“Tiểu Hoa, hắn đã đồng ý với cô chưa? Nhưng ta thấy hình như hắn không để ý tới ai cả, đi theo hắn có thể sống tốt được hay sao? Huống hồ chi hắn cũng không được Gia Thành Đế yêu thương?” A Lạc Lan cảm thấy hơi lo lắng.
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì Thích Mặc Thanh cũng không phải là người tốt nhất, hai người Thái tử và Ôn vương đều rất xuất sắc, chỉ có điều hai người bọn họ đều đã có chính phi, nhưng nghe nói trước kia Thích Mặc Thanh cũng từng có chính phi, nhưng đã qua đời từ lâu.
“Ngươi không hiểu đâu, chỉ có chàng mới giúp được ta mà thôi.” Tiết Tịnh Kỳ quay người nhìn Minh Khê, nếu như hắn tỉnh lại thì chắc sẽ đồng ý với quyết định của cô.
Dù gì hắn cũng là người hiểu mình nhất.
“Tại sao chỉ có mình hắn có thể giúp đỡ cô? Tiểu Hoa, cô phải nghĩ cho kỹ đấy, tôi thấy Ôn vương và Thái tử đều không tệ, dù bọn họ đã có chính phi đi chăng nữa nhưng cô cũng là công chúa Nước Thành Châu, bọn họ cũng sẽ khách sáo với cô.” A Lạc Lan sắp phiền muộn đến chết rồi, trước giờ nàng ta chưa từng xem trọng Thích Mặc Thanh.
Tiết Tịnh Kỳ biết suy nghĩ của A Lạc Lan, nàng ta muốn cô có được những thứ tốt nhất, thế nhưng nàng ta lại không biết tình cảm giữa mình và Thích Mặc Thanh, Ôn vương hay Thái tử đều không bằng chàng được.
Huống hồ chi, Ôn vương và Thái tử đều không phải là hạng người tử tế, chỉ có mỗi một mình Thích Mặc Thanh có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
“A Lạc Lan, trên đời này có rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy đâu, sau này cô sẽ hiểu thôi.” Tiết Tịnh Kỳ biết cho dù ai gặp chuyện như thế này thì đều cảm thấy ngạc nhiên.
Vì sao hai Hoàng tử có thực lực phi phàm không chọn mà lại đi chọn lựa một Hoàng tử bị thất sủng?
Nếu là người khác thì e rằng khó lòng hiểu được, thế nhưng Tiết Tịnh Kỳ còn không buồn nghĩ ngợi mà lựa chọn ngay, kết quả đã định sẵn sẽ như thế này.
A Lạc Lan không biết vì sao Tiết Tịnh Kỳ lại đưa ra quyết định như thế, nàng ta chỉ biết Tiết Tịnh Kỳ có trí thông minh khác với người bình thường, chuyện mà cô lựa chọn ắt sẽ không sai.
“Dù cô quyết định như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng ủng hộ cô, mặc dù trông Minh Vương có vẻ khó gần nhưng ta tin rằng cô có thể làm hắn rung động.” A Lạc Lan mỉm cười với cô, chỉ cần cô quyết định thì nàng ta sẽ ủng hộ đến cùng.
Vốn dĩ không phải là chuyện rung động hay không, bây giờ Tiết Tịnh Kỳ không muốn nói sự thật cho nàng ta nghe, dù gì chuyện chết đi sống lại khó tin đến cỡ nào kia chứ.
Sau khi thăm nom Minh Khê một lúc, Tiết Tịnh Kỳ quay trở về Đông Hoa Viên, những ngày tháng sau khi hồi cung vẫn không ngừng sóng gió, chỉ cần chỉ ở lại trong cung thì phải đi bước nào rào bước nấy mà thôi.
“Hàn Nguyệt, ngươi thay ta làm một chuyện.”
Hai người lần lượt rời khỏi Đông Hoa Viên, những ánh đèn cầy trong sân nhà cháy sáng rực rỡ, Tiết Tịnh Kỳ nói khe khẽ với Hàn Nguyệt.
Bây giờ cô đã rất tin tưởng Hàn Nguyệt, dù gì cũng là người Thích Mặc Thanh cử đến, chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại.
“Xin công chúa dặn dò.” Gương mặt Hàn Nguyệt trông có vẻ rất trung thành.
Gần đây vẫn còn chưa tìm được người ám hại Minh Khê, không biết Thái tử xếp người vào đây là sao, cũng không thể để mặc cho người ta chém giết như cá nằm trên thớt.
Cô thì thầm vào tai Hàn Nguyệt vài câu, đợi đến sau khi nàng ta gật đầu tán đồng mới rời đi.
Ánh đèn cầy trong phòng lúc sáng lúc tối, cung nữ hầu hạ đã chờ đợi bên cạnh từ lâu, vừa nhìn thấy cô bước vào, bọn họ vội vàng đi đến chải đầu cho cô.
Phía khác trong cung lại không mấy bình yên.
“Chỉ Nhi, ngươi nói thật à? Hôm nay Nhược Châu trong cung Hoàng hậu đã lên mặt với công chúa Hòa Sắt trước cửa Thái y viện sao?” Dung tần phấn khởi nhìn cung nữ Chỉ Nhi đang quỳ trên mặt đất, giọng nói của nàng ta toát ra vẻ vui mừng.
Chỉ Nhi không hề dám giấu giếm, một chuyện lớn như thế này cần phải có hai người lên kế hoạch mới được, huống hồ chi, bà ta đã ngứa mắt Nhược Châu từ lâu rồi.
“Thưa tiểu chủ, đúng là như thế, không những nô tỳ nhìn thấy mà còn có rất nhiều người nhìn thấy nữa, Nhược Châu lên mặt tỏ vẻ oai phong với công chúa Hòa Sắt, chỉ sợ người ta không biết bà ta ỷ vào Hoàng hậu nương nương nên mới có ngày hôm nay. Nếu không phải công chúa Hòa Sắt rộng lượng thì chắc chắn chuyện này đã lọt vào tai Hoàng hậu từ lâu rồi.” Phỉ Nhi thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra trước cửa Thái y viện, làm cho Dung tần phấn chấn.
Nụ cười nở rộ trên gương mặt không còn trẻ trung nữa của Dung tần, lúc còn trẻ, bà ta không hề kém sắc hơn Hoàng hậu và Địch Quý phi, chỉ tiếc là nhà mẹ lại không tốt, bởi thế mới không có cơ hội được Gia thành đế sủng ái.
Bây giờ, người thì được phong làm Quý phi, người thì được phong làm Hoàng hậu, chỉ còn lại một mình bà ta cô đơn ở chức tần.
Lần này, bà ta phải nắm chắc điểm yếu của Doãn Hoàng hậu, nhất định không thể bỏ qua.
“Có rất nhiều người thấy rồi sao? Chúng ta cũng được xem như là nhân chứng, nếu như bẩm báo chuyện này lại với Hoàng thượng thì có tính là đã lập được công lớn hay không? Nhân cơ hội này dập bớt uy phong của Hoàng hậu?” Dung tần đắc ý bắt đầu tính toán ở trong lòng, chỉ cần có thể chớp lấy thời cơ này dạy dỗ Hoàng hậu một chặp, thế thì cũng không uổng phí nhiều năm bà ta bị chà đạp dưới lòng bàn chân của người ta.
“Tiểu chủ, trong Hoàng cung có rất nhiều người bất mãn với Nhược Châu, nếu như chúng ta bẩm báo chuyện này lại với Hoàng thượng, nhất định mọi người sẽ khen tiểu chủ, đến lúc ấy, Hoàng hậu nương nương sẽ cô độc không còn được ai giúp sức nữa.” Chỉ Nhi cười cười rồi nói.
Nếu như có thể mượn chuyện này dập bớt oai phong của Hoàng hậu, xem như có thể khiến cho bà ta vĩnh viễn không còn được đắc sủng nữa thì sao?
“Thứ mà ta muốn không phải là được người khác khen ngợi mà là Hoàng hậu, chỉ cần bà ta đánh mất oai phong thì ta sẽ cảm thấy yên tâm như được uống thuốc an thần vậy.” Dung tần đặt bàn tay thon thả lên trước ngực mình, bà ta ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Chỉ có điều, Hoàng thượng có tin tưởng lời của chúng ta không? Dù gì bà ta cũng là Hoàng hậu, nếu như Hoàng thượng không muốn làm lớn chuyện thì sao đây? Thế chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ thành công cốc sao?”
Dù gì Gia Thành Đế và Hoàng hậu cũng là phu thê nhều năm, chắc là bọn họ cũng đặt lòng tin ở đối phương.
“Tiểu chủ, người nghĩ xem, Gia Thành Đế xem trọng điều gì nhất?” Chỉ Nhi thấy Dung tần có vẻ muốn bàn lui, lập tức nghĩ đến chuyện bị Nhược Châu bắt nạt trước cửa Thái y viện, làm sao bà ta có thể nuốt trôi cơn tức này.
Dung tần nhíu mày lại: “Là cái gì?”
Chỉ Nhi nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có người mới nói khẽ: “Chính là thể diện đó! Người nghĩ xem, xảy ra chuyện mất mặt như thế, còn xảy ra trước cửa Thái y viện nữa, làm sao Hoàng thượng có thể cho qua được? Ngài ấy cũng nghĩ đến việc lỡ đâu xung đột với công chúa Hòa Sắt thì nên giải quyết thế nào?”
Nghe Chỉ Nhi nói như thế, thấy cũng có phần đúng, Dung tần gật đầu, đôi mắt hạnh của bà ta vui sướng như muốn vắt ra nước.
Lật đổ Hoàng hậu là giấc mộng của bà ta trong nhiều năm nay, lần này nếu như có thể dập tắt sự uy phong của Hoàng hậu, cho dù phải trả giá thì bà ta cũng bằng lòng.
Đã nhiều năm nay, rốt cuộc bà ta cũng tìm được cơ hội rồi.
“Chỉ Nhi, ngươi xuống nhà bếp bảo bọn họ làm dược thiện yến sào lạnh, ta đích thân dâng cho Hoàng thượng.” Dung tần nghĩ chắc khẩu vị của Gia Thành đế cũng không thay đổi, ngài ấy thích ăn đồ ngọt, nhất là món hầm.
Bỏ thêm dược thiện mà bà ta tự tay điều phối, bao nhiêu đây đã đủ cho Gia Thành Đế mở lòng.
“Dạ, tiểu chủ.” Nụ cười nở rộ trên gương mặt Chỉ Nhi, nàng ta dứt khoát lui xuống.
Sắp được gặp Hoàng thượng rồi, Dung tần cũng không biết bao nhiêu lâu rồi bà ta chưa được gặp Hoàng thượng? Hai năm? Ba năm? Hay là năm năm…Đến bà ta cũng không nhớ rõ.
Kể từ sau khi chuyện ấy xảy ra, bà ta và Gia Thành Đế đã trở thành đôi người xa lạ.
Tính cách của bà ta kiêu ngạo, còn Gia Thành Đế cũng không hạ uy nghiêm của Hoàng đế xuống, hai người bọn họ không quan tâm đến đối phương nữa, oán trách lẫn nhau, đã không còn là phu thê như năm ấy.
Lần này, vì báo thù, vì rửa hận, cho dù Doãn Hoàng hậu có lớn đến mức nào thì cũng không lớn bằng Hoàng đế.
Chỉ cần có thể thuận lợi lung lạc tấm lòng của Hoàng đế, cho dù Doãn Hoàng hậu có giảo biện thế nào cũng không thành công.
Chỉ khi bà ta trở nên mạnh mẽ thì Doãn Hoàng hậu mới không làm được gì bà ta.
Ngày tháng ở trong cung đã định trước chẳng bao giờ bình yên, sáng ngày hôm sau, Tiết Tịnh Kỳ bò ra khỏi giường mình, Hàn Nguyệt đã vội vội vàng vàng chạy vào trong.
“Công chúa.” Hàn Nguyệt nhìn Tiết Tịnh Kỳ chỉ mặc áo đơn, nằm trong mền là cảm thấy hơi đau lòng, nàng ta đặt túi sưởi xuống bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiết Tịnh Kỳ bình thản nhận lấy túi sưởi, cung nữ ở bên cạnh đã tìm sẵn đồ cho nàng thay rồi.
Hàn Nguyệt cúi đầu xuống, kể lại câu chuyện mà mình mới vừa nghe ngóng được ở bên ngoài.
“Công chúa, Gia Thành Đế đã biết được chuyện xảy ra bên ngoài Thái y viện rồi. Nghe nói là vì một cung nữ bên cạnh Dung tần bất cẩn tiết lộ, sau khi nghe thấy thế, Hoàng thượng hết sức tức giận, nói là phải trừng phạt Nhược Châu nặng nề, cũng phải dạy dỗ Hoàng hậu.”
Nghĩ cũng lạ thật, bọn họ mới là người chịu thiệt thòi, tại sao lại để cho người khác đến cáo trạng với Hoàng hậu được?
“Có biết cung nữ đi cáo trạng ấy là ai hay không?” Lúc hỏi câu này, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã liệt kê ra một đám người.
“Thưa công chúa, cung nữ ấy tên là Chỉ Nhi, là cung nữ bị bắt nạt bên ngoài cửa Thái y viện đấy ạ, không ngờ nàng ta lại là cung nữ của Dung tần, lần này bọn họ sẽ gây nhau một chặp rồi.” Hàn Nguyệt hơi vui vẻ, chuyện ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, bọn họ không hề có chuẩn bị, kể từ sau này, nàng ta sẽ không để cho chuyện như ngày hôm qua tiếp tục xảy ra nữa.
Nếu là Dung tần, thế thì không còn gì có thể nói.
Trước kia cô đã từng nghe Thích Mặc Thanh nhắc đến Dung tần, nói rằng bà ta là một nữ nhân giỏi nhẫn nhịn, có thể nằm gai nếm mật để đạt được mục đích của mình.
“Thái độ của Gia Thành Đế ra sao?” Tiết Tịnh Kỳ ung dung mà hỏi.
Hàn Nguyệt đang tính kể lại chuyện này một cách rõ ràng cho Hàn Nguyệt nghe, nào ngờ lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Công công luôn hầu hạ bên cạnh Gia Thành Đế, Ân Dạ Chu cất tiếng: “Thưa công chúa Hòa Sắt, Hoàng thượng có chỉ triệu công chúa đến Ngự thư phòng một chuyến.”
An công công cố tình nâng cao giọng như thể sợ cô không nghe thấy.
Lần nào người đến chỗ công chúa Hòa Sắt đều là An công công, dần dần cô cũng cảm thấy quen rồi.
“Biết rồi, công công đợi một lúc, ta lập tức đi ngay.” Tiết Tịnh Kỳ đáp.
Lần này không cần phải hỏi nữa, đợi lát nữa là biết ngay, thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng.
Vốn dĩ chuyện này có liên quan đến cô, Gia Thành Đế tìm cô cũng không có gì sai, nhưng lòng dạ cô lại thấp thỏm bất an, cuộc chiến giữa Hoàng hậu và Dung tần nhưng lại lôi cô vào cuộc.
“Hàn Nguyệt, ngươi đi với ta, lát nữa ngươi đừng vào trong điện, đứng bên ngoài xem có nhìn thấy manh mối nào không.” Tiết Tịnh Kỳ luôn nghĩ đến việc Minh Khê bị trúng độc.
Dù rất khó để tìm ra manh mối, cho dù có tìm ra cũng không làm gì được bọn họ, thế nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn phải tiếp tục, không vì thứ gì khác, mà chỉ vì niềm tin trong lòng cô mà thôi.
An công công và hai tiểu thái giám đợi ở bên ngoài, ai nấy cũng cầm cây dù trong tay, hai người bọn họ lần lượt bước đến đón cô.
Bọn họ đi khẽ đến trước cửa Ngự thư phòng, chỉ nhìn thấy Gia Thành Đế ngồi ở chính giữa, nhìn những người bên dưới với vẻ mặt hơi nghiêm túc, ánh mắt toát ra sự mệt mỏi.
Ở hai bên trong Ngự thư phòng là Doãn Hoàng hậu đang phiền muộn cùng với Dung tần đắc ý tột cùng, còn có cung nữ Nhược Châu cúi đầu đứng bên cạnh Doãn Hoàng hậu.
Nhược Châu sợ Gia Thành Đế trừng phạt mình, bà ta liều mạng nghĩ cách thoát thân, khiến cho Dung tần bị phạt.
“Tham khiến Hoàng thượng, Hòa Sắt thỉnh an Hoàng thượng.” Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười, ung dung hành lễ với ông ta.
“Đứng lên đi.” Gia Thành Đế khiến cho người khác cảm thấy nghiêm túc, nhưng cũng có cảm thấy rất dịu dàng.
“Hòa Sắt công chúa, hôm nay Trẫm gọi ngươi đến là để hỏi xem chuyện xảy ra trước cửa Ngự y viện có phải là thế hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT