Chẳng mấy chốc đã tới Đông Hoa Viên, lòng Triết Tông lạnh lẽo, đột nhiên hắn giận dữ nói: “Hoàng đế nước Thích Diệp đúng là không coi chúng ta ra gì, Hoàng tử được chọn hẳn là Tứ Hoàng tử, thế mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu, đúng là ức hiếp người quá đáng.”
Tiết Tịnh Kỳ dừng bước, nhìn Triết Tông đang tức giận, lòng cô cũng phức tạp khó tả.
Điều hạnh phúc là Thích Mặc Thanh sẽ không cưới người phụ nữ khác, nhưng điều đáng buồn là thân phận công chúa nước Thành Châu của cô đã chia cắt họ.
Nếu tất cả những chuyện này không xảy ra, có lẽ cô có thể bình an, ung dung gặp Thích Mặc Thanh.
“Hoàng thượng cũng không phải cố ý ra oai phủ đầu chúng ta, mà là ông ấy thật sự chưa chọn được người thích hợp, nếu ông ấy hứa hôn cho ta với Thập ngũ Hoàng tử thì mới tạo được bậc thang cho ông ấy đi xuống, nhưng ông ấy không làm vậy.” Về điểm này, Tiết Tịnh Kỳ vẫn rất tin tưởng Gia Thành Đế, dù sao cô cũng từng là con dâu ông.
“Vậy ông ta cũng không thể tuỳ tiện tìm một người để gả ngươi đi, ban đầu là Tứ Hoàng tử, sau đó là Thập ngũ Hoàng tử, rồi đến Lục Hoàng tử. Ngươi đâu phải một món hàng, sao cứ lăn qua lăn lại như quả cầu tuyết thế được?” Triết Tông cực kỳ bất mãn.
Ở nước Thành Châu, hắn là tướng quân trẻ tuổi nhất, rất nhiều người phải nghe theo lệnh hắn, hắn nói gì là thế đó, nhưng đến nước Thích Diệp, cuối cùng hắn cũng có cảm giác mình là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
“Triết Tông, bây giờ chúng ta có thời gian, có thể từ từ theo kế hoạch của ông ấy, ngươi phải tin ta, nếu ta không thích thì chẳng ai có thể ép ta gả đi được.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ vai hắn, có lẽ do luyện tập võ thuật trong thời gian dài nên vai hắn đầy cơ bắp, rất dẻo dai.
Tiết Tịnh Kỳ đau đớn rút tay về, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Triết Tông lại nghi hoặc nhìn cô, đôi lông mày thô mà mỏng nhướn lên: “Ta rất nghi ngờ, vì sao ngươi lại giả làm công chúa Hoà Sắt để đến nước Thích Diệp hoà thân? Lẽ nào ở đây có người mà ngươi không thể bỏ mặc?”
Lời nói này đã chạm tới đáy lòng Tiết Tịnh Kỳ, rất nhiều lúc cô không biết mình nên làm gì tiếp theo, là Thích Mặc Thanh đã cho cô hy vọng sống tiếp, cho cô biết trên đời này vẫn có người đang đợi mình.
Đôi môi đỏ mọng của Tiết Tịnh Kỳ hơi mím lại, ngón tay thon dài mảnh khảnh gạt bông tuyết trên quả mận đỏ bên cạnh, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Vì chấp niệm trong lòng ta.”
Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười thầm kín, tiếc là Triết Tông không nhìn thấy, nụ cười đó ấm áp như mặt trời ngày đông, chỉ khi đối diện với người mình yêu mới có thể nở một nụ cười như vậy.
Chấp niệm trong lòng? Cũng giống như chấp niệm của hắn với A Lạc Lan sao? Nhìn thấy A Lạc Lan như nhìn thấy ánh mặt trời.
Triết Tông ngẩng đầu lên, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tuyết trắng rơi trên tóc hắn rồi lại bay xuống, nhiều lúc hắn cũng không biết chấp niệm trong lòng mình là gì nhưng có lẽ bây giờ hắn biết rồi.
Tiết Tịnh Kỳ mở cửa bước vào phòng, bông tuyết ngoài sân rất dày, đôi ủng ngắn của cô giẫm trên nền tuyết tạo thành tiếng động.
Cô bình tĩnh mở cửa bước vào chính điện, A Lạc Lan và Minh Khê đang ngồi đối diện nhau, Minh Khê từ tốn nhâm nhi tách trà trong tay, còn A Lạc Lan thì chống cằm ngủ gật.
“Tiểu Hoa, muội về rồi à, thế nào? Hoàng thượng có làm khó muội không?” Minh Khê nhìn lên, đúng lúc trông thấy vẻ mặt hơi mệt mỏi của Tiết Tịnh Kỳ, mày kiếm của hắn cau lại.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ đã trở thành việc ưu tiên hàng đầu trong lòng hắn, chỉ cần Tiết Tịnh Kỳ khoẻ mình bình thường thì lòng hắn mới có thể an ổn.
“Minh Khê, ta muốn xuất cung một chuyến.” Tiết Tịnh Kỳ cụp mi suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên kiên định nói với Minh Khê.
Cô vẫn không nhịn được, cô muốn được thấy Thích Mặc Thanh, cho dù dùng cách gì, cô cũng muốn gặp được Thích Mặc Thanh.
“Sao cơ, xuất cung? Xuất cung đi đâu? Ta cũng muốn đi!” Không biết A Lạc Lan đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy câu này của cô lập tức vui vẻ hươ tay.
Ở trong cung điện này thật sự quá bí bách, chỉ có Minh Khê ở bên cạnh, nhưng cả ngày hắn chẳng nói câu nào, dù nàng có muốn tìm người nói chuyện cũng không biết nói cùng ai.
Bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội xuất cung, nàng nhất định phải đi xem xem.
Minh Khê lạnh lùng quay đầu nhìn A Lạc Lan đang hứng khởi, đôi lúc hắn thật sự không muốn để ý đến nàng, nhưng thấy đôi mắt ngây thơ vừa mới tỉnh ngủ của nàng thì lại cảm thấy mềm lòng.
“Không có, A Lạc Lan, chắc ngươi buồn ngủ rồi phải không? Ta cho người thu xếp phòng cho ngươi ngủ nhé.” Tiết Tịnh Kỳ vội gọi cung nữ bên ngoài vào, thu xếp phòng cho A Lạc Lan ngủ.
“Không, tiểu Hoa, vừa nãy rõ ràng ngươi nói muốn xuất cung mà bây giờ lại bảo ta đi ngủ?” A Lạc Lan như một đứa trẻ bám riết không buông khiến Tiết Tịnh Kỳ hơi bất đắc dĩ.
Nhưng Minh Khê bên cạnh lại cau mày nhìn A Lạc Lan trước mặt, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“A Lạc Lan, muội buồn ngủ thì mau đi nghỉ ngơi đi. Ta muốn nói chuyện với tiểu Hoa.” Minh Khê nghiêm mặt nhìn A Lạc Lan, hai người nhìn nhau chưa đến vài giây, A Lạc Lan đã thất bại đầu hàng.
A Lạc Lan vẫn luôn quyến luyến, bèn bĩu miệng: “Được rồi, hai người nói chuyện đi, ta đi nghỉ.”
Nói xong nàng đóng cửa lại, hai cung nữ ở bên ngoài vẫn luôn ngoan ngoãn chờ đợi, thấy nàng đi ra thì lập tức dẫn nàng sang thiên điện bên cạnh nghỉ ngơi.
Minh Khê nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên quay đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, thấy vẻ mặt cô không có vẻ gì là giả vờ, hắn nghiêm nghị xác nhận lại lần nữa: “Muội thật sự muốn xuất cung?”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, đôi mắt to sáng ngời nhìn về phía trước, đôi mắt quyến rũ, linh động của cô đang phát sáng, chất chứa tình cảm mà Minh Khê không thể hiểu được.
“Ta muốn đến Minh Vương phủ một chuyến, cho dù chỉ nhìn chàng từ xa thôi ta cũng mãn nguyện.” Tiết Tịnh Kỳ nhớ tới hôm nay Gia Thành Đế nói chàng bị nhiễm phong hàn, không biết bây giờ chàng thế nào, có phải đã yếu hơn trước không?!
Minh Khê không chút do dự, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ hết mức có thể, chỉ cần cô được bình yên và an toàn thì lòng hắn mới yên tâm được, hắn không thể phụ lòng tốt của Triều Mị Băng.
“Được, nếu muội muốn đi thì ta nhất định sẽ không để muội đi một mình.” Dù đi đâu, chỉ cần muội gọi một tiếng là ta sẽ đi cùng muội.
Minh Khê nhìn Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh, nhưng câu cuối cùng hắn không nói ra.
Nếu là trước đây, khi hắn chưa biết cô vì Thích Mặc Thanh mới sống tiếp, hắn nhất định sẽ nói với cô câu cuối cùng đó. Nhưng bây giờ không được, bên cạnh cô đã có người rất quan trọng, cho dù hắn chưa từng nhìn thấy người đó.
Sau khi hai người đều đồng ý, họ bắt đầu thảo luận về con đường ra khỏi cung. Trước kia Tiết Tịnh Kỳ thường xuyên đến cung điện, cho dù đã ngủ say một năm cô vẫn có thể vẽ được bản đồ cung điện một cách rõ ràng, tìm nơi có ít binh lính nhất, cũng là nơi có thể ra ngoài dễ dàng nhất.
Ánh sáng trong chính điện hơi mờ, Tiết Tịnh Kỳ cầm cây bút lông trước nay vẫn chưa dùng quen, vẽ những đường thẳng và hình tròn trên giấy Tuyên Thành, từ từ phác hoạ tổng thể cung điện trên giấy.
“Trước đây muội thường sống trong Hoàng cung à?” Cô vẽ rất dứt khoát khiến Minh Khê ngạc nhiên, mọi nghi ngờ trước đây của hắn về cô đều biến mất vào lúc này.
Tiết Tịnh Kỳ hoàn thành nét vẽ cuối cùng của bản đồ Hoàng cung, nhìn thành phẩm dựa trí nhớ tốt đáng tự hào của mình trước mặt, cô ngượng ngùng cười: “Cũng không phải thường xuyên sống trong cung, mà là thỉnh thoảng mới vào cung thôi.”
Ngay chính cô cũng gần như quên mất, trước kia mình vào cung làm gì, đã trải qua những gì. Có rất nhiều chuyện cô không thể nhớ nổi, điều duy nhất cô nhớ là chuyện đã xảy ra ở Minh Vương phủ.
Để không bị trùng màu với tường của Hoàng cung, Tiết Tịnh Kỳ đặc biệt dùng bút đỏ đánh dấu ở cửa vào và nơi dễ ra vào trên giấy Tuyên Thành. Làm xong hai việc này, Tiết Tịnh Kỳ mới lấy bộ đồ dạ hành mà mình cất giữ ra, vì để che giấu tai mắt mọi người, bây giờ cô chỉ có thể mặc đồ dạ hành ra ngoài.
Minh Khê đưa tay nhận lấy bộ đồ dạ hành trong tay cô, lông mày càng nhíu sâu hơn. Hắn cầm bộ đồ ướm lên cổ mình, bộ này không phải số đo phù hợp với cơ thể hắn.
Bộ này rất nhỏ, vừa nhìn là biết của nữ.
“Đây là đồ ta lấy từ chỗ ông ngoại, rõ ràng một bộ là của mẹ ta, bộ còn lại là của ông ngoại, vì sao lại nhỏ thế này?” Tiết Tịnh Kỳ hết nhìn trái lại nhìn phải, vẫn cảm thấy không đúng lắm, cô hơi bất đắc dĩ xua tay.
“Ta không thể mặc bộ này được.” Minh Khê cắn răng nghiến lợi không vui.
Tiết Tịnh Kỳ cố hết sức để mình không cười thành tiếng, cô bình tĩnh nói: “Cố gắng mặc đi, lần sau sẽ đổi bộ khác, dù sao bây giờ tối rồi cũng chẳng có ai để ý đến huynh đâu.”
Tiết Tịnh Kỳ đả kích Minh Khê một cách thẳng thắn rồi gật đầu đi vào phòng mặc đồ, khi đi ra, Minh Khê cũng đã thay đồ dạ hành vào, cả người căng cứng như con bạch tuộc.
“Ổn rồi đó, chúng ta mau đi thôi.” Tiết Tịnh Kỳ chống cằm nhìn bầu trời bên ngoài, quả nhiên màn đêm đã buông xuống, những vì sao sáng lấp lánh phản chiếu sự ấm áp của căn phòng.
Minh Khê mặt không biểu cảm theo Tiết Tịnh Kỳ ra cổng lớn, cẩn thận giữ chặt quần áo dạ hành của mình, giống như chỉ cần khẽ dùng sức là nó sẽ rách ra ngay. Nếu không phải vì Tiết Tịnh Kỳ, hắn sẽ không mặc bộ đồ dạ hành đáng chết này đâu.
“Chúng ta đi men theo góc sau của ngự hoa viên, đó là góc chết sẽ chẳng ai nhìn thấy đâu.” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi nói, cô nhón chân lên, mỗi bước đi đều rất thận trọng.
May là Đông Hoa Viên họ ở tương đối xa, bây giờ đi về phía Tây của ngự hoa viên sẽ không ai chú ý.
“Chậm thôi, có người đến.” Minh Khê tai thính, hắn dừng bước, kéo vai Tiết Tịnh Kỳ, ấn cô vào vị trí bên cạnh quả mận đỏ dưới đất.
Mận đỏ mọc thành từng chùm chi chít vừa vặn che được hai người họ, Tiết Tịnh Kỳ nín thở, không dám di chuyển.
Hai cung nữ đi ngang qua cây mận trước mặt họ, chiếc váy màu xanh nhạt lướt qua, theo đó là lời phàn nàn.
“Ngươi nói xem, nửa đêm rồi quý phi nương nương còn đòi ăn canh hoa đào gì chứ? Nửa đêm rồi còn đánh thức chúng ta dậy, không cho người ta ngủ yên.” Một cung nữ nhỏ giọng than thở.
Một người khác cũng nói bằng giọng điệu đó: “Quý phi nương nương này là vậy đấy, nàng ta làm vậy để cho mọi người thấy nàng ta được sủng ái thế nào trong Hoàng cung này, để người khác phải ghen tỵ, chỉ khổ những cung nữ nhỏ bé chúng ta.”
Có lẽ hai cung nữ này cũng mới tới, không biết đạo lý tai vách mạch rừng, may mà hôm nay người nghe được là Tiết Tịnh Kỳ và Minh Khê, nếu là người khác thì chết mười ngàn lần cũng không đủ.
Đến khi hai cung nữ vội vã đi qua, hai người mới chậm rãi đứng dậy, Tiết Tịnh Kỳ nhìn về hướng họ rời đi, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT