“Không có tin tức gì hết.” Tiết Tịnh Kỳ không khống chế được cười lạnh một tiếng, sau đó đi nhanh vào phòng. Cô phải giữ cho mình tỉnh táo, cô muốn làm cho trái tim và cơ thể của mình mạnh mẽ hơn, cho dù có thấy tin tức không tốt đi chăng nữa cũng phải kiềm chế cảm xúc của mình.

“Tiểu Hoa, chỉ mới hai ngày thôi thì không kịp nghe ngóng chuyện gì hết, ngươi ở trong cốc đợi vài ngày, có cơ hội ta sẽ tự mình xuống núi một chuyến.” Triều Mị Băng rất hài lòng với kết quả này, ngoài núi không có ai thì Tiết Tịnh Kỳ mới yên tâm ở đây với ông ta, lúc đó ông ta mới có thể truyền lại y thuật của mình cho cô.

“Vâng.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về một chuyện khác.

Dưới núi không có tin tức gì của Minh vương phi, vậy thì cô có thể lấy thân phận bây giờ để xuống núi, mặc kệ Thích Mặc Thanh có phải đã quên cô hay không, cô chỉ muốn tận mắt nghe chàng nói, nếu thật sự đã quên cô, vậy thì thôi.

Nói vài ba câu, Tiết Tịnh Kỳ đã không còn khẩu vị nữa, cô đặt đũa xuống rồi đi ra sân sau, leo lên cầu thang, nhìn phong cảnh xinh đẹp trong cốc, cố gắng xoa dịu trái tim có phần hỗn loạn của mình.

Sau khi cô đi, Triều Mị Băng thở dài, ông ta đặt chén xuống, dùng đũa gõ vào chén của Minh Khê: “Đừng ăn nữa, ta hỏi ngươi, hai ngày nay xuống núi, thật sự không có chút tin tức nào về Minh vương phi hả? "

Minh Khê ăn cơm không nói, bởi vì hắn ta biết mình có thể lừa bất cứ ai, nhưng không thể lừa được sư phụ ngày đêm ở bên mình. Chỉ cần nhìn vào mắt Triều Mị Băng thì mọi lời nói dối của hắn ta sẽ bị phơi bày ngay lập tức.

Vì vậy, phản ứng của hắn ta khiến Triều Mị Băng thở dài một cái.

“Có thể ngươi không mang về tin tức tốt, nhưng dù là tin tức gì thì ngươi cũng nên nói cho Tiểu Hoa biết, nó có quyền được biết.” Triều Mị Băng nhướng mày, nhìn điệp cốc băng tuyết mù mịt, trầm giọng nói.

“Con biết rồi.” Minh Khê cuối cùng cũng gật đầu, hắn ta ăn không vô nên dừng đũa lại, dưới ánh nến âm u, hắn ta quay về phòng.

Triều Mị Băng vẫn đang thở dài bên bàn ăn, không lâu sau mới phản ứng lại, nhìn chiến trường trên bàn ăn, chân mày cau lại, tức giận nói: “Minh Khê, tên nhóc thối tha, mau quay lại đây cho lão tử, dọn dẹp bàn ăn rồi hãy đi!"

Màn đêm buông xuống, Tiết Tịnh Kỳ nhìn ánh trăng mờ ảo bị mây đen che phủ, chốc lát sau mới đi xuống cầu thang, trong khoảnh khắc mở cửa phòng ra, bước chân dừng lại một chút, không lâu sau liền đi vào.

Thứ đặt trên giường là hai bộ quần áo mùa đông màu xanh nhạt và màu hồng phấn, chúng được gấp gọn gàng, làm nổi bật cho bộ ra giường buồn tẻ, đặc biệt lớp ngoài bằng gấm lộng lẫy, khác hẳn với bộ quần áo mùa đông mà cô mặc ở Minh vương phủ trước đây, khiến người ta thấy ấm áp.

Cô chậm rãi đi tới, đưa tay sờ soạng hai bộ quần áo mùa đông, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến chút ấm áp, cảm giác khó chịu vừa nảy liền tan thành mây khói. Có lẽ, cô nên cảm ơn sự dụng tâm của Minh Khê.

Ban đêm, bên ngoài hơi lạnh, cô đi dọc theo ánh trăng đến căn phòng cạnh bếp, ánh nến bên trong vẫn mờ ảo chiếu sáng hành lang bên ngoài.

Tiết Tịnh Kỳ vươn tay gõ cửa, đợi một lúc mà bên trong vẫn không có tiếng trả lời, nghe ngóng một hồi cô lại giơ tay gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có tiếng động.

Không phải xảy ra chuyện gì chứ? Tiết Tịnh Kỳ dựng tay nghe ngóng một lúc, cô đứng nguyên tại chỗ một lát rồi đưa tay đẩy cửa ra.

Đồ đạc bên trong rất đơn giản, hai bên đặt vài chiếc ghế đan đơn giản để tiếp đãi khách. Dưới bệ cửa sổ có một cái bàn, bên cạnh là bức bình phong, đằng sau bức bình phong là giường ngủ, Minh Khê đã ngủ rồi sao?

Cô chậm rãi đi qua bức bình phong, đúng như dự đoán, một chiếc giường hiện ra trước mắt.

Tuy nhiên, bên cạnh còn có một thùng gỗ, khói nước lượn lờ khắp phòng. Còn Minh Khê thì đang ngửa cổ ngủ gật, tóc được cột lên có vài lọn rơi xuống nước, bờ vai trắng nõn và một phần ngực của hắn ta lộ ra dưới ánh nến, thật không ngờ lúc tắm rửa Minh Khê lại có một mặt quyến rũ như thế!

“A!” Tiết Tịnh Kỳ kêu thầm một tiếng, cô chợt cắn vào lưỡi mình. Cơn đau đột ngột xâm chiếm toàn bộ khoang miệng của cô. Cảm giác tê tê khiến cô ngạt thở. Cô không biết hai tay mình chạm phải thứ gì. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, "rầm" một tiếng đánh thức Minh Khê.

“Ai?” Minh Khê lập tức mở mắt ra, một tay vỗ mặt nước, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Kẻ đầu sỏ Tiết Tịnh Kỳ đứng phía sau bức bình phong đang che miệng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn, nhưng khi ánh mắt của Minh Khê quét qua người cô, mặt cô đỏ như tôm chín.

“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng của Minh Khê có chút kinh ngạc, vội vàng lấy quần áo bên cạnh che lại nửa bộ ngực đang lộ ra ngoài, rồi lập tức rụt cả người xuống nước.

"Ta, ta... Ta là..." Tiết Tịnh Kỳ quay lưng về phía hắn ta, hai tay nắm chặt quần áo, lắp bắp không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng nhắm mắt lại rồi nói: "Ngươi mặc quần áo vào trước đi!"

"À, đúng, ta mặc quần áo vào trước, quần áo của ta..." Khuôn mặt Minh Khê ửng hồng, nhắm mắt lại sờ soạng trong nước, chợt nhớ ra bộ quần áo mình thay ra đã để trên bức bình phong, nhưng lúc này bức bình phong lại bị Tiết Tịnh Kỳ đẩy ngã, hắn ta vội vàng nói: "Quần áo của ta không có ở đây, nó rơi xuống đất rồi, ngươi giúp ta nhặt lên rồi đưa cho ta."

Nhặt nó lên đưa cho hắn ta? Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: "Tự mình đến lấy đi."

Minh Khê chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, trước đây ở trên núi chỉ có hắn ta với Triều Mị Băng, chưa từng thấy phụ nữ, chứ đừng nói đến việc tiếp xúc gần gũi với phụ nữ. Lúc này, hắn ta không mặc gì ở cùng một phòng với phụ nữ nên đầu óc hắn ta có chút chậm chạp.

“Vậy thì ta sẽ qua lấy.” Minh Khê từ từ nhấc chân ra khỏi thùng gỗ. Cơn gió lạnh buốt trong không khí phả vào người hắn theo từng chuyển động của hắn ta, nhưng lúc này hắn ta không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại toàn thân rất nóng.

"Chờ một chút! Ngươi ở trong nước đừng nhúc nhích, ta sẽ giúp ngươi mang qua!" Tiết Tịnh Kỳ suýt chút nữa đã nói sai rồi, nếu để hắn ta đi qua thì phải làm sao?

Cho đến khi nghe thấy một tiếng tủm dưới nước thì Tiết Tịnh Kỳ mới mở mắt ra nhìn quần áo bên cạnh, cô tìm được bộ quần áo sạch sẽ rồi ném nó lên giường.

“Ta ném quần áo lên giường rồi, bây giờ ta sẽ dựng bức bình phong lên rồi ngươi hãy mặc.” Tiết Tịnh Kỳ cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, xoay người vươn tay đỡ bức bình phong trên sàn đứng dậy.

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ánh nến bên cạnh lúc sáng lúc tối có chút mờ ảo, Tiết Tịnh Kỳ vươn tay nhặt quần áo trên sàn lên, bên trong bộ quần áo sẫm màu có xen lẫn vật màu vàng.

Cô lấy thứ màu vàng ra khỏi bộ quần áo sẫm màu, nhìn dòng chữ viết trên đó, càng nhìn, trái tim cô càng đau, như thể bị một móng vuốt sắc bén bấu chặt lấy, ngay cả việc thở cũng hết sức khó khăn.

Cuối cùng Minh Khê cũng mặc lại quần áo dưới ánh nến mờ ảo, vươn tay vỗ nhẹ lên má mình một cái, cố gắng để mình trấn tĩnh lại, nhưng lúc hắn ta đi vòng qua bức bình phong, nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ ở bên ngoài, biểu cảm trên mặt hắn ta lập tức biến mất không còn dấu vết.

Sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt: "Ngươi biết hết rồi?"

Bàn tay Tiết Tịnh Kỳ nắm chặc tờ cáo thị màu vàng tươi, các đốt ngón tay đều tái nhợt, mu bàn tay nổi gân xanh.

"Đây là lý do tại sao ngươi muốn giấu ta. Toàn bộ người ở kinh thành, ở khắp thiên hạ đều biết, nhưng ngươi lại định gạt một mình ta?" Giọng Tiết Tịnh Kỳ trầm thấp, chán nản, giống như một người đang trên bờ vực tuyệt vọng.

“Phải.” Minh Khê gật đầu không chút do dự.

Sở dĩ hắn ta mang cái cáo thị này trở về là vì hắn ta không biết phải nói với cô như thế nào, hắn ta muốn đợi đến lúc thời cơ thích hợp mới nói cho cô biết mọi chuyện.

Không ngờ, trời cao an bài thật trùng hợp, như thể đã được tính toán từ trước.

"Ngươi không cần phải làm như vậy. Nói hoặc không nói cho ta biết, kết quả đều giống nhau." Tiết Tịnh Kỳ vặn tờ cáo thị, cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Vốn dĩ cô muốn cảm ơn hắn ta, bây giờ lại trở thành một cuộc chiến thầm lặng, bởi vì hắn ta không nói ra sự thật nên Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy không đáng.

Điệp cốc về đêm rất yên tĩnh, Tiết Tịnh Kỳ đặt tờ cáo thị trên bàn, một giọt dầu trên ngọn đèn dầu nhỏ xuống tờ cáo thị, cô vội vàng lau đi, nhưng không thể xóa được vết tích đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không đốt tờ cáo thị đó đi.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên đó, lặp đi lặp lại nó trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Công chúa Hòa Sắt, con gái của quốc vương nước Thành Châu là người giỏi giang, rộng lượng, hiền lành và lương thiện, thái hậu và trẫm rất vui mừng. Con trai thứ tư đã đến tuổi lập gia đình, nên ta muốn chọn một cô gái tốt và xứng đôi. Công chúa Hòa Sắt và con trai thứ tư của trẫm có thể nói là do trời đất tác thành, công chúa Hòa Sắt sau khi gả cho con trai thứ tư của trẫm sẽ trở thành Vương phi. Tất cả các nghi thức được giao cho Bộ Lễ và Khâm Thiên Giám cùng nhau xử lý, chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.

Thông báo đặc biệt, khâm thử.

Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, hất tờ cáo thị sang một bên, cả đêm mất ngủ.

Bầu trời ở Điệp cốc sáng rất nhanh, Tiết Tịnh Kỳ nhìn bầu trời bên ngoài, đã có một làn sương mù rải rác, ánh sáng rực rỡ tràn vào cửa sổ.

Tiết Tịnh Kỳ vẫn thức dậy như thường lệ, tắm rửa xong thì rót một cốc nước, vừa uống vừa đọc sách y học, nhưng dù có tập trung bao nhiêu đi nữa thì đầu óc của cô không chỉ suy nghĩ về y thuật độc dược, mà còn đầy rẫy những thứ khác.

“Tịnh Kỳ, Cháu sao vậy? Sao lại không tập trung?” Triều Mị Băng đang điều chế thuốc, từ xa nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đang chống cằm ngơ ngác nhìn sách y học.

“Cháu không sao, chỉ đang nghĩ tới một chuyện.” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kiên định mà sáng ngời: “Ông ngoại, cháu quyết định ngày mai sẽ xuống núi.”

Dù biết đây là chuyện sớm muộn thôi nhưng trong lòng Triều Mị Băng vẫn không thể buông bỏ, không dễ gì mới tìm được người thân của mình trong biển trời bao la, nhưng vẫn phải xa cách, ông ta đã trải qua loại cảm giác này một lần và không muốn trải qua nó lần nữa.

“Muốn đến Minh vương phủ sao?” Triều Mị Băng hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ hơi rũ mi mắt xuống: "Chàng không biết con còn sống trên đời này, cho nên con muốn hỏi chàng."

Hầy, người của nhà họ Triều đều giống nhau, Linh Nhi đã như vậy, Tiểu Hoa cũng như thế, lại không phải đi?

Tình cảm là tai họa lớn nhất đối với nhà họ Triều.

Bỏ đi, bỏ đi.

"Tiểu Hoa, đây là việc của cháu, ông ngoại không có quyền gì để cản, nhưng trước khi xuống núi, ta có vài lời muốn nói với cháu. Nếu xuống núi mà gặp phải nguy hiểm thì hãy dùng độc dược ta đã dạy để đối phó với nó, đối xử với kẻ xấu không cần mềm lòng. Thứ hai, ta sẽ bảo Minh Khê đưa cháu xuống núi. Thứ ba, nếu hắn thật sự không còn nhớ cháu nữa thì nhất định phải trở về."

Triều Mị Băng nói xong lời cuối cùng, giọng ông ta có chút nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play