Tên âm hồn không tan này, Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao, lạnh giọng nói: “Chó ngoan không cản đường.”

Dứt lời cô nhấc chân bước về phía trước, cô không có thời gian ở đây lãng phí thời gian với Thích Vũ Hạo, cô đã lấy được cỏ đen, điều quan trọng nhất bây giờ là mau chóng quay về điều chế thuốc cho Thích Mặc Thanh.

Thích Vũ Hạo sao có thể để cô dễ dàng rời đi như vậy, nếu hắn đã ở đây đợi cô, nói lên rằng hắn biết cô đã làm những gì.

Thích Vũ Hạo nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, vung ống tay áo dài, một tay chắn tước mặt cô: “Minh Vương phi, bổn vương đáng sợ vậy sao? Thấy ta là chạy?”

Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn ống tay áo màu đen của Thích Vũ Hạo, bàn tay nhanh chóng chẻ một đường, xoay người lạnh lùng nghiêm túc nhìn hắn: “Nực cười, ta sẽ sợ ngươi sao?”

Thích Vũ Hạo không ngờ Tiết Tịnh Kỳ lại làm vậy, ít nhất cũng phải dùng tới bảy tám phần sức lực, mặc dù nội lực của hắn thâm hậu nhưng vẫn khó tránh khỏi bị đau.

Ôm lấy cánh tay đau âm ỉ rồi lại vọt tới trước mắt Tiết Tịnh Kỳ, nếu không phải Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn chút tác dụng với hắn thì hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, chỉ dựa vào điều cô vừa làm với hắn thôi.

“Xem ra ngươi không cần cỏ đen để cứu mạng tướng công mình.”

Tiết Tịnh Kỳ đắc ý nhìn hắn ta rồi khẽ cười nhạo: “Đừng cho rằng ngươi là ‘Vương’ thì có thể một tay che trời, chỉ là một vị thuốc nho nhỏ mà thôi, ngươi cũng đánh giá cao bản thân quá rồi đấy.”

“Ngươi!” Thích Vũ Hạo bị cô chẹn họng, lời nói mắc trong cổ họng, dáng vẻ cô nhìn có vẻ đã chiếm ưu thế, hất cằm nhìn hắn, trước giờ hắn chưa từng bị nữ nhân nào coi thường đến mức này.

Thấy Thích Vũ Hạo tức đến nghiến răng, dáng vẻ dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô khiến cô cảm thấy sảng khoái! Cô muốn cho hắn thấy, Tiết Tịnh Kỳ cô không phải người mà ai cũng có thể chọc vào.

Quạt giấy trong tay Thích Vũ Hạo vung lên, đặt dưới cằm Tiết Tịnh Kỳ, hơi dùng sức một chút, hắn hỏi: “Ngươi tìm Thái tử rồi?”

“Liên quan gì tới ngươi?” Tiết Tịnh Kỳ không chút nể tình đáp lại.

Xem ra đúng vậy rồi, hắn ta đoán không sai. Tất cả cỏ đen trong thành đã bị hắn mua sạch trong một đêm, đến cả tiểu quốc cỏ đen cách kinh đô Lâm Thành mấy trăm dặm cũng bị hắn mua hết, ngoài Thái y viện của Hoàng cung phải dự trữ là có ra thì muốn có được cỏ đen chắc chắn phải tới Tây Nam, toàn bộ lộ trình đi về mất ba ngày.

Tiết Tịnh Kỳ lại tới tìm Thái tử chứ không tới bàn điều kiện với hắn, cô thật sự ghét hắn đến thế sao?

Sắc mặt Thích Vũ Hạo thay đổi rồi lại thay đổi, bỗng nộ khí đằng đằng nói: “Ngươi đừng mơ lấy được cỏ đen về chữa cho người què kia, đưa ta.”

Dứt lời hắn đưa tay ra ý đồ đoạt cỏ đen từ eo Tiết Tịnh Kỳ, cô đã sớm dự liệu được hắn sẽ ra chiêu này, nhanh chóng xoay người né bàn tay hắn, góc áo lại bị hắn túm được.

Thoáng chốc Thích Vũ Hạo nhảy lên, phi thân quay vòng quanh eo Tiết Tịnh Kỳ, đang muốn đoạt đi chiếc túi nho nhỏ kia thì bỗng nhiên có một hòn đá ném mạnh tới, đập trúng mu bàn tay hắn.

Mu bàn tay Thích Vũ Hạo bị đau khiến hắn run rẩy lùi lại vài bước, hai bóng dáng một xanh một trắng đã bảo vệ trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.

“Vương phi, chúng tôi tới trễ.” Nhục Nghê và Giả Sơn cùng nói.

Tiết Tịnh Kỳ che chiếc túi hương cỏ đen, ánh mắt lạnh băng nhìn Thích Vũ Hạo, trầm thấp nói: “Không, tới đúng lúc lắm.”

Suýt chút nữa đã bị Thích Vũ Hạo cướp mất, Tiết Tịnh Kỳ thở phào một hơi, nếu Nhục Nghê và Giả Sơn đã tới thì cô yên tâm rồi.

Võ nghệ hai người cao cường, đối phó với một Thích Vũ Hạo hèn mọn này căn bản không phải vấn đề.

Hai bàn tay dưới tay áo Thích Vũ Hạo siết chặt, bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất, hung hăng nhìn chằm chằm Nhục Nghê và Giả Sơn, hắn biết rõ mình không đánh lại được hai người này liên thủ, một lúc sau mới cười nói: “Các ngươi có biết người mình đang cứu bây giờ là nữ nhân của Ôn Vương ta không?”

Hai người đều không thèm để ý lời Thích Vũ Hạo, Nhục Nghê hừ lạnh một tiếng: “Nói xằng nói bậy.”

Minh Vương phi là Minh Vương phi, tình cảm của cô với Minh Vương mọi người đều thấy rõ, hai người vô cùng yêu nhau, là điều người khác không thể thay đổi. Ôn Vương coi Minh Vương là địch thì sao Minh Vương phi có thể ở cùng hắn.

Vẻ mặt Thích Vũ Hạo tự nhiên nhìn hai người, mở quạt giấy ra, tự cho là vô cùng phong lưu phóng khoáng khẽ quạt, cười tà nói: “Bổn vương cũng không nói lung tung, các ngươi cho rằng hôm nay Kỳ Nhi ra đây một mình là vì sao? Nàng ra đây là để hẹn hò với bổn vương, các ngươi xuất hiện đã gây trở ngại chúng ta.”

Hắn ngả ngớn gọi “Kỳ Nhi” rồi lại nói hôm nay cô ra ngoài một mình, cộng thêm động tác hắn muốn lấy chiếc túi trên người cô vừa nãy, ngược lại cũng có phần đáng tin.

Lông mày trên khuôn mặt lạnh lùng của Nhục Nghê hơi nhíu lại, quay đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, thấy mặt cô vẫn không đổi sắc đứng yên đó, không có nửa điểm chột dạ.

Giả Sơn không hề tin lời Thích Vũ Hạo nói, hắn ta là kẻ bỉ ổi vô sỉ, nói dối cũng là điều rất bình thường.

“Nhục Nghê, Giả Sơn, chúng ta mau chóng về thôi, Thích Mặc Thanh vẫn đang đợi chúng ta về điều chế thuốc.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong cũng không hề ngoảnh đầu lại rời đi.

Đối với lời đặt điều của Thích Vũ Hạo, cô cũng mặc kệ, cô chỉ tin thanh giả tự thanh, chút mánh khóe đó của hắn chẳng có chút tác dụng nào trước mặt cô.

Thấy Tiết Tịnh Kỳ rời đi trước, Nhục Nghê và Giả Sơn cũng thu lại khí thế giương cung bạt kiếm rồi nhanh chân theo kịp bước chân cô.

Khi về tới phủ, trong phủ yên tĩnh, lá cây xào xạc không ngừng. Mấy người về tới phòng Thích Mặc Thanh thì phát hiện một nam tử đang ngồi trên bàn tròn ung dung vênh váo uống trà.

Nam tử mặc trường bào đen, dáng người vừa phải, tư thế uống trà dường như có cảm giác phòng bị, thấy mấy người đi vào thì ung dung đặt ly trà xuống, đứng dậy chắp tay thi lễ.

“Tham kiến Minh Vương phi, tại hạ là Lãnh Tước, bạn tốt của Minh Vương.”

Lãnh Tước là chủ lâu của lầu Vô Âm, đã quen biết Thích Mặc Thanh từ rất lâu trước đó, cũng coi như là trợ thủ đắc lực của hắn, thế lực giang hồ bao nhiêu năm nay Thích Mặc Thanh tích lũy ẩn giấu đều do hắn quản lý. Cũng coi như là người Thích Mặc Thanh tương đối tín nhiệm nhưng người này vừa chính vừa tà, cao thâm khó lường.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn rồi lại quay đầu nhìn Nhục Nghê và Giả Sơn, thấy hai người khẽ gật đầu thì trên mặt mới hòa hoãn đôi chút.

Bây giờ đang ở thời khắc sống chết của Thích Mặc Thanh, bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với hắn: “Nếu đã là bạn của Minh Vương thì xin mời cứ tự nhiên, bây giờ ta có chuyện khác phải làm, lát nữa sẽ thay Minh Vương tiếp đón ngươi.”

Sắc mặt Lãnh Tước lại lạnh xuống, hắn nghe được tin Minh Vương bị ám toán, lúc này đang nguy hiểm trong một sớm một chiều nên vội vàng tới đây. Nhưng thê tử của Minh Vương lại vào lúc mấu chốt đi làm chuyện khác, từ khi tới đến giờ hắn đã chờ trong thời gian một nén hương rồi.

Nhưng dù sao Tiết Tịnh Kỳ cũng là Vương phi của Vương phủ, nể mặt Minh Vương nên cũng không tiện nổi nóng.

Lãnh Tước phất mạnh tay áo rồi lại ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Không làm phiền Minh Vương phi, người quý nhân bận rộn, ta tự có thể chăm sóc chính mình, người đi làm việc của người trước đi.”

Tiết Tịnh Kỳ cũng không so đo lời nói của hắn, xoay người đi xuống phòng bếp.

Bây giờ việc quan trọng nhất là điều chế dược, dược liệu hôm qua Giả Sơn lấy được đều đã để trong phòng bếp, bây giờ có được cỏ đen thì phải nhân lúc còn sớm chế xong thuốc rồi cho Thích Mặc Thanh uống.

Tiết Tịnh Kỳ nghiền nát toàn bộ dược liệu rồi cho vào miếng vải trắng sau đó vắt lấy nước, hương thuốc dần lan ra. Cô lại đem đi đun một lát nữa rồi mới bưng vào phòng Thích Mặc Thanh.

Có bát thuốc này Thích Mặc Thanh có thể tỉnh lại, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ cũng vui vẻ.

Ba người trong phòng đều ngồi trên bàn tròn, thấy Tiết Tịnh Kỳ bưng thuốc vào, người đầu tiên đứng dậy là Lãnh Tước.

Hắn có chút ngạc nhiên: “Minh Vương phi, đây là thuốc gì?”

“Thuốc giải.” Không nhiều lời thừa thãi, Tiết Tịnh Kỳ bưng bát thuốc tới bên giường Thích Mặc Thanh, nhẹ nhàng thổi thuốc trong thìa, ai ngờ lại bị Lãnh Tước cướp lấy.

Tiết Tịnh Kỳ lập tức đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Tước, ngữ điệu đã có lửa giận: “Mạng người quan trọng, mau đưa thuốc cho ta, đây là cách ngươi đối xử với bạn sao?”

Lãnh Tước ngửi mùi thuốc, rất nhanh đã trả lại cho Tiết Tịnh Kỳ nói: “Quả thật là thuốc giải của loại độc mà Minh Vương trúng, chỉ là cỏ đen này ta cho người chạy khắp mấy thành gần đây cũng không có, đã cho người tới Tây Nam, có lẽ cũng không kịp về trong ba ngày, sao người lại có?”

Tiết Tịnh Kỳ thổi thuốc, đút từng ngụm vào miệng Thích Mặc Thanh, uống được một nửa, chảy ra ngoài một nửa, tổng cộng uống được nửa bát thuốc.

“Đương nhiên ta dựa vào bản lĩnh của mình để lấy được, cách làm của mỗi người khác nhau, ngươi cũng không cần quá để ý.” Tiết Tịnh Kỳ đặt bát sang một bên rồi nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Thích Mặc Thanh, sau đó kéo chăn lên cho hắn.

Cái gì gọi là không cần quá để ý, lẽ nào ý là năng lực của hắn không bằng cô cho nên không có được cỏ đen cũng là điều đương nhiên?

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tước bị người khác trào phúng như vậy, nhất thời nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, bỗng nhiên phát hiện trên cổ cô có vết xanh tím, không giống vết thương mà là vết hôn.

Trong lòng Lãnh Tước không cần suy đoán điều gì, vì để chứng minh suy đoán của mình, hắn bỗng vén áo trên cánh tay Tiết Tịnh Kỳ lên, quả nhiên thủ cung sa đã không còn!

Hắn nhớ Minh Vương đã nói với mình, hắn vẫn chưa chạm vào Tiết Tịnh Kỳ, vậy vì sao thủ cung sa của cô lại không còn?

Lãnh Tước không nhịn được hỏi: “Minh Vương phi hãy giải thích cho ta, đây là chuyện gì, vì sao biết Minh Vương bệnh nặng mà không ở lại chăm sóc, ngược lại còn ra ngoài lâu như vậy, khi về trên cổ có vết xanh tím mà thủ cung sa cũng không còn? Có phải cô đã làm chuyện gì có lỗi với Minh Vương rồi không?”

Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng kéo tay áo xuống, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn Lãnh Tước: “Ta không làm chuyện gì có lỗi với Mặc Thanh, ngươi bảo ta giải thích điều gì? Hơn nữa đây là chuyện giữa ta và Mặc Thanh, liên quan gì tới ngươi?”

Đột nhiên Thích Mặc Thanh trên giường yếu ớt nói: “Lãnh Tước, Tịnh Kỳ là Vương phi của ta, ta đã không sao rồi, ngươi đi trước đi.”

Nhục Nghê và Giả Sơn ở sau tấm bình phong nghe thấy giọng Thích Mặc Thanh, lập tức đi vào thì thấy Lãnh Tước đang đi ra.

Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh đã tỉnh thì lập tức tới bên hắn, cảm xúc mấy ngày nay khó mà bình tĩnh của cô giờ phút này bỗng chốc ổn định lại.

“Huynh cảm thấy thế nào? Không ngờ thuốc lại có tác dụng nhanh đến vậy, nếu khó chịu thì đừng nói.” Mặc dù trên mặt Tiết Tịnh Kỳ không mang theo biểu cảm gì nhưng ngữ khí quan tâm đã bán đứng cô.

“Ta không sao, chút vết thương nhỏ này còn không vượt qua được thì nói đến báo thù cái gì? Giả Sơn, đỡ ta dậy.” Lời Tiết Tịnh Kỳ và Lãnh Tước vừa nói hắn đều nghe thấy, nhất thời có chút khó tiếp nhận.

Giả Sơn bỗng nhiên bị gọi tên có chút sững sờ, có điều rất nhanh đã tới đỡ Thích Mặc Thanh ngồi dậy, Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh mà hắn lại không để Vương phi mình đỡ?

Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh bị lạnh nhạt, sắc mặt có chút không tự nhiên, lòng cô chua xót. Mình làm giao dịch với Hoàng hậu, vừa nãy lại đấu võ mồm với Lãnh Tước, cô vốn cho rằng Thích Mặc Thanh sẽ tin cô nhưng hắn lại không để ý đến cô.

Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu rũ mắt, không nói lời nào. Nơi này hẳn là cũng không cần cô nữa, vừa lúc nhàn nhã.

Cô đẩy cửa ra khỏi phòng Thích Mặc Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play