Mấy món đồ ăn trước mắt quả thật làm cho người ta phải ngạc nhiên, chuyện Tiết Tịnh Kỳ thích ăn bánh đậu xanh không có bao nhiêu người biết, đây là thói quen của cô lúc còn ở trong phủ của Minh Vương, người biết cũng chỉ có Thích Mặc Thanh.

Nhưng mà thân phận hiện tại của cô là Hòa Sắt công chúa, cũng không phải là Tiết Tịnh Kỳ, nếu như không phải là cố ý thì đó chính là vô tình.

Có lẽ Thích Mặc Thanh đã sớm đoán được thân phận của cô, chỉ là không nói ra mà thôi.

“Hồi bẩm công chúa, bởi vì ở trong Đông Hoa Viên có phòng bếp, cho nên những thức ăn này đều được nấu ở trong phòng bếp nhỏ ở Đông Hoa Viên. Công chúa, thức ăn này có vấn đề gì không ạ, hay là do công chúa không thích?” Hàn Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đáp lời, vẫn không quên nhìn lén sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ.

Nhìn thấy Hàn Nguyệt trả lời một cách thận trọng, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình hơi hù dọa nàng ta rồi, nhưng mà là một cung nữ mới đến sao có thể biết được mình thích ăn bánh đậu xanh, có lẽ thật sự chỉ là hành động vô tình của phòng bếp mà thôi.

“Không phải đâu, không phải là vấn đề của thức ăn, chẳng qua là ta cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.” Tiết Tịnh Kỳ đã ngồi xuống, căn bản cũng không thèm để ý đến ngôn từ và ánh mắt chớp chớp của Hàn Nguyệt.

Cô gắp miếng bánh lên bỏ vào trong miệng, vị ngọt mềm, có mùi vị quen thuộc, cô đã ăn bánh đậu xanh này rồi, mùi vị này là mùi vị không thể nào quên được.

Ngoại trừ đầu bếp ở trong phủ của Minh Vương, cô không tin là còn có ai có thể làm ra được bánh đậu xanh có mùi vị này.

“Hàn Nguyệt, ngươi dẫn đầu bếp đến đây cho ta gặp một lát.” Tiết Tịnh Kỳ không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy đầu bếp làm ra món bánh đậu xanh.

Mùi vị quen thuộc như thế này, có phải cũng là người quen thuộc hay không.

Trên mặt của Hàn Nguyệt không có biểu cảm kinh ngạc, sau khi gật gật đầu thì người đã đi ra bên ngoài.

Chuyện làm cho nàng ta cảm thấy thắc mắc nhất không phải là Tiết Tịnh Kỳ đưa ra yêu cầu muốn gặp đầu bếp, nếu như mà cô không đưa ra yêu cầu muốn gặp đầu bếp thì đó mới là kỳ quái.

Tiết Tịnh Kỳ lại nếm mùi vị của sườn một lần nữa, quả nhiên cũng là mùi vị quen thuộc, hơn một năm trời, hơn một năm rồi cô không nếm lại mùi vị quen thuộc này.

Nếu như không phải là chàng để cho người ta làm thì sẽ còn là ai đây.

Quá trình chờ đợi có chút thấp thỏm, Tiết Tịnh Kỳ hơi sợ hãi nhìn thấy cố nhân, nhưng mà lại có chút chờ mong.

Nếu như thật sự là đầu bếp ở trong phủ của Minh Vương, vậy thì chứng minh được Thích Mặc Thanh đã biết thân phận của cô.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài cửa vang lên giọng nói của Hàn Nguyệt, ở bên cạnh của nàng ta có một người mặc xiêm y màu trắng, nam tử có chút mập mạp, nam tử đội cái mũ màu trắng che hết nửa gương mặt của hắn, Tiết Tịnh Kỳ không nhìn thấy rõ được gương mặt của hắn.

“Ngẩng đầu lên đi.” Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh nói, trong giọng nói lại có cảm giác mệnh lệnh quen thuộc.

Đầu bếp đáp lại ngẩng đầu lên, đập vào trong tầm mắt của Tiết Tịnh Kỳ là một gương mặt hết sức lạ lẫm, kém xa với đầu bếp ở trong phủ của Thích Mặc Thanh.

“Ngươi chính là đầu bếp phụ trách dưới bếp à?” Tiết Tịnh Kỳ cau mày lại, giọng điệu có chút không vui.

“Hồi bẩm công chúa, chính là nô tài." giọng nói của đầu bếp không khỏi hơi run rẩy.

Hắn cũng không biết hắn chỉ là một đầu bếp nho nhỏ tại sao lại chọc tới Hòa Sắt công chúa, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng làm việc xấu.

“Ta hỏi ngươi, những thức ăn này đều là do ngươi đã làm?” Tiết Tịnh Kỳ kìm chế cảm xúc không kiên nhẫn trong giọng nói của mình.

“Là, là do nô tài làm.” Đầu bếp trả lời rất gọn gan.

“Nhìn cho rõ rồi hãy trả lời.” Tiết Tịnh Kỳ hết sức bất mãn đối với thái độ nơm nớp lo sợ trả lời qua loa của hắn, giọng nói có chút lãnh đạm.

Không ngờ tới là công chúa của nước Thành Châu lại có khí phách như vậy, đầu bếp vốn đang bình tĩnh có chút giật mình, cũng không dám trả lời tùy ý nữa.

Đành phải đứng lên nhìn thức ăn ở trên bàn rồi lại trả lời.

Ánh mắt đảo qua từng món ăn ở trên bàn rồi sau đó mới phát hiện quả nhiên là có hai món ăn không phải do mình làm, chẳng lẽ là... sau khi công chúa ăn hai món đó thì phát hiện có độc?

Đầu bếp hồi hộp ở trong lòng, vội vàng quỳ trên mặt đất kêu to oan uổng: “Công chúa tha thứ cho ánh mắt của nô tài vụng về, quả thật là có hai món đồ ăn trên bàn không phải do nô tài làm, huống hồ gì nô tài cũng không am hiểu cách làm hai món ăn đó, oan uổng cho nô tài quá.”

Quả nhiên chuyện này đã càng ngày càng sáng tỏ, Tiết Tịnh Kỳ cũng không còn hứng để tiếp tục hỏi nữa.

“Hai món nào không phải là của ngươi làm?”

“Hồi bẩm công chúa, sườn kho với bánh đậu xanh không phải là do nô tài làm, món ăn do nô tài làm tương đối thanh đạm, thích đặt món ăn trên đĩa có chạm trổ hoa văn. Công chúa có thể nhìn thấy món sườn có màu sắc đậm, bánh đậu xanh cũng không được đặt trên đĩa có chạm khắc hoa văn, đủ để nhìn ra hai món đó cũng không phải là do nô tài làm ra.” Đầu bếp đẩy chuyện này đi không còn liên quan tới mình một mảnh, căn bản không giống như là người có thể làm ra hai món kia.

Xem xét như vậy, sự khác nhau giữa thức ăn cũng có thể nhìn ra được.

Khóe miệng của Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cong lên một nụ cười lạnh, hay lắm Thích Mặc Thanh, hóa ra những chuyện này để là do một tay chàng xử lý.

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Tiết Tịnh Kỳ hơi nhắm mắt lại, vung tay lên, đầu bếp nhát gan lập tức giống như chuột chạy qua đường mà lui ra bên ngoài.

Hàn Nguyệt ở bên cạnh mang theo sắc mặt không tốt, cắn cắn môi, không nghĩ là chuyện lại bị Tiết Tịnh Kỳ phát hiện nhanh như vậy.

Ban đầu đã đồng ý với Thích Mặc Thanh phải che giấu một đoạn thời gian, không ngờ chỉ là sơ sót không để đầu bếp phối hợp liền rơi vào tình trạng này.

Nàng ta vậy mà không nghĩ đến Tiết Tịnh Kỳ sẽ có yêu cầu muốn gặp đầu bếp.

“Hàn Nguyệt, chắc có lẽ là ngươi biết tất cả mọi chuyện, ngươi nói một chút đi.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên quét nhìn về phía Hàn Nguyệt ở bên cạnh, sóng mắt quyến rũ lưu chuyển, chỉ là rơi vào trong mắt của Hàn Nguyệt lại có mấy phần cảm giác nguy cơ.

“Công chúa, quả thật là nô tỳ không biết có chuyện gì xảy ra.” Hàn Nguyệt cắn môi, cũng chỉ có thể giả ngu.

Biết là nàng ta sẽ nói như vậy mà, Tiết Tịnh Kỳ cũng không cảm thấy bất ngờ, đều là vì chủ của mình mà thôi, cô cũng không muốn ép buộc Hàn Nguyệt nói cái gì.

“Thôi được rồi, đã ngươi không muốn nói vậy thì cũng đừng nói nữa, ta còn có việc phải đi ra ngoài một lát, các ngươi đều đừng đi theo.” Tiết Tịnh Kỳ mang mang đôi hài vào, đi thẳng ra cửa.

Gió tuyết ở bên ngoài đã ngừng, lớp tuyết đọng trên mặt đất cũng không phải là rất sâu, chỉ là trông cảnh vui ý đẹp chút thôi. Ngôn Tình Sủng

Bước chân giẫm lên, bất động thanh sắc phá hủy lớp tuyết đọng vuông vức trên mặt tuyết.

Sát vách chính là viện tử của Minh Khê, ở bên ngoài có hai tên thái giám canh chừng, nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đến đây thì chỉ thi lễ một cái sau đó nhanh chóng dẫn Tiết Tịnh Kỳ đi vào.

Minh Khê và A Lạc Lan vừa mới dùng bữa tối, nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ bước vào có chút kinh ngạc.

“Tiểu Hoa, sao bây giờ ngươi lại trở về rồi, cách thời gian mà ngươi trở về hẳn là ba ngày sau mới đúng chứ.” A Lạc Lan có chút hưng phấn đứng dậy.

Những ngày này Tiết Tịnh Kỳ không có ở đây, bọn họ có chút mệt mỏi, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, thời thời khắc khách đều phải đề phòng có phải là người khác có tâm làm loạn hay không.

“Trong trận săn bắn có xảy ra một vài chuyện, Luân vương bị thương cho nên Gia Thành Đế phải hồi kinh sớm ba ngày.” Tiết Tịnh Kỳ giải thích qua loa một lần, bây giờ điều mà cô quan tâm nhất vẫn là vết thương của Minh Khê.

“Luân vương? Luân vương là ai vậy? Làm sao lại bị thương?” A Lạc Lan nghi hoặc không hiểu hỏi.

“Luân vương chính là con trai nhỏ nhất của Gia Thành Đế, chuyện này phức tạp lắm, trong lúc nhất thời nói không rõ được đâu. Minh Khê, lần này muội đi bảy ngày, cách thời gian trị vết thương cho huynh còn một đoạn thời gian, ngày mai muội sẽ để Doãn Tiêu La mang Thiên Sơn Tuyết Liên đến.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn gương mặt gầy gò của Minh Khê, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Vừa mới đến kinh thành trong một khoảng thời gian ngắn vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế, đưa Minh Khê vào trong vòng nguy hiểm, đến cuối cùng là do cô vô dụng làm liên lụy nhiều người như vậy.

“Doãn Tiêu La? Ôn Vương phi? Sao nàng ta chịu cho chúng ta Thiên Sơn Tuyết Liên được chứ?” Minh Khê không hiểu cách làm người của Doãn Tiêu La, chỉ là nhìn bề ngoài thì đã cảm thấy nàng ta không phải là người tốt.

Nếu như Minh Khê biết trước kia Doãn Tiêu La và Tiết Tịnh Kỳ đã từng xảy ra chuyện tranh đấu thì sẽ không hỏi như thế, mà lo lắng có phải hai người bọn họ lại làm giao dịch gì đó không.

Tiết Tịnh Kỳ cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Có chơi có chịu, chỉ là một trận so tài mà thôi.”

Nhớ đến trận đua ngựa trên sân bắn, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn thấy sợ hãi, dù sao thì bước chuyển biến cuối cùng cũng không hề dễ dàng, cô có thể thắng Doãn Tiêu La vẫn là phải dựa vào cây trâm ở trên đầu của cô.

Con ngựa cái đó vốn dĩ không còn bao nhiêu sức lực, huống hồ gì còn là con ngựa cái đã chạy qua một vòng, trong nháy mắt cuối cùng gần như là không còn sức lực gì.

Nhưng mà vì chiến thắng, Tiết Tịnh Kỳ không thể không rút cây trâm ở trên đầu ra hung hăng cắm vào mông của con ngựa, nếu không phải như thế thì sao cô có thể thắng Doãn Tiêu La dễ như trở bàn tay được.

“Muội tỉ thí với nàng ta, hai người so tài cái gì vậy? Muội đã thắng nàng ta bằng cách nào vậy?” Minh Khê có chút khẩn trương mà hỏi.

Có thể thắng được Doãn Tiêu La chắc chắn đã dùng khí lực không nhỏ, nữ nhân kia cũng không phải là người tốt lành gì, là người có âm mưu quỷ kế rất nhiều.

“Minh Khê, huynh không cần phải khẩn trương đâu, cũng chỉ là so tài đua ngựa mà thôi, nàng ta thua thì đồng ý với muội một điều kiện, nếu như muội thua thì mỗi sẽ đồng ý một yêu cầu của nàng ta, chuyện của huynh như lửa sém lông mày, nhất định phải xử lý đầu tiên.” Tiết Tịnh Kỳ trấn an.

Cô biết là Minh Khê sợ là mình sẽ xảy ra chuyện, hắn làm theo mệnh lệnh của Triều Mị Băng đến đây để bảo vệ cho mình, đương nhiên là hi vọng mình bình an không bị bất cứ người nào bắt nạt.

Ngược lại cô cũng hi vọng là Minh Khê cũng giống như vậy, có thể bình an không bị người gian xảo hãm hại.

“Thì ra là thế, Tiểu Hoa, sau này muội nhất định phải chăm sóc tốt cho mình đó, nếu không thì huynh ăn ngủ không yên đâu.” Minh Khê dứt lời, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lại nhắm lại.

A Lạc Lan đau lòng xoa xoa sau lưng của hắn, đánh hắn ngất xỉu.

Nếu không phải là như thế, trải qua mấy ngày nay đột nhiên hôn mê cũng đủ để hắn chịu được.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao vẫn còn chưa thấy chuyển biến tốt? Không phải lần trước đã dặn dò cung nữ đi lấy thuốc rồi à? Minh Khê uống thuốc rồi mà sao còn như thế?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Minh Khê ngất xỉu, cô giật mình hoảng hốt.

Ai ngờ A Lạc Lan lại thuần thục rút ra một tấm thảm ở bên hông trùm lên trên người của Minh Khê, sau đó lại cầm một cái gối đầu lót ở dưới đầu của Minh Khê.

A Lạc Lan lắc đầu nói: “Quả thật là lần trước hai cung nữ đó đã đi lấy thuốc rồi, nhưng mà lúc trở về thì lại nói là người của thái y viện nói không có mệnh lệnh của hoàng thượng thì không cho phép lấy thuốc, cho nên bọn họ trở về tay không. Minh Khê cũng một mực không uống thuốc, có thể kiên trì lâu như vậy đã rất không dễ dàng.”

Không mang thuốc trở về? Hai cung nữ đó là người dưới tay của thái tử, thái y ở thái y viện chắc chắn sẽ quen biết bọn họ, huống hồ gì thời gian ở trong cung của bọn họ cũng không phải là một ngày hai ngày, sao lại không biết chút quy cũ trong cung được chứ.

Trừ phi là căn bản bọn họ cũng không muốn lấy thuốc.

Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng ở trong lòng, không nghĩ đến cuối cùng lại mắc kẹt với cung nữ ở bên cạnh của mình.

Chỉ tiếc là bây giờ bọn họ không còn ở đây nữa, nếu không thì cô nhất định sẽ hung hăng trút cơn tức này.

“Ta biết có chuyện gì xảy ra rồi, bọn họ có thể làm như vậy hẳn là đã sớm suy nghĩ kỹ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy đâu.” Đuôi lông mày quyến rũ của Tiết Tịnh Kỳ nhếch lên, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Đây là lần đầu tiên A Lạc Lan nhìn thấy loại ánh mắt lạnh lùng của Tiết Tịnh Kỳ, không khỏi có chút bội phục.

“Tiểu Hoa ta tin tưởng ngươi.” A Lạc Lan đối với sự lựa chọn của cô cũng chỉ có tin tưởng.

“A Lạc Lan, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không để cho Minh Khê có việc gì đâu.” Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu với nàng ta.

Sắc trời ở bên ngoài đã tối xuống, nhưng mà không thấy gió tuyết phiêu đãng bay đến, Tiết Tịnh Kỳ phẩy tay áo một cái rồi đi ra cửa.

Cho dù là ai đi nữa, có mục đích gì, chỉ cần tổn thương người mà cô muốn bảo vệ thì cô tất nhiên sẽ không để cho bọn họ có thể sống tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play