Bên ngoài tuyết trắng lạnh buốt, những bông tuyết không ngừng rơi xuống lông mi của cô, hàng lông mi dài chỉ cần khẽ động đậy liền giống như con bướm đang vỗ cánh, chậm rãi bây lượn trên trời cao.

Tiết Tịnh Kỳ lại ngồi xuống, chén sứ Thanh Hoa trên bàn bị cô không chút khách khí cầm lên, mở nắp ra, hương thơm ngào ngạt tỏa ra bên ngoài. Cô cầm thìa lên, múc từng thìa yến cho vào miệng, khiến ý cười trên môi Thích Mặc Thanh ngày càng đậm.

Chàng dần dần phát hiện ra một chuyện, chỉ cần bắt Thích Mặc Thanh làm chuyện mà cô không thích làm, cảm giác thành tựu của chàng lại càng lớn, khiến chàng lúc nào cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ không cam lòng nhưng lại bất lực chỉ đành thỏa hiệp với chàng của cô.

“Nếu mà hôm nay không ra ngoài, ta cũng không biết được hóa ra Mặc Vương và Mặc Vương phi lại ân ái đến như vậy, thật là khiến chúng ta ngưỡng mộ, đúng chứ Thái tử?” Cẩm Sắt thấp giọng nói rồi khẽ thở dài, Thái tử nghe được chỉ cảm thấy đau đớn như bị kim đâm.

Hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là chuyện này, nhưng lại cứ để hắn phải nhìn thấy hết lần này đến lần khác.

Bàn tay hắn dần dần nắm lại thành nắm đấm, gân xanh trên trán cũng lộ rõ ra, đôi tay nắm thật chặt lại như mất hết cảm giác, móng tay như vũ khí sắc bén cắm vào lòng bàn tay, lúc này hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

“Hôm nay, tứ đệ và tứ đệ muội khám bệnh từ thiện ở ngoài, người làm đại ca như ta lại không biết gì, Cẩm Sắt, nếu như không phải có nàng, ta không thể nào đến đây được rồi.” Thái tử nói một câu không ăn khớp với câu chuyện.

Ở một góc khác bên cạnh ngôi nhà, có hai người một cao một thấp đang đứng đó, bộ quần áo tối màu khiến bọn họ trông như hợp lại một thể với bức tường, hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại của hai người bọn họ.

Cẩm Sắt nhíu đôi lông mày liễu lại, đôi tay đặt trên tường không khỏi nắm chặt, nàng ta phát tiết hết những thứ bất mãn lên bức tường.

Cẩn thận phân tích câu nói này của hắn, cái gì mà nếu như không có nàng ta, thì hắn sẽ không đến nơi này chứ?

Chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn ra rồi?

Sắc mặt nàng ta thay đổi, do dự một lúc mới bất an cười: “Nghe nói Mặc Vương phi là tuyệt thế thần y, ta cũng muốn để người bắt mạch cho ta, gần đây ta ăn không vào, lại thường xuyên bị chóng mặt.”

Vừa dứt lời, nàng ta đã xoa xoa trán tỏ vẻ khó chịu, đôi lông mày lá liễu nhíu lại trên gương mặt xinh đẹp, biểu cảm như có chút đau khổ khiến người ta nhìn vào cũng ngơ ra, nhan sắt tuyệt đẹp như vậy, nói là người khác vô cùng ham muốn cũng không quá.

Nhưng mà, người bên cạnh nàng ta vẫn không chút động tĩnh.

“Nàng đưa ta đến đây, chắc không phải là muốn ta đi khám bệnh cùng nàng chứ?” Thái tử đột nhiên hỏi.

Đôi mắt Cẩm Sắt sáng lên, gương mặt vô tội gật đầu: “Không phải cùng ta, mà hai chúng ta cùng nhau.”

Ánh mắt nàng ta hiện lên một tia sáng không dễ nhận ra, sóng mắt tuôn trào sáng như một hồ nước pha lê. Nàng ta cố ý hỏi như vậy, là cố ý để đưa Thái tử đến đây, cố ý nói bản thân mình không khỏe, chỉ vì muốn nhìn thấy phản ứng của Thái tử.

Quả nhiên, sắc mặt Thái tử lạnh xuống, lập tức rời đi: “Không có hứng thú.”

Sắc mặt Cẩm Sắt trầm xuống, cắn môi, đuổi theo hắn: “Thái tử, không đi cũng được, hay là chàng cùng ta đến y quán khác có được không?”

Cẩm Sắt chỉ có thể nhìn thấy tấm áo choàng lụa màu tím quý giá đang không ngừng bước về phía trước, bóng lưng quả quyết không chút lưu tình, nàng ta không ngừng giẫm chân xuống lớp tuyết dày mong có thể đuổi theo hắn, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn ngày càng xa.

Nàng ta được toàn bộ người trong kinh thành nâng niu trong lòng bàn tay, được người khác nịnh nọt là đầu bảng của Ủng Hương Lâu, dung mạo, tư chất trời ban của nàng ta, tư thái uyển chuyển xinh đẹp của nàng ta, muốn có nam nhân nào thì chỉ cần ngoắc tay, bọn họ đều tranh nhau mà giành lấy.

Nhưng mà, Thái tử đã khiến toàn bộ cuộc sống của nàng ta đảo lộn, cướp đi sự kiêu ngạo của nàng ta, thay đổi thân phận của nàng ta.

Đuổi theo được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhưng không quay người lại.

“Ta phải về phủ, nàng không cần theo ta, muốn đến y quán khám bệnh thì ta sai thuộc hạ đi cùng nàng.” Thái tử lạnh lùng vô tình nói xong, không đợi nàng ta trả lời, thì đã bước chân rời đi.

Lần này, Cẩm Sắt không đuổi theo nữa, nàng ta đưa tay lên sờ mặt mình, gương mặt khô khốc, nhưng hốc mắt lại không kìm được mà ướt đẫm.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Cảm giác sao rồi?” Phía trong màn che đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng kích động, sốt ruột lại căng thẳng.

Người trên toàn bộ con đường đều lập tức đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía trong, chờ đợi kì tích xảy ra.

Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy vậy, cô quay sang nhìn Thích Mặc Thanh, đặt chiếc thìa trong tay xuống, đi vào phía trong.

Người đàn bà trên giường trúc đã được đỡ nửa người dậy, sắc mặt tuy không được bằng người bình thường, nhưng cũng không còn trắng bệch đến mức đáng sợ nữa. Bà kinh ngạc, lấy làm lạ sờ vào những miếng vải băng bó trên người mình, có chút yếu ớt hỏi: “Con trai, đây… Đây là vị đại phu nào, đã cứu ta?”

Người thiếu niên kia nước mắt lưng tròng tựa vào người mẹ mình, cảm giác khi thấy mẹ mình gần đất xa trời khiến cậu vô cùng đau lòng, giờ đây được gặp lại, càng khiến cậu khóc lóc không ngừng, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra.

“Là… Là Mặc Vương phi, tuyệt thế trần y, đã cứu mẹ, nếu như không có người, mẹ đã… Đã…” Người thiếu niên nói đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng.

Cậu không biết nếu như không còn người thân duy nhất này thì cậu sẽ sống như thế nào, là Tiết Tịnh Kỳ đã cứu lấy linh hồn cậu.

“Thật sao?” Giọng nói người đàn bà yếu ớt như một con muỗi, ánh mắt dần dần nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, trong lòng không khỏi chấn động, đúng thật là một nữ tử xinh đẹp, khí chất bất phàm!

“Đa tạ ơn cứu mạng của Mặc Vương phi!” Người đàn bà cũng xem như khôn khéo, kéo con trai mình quỳ xuống trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, mãi cũng không đứng lên.

Tiết Tịnh Kỳ bị hành động của bọn họ làm cho sợ hãi, cô vội đưa tay ra đỡ bọn họ dậy: “Hai người mau đứng lên, chữa bệnh cứu người là bổn phận của ta, không cần cảm ơn.”

Hai người được cô đỡ lấy mới từ từ đứng dậy, người đàn bà kia không ngừng lấy áo lau mắt của mình, chiếc áo cũ nát đã nhiễm không ít bụi bẩn, lúc này bụi vào mắt có chút khó chịu, bà chớp chớp hai mắt, đôi mắt đã trở nên ửng đỏ.

“Nhục Nghê, ngươi mang phương thuốc của vị phu nhân này đến đây, rồi lấy thêm mấy tấm vải dành cho cả nam và nữa mặc vào mùa đông cùng hai bộ đồ nam nữ đã được may sẵn mang cả ra đây, bây giờ đi làm luôn đi.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ dặn dò Nhục Nghê phía sau mình.

Lúc cô nói lời này có thể thấy được sự kích động và thâm tình trong ánh mắt của hai người kia, đặc biệt là cậu thiếu niên, đôi mắt sáng ngời nhìn người mẹ bên cạnh mình, vui mừng giống như có được bảo vật quý giá nhất trên đời.

“Mặc Vương phi, ta nên cảm ơn người như thế nào mới tốt đây? Nhận bao nhiêu ân huệ của người như vậy, nếu như không phải thân còn mang bệnh chưa khỏe hẳn, cũng sẽ không nhận nhiều sự giúp đỡ của người đến như vậy, ài…” Người đàn bà nói đến cuối cùng, rồi tự vỗ ngực của mình, bất lực thở dài một hơi.

Bất lực vì bà chẳng là ai, cũng chẳng có gì, bây giờ chỉ là một phế nhân mang bệnh trên người mà thôi.

Tiết Tịnh Kỳ nghe vậy thì cười, ban đầu cô cũng chẳng có thứ gì, dựa vào nỗ lực không ngừng của bản thân mà thi được vào ngành y, lại chịu vô số những lời chế giễu, khinh miệt rồi vào được bệnh viện của thành phố, không ngừng giày vò, cưỡng ép bản thân nhất định phải thành công, cứ như vậy bước từng bước đi tiếp.

“Không cần khách khí, ta giúp đỡ hai người không phải vì muốn nghe hai người nói cảm ơn, mà chỉ giúp đỡ hai người trong phạm vi năng lực của ta mà thôi, đây đều là những chuyện mà ta muốn và ta nên làm.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ thở dài.

Gặp được bọn họ, giống như gặp được những người bệnh nhân mà cô từng khám bệnh cho ở thời hiện đại, không thể nộp chi phí phẫu thuật, không thể nộp tiền thuốc men, ở đó không có ai đồng tình với họ, không có ai thương xót cho bọn họ…

Phía bên ngoài một thân ảnh khẽ động đậy, tuyết trắng không ngừng rơi trên người chàng, chàng lại không hề hay biết. Chàng cứ mãi nghĩ về câu nói của Tiết Tịnh Kỳ, chuyện cô muốn và cô nên làm? Lẽ nào chính là những thứ này? Những thứ khác cô hoàn toàn không quan tâm, không muốn để ý sao?

Thích Mặc Thanh cười khổ một tiếng, thả cánh tay định vén rèm xuống, trở lại chỗ ngồi của mình.

Không lâu sau, Nhục Nghê đã mang những thứ mà Tiết Tịnh Kỳ dặn dò đến, lúc bước vào bên trong, Thích Mặc Thanh lại cho người để năm mươi lượng bạc vào trong tay nải, bảo nàng ta cầm vào.

Đưa tay nải đó cho hai mẹ con họ, họ vui mừng nhận lấy, người thiếu niên kia dìu mẹ mình ra ngoài, khi hai người bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Mấy người nhìn xem, nhìn xem, bà ấy đã khỏe rồi, còn có thể đi đứng được rồi, đúng thật là quá thần kì!”

Người còn lại tiếp lời nói: “Tôi đã nói rồi, Mặc Vương phi là tuyệt thế thần y, nhất định có thể chữa khỏi cho bà ấy, đây nào phải chuyện khó khăn gì chứ?”

Chỉ nghe người còn lại lớn giọng nói: “Mặc Vương phi là tuyệt thế thần y, ta muốn người khám bệnh giúp ta, không cần biết là bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý!”

Vừa dứt lời, không biết đã nói trúng tiếng lòng của bao nhiêu người, bọn họ đến đây, không phải là vì để Tiết Tịnh Kỳ chữa bệnh cho bọn họ sao, bây giờ đã thấy được một kì tích, không những có thể chữa khỏi, mà còn được tặng quà, thiên hạ lại còn có chuyện tốt như vậy nữa!”

Trong cơn mưa tuyết vắng lặng, mọi người chen chúc nhau đổ xô về phía Tiết Tịnh Kỳ, bọn họ đều là những người có bệnh, không thể nào bỏ qua một cơ hội tốt như hôm nay được.

Nhìn một đám người không ngừng chen về phía trước, sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh đi, chàng nhìn sang phía Giả Sơn, lệnh cho hắn dẫn người cản đám người kia lại, không thể để bọn họ tiếp cận Tiết Tịnh Kỳ được.

Những người không ngừng chen về phía trước này khiến Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy chấn động, cô không biết ở đây lại có nhiều người có chung mục đích đến như vậy, không biết trong lòng cô đang có cảm giác gì.

“Mọi người đừng chen nhau nữa!” Cô bước lên một nơi cao, lớn giọng nói.

Giọng nói của cô vừa vang, vừa rõ ràng, tuy không phải nói rất to, nhưng mọi người đều đã dừng lại, ánh mắt hướng về phía cô.

“Hôm nay ta ra đây tổ chức khám bệnh miễn phí cho mọi người là vì chữa khỏi bệnh của mọi người, bất kể thế nào, ta cũng sẽ không bỏ mặc mọi người không quan tâm, mỗi một người đều sẽ có cơ hội được chữa bệnh, đừng chen lấn xô đẩy. Nếu không, người đó sẽ mất đi cơ hội được chữa bệnh.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ trong veo như mặt hồ phẳng lặng, trông cô giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống vậy, xinh đẹp tuyệt trần.

Cô đứng trên đài cao, từ trên cao nhìn xuống mọi người, dư âm không ngừng vang vẳng bên tai mỗi người, bọn họ ngơ ra một lúc, sắc mặt ửng đỏ, rồi lần lượt dừng động tác của mình lại, xếp hàng theo trật tự.

Những bách tính giống như thần dân của cô, đã thần phục dưới chân cô, xem cô như thần, cũng nghe theo mệnh lệnh của cô.

Thích Mặc Thanh phía bên kia đã thu ánh mắt sắc bén lại, biểu cảm trên gương mặt âm u khó hiểu, nhất là đôi mắt, sâu không thấy đáy.

“Trước hết ta sẽ phát thuốc cho mọi người, cho dù không có cơ hội được khám bệnh, thì mỗi người cũng có cơ hội được bình phục, mọi người xếp hàng cẩn thận, qua đây để nhận thuốc.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong câu cuối, ánh mắt nhìn sang phía Thích Mặc Thanh, nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play