Ánh mắt của nàng ta bén nhọn nhìn Thích Mặc Thanh, cổ cứng cỏi quật cường đó phát ra từ trong mắt của nàng ta, cho dù là trong đêm tối cũng phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ. Loại ánh mắt này cực kì giống với một người, là người có cái tên mà Thích Mặc Thanh không dám nhắc tới cùng.

“Là ta tìm ngươi, ta chỉ muốn nhìn thử xem Minh Vương khiến cho ngoại giới vừa nghe thì đã sợ đến xanh mặt là người nham hiểm tàn nhẫn như thế nào, hóa ra cũng chỉ có như thế mà thôi.” Bên khóe miệng của nữ tử đều là vết thương, nói chuyện trông khó khăn cực kỳ, ngay cả trong cổ họng cũng bị thương, âm thanh trống rỗng khàn khàn.

Ánh mắt của Thích Mặc Thanh âm trầm như đại bàng nhìn chằm chằm vào nàng ta, chỉ cần ánh mắt của chàng khẽ chuyển động thì nữ nhân ở trước mặt liền khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Có điều là ngược lại chàng muốn nhìn thử xem nàng ta kêu mình đến đây rốt cuộc là có mục đích gì.

“Ta biết là ngươi yêu Minh Vương phi tha thiết, chỉ là bị kẻ thù của ngươi mưu sát, có đúng không?” Câu nói là của nữ tử đó đã đâm thẳng vào trong tim của Thích Mặc Thanh, chạm đến ranh giới cuối cùng của chàng.

“Ngươi không có tư cách nhắc đến nàng ấy, ngươi chỉ là một tên tù binh, nếu như không đồng ý để cho người dưới tay của ngươi quy thuận ta, vậy thì chết đi.” Đáy mắt của Thích Mặc Thanh xuất hiện một ánh sáng khát máu, hơi thở lạnh lùng truyền đến trên người của mỗi người, khiến cho người ta không khỏi run lên.

Chỉ tiếc là nữ tử đó căn bản cũng không để ý chàng, vẫn nhìn chàng không hề chớp mắt như cũ: “Người của ta sẽ không quy thuận với bất cứ kẻ nào, bọn họ có địa bàn riêng của mình! Nhưng mà nếu như ngươi đồng ý thả chúng ta ra, ta có thể giúp cho ngươi điều tra ra nơi ở của Minh Vương phi. Thật ra thì nàng ta cũng chưa chết đâu.”

Trong lòng biết rõ Thích Mặc Thanh căn bản sẽ không vạch trần lời nói dối của nàng ta, thuận theo dây leo của nàng ta mà đi xuống: “Nếu như nàng ấy vẫn còn chưa chết, vậy thì ngươi cảm thấy nàng ấy đang ở đâu?”

“Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra nơi ở của Minh Vương phi. Bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết được, sau khi ta nhìn thấy được người của ta bình an ra khỏi thành thì sẽ nói cho ngươi biết.” Nữ tử kia nhìn thấy có chút hi vọng thì không kịp chờ đợi mà muốn nắm lấy cơ hội, đây là sự lựa chọn duy nhất để có thể giữ được mạng sống cho nhóm người của nàng ta.

Kể từ giây phút Thích Mặc Thanh dẫn người vào Ô Thành trở đi, đã thề là sẽ thu phục tất cả các nhóm giang hồ ở Ô Thành, nàng ta biết là một ngày nào đó cũng sẽ đến lượt của mình, cho dù có trốn đánh như thế nào thì vẫn không thể tránh được một ngày này. Nàng ta cũng chỉ có thể đưa ra quyết định cuối cùng, lợi dụng điểm yếu của Thích Mặc Thanh để tìm ra hi vọng sống sót cho bản thân.

“Vậy ngươi nói một chút thử xem, ngươi sẽ tìm nàng ấy giúp ta như thế nào? Nếu như nói không được, vậy thì tất cả những người các ngươi phải bỏ mạng ở nơi này.” Thích Mặc Thanh lười biếng dựa trên khung cửa sắt, rõ ràng là một gương mặt tuyệt mỹ, cùng với loại hoàn cảnh này thì hoàn toàn không hợp nhau, nhưng mà ánh mắt đang nhìn nữ từ đó thì lại cực kỳ dọa người.

Nữ tử đó đảo mắt, căn bản cũng không nghĩ đến phải làm như thế nào, nàng ta nói bừa: “Cho dù là ngươi có nhìn thấy thi thể của Minh Vương phi, ngươi cũng không thể kết luận được nàng ta đã tử vong, rất có thể đã bị người khác đánh tráo cơ thể thật sự trước khi được chôn cất. Nếu như chuyện này không sai? Vậy thì người hiện tại được an táng dưới đất sẽ không phải là Minh Vương phi chân chính. Và người có thể làm được điều đó chính là người quen biết đến không thể quen biết được hơn, chỉ có những người quen biết mới có thể xác định chính xác được thông tin, cho nên chỉ cần phái người đi điều tra thì nhất định có thể tra ra được nơi Minh Vương phi đang ở.”

Nàng ta đã nhìn thấy loại chuyện này nhiều rồi, trộm trời đổi trăng chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn, chỉ cần suy đoán chuẩn xác thì chắc chắn có thể tìm được người.

Trong tầng hầm tối om chặt chẽ đến nỗi không có tiếng gió xen vào, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thần sắc của Nhục Phàm càng ngày càng kém, nữ nhân này thật sự ngu xuẩn cực kỳ.

Sắc mặt của Thích Mặc Thanh khó coi đến độ không thể khó coi hơn được nữa, giọng nói giống như tu la đến từ địa ngục: “Lời của ngươi nói rất có đạo lý.”

Nữ tử kia vui mừng ở trong lòng, như thế này thì chắc chắn sẽ nhận được sự đồng ý của Thích Mặc Thanh rồi. Nàng ta không nghĩ đến mình nói hưu nói vượn một trận mà có thể đạt được sự đồng ý của chàng, là do nàng ta đã nói chuyện quá đạo lý hay là do sức nặng của Minh Vương phi ở trong lòng chàng thật sự quá nặng?

Bất kể là như thế nào, chỉ cần nhóm người của nàng ta có thể sống sót ra ngoài, không bị bất cứ người nào khống chế, vậy thì nàng ta có làm cái gì cũng đồng ý.

“Nhục Phàm, mang nàng ta lên trên núi đi, cho sói ăn.” Thích Mặc Thanh ngồi thẳng người dậy, so với vẻ lười biếng tuyệt mỹ, lúc này lại là tu la đến từ địa ngục, nhìn khát máu cuồng loạn.

Chuyện trong dự liệu, trên mặt của Nhục Phàm không có nửa phần kinh ngạc. Lúc mà nữ tử kia đề cập đến tên của Tiết Tịnh Kỳ thì hắn ta đã dự liệu được kết cục của nàng ta, bây giờ ngay cả hắn ta cũng không dám nhắc đến ba chữ Minh Vương phi ở trước mặt của Thích Mặc Thanh, huống hồ chi là những người khác. Hơn nữa... Minh Vương phi đã được hỏa táng rồi, hài cốt cũng không còn.

Đột nhiên nữ tử kia biến sắc, hai mắt trừng lớn giống như là cái chuông đồng, ánh mắt tràn ngập tơ máu như sắp tuôn ra đến nơi. Lúc, lúc nãy còn nói bình thường mà... tại sao chỉ có một lúc liền thay đổi rồi?

“Ta không tin, ta không tin... chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết nơi ở của Minh Vương phi sao? Ngươi đối xử với Minh Vương phi của ngươi như vậy à?” Nữ tử kia kiên trì giữ suy nghĩ của mình, không ngừng dùng Tiết Tịnh Kỳ để kích thích Thích Mặc Thanh, có ý đồ để cho chàng dừng lại.

“Ngậm miệng lại!” Nhục Phàm lạnh lùng ra lệnh.

Bóng dáng của Thích Mặc Thanh đi ra từ trong địa lao, một mảnh áo choàng cuối cùng cũng đã bị chìm trong địa lao hắc ám lạnh lẽo.

“Người đâu, kéo nàng ta ra sau núi đi, cho sói ăn.” Từ trước đến nay Nhục Phàm chưa từng nhìn thấy Thích Mặc Thanh tàn nhẫn đến nỗi chính miệng ra lệnh muốn giết một người, lúc trước đều là hắn ta ra lệnh, bọn họ làm theo mà thôi.

Xem ra nữ nhân này đã chọc đến trong lòng của Thích Mặc Thanh rồi, là địa phương mà nhất định không thể động được.

“Tại sao, tại sao? Rõ ràng là tất cả đã nằm trong khống chế, tại sao lại xảy ra thay đổi, tại sao chứ...” Nữ tử bị hai thị vệ kiềm chế ở trong tay không ngừng la hét, tóc tai lộn xộn không chịu nổi, tùy ý dính trên gương mặt của nàng ta, trộn lẫn với máu trông rất kinh khủng.

Vào giây phút mà nàng ta sắp bị lôi ra khỏi đại lao, Nhục Phàm đột nhiên làm dấu để hai người kia dừng lại.

Dáng người cao lớn vạm vỡ của hắn ta đi đến trước mặt của nữ tử đó, giọng nói trầm thấp: “Ngươi có biết là tại sao không?”

Nữ tử kia liều mạng lắc đầu.

“Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám nhắc đến Minh Vương phi ở trước mặt của Minh Vương, ngươi chính là người đầu tiên. Minh Vương ghét nhất là người khác lừa ngài ấy, Minh Vương phi cũng đã sớm tử vong rồi, đồng thời cũng đã được hỏa táng, ngươi nói thử xem có phải là thiên đao vạn hỏa cũng không đủ, có đúng không?” Từng câu từng chữ của Nhục Phàm truyền vào trong lỗ tai của nữ tử đó, giống như là âm thanh của sấm sét đinh tai nhức óc.

Nàng ta thê lương cười một tiếng, hóa ra tất cả đều là do nàng ta tự cho mình là thông minh.

Người của nàng ta là do nàng ta hại chết!

Bóng đêm nặng nề mông lung, tuyết rơi đầy trời không ngừng.

Thích Mặc Thanh đi bộ dọc theo hành lang dưới ánh trăng, hai bên lan can bị bông tuyết chất chồng lên nhau tạo thành một cảnh băng tuyệt mỹ, bông tuyết đang không đường bay lả tả từ bên ngoài vào, nhưng đã bị đỉnh ngói uốn lượng che lại.

Tịnh Kỳ, đến khi nào thì nàng mới có thể trở về? Ta đã đợi nàng một năm rồi, ta sắp không thể kiên trì được nữa rồi.

Chàng làm cho mình trở nên tàn bạo ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng là vì nguyện vọng báo thù trong lòng mình. Chỉ cần để cho người khác khó chịu, chàng mới có thể không nhớ đến đau đớn ở trong lòng của mình, một ngày nào còn chưa chính tay giết chết kẻ thù thì một ngày đó chàng cũng sẽ không vui vẻ.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, con hồ ly mà Tiết Tịnh Kỳ nuôi càng ngày càng khỏe hơn, bây giờ đã có thể tự mình đứng lên đi bộ, mặc dù là bị nhốt ở trong lồng, nhưng mà vừa nhìn thấy cô đến gần thì biết là đã có cái ăn, không khỏi nhảy nhót nhìn xung quanh.

“Xem ra là không cần cắt chỉ cũng biết được tình huống của hồ ly, nếu như mà chỉ được cắt ra, chắc là sẽ khôi phục tốt hơn nữa.” Ở sau lưng có tiếng bước chân trầm ổn đi đến, mấy ngày nay đã quen thuộc rồi, để cho Tiết Tịnh Kỳ không cần phải quay đầu lại thì cũng biết được đó là tiếng bước chân của ai.

“Con hồ ly kia của huynh chắc là khôi phục tốt hơn và nhanh hơn so với con này của ta.” Tiết Tịnh Kỳ bất động thanh sắc trả lời lại.

Minh Khê đi đến trước mặt của cô, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào con hồ ly trong cái lồng sắt màu đen, nó đang tự tay lấy đồ ăn ăn cực kỳ vui sướng, so với một con không muốn ăn thì xinh đẹp hơn nhiều.

“Thời hạn ba ngày cũng đã đến rồi, ta sẽ giữ đúng hứa hẹn mà xuống núi thám thính tin tức cho ngươi." Minh Khê tuyệt đối không nói nhảm nhiều lời, ánh mắt đang nhìn con hồ ly ở trong lòng, mở cửa lồng sắt ra ôm con hồ ly nhỏ ở bên trong ra.

Móng vuốt bé nhỏ không ngừng ma sát trên tay của hắn ta, nhưng mà hắn ta lại không sợ, cứ mặt cho con hồ ly kia quào cánh tay của hắn ta. Không bao lâu sau, hai tay mới nhẹ nhàng đụng lên vết may có kẽ hở giống như là con rết.

“Ngươi thật sự nhìn thấy được phương pháp trị liệu này trên sách y cổ sao?” Minh Khê nhẹ giọng hỏi, trong lời nói lộ ra vẻ không tin.

“Đúng vậy.” Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, trong mắt không có một tia chột dạ nào.

“Đi theo ta.” Minh Khê ôm con hồ ly ở trong tay, quay người đi vào trong phòng.

Tiết Tịnh Kỳ không biết là hắn ta muốn giở trò gì, liền đi theo sau lưng của hắn ta bước vào trong phòng. Ở bên trong đơn giản đến không thể đơn giản được hơn, nhưng mà bóng dáng của hắn ta lại xuyên qua cửa sau rồi đi ra bên ngoài, gần ngọn núi cao ở bên ngoài có một cái thang được thả xuống từ mái nhà, hắn ta leo lên mái nhà, sau đó đưa tay kéo cô lên.

“Ngồi xuống đi, ở đây có thể nhìn thấy được một nửa địa hình thung lũng. Lúc mùa đông thì một mảnh trắng xóa, lúc mùa hè thì gió thổi vi vu, toàn cảnh trong núi đều tươi tốt xanh um tùm. Nếu như mùa hè sang năm, ngươi còn có thể ở đây thì nhất định sẽ yêu thích phong cảnh nơi đây.” Khóe miệng của Minh Khê nâng lên một nụ cười ngọt ngào, đã nhiều năm như vậy rồi hắn ta rất ít lộ ra nụ cười.

Nói như vậy là có ý gì chứ? Trong nhất thời, Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ không thấu, trên gương mặt trắng nõn không thoa son phấn lọt vào trong tầm mắt của Minh Khê, giống như là một viên trân châu được chạm khắc tinh xảo.

“Phong cảnh thiên nhiên là đẹp nhất, không giống như là trong kinh thành, đứng ở nơi cao cao thì cũng chỉ nhìn thấy được những mái nhà đen nhánh.” Tiết Tịnh Kỳ cười yếu ớt, nhẹ giọng trả lời.

Bỗng nhiên thật lâu sau, Minh Khê cũng không nói cái gì, hắn ta không giống như những nam nhi ngông cuồng đó, lông mày hơi nhíu lại, loại khí chất lạnh nhạt ở trên người tản ra. Hai người im lặng một hồi, thẳng cho đến khi con hồ ly ở trong ngực hắn ta giật giật, hắn ta mới động động khóe môi mà nói.

“Nếu như, ta nói là nếu như ngươi tìm được hắn ta, nhưng mà hắn ta đã không nhớ rõ ra ngươi, vậy ngươi có trở về hay không?” Minh Khê suy nghĩ, đột nhiên có chút khẩn trương sờ tóc của mình: “Trở lại bên cạnh ông ngoại của ngươi, ở cùng với người thân của mình mới là tốt nhất.”

Đây là vấn đề mà cho đến bây giờ cô cũng chưa từng suy nghĩ đến, có lẽ là cô quá mức tự tin, cô vẫn cho rằng là chỉ cần gặp được Thích Mặc Thanh thì chàng nhất định sẽ nhớ đến mình. Bây giờ, vấn đề này lại không thể không phải là một vấn đề à?

“Ta cũng không biết nữa, ta chưa từng tưởng tượng đến tình huống này, nhưng mà nếu như chàng thật sự không nhớ rõ ta, vậy thì ta cũng không biết là mình sẽ đi chỗ nào.” Trong lòng lặng lẽ nghĩ trở về hiện đại, từ trước đến giờ Tiết Tịnh Kỳ đều không nghĩ đến nơi trở về của mình, vẫn luôn cảm thấy bàng hoàng bất an đối với cuộc đời sau này của mình.

“Nếu như hắn ta thật sự không nhớ rõ ngươi, vậy thì ngươi cứ gọi ta, ta sẽ đánh hắn ta một trận, sau đó lại cùng nhau chạy trốn đến nơi này. Dù sao thì ở đây cái gì cũng không thiếu, giống như là thế ngoại đào nguyên, tốt biết bao nhiêu.” Minh Khê cười cười, hai mắt nhắm lại, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ.

“Được.” Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu.

“Tại sao huynh lại học y thuật với ông ngoại của ta vậy?” Tiết Tịnh Kỳ chống cằm hỏi.

“Ta là cô nhi, bắt đầu từ ngày mà ta hiểu chuyện trở đi thì đã đi theo sư phụ học y rồi. Chuyện ăn uống ngủ nghỉ của ta đều là do ông ấy phụ trách, ông ấy là một người thầy, một người cha, một người bạn. Thẳng cho đến khi sau đó mẹ của ngươi khăng khăng muốn gả cho người họ Tiêu, cả ngày sư phụ cứ mượn rượu giải sầu, bất đắc dĩ mới chuyển vào trong núi quy ẩn sơn lâm.” Minh Khê nhìn ra phương xa, có bông tuyết rơi trên tóc, trên lông mi của hắn ta, hắn ta đưa tay gạt nó đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play