén đấy! Ta cũng không muốn nói những chuyện này với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi có phải ngươi bảo Ôn Vương nói trước mặt Phụ hoàng muốn cưới ngươi không?” Doãn Tiêu La trợn to hai mắt chờ Tiết Tịnh Kỳ, như đang chờ câu trả lời của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play