Hiện trường nhất thời im phăng phắc, mọi người liên tiếp lui về sau.

Có mấy người biết thân phận thái tử, không dám lên trước lỗ mãng. Bọn họ biết lần trước cũng có một hôm, bên ngoài một cửa tiệm, cùng một người, cùng một cảnh tượng, cuối cùng cũng là thái tử ra tay cứu Cẩm Sắt. Chỉ là một át chủ bài của Ủng Hương Lâu vậy mà lại được thái tử cứu giúp hết lần này đến lần khác.

Mọi người không khỏi cảm thấy thổn thức.

Ánh mắt thái tử nhìn tới đâu nơi đó đều có cảm giác lạnh như đóng băng. Hắn bước từng bước về phía gã đàn ông lực lưỡng kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay của gã ta. Cơ thể của gã ta đột nhiên run lên bần bật.

"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tiểu nhân không biết Cẩm Sắt cô nương là người của ngài, ngài hãy tha cho tôi một con đường sống đi!" Người đàn ông lực lưỡng kia không ngừng kêu gào thảm thiết, thân hình béo ục ịch như không còn chỗ dựa, ngã ầm xuống đất.

"Không kịp nữa rồi." Thái tử lạnh nhạt nói, sau đó rút trường kiếm từ sau lưng ra, nhắm ngay vào cánh tay kia của gã ta, chỉ cần giơ tay chém xuống thì cánh tay còn hoạt động sờ sờ kia sẽ bị chặt bỏ.

Nhưng ngay vào lúc này Cẩm Sắt đột nhiên nắm lấy tay thái tử, cả người yết ớt dựa lên người hắn, rưng rưng nước mắt nhỏ giọng nói: "Thái tử, ta không sao, đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi thôi! "

Nàng ta nép vào người thái tử như một con bướm không xương yếu ớt. Nàng ta có thể cảm nhận được lửa giận trên người Thái tử rút đi từng chút một. Cánh tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, ánh mắt trở lại dịu dàng như thường ngày.

"Chúng ta đi thôi! Thái tử, gần đây ta phát hiện một loại trà mới, không bằng chúng ta cùng nhau đi uống trà đi." Cẩm Sắt kéo chặt tay thái từ, chậm rãi dẫn hắn ra khỏi cửa tiệm kia.

Người đàn ông lực lưỡng kia vẫn đang quỳ lại trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin lỗi.

Thái tử cũng không muốn gây chuyện trước mặt mọi người chỉ vì một nữ tử lầu xanh. Nếu chuyện này truyền tới tay phụ hoàng và văn võ bá quan thì sẽ lại dấy lên một trận sóng to gió lớn vô cớ.

Bọn họ ra khỏi cửa tiệm, ngoài trời tuyết bay phất phơ lên người bọn họ. Thái tử bước đi mấy bước, Cẩm Sắt vẫn quấn lấy cánh tay hắn thật chặt. Hắn lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi năm ngón tay mảnh mai của nàng ta, tự mình đi về phía trước.

"Thái tử, người đi đâu vậy?" Cẩm Sắt đứng yên tại chỗ. Thân thể gầy yếu đứng trong gió tuyết khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Hồi phủ, ngươi cũng trở về đi!" Thái tử cũng không quay đầu lại nói.

Bước chân của Cẩm Sắt ngập ngừng dừng lại hai lần, nhưng cũng không bước lên đi theo hắn nữa. Bóng dáng yếu ớt lung lay trong gió tuyết, lúc này trên khuôn mặt tuyệt đẹp đã trở nên tái nhợt.

Nhìn bóng dáng đang dần đi xa của hắn, khóe miệng của Cẩm Sắt hơi cong lên lộ ra nụ cười xót xa. Trong ngày tuyết rơi lặng lẽ này, có vẻ hơi bất lực và buồn bã.

Cẩm Sắt theo đường cũ trở về, trên đường không còn những người đi đường tụ tập xem cuộc vui nữa, chỉ có vài đóa hoa tuyết bay lơ lửng, rớt lên mái tóc đen mượt của nàng ta, trên dung mạo tuyệt đẹp lại hiện lên vẻ thất thần, không biết là đang nhìn đi đâu.

Nàng ta đột nhiên hơi không đoán được tâm tư của thái tử. Nếu hắn không thích nàng ta tại sao còn phải xông ra cứu nàng ta? Tại sao mỗi lần nàng ta bị thương hắn đều không để ý đến thân phận của mình và ánh mắt của người khác mà xông ra cứu nàng ta? Rất nhiều nghi vấn cứ lởn vởn trong đầu Cẩm Sắc nhưng tất cả chỉ là hình bóng của thái tử tử mà thôi.

Nàng ta tập trung suy nghĩ đến nỗi khi đi qua một góc cua cũng không nhìn thấy hai bóng dáng mập mạp đang đi về nàng ta.

Gã đi đầu chính là người đàn ông lực lưỡng giở trò khiếm nhã suýt chút nữa đã bị thái tử chặt tay lúc nãy. Ánh mắt gã ta lóe lên tia giận dữ, lạnh buốt nhìn Cẩm Sắt: "Chuyện đã làm xong, vậy thù lao mà ngươi đã hứa trả cho chúng ta đâu?"

Cẩm Sắt bỗng nhiên cả kinh nhưng rất nhanh nàng ta đã phục hồi tinh thần lại. Lúc này mới phát hiện thì ra là hai người bọn họ, trong lòng nàng ta thoáng chốc yên tâm.

Hai người kia là hai kẻ côn đồn do nàng ta tìm đại trên đường. Vì có thể lấy giả đánh tráo, thành công che mắt thái tử, nàng ta đã tìm hai gã côn đồ thật sự, chỉ bằng cách này, nàng ta mới có thể đo được chân tình của thái tử đối với nàng ta.

"Mười lượng đúng không? Cầm lấy đi." Cẩm Sắt lấy mười lượng bạc từ trong túi tiền của mình ra đưa cho gã ta, mày liễu hơi nhíu lại, ý muốn nhanh chóng kết thúc vụ giao dịch này

Gã đàn ông mập mạp cầm mười lượng bạc của Cẩm Sắt đưa cho, vui vẻ nhìn kỹ một lượt lại cầm lên cắn thử, sau đó cười híp mắt vô lại nói: "Cẩm Sắt cô nương, không phải chỉ có mươi lượng đâu nhé. Là hai mươi lượng. Bởi vì ngươi mà suýt chút nữa ta đây đã bị thái tử gia chém cụt hai cánh tay rồi. Người nói xem chuyện này có nên tính vào luôn không?"

Mặc dù nụ cười cợt nhã kia trông rất đáng ghét nhưng Cẩm Sắt không muốn lằng nhằng với bọn họ nữa cho nên lại lấy mười lượng bạc trong túi ra ra đưa cho gã ta. Bây giờ đối với nàng ta mà nói bạc không đáng kể chút nào, phí bịt miệng mới là quan trọng nhất.

"Ôi, đa tạ Cẩm Sắt cô nương." Gã đàn ông kia cầm thêm mười lượng nên vô cùng vui mừng, khom người rung đùi đắc ý.

Sau khi nhận bạc xong bọn họ muốn xoay người rời đi nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Cẩm Sắt đột nhiên gọi họ lại: "Đứng lại, các ngươi không được phép nói chuyện ngày hôm nay ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả, biết không?"

Giọng nói lạnh lùng và bức bách khiến hai người bọn họ nghe được thì hơi sợ hãi. Bọn họ đều biết xuất thân của Cẩm Sắt, cũng không dám quá làm càn, hơn nữa nàng ta còn là người của thái tử, cho nên hai người bọn họ rất hiểu năng lực của nàng ta, nếu không còn cách nào khác gã ta cũng sẽ không đụng đến một sợi lông của Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng giãn ra, nhẹ nhõm rời đi.

Thích Mặc Thanh bước từ trong ngự thư phòng ra. Bên ngoài mấy cung nữ đang quét dọn tuyết đọng trên mặt đất. Chàng hờ hững đi ngang qua trước mặt bọn họ, đôi ủng đạp trên mặt tuyết mỏng, khiến cho lớp tuyết trên cùng tan ra. Đợi sau khi bóng lưng cao ngất của chàng đi khỏi, thỉnh thoảng cũng có vài cung nữ lớn gan len lén ngẩng đầu nhìn chàng, trên mặt là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Những gì chàng vừa nói với Gia Thành Đế trong ngự thư phòng, từng câu từng chữ vẫn còn hiện lên trong đầu chàng: "Thái tử đã tìm được thuốc giải, nếu trong kinh thành thật sự xuất hiện bệnh độc thì sẽ sẵn sàng đối ứng."

Nếu thái tử đúng là tìm được thuốc giải vậy thuốc giải trong tay chàng là gì?

"Tham kiến Mặc vương gia." Nhược Châu dẫn một đám cung nữ vội vã đi tới trước mặt chàng, thi lễ với chàng khiến luồn suy nghĩ bị cắt ngang.

Ánh mắt Thích Mặc Thanh lạnh lùng nghiêm túc nhìn Nhược Châu, đột nhiên nghĩ đến nàng ta là cung nữ thiếp thân bên cạnh Doãn hoàng hậu, rất được hoàng hậu tin tưởng.

Bóng dáng của Nhược Châu đi qua cánh cổng cao ngất của cung điện, đang chỉ huy một đám cung nữ tiến vào hậu cung để hầu hạ. Chàng ngẩng đầu nhìn lên thì ra trong lúc vô tình đã đi đến nơi này, vừa vặn trong lòng chàng đang suy nghĩ đến chuyện thuốc giải, không ngại vào ngồi một lát.

Đồ đạc bên trong vẫn y nguyên như khi chàng còn bé nhưng mười mấy bồn hoa sen ngay cửa cung điện trước kia đã bị dời đi, không được trồng trong sân để thưởng thức nữa. Có lẽ vì Doãn hoàng hậu không thích hoa sen, hoặc cũng có thể là ân sủng của hoàng thượng ban cho không đủ.

Doãn hoàng hậu thấy Thích Mặc Thanh tiến vào sân thì ngạc nhiên và sửng sốt nhìn chàng. Chàng rất ít khi bước vào điện hoàng hậu, từ nhỏ đã thế.

Chàng không nhìn ánh mắt của những cung nữ kia mà tự đẩy rèm cửa ra, bước vào sảnh chính.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, nguyện mẫu hậu thân thể an khang, hồng phúc tề thiên." Giọng nói vang dội của Thích Mặc Thanh vang lên, khiến Doãn hoàng hậu đang ngồi trên ghế khiếp sợ.

Không biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi Thích Mặc Thanh đến cung của bà ta? Vì hoàng tử xưa nay bà chưa từng nhìn thấu, luôn âm thầm tính toán người khác vậy mà hôm nay lại đến đây thăm hỏi bà ta, đã vậy trên mặt lại còn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyên gì. bình tĩnh như nước nữa chứ.

"Đứng lên đi, ban ngồi!" Doãn hoàng hậu vẻ mặt hờ hững nói.

Cung nữ bên ngoài nhanh chóng dâng trà lên. Mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong sảnh chính, khiến cho ngày tuyết rơi cũng không cảm thấy lạnh như vậy nữa.

"Mặc Thanh, hình như lâu rồi ngươi không tới cung của bản cung. Ngươi xem trà chỗ bản cung có hợp khẩu vị của ngươi không. Nếu hợp thì lấy một ít mang về phủ, để tất cả mọi người đều có thể thưởng thức." Doãn hoàng hậu lại cười nói, vẻ mặt dịu dàng, hào phóng giống như dáng vẻ nên có của một hoàng hậu.

Thích Mặc Thanh hoàn toàn không có ý định đối đầu trực tiếp với bà ta. Lần này mục đích chàng đến đây rất đơn giản, chỉ muốn tìm hiểu sơ qua một số tin tức, nếu có thể hàn huyên với hoàng hậu thì cố gắng hết sức nói chuyện thoải mái.

"Rất lâu không thỉnh an hoàng hậu, quả thật là lỗi của nhi thần. Nhi thần ở đây xin thỉnh tội cùng mẫu hậu. Chỉ là gần đây nhi thần bận rộn chuyện bên ngoài, bây giờ chuyện này đã được thái tử giải quyết hơn phân nửa rồi, trong lòng nhi thần cũng có thể yên tâm. Cho nên hôm nay tiến cung, rảnh rỗi liền đến đây thỉnh an mẫu hậu." Trên mặt Thích Mặc Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nếu chăm chú lắng nghe trong lời nói của chàng còn mang theo mấy phần biếng nhác. Doãn hoàng hậu nửa tin nửa ngờ nhìn chàng, không dám tin tưởng bất cứ câu nói nào của chàng.

"Cũng phải, gần đây quả thật khá bận rộn nhưng ngươi cũng phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có cố gắng điều tra vụ án cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình một chút chứ!" Trong nụ cười của Doãn hoàng hậu như có kim, chỉ cần hơi động một chút sẽ đâm đến Thích Mặc Thanh.

"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần đã rõ. Chỉ là nhi thần có cố gắng cỡ nào cũng không sánh được với thái tử. Nếu có thể đuổi kịp một phần mười của thái tử thì nhi thần cũng có thể được phụ hoàng trọng dụng rồi." Thích Mặc Thanh thở dài nói.

"Làm gì có. Ngươi mới đúng là người có năng lực, mỗi lần hoàng thượng đến chỗ ta đều nhắc đến tên của ngươi, có thể thấy hoàng thượng mới thật sự thích ngươi." Doãn hoàng hậu cuối đầu cười, nghe được lời khen ngợi con trai mình đương nhiên bà ta vui vẻ rồi, cho nên bà ta cũng từ buông lỏng cảnh giác.

"Mẫu hậu, hôm nay thái tử không đến thỉnh an người sao?" Thích Mặc Thanh cuối đầu hỏi, nhìn xung quanh một hồi, quả thật không nhìn thấy thái tử.

"Thái tử có chuyện cần làm cho nên ta đã cho dặn dò hắn hôm nay không cần đến đây thỉnh an. Chỉ khi nào rảnh rỗi thì đến đây thỉnh an ta." Doãn hoàng hậu cười nói, nghĩa bóng là nói thái tử cả ngày bận bịu việc triều chính, không có thời gian đến đây thỉnh an mà Thích Mặc Thanh bị hoàng thượng lạnh nhạt, vì lẽ đó mà cả ngày rãnh rỗi.

Rốt cuộc thái tử đi đâu sợ rằng ngay cả bản thân bà ta cũng không biết nhỉ? Thích Mặc Thanh nhìn Doãn hoàng hậu khoác loác quá mức, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu không nói nên lời.

"Thôi, vậy mẫu hậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tịnh dưỡng thân thể. Nếu không có chuyện gì khác thì đừng đi lung tung, nhi thần xin cáo lui trước." Trong lòng Doãn hoàng hậu ước gì chàng có thể đi ngay, cho nên nghe được chàng nói vậy liền sai cung nữ, thái giám tiễn Thích Mặc Thanh ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play