Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ đến những gì hắn ta đã làm với mình ngày hôm đó, xem ra hắn ta cũng có chút tình cảm với A Lạc Lan, sẽ không làm gì A Lạc Lan.
“Tướng quân, những lời ngài nói là thật sao? Lúc đó, lúc ta vừa gặp ngài, ngài không như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ hơi cau mày nói.
Nhớ lại lúc hai người vừa mới gặp nhau, Tông Triết có chút ngại ngùng, lúc đó hắt ta hiểu nhầm Tiết Tịnh Kỳ thành A Lạc Lan, định làm chuyện có lỗi với cô, bây giờ nghĩ lại, thật sự đã làm sai rồi.
“Công chúa, chuyện lúc đó đừng nhắc lại nữa, là ta nhất thời bị hồ đồ, ai biết được, ngài lại là một người phụ nữ can đảm, mưu trí, ta rất bái phục.” Đây là lần đầu tên Triết Tông nhận thua dưới tay của phụ nữ, kết cục kia khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên.
“Ngược lại ta rất cảm kích lúc đó, nếu không phải tướng quân đi vào, ta cũng không có cách nào đi vào một cách hợp lý như vậy, cũng không có cách nào hoàn thành tâm nguyện trong lòng ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhớ lại khoảng thời gian kia, ngược lại nó là khoảng thời gian sống rất tốt.
Lúc đó, vẫn chưa vào cung, vẫn chưa có nhiều chuyện như thế này, nhưng, sau khi vào cũng, gặp được người mà mình ngày nhớ đêm mong, thật sự rất đáng giá.
“Cuộc sống ngoài cung tự do tự tại, không có nhiều ràng buộc và tính toán, rõ ràng ngài có thể sống ở bên ngoài cung, rốt cuộc là vì điều gì mà lại vào cung?” Câu hỏi này làm Triết Tông băn khoăn rất lâu, hắn ta vẫn luôn không hiểu người trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ rốt cuộc là ai.
Trong cung, mấy vị hoàng tử cũng không quá thân thiết với cô, cũng không xa lánh cô, ngược lại là cô, lại không muốn đến gần, nếu như nói nguyện vọng của cô là một trong những hoàng tử, thật sự khiến người khác có chút không dám tin.
Sau khi hỏi xong, Tiết Tịnh Kỳ biết hắn ta muốn hỏi câu hỏi này từ lâu, từ ngày hắn ta vào cung, hắn ta vẫn luôn muốn hỏi, chỉ là không tìm được lý do và thời gian mà thôi.
“Tướng quân, chỉ là chấp niệm ở sâu trong lòng ta, đương nhiên ngài không thể nhìn ra được, lần này ta vào cung chỉ muốn giải quyết những nghi ngờ còn lưu lại trong lòng ta một năm trước, có lẽ ngài sẽ hiểu, cũng có thể ngài không hiểu.” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách chân thành.
Triết Tông là một người thông minh, đương nhiên biết cô nói như vậy là có ý gì, cũng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật, mỗi người đều có một bí mật mong muốn được giữ lại.
“Công chúa đã nói như vậy, ta cũng không có gì để hỏi nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện hôn sự của công chúa, mười mấy người con trai của Gia Thành Đế, người nhỏ nhất Luân Vương cũng đã thành thân, ngoại trứ tứ hoàng tử Minh Vương đang để tang vợ ra, cho dù là ai cũng chỉ có thể là trắc phi. Nhưng, ngài đường đường là công chúa của Nước Thành Châu, sao có thể làm trắc phi được chứ, trước khi đến đây ta và quốc chủ đã bàn bạc về vấn đề này, cho dù nói như thế nào, cũng không có được đáp án.”
Bây giờ, không thể để cô dùng thân phận của công chúa để gả cho một vị hoàng tử là Trắc Phi được.
Triết Tông nói không sai, hoàng tử của Gia Thành Đế đều đã thành thân, nếu như nói mục đích của quốc chủ Nước Thành Châu là để Hòa Sắt công chúa gả cho một vị hoàng tử làm Trắc Phi, vậy thì cũng không còn gì để nói.
Nếu như ông ta muốn để Hòa Sắt công chúa gả cho hoàng tử là chính phi, vậy thì không phải ông ta đã tính sai rồi sao?
“Tứ hoàng tử có thể không phải là người tốt nhất, như ngươi đã nói, những vị hoàng tử còn lại đều đã có chính phi, ta gả qua chỉ có thể làm trắc phi, không phù hợp với thân phận.” Tiết Tịnh Kỳ cong khóe miệng, nở một nụ cười.
Trên môi còn thoa một màu sắc nhè nhẹ, nụ cười rất thâm ý.
Xem ra, giống như đã tính toán từ trước vậy.
Triết Tông vẫn không nhìn ra được suy nghĩ của cô.
“Nhưng, Minh Vương này không phải là người mà Gia Thành Đế yêu thương nhất, địa vị trong lòng Gia Thành Đế rất bình thường, hơn nữa Minh Vương này nói năng thận trọng, lạnh lùng như băng, có đầu óc, người có thể hi vọng hắn ta sẽ lập người thành chính phi?” Triết Tông có chút bất lực, thở dài nói.
Hắn đã thăm dò tác phong làm việc của Thích Mặc Thanh này từ lâu, không nói đến những chuyện trước kia, sau khi chân và mặt được chữa khỏi, đã trở thành một hoàng tử thanh thoát như ngọc, khí chất cao quý không thua gì các hoàng tử khác.
Chỉ là, ấn tượng của Triết Tông với chàng không quá tốt.
“Ta tự có cách, Triết Tông tướng quân không cần phải lo lắng, ta tính toán mấy ngày này, Gia Thành Đế sẽ triệu kiến ta, cho tôi một vị hoàng tử, hoàng tử là tùy ý chọn lựa, nhưng, nguyện vọng ban đầu của ông ấy chính là Minh Vương, lần này đoán chừng cũng sẽ không tệ lắm.” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói.
Chỉ cần Minh Vương đồng ý, mà tâm tư của cô lại đặt trên người Minh Vương, nhất định Gia Thành Đế sẽ rất vui vẻ tác thành.
“Chỉ cần người nghĩ xong rồi, vậy thì được, cho dù như thế nào, ta đã cùng người lập lời thề máu, ta sẽ trung thành với người. Cho dù sau này ta sẽ đến Nước Thành Châu, cũng sẽ không quên chuyện lập lời thề máu giữa ta và người.” Triết Tông là một võ tướng, không hiểu quá nhiều, chỉ biết hai chữ “trung thành.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, gió tuyết bên ngoài cũng có dấu hiệu dừng lại, những bông tuyết to như lông ngỗng lúc nãy bây giờ cũng đang từ từ biến thành những bông tuyết nhỏ, lúc này đi ra ngoài, có lẽ sẽ không bị mưa tuyết bám lên người.
“Tướng quân, tuyết ở bên ngoài đã dừng rồi, chúng ta có thể đi rồi.” Tiết Tịnh Kỳ vén tấm vải lên, một trận gió lạnh từ từ thổi đến trước mặt họ.
Bên ngoài không có một cô cung nữ hầu hạ nào, Triết Tông có chút nghi ngờ nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Công chúa, cung nữ của người đi đâu rồi?”
Tại sao không đợi ở bên ngoài, mà lại chạy linh tinh chứ?
Tiết Tịnh Kỳ giải thích: “Ta không đem theo cũng nữ ra ngoài, lúc ra ngoài cũng chỉ là làm một chút chuyện sau đó quay lại, không ngờ gió tuyết lại lớn như vậy, cản trở bước chân đi về phía trước. May là gặp được Triết Tông tướng quân ở đây, nếu không một mình ta nhất định sẽ rất buồn chán.”
“Mặc dù gió tuyết bên ngoài đã dừng, nhưng đường tuyết rất khó đi, rất dễ bị ngã, hay là ta đưa người trở về.” Triết Tông nói xong, đã ra ngoài đi phía sau Tiết Tịnh Kỳ.
“Vậy thì làm phiền Triết Tông tướng quân rồi.” Tiết Tịnh Kỳ đang chậm rãi đi trong tuyết, đường dưới chân lại có chút vui sướng reo lên, giống nhue đang nhảy múa trong tuyết vậy.
Tiết Tịnh Kỳ đã quen khách khí, nhưng Triết Tông vẫn chưa quen với điều đó.
Lúc trước, hắn ta hầu hạ A Lạc Lan, tính khí của nàng ta không được tốt, chuyện gì cũng rất liều lĩnh, ngang ngược, bây giờ Tiết Tịnh Kỳ lại trầm tính và thông minh như vậy, chuyện gì cũng không cần hắn ta phải lo lắng, ngược lại trong lòng có chút thất vọng.
Hai người đi trên con đường quay về Đông Hoa Viên, nói nói cười cười cũng không nghe thấy âm thanh nào khác, hơn nữa người kia đi vốn dĩ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cho dù trong tuyết cũng không có động tĩnh gì.
Tiết Tịnh Kỳ đang đi đường, đột nhiên cánh tay bị ai đó thô bạo kéo lại, người này không thể là Triết Tông, hắn ta không dám đối xử với mình như vậy.
Nhưng chỉ có hai người ở đây, lẽ nào là….
Cảm giác quen thuộc như vậy khiến cô vô cùng an tâm, người lúc nãy không ngừng nhắc đến, lúc này đã thực sự xuất hiện trước mặt cô, có chút không dám tin.
“Sao mà đi đường cũng bất cẩn như vậy? Qua đây.” Bàn tay to lớn của Thích Mặc Thanh nắm chặt lấy cánh tay cô, không cho cô rời khỏi mình.
Đương nhiên cũng không để ý đến ánh mắt của Triết Tông, ôm Tiết Tịnh Kỳ cũng đi dưới ánh mắt của Triết Tông.
“Minh Vương, đây là Đông Hoa Viên, xin ngài buông tay ra.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ cử động, cổ tay bị chàng nắm chặt có chút đau.
“Dựa vào cái gì mà ta phải buông tay? Lúc nãy công chúa lảo đảo, suýt nữa thì ngã vào trong tuyết, ta đưa tay ra đỡ người, có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt của Thích Mạc Thanh trở nên có chút khó coi.
Người phụ nữ này!
Lúc nãy chàng thực sự thấy cô lảo đảo trong tuyết, chỉ muốn bước lên trước đỡ lấy cô, để cô đi dễ dàng một chút.
Nhưng cho dù là bây giờ, có lẽ chàng cũng không nhắc đến nữa, hai người ở đây cai nhau thì có ích lợi gì?
“Vậy thì ta phải cảm ơn Minh Vương rồi.” Tiết Tịnh Kỳ ổn định lại cảm xúc của mình.
Lợi ích của hai người là có quan hệ thân thiết với nhau, bảo vệ mình là trách nhiệm của Thích Mặc Thanh, nhưng sự xuất hiện của chàng cũng không khỏi khiến trái tim của Tiết Tịnh Kỳ bị dọa.
Không biết tại sao, nơi có cô sẽ có Thích Mặc Thanh, có lẽ là Thích Mặc Thanh vẫn luôn đi theo sau cô, có lẽ là chàng phái người theo dõi hành tung của Tiết Tịnh Kỳ, điều này mới có thể khiến chàng kiểm soát được mọi thứ.
“Không cần cảm ơn, ta đúng lúc có chuyện đến tìm công chúa, không biết Triết Tông tướng quân có thể tránh mặt một chút không, ta có mấy câu muốn nói với công chúa.” Thích Mặc Thanh không có ý xấu nhắm vào Triết Tông, vẻ mặt lạnh lùng với nở một nụ cười chế giễu.
Lúc nãy từ phía sau đi đến, đúng lúc nhìn thấy hình bóng của hai người, một xanh đậm, một trắng nhạt, một cao một thấp, trông rất xứng đôi. Không biết tại sao, trong lòng chàng lại giống như bị nghẹn không phun ra được.
Đến tận lúc nãy, lúc tay chàng nắm chặt lấy cánh tay của Tiết Tịnh Kỳ, chàng mới thật sự cảm nhận được Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh chàng.
“Minh Vương có điều gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi, ngài là vương gia, lại là hoàng tử, mà chúng tôi chỉ là sứ đoàn hòa thân của Nước Thành Châu, căn bản không cần phiền Minh Vương gia tự mình qua đây nói chuyện.” Triết Tông cũng không bỏ ra yếu thế, đáp trả lại.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ sai khiến người khác của Thích Mặc Thanh, sự tức giận của hắn ta lại không kiềm chế được mà bộc phát, không biết tại sao.
Ý cười trên mặt của Thích Mặc Thanh dần dần mất đi, đôi mắt hẹp dài, sắc bén nhìn chằm chằm vào Triết Tông, dáng vẻ lãnh đạm, từ sau khi gặp lại Tiết Tịnh Kỳ cô, đã rất ít khi nhìn thấy.
“Triết Tông tướng quân, hôm nay ta đặc biệt qua đây để tìm công chúa, nếu như không tiện ta sẽ không qua, nếu như ngài có chuyện, vậy thì ta đi trước, ta muốn nói chuyện riêng với công chúa.” Thích Mặc Thanh từ kẽ răng khó chịu nói ra câu này, nếu như Triết Tông không rời đi, cơn giận trong lòng chàng cũng sẽ không kiềm chế được nữa.
Không biết tại sao, kể từ khi Tiết Tịnh Kỳ nói ra người trong lòng mình đã chọn, trong lòng Triết Tông ngày càng không có ý tốt với Thích Mặc Thanh. Chỉ cần thấy chàng, là không kiềm chế được mà đối đầu với chàng.
“Triết Tông, ta nói với Minh Vương gia mấy câu, ngươi quay về trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ không biết tại sao Triết Tông lại khác thường như vậy, ít nhiết Triết Tông vẫn nghe lời cô.
Dù sao mối quan hệ giữa hai người khá đặc biệt.
“Vậy công chúa nói chuyện đi, thuộc hạ xin cáo lui.” Triết Tông cũng không tiếp tục ở lại nữa, cúi người lui ra ngoài.
Lúc này, trong sân của Đông Hoa Viên chỉ còn lại hai người, vẻ mặt của Thích Mặc Thanh không quá tốt, đôi mắt hẹp dài nhìn Tiết Tịnh Kỳ, dường như đang âm thầm chịu đựng thứ gì đó.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi vào trong thôi.” Tiết Tịnh Lỳ chỉ vào một chiếc sân ngoài cùng bên trái phía trước, sau đó đi vào.
Mặc dù Đông Hoa Viên rất lớn, nhưng lại không có cảm giác cổ kình, hai người đi vào cây cầu nhỏ bên trong nước đang chảy, chỉ cảm giác ý vị lạ thường, nhưng chiếc cầu nhỏ bị tuyết trắng bap phủ lên, làm mất đi cảm giác vốn có của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT