Trong Thư Phòng u ám lạnh lẽo mỗi một người đều có mưu mô xấu xa, Ôn Vương lạnh lùng quan sát trò hay.

Thích Mặc Thanh lắc đầu.

“Thái tử, huynh có thể không quan tâm danh tiết của mình, nhưng huynh không thể làm lơ sự kỳ vọng của Doãn Hoàng hậu đối với huynh, bà ta một lòng muốn vị Thái tử này của ngươi có thể làm lâu một chút, ở sau lưng không biết đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt và sự cố gắng, dùng bao nhiêu tiền bạc bắt quan hệ. Huynh nói một tờ giấy này đến tay phụ hoàng, không phải khiến Doãn hoàng hậu rất đau lòng sao?” Trong lời nói của Thích Mặc Thanh lộ ra vào phần ý lười nhác, chàng ăn chắc Thái tử rồi.

Đã hơn một năm rồi, chàng hơn một năm nay không có câu nào dài như vậy.

“Thích Mặc Thanh, ngươi đê tiện.” Một lúc sau, Thái tử từ trong miệng nhả ra vài chữ.

Trong lòng hắn ta khuất phục rồi, Thích Mặc Thanh nói đúng, hắn ta không thể không quan tâm đến sự kỳ vọng của Doãn hoàng hậu đối với hắn ta, chức Thái tử này của hắn có thể làm lâu một chút thì phải làm lâu từng ấy, hy vọng duy nhất của Doãn hoàng Hậu chính là bản thân hắn.

Nhưng, hắn ta cũng không muốn chịu sự sắp đặt của Thích Mặc Thanh.

“Đây không phải đê tiện, đây là một loại thủ đoạn, ta muốn đạt được mục đích của mình, có sai sao?” Thích Mặc Thanh nhướn mày nhìn Thái tử, ý cười lạnh bên môi.

Không có sự lựa chọn rồi, trong lồng ngực của Thái tử giống như bị nước từ từ nhấn chìm, từng chút từng chút chặn lại lục phủ ngũ tạng. Trong yết hầu xộc lên mùi vị ngọt tanh, lại bị hắn ta cưỡng ép xuống.

“Được, sau khi xong việc, ngươi lập tức đốt hết những ghi chép trong tay ngươi đi, nếu như sau này ngươi lại dùng chuyện này uy hiếp ta, ta nhất định cá chết lưới rách.” Mắt Thái tử đỏ au, vị tanh ngọt trong cổ họng dâng lên trong lồng ngực.

“Điều đó là đương nhiên.” Thích Mặc Thanh thu lại ý cười, tâm sự của chàng, tóm lại là được rồi.

Không có Tiết Tịnh Kỳ, chàng cả đời này sẽ không lấy bất kỳ ai, chàng thà cô độc đến già.

Sự yên lặng mấy ngày nay ở Điệp Cốc không ổn rồi, ba người không có ai mở miệng nói chuyện, ngay cả bình thường Triều Mị Băng thích nhất tranh cãi với Minh Khê cũng không có lên tiếng, cả ngày chỉ biết thở dài.

“Tiểu Hoa, trước khi cháu đi, ta lại dạy người phân biết một số độc thuật lợi hại, nếu không vào kinh, người khác cho háu uống thuốc gì, cháu cũng không biết.” Triều Mị Băng vẫn từ trên ghế đứng dậy, mặc dù ông biết Tiết Tịnh Kỳ chắc đều biết số thuốc đó, nhưng vẫn không nhịn được muốn cùng cô nói nhiều hơn mấy câu.

“Được.” Tiết Tịnh Kỳ rảnh rỗi không có việc gì, trừ thu dọn mấy gói hàng, chính là ở nhà bếp phụ giúp.

Hai người đi đến phòng thuốc bên trong hậu viện, bên trong là nơi chuyên để thư tịch và dược liệu, trên hàng lang bên ngoài sân còn bày một cái lưới sắt Tiết Tịnh Kỳ quen thuộc.

Nếu như không phải chấp niệm trong lòng cô chưa được giải, ở đây cả đời này, chắc cũng là những ngày thần tiên!

Chỉ đáng tiếc, mọi thứ trái ngược.

“Tiểu Hoa, thời gian xuống núi đã định rồi?” Triều Mị Băng vừa tìm thư tịch bên trên kệ sách, vừa hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ cắn môi, cười nói: “Thật ra cũng không vội, cháu vẫn muốn ở cùng ông ngoại thêm vài ngày.”

Bàn tay cầm quyển sách có hơi già nua khựng lại, rất nhanh hoàn hồn: “Chuyện này đâu có không gấp được chứ? Nếu như cháu rể tương lai của ta chạy theo nữ nhân khác thì phải làm sao? Cho nên Tiểu Hoa, vẫn là vài ngày nữa xuống núi đi.”

Ông ta biết suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ, cô không muốn ông cô đơn, cho nên mới nghĩ ở lại thêm vài ngày, nhưng ông ta lại không muốn nhìn thấy cô ngày đêm lo lắng.

“Ông ngoại, thật ra cháu và ông học y thuật độc thuật lâu như vậy, người bên ngoài căn bản không làm hại được đến cháu, vẫn là để Minh Khê ở lại cùng người đi.” Tiết Tịnh Kỳ không muốn mình đi còn dẫn theo cả Minh Khê, Triều Mị Băng một mình ở trong cốc nhất định sẽ cô đơn.

Mà bản thân cô, lần đi này, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Triều Mị Băng lại cầm mấy quyển sách về độc xuống, đều là mấy chục năm nay ông ta gặp được biên ra, mỗi một điều bên trong đều được ghi chép hết sức chi tiết. Bảo bối như vậy, ông ta ngay cả Minh Khê cũng không cho xem, hôm nay, lại cho Tiết Tịnh Kỳ.

“Tiểu Hoa, Minh Khê nó trước khi theo ta đã có võ công trác tuyệt, hơn nữa không biết tại sao nội lực của nó thâm hậu, có nó bảo vệ cháu xuống núi, ta mới không lo lắng.” Triều Mị Băng rất lâu không có ôn hòa nói chuyện như vậy, trên mặt đỏ trắng kết hợp, có điều khi tuổi già vẫn có thể tận hưởng tâm trạng làm ông ngoại, ông ta chết cũng không hối tiếc nữa rồi.

“Núi này mặc dù ít người, nhưng cũng không cản được có người giống như người của nước Thành Châu tập kích, nếu như có Minh Khê ở đây, cháu cũng sẽ yên tâm một chút.” Tiết Tịnh Kỳ nghĩ đến lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo lần trước kề vào cổ mình, chỉ cần khẽ sượt qua thì có thể khiến cô xuống hoàng tuyền rồi, cho nên bất giác thấy sợ.

Mà Triều Mị Băng tuổi tác đã cao, trừ y thuật độc thuật lại không biết võ công, một mình ở trong thân sơn cùng cốc này, mặc kệ có người xấu hay không, đều sẽ không an toàn.

Trong số ba người, chỉ có Minh Khê lợi hại nhất, đùn đi đẩy lại, không biết nên để Minh Khê ở lại bảo vệ ai.

“Tiểu Hoa, cháu nghe lời ông ngoại đi! Tiểu tử Minh Khê đó gọi ta là sư phụ mười mấy năm, ta vẫn không biết trong lòng nó nghĩ cái gì? Tính tình của nó có hơi cổ quái, là vì nó không có gặp được nữ nhân, đối với cháu lúc nóng lúc lạnh là vì nó không khống chế được trái tim của mình. Cháu cũng đừng thấy lạ, nếu như có thể thì khiến nó chết tâm đi.” Triều Mị Băng cuối cùng nói ra lời cất giấu trong lòng đã từ lâu.

Một người là học trò mà mình tự hào, một người là người thân của mình, ông ta không muốn một trong số họ bị tổn thương. Nếu như có thể, ông ta thà nguyện Minh Khê có thể cắt đắt suy nghĩ đó trong lòng, bất luận là ai, cũng không thể là Tiểu Hoa.

Tiết Tịnh Kỳ ngập ngừng hai lần, cuối cùng không có vội nói ra lời trong lòng, cô luôn cho rằng Minh Khê ghét mình. Tại sao...

“Ông ngoại, ông nói Minh Khê hắn, hắn sao có thể chứ? Điều này tuyệt đối không thể!” Tiết Tịnh Kỳ vuốt trán khẽ cười, nghĩ đến nhất cử nhất động của Minh Khê, có thế nào cũng không dính với mình được.

Triều Mị Băng lại bĩu môi từ từ nói: “Ta sao có thể nhìn sai chứ? Tiểu Hoa à, lần này ta để nó xuống núi không chỉ vì bảo vệ cháu, cũng là để nó có thể mở mang tầm nhìn, để nó đối với cháu chết tâm, sau đó xem thử nữ tử trong kinh thành, tìm được người mà nó thích.”

Mười mấy năm nay ông ta chưa từng nhắc đến chuyện sẽ lấy vợ cho Minh Khê, ông ta cũng có lòng riêng, tuổi già cô đơn là một chuyện đáng sợ, cho nên ông ta mới trói buộc thời gian tự do của Minh Khê.

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Triều Mị Băng, ý cười trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ từng chút từng chút trùng xuống, mãi đến cuối cùng khói tán mây tan.

“Minh Khê hắn... ông ngoại, ông muốn để hắn từ phía cháu mà chết tâm?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu đôi mày liễu lắc đầu: “Chuyện này cháu sẽ không làm, nếu như cháu làm rồi, người tổn thương sẽ là Minh Khê, sau này hắn sẽ đối với chuyện này có thành kiến.”

Nếu như cứ như thế mà tổn thương tình cảm của Minh Khê, sợ rằng hắn sau này đều sẽ sợ hãi, cũng sẽ không yêu được bất kỳ ai được nữa.

Triều Mị Băng cúi đầu trầm tư một lúc, thở dài nói: “Là ta quá nóng vội rồi, ta cũng không phải không nghĩ đến Minh Khê sẽ chịu tổn thương. Tiểu Hoa, cháu nếu như có cách gì tốt thì đi làm đi, ta biết cháu rất thông minh.”

Cách âm của cửa phòng không phải quá tốt, bên ngoài vẫn có thể nghe thấy một hai.

Cho dù Minh Khê không cố ý nghe trộm, nhưng không thể kháng cự được âm thanh của hai người vẫn không ngừng truyền vào trong tai của hắn, khiến hắn gần như nghẹt thở.

Hắn ngồi ở bậc thềm bên ngoài, không ngừng có tuyết bay lên trên người của hắn, hắn cũng không nghĩ sẽ phủi đi.

Có lẽ bọn họ nói đúng, hắn không hiểu tình yêu là gì, nhưng hắn chỉ muốn cố gắng đi thử, mặc kệ kết quả có như thế nào.

Thời gian khởi hành cuối cùng định vào ba ngày sau, tuyết đã dừng, thích hợp lên đường.

Sáng sớm Triều Mị Băng đã dậy, không ngừng gói lương khô vào trong tay nải của hai người, hai túi nước làm bằng da bò, để ở trong một tay nải. Tay nải khác để một ít dược liệu thường dùng, sách y, sách về độc, và cả độc dịch dùng để phòng thân trực tiếp để trên người của hai người.

Mấy người ăn sáng xong, căn bản không có bao nhiêu tâm tư, có điều vẫn miễn cưỡng uống vài miếng cháo, Tiết Tịnh Kỳ mím môi, nhìn Triều Mị Băng: “Sẽ không quá lâu, đợi đến khi xuống núi, sau khi an toàn, Minh Khê sẽ lập tức lên với ông. Mà cháu, cũng sẽ tìm thời gian đến thăm ông."

Triều Mị Băng trước nay cô đơn lạnh lùng lúc này cũng không nhịn được mà rơi lệ, ông ta dùng mu bàn tay thô ráp dụi mắt, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Mau chóng xuống núi thôi, đồng đạc đã chuẩn bị xong rồi.” Triều Mị Băng cứng nhắc xoay người nói, không muốn nhìn thấy bóng lưng của hai người càng đi càng xa.

Minh Khê mặc một chiếc áo choàng màu nâu, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn bằng lông con vật gì đó, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, tóc vấn cao, rõ ràng rất có tinh thần. Hắn xách tay nải trên bàn lên, giống như xách một con gà.

“Ông ngoại, chúng ta đi đây.” Tiết Tịnh Kỳ và Minh Khê cúi đầu với Triều Mị Băng, thấy ông ta không có quay đầu lại, chỉ dùng tay ra hiệu bọn họ có thể rời khỏi rồi, bèn không nói gì nữa mà đi xuống núi.

Đường xuống núi không gập ghềnh lắm, coi như dễ đi, chân của Tiết Tịnh Kỳ đi một đôi ủng da, cảm giác chân dễ chịu, giống như đối ở trong phủ Minh Vương. Nghĩ đến lần này xuống núi sắp có thể gặp được Thích Mặc Thanh, trong lòng cô rất phức tạp, nói không ra vui mừng hay buồn bã.

“Minh Khê, cho tôi xách một thứ.” Tiết Tịnh Kỳ đưa tay nhìn sang Minh Khê ở phía sau.

Mặc dù thấy hắn vô cùng nhẹ nhàng đeo tay nải, nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn cảm thấy nên giảm bớt một chút gắng nặng cho hắn.

“Không cần.” Minh Khê thấp giọng nói.

Hai chữ từ chối quả nhiên đủ lạnh lùng thích hợp với tính cách của Minh Khê, Tiết Tịnh Kỳ đành thu tay lại, đến chỗ phẳng, đột nhiên, sau người đưa ra một bàn tay nắm chặt thành quyền để trước mắt cô.

“Sao thế?” Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc.

Bàn tay đó xòe ra, một con rối bằng gỗ được khắc cực kỳ tinh xảo hiện ra trước mắt cô.

“Cho cô.” Minh Khê rúi vào trong tay cô, đi đến trước mặt cô tiếp tục lên đường.

Tiết Tịnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng trong tay đã nhiều thêm một con rối bằng gỗ tinh xảo, đường nét bên trên đã được mài mịn, độ mịn này giống như được gia công rất nhiều lần, một chút cũng không thấy gợn tay.

Tiết Tịnh Kỳ cầm con rối bằng gỗ nhìn cẩn thận, mặc dù có chút không rõ, nhưng đường nét đại khái vẫn có thể nhìn ra được, hình như là... hình như là, dáng vẻ của cô! Hơn nữa còn là dáng vẻ lúc ăn cơm.

Nắm chặt con rối bằng gỗ đó, xem ra Triều Mị Băng nói không sai, Minh Khê đối với mình quả nhiên là có tâm ý.

“Minh Khê, tại sao lại tặng ta cái này?” Tiết Tịnh Kỳ chạy bước nhỏ đuổi theo hỏi.

Minh Khê đi trước mắt không có quay đầu, Tiết Tịnh Kỳ không nhìn thấy biểu của hắn, có điều nói chuyện lại cực kỳ cứng nhắc: “Bởi vì dáng vẻ lúc cô ăn cơm rất xấu, cho nên khắc tặng cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play