Khí thế của chàng rất mạnh mẽ, khí thế toát ra từ người chàng khiến cho chúng cảm thấy sợ hãi, nhất là đôi mắt đáng sợ của chàng khiến cho người khác không dám đến gần. Rõ ràng gương mặt của chàng đẹp đẽ đến thế, tại sao ánh mắt lại lạnh lùng và vô tình như vậy chứ.

Đám mặc áo đen ấy ôm lấy ngực, chúng cũng không thể đứng dậy nổi, khi nãy nội lực ấy đã đánh tan nội lực của chúng, khiến chúng nhất thời không thể tiếp tục ra tay được nữa.

Võ công cao cường như thế không phải ai cũng có được, vài người nhạy cảm nhận ra rằng Thích Mặc Thanh không phải là người bình thường bèn vội vàng bò dậy bỏ chạy.

“Hóa ra đây chính là chuyện đại ca muốn làm, thật sự khiến cho ta mở mang tầm mắt.” Thuơng Mặc Thanh đạp chân trên nền đất dày, chàng đi đến trước mặt hắn, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Sự khinh bỉ trong ánh mắt chàng rất rõ ràng, thái tử ôm ngực bò dậy trên mặt đất, cơ thể hắn không hề ổn định.

“Cảm ơn tứ đệ.” Thái tử trầm giọng lại.

Thích Mặc Thanh phất tay: “Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, chỉ có điều sao đại ca lại đụng chạm đến người Tây Xưởng?”

Thái tử chống người dậy, hắn cười lạnh.

“Nếu như đám người ấy không đòi mang Cẩm Sắt đi, ta cũng không đánh nhau với bọn chúng, từ cách bọn chúng ra tay là thấy chúng là người Tây Xưởng. Cẩm Sắt, sao nàng lại quen với đám người này?” Thái Tử quay đầu lại hỏi nàng ta.

Nếu như không phải vì chúng, sao hắn có thể bị người của Tây Xưởng đánh ở bên ngoài cửa Ủng Hương Lâu kia chứ, còn để cho Thích Mặc Thanh cứu giúp.

“Thái tử, nô gia không hề quen biết bọn họ, Tây Xưởng là gì thì nô gia cũng không biết.” Cẩm Sắt cúi đầu xuống, nàng ta nhìn vào vết thương trên tay thái tử, muốn vươn tay băng bó lại cho hắn nhưng lại bị hắn hất ra.

“Không quen biết chúng thì tại sao chúng lại đến trước cửa Ủng Hương Lâu tìm nàng? Nàng còn nói có thời gian sẽ đi tìm trang chủ của bọn chúng? Cẩm Sắt, rốt cuộc nàng còn giấu ta chuyện gì?” Thái tử đã kềm chế đến cực hạn, không thể tiếp tục kềm chế được nữa.

Cẩm Sắt cảm thấy khó xử vô cùng, gương mặt của nàng ta nhăn nhó như bánh bao, nàng ta muốn nói cho thái tử biết nhưng ngặt nỗi Thích Mặc Thanh đứng ở đây, nàng ta lại không tiện nói ra.

“Thái tử, nói chung là ngài hãy tin nô gia, cho dù nô gia có làm gì thì đều vì muốn tốt cho ngài!” Cẩm Sắt bày tỏ lập trường của mình một cách ngắn ngọn.

“Thôi đi vậy, nàng không muốn nói thì ta cũng không ép nàng.”

Thái tử nhìn Tiết Tịnh Kỳ rồi ôm ngực, muốn một mình bỏ đi, nhưng Cẩm Sắt lại lo lắng cho vết thương của hắn, nàng ta vội vàng chạy đến cản đường hắn lại.

“Thái tử, ngài theo nô gia đi, ngài có thương trên người, đừng đi lại lung tung, đợi đến lúc vào trong Ủng Hương Lâu thì nô gia sẽ kể lại mọi chuyện cho ngài nghe.” Cẩm Sắt cắn môi dưới, đây là sự nhường bước cuối cùng của nàng ta.

Nàng ta không thể nói ra quan hệ của mình với Tây Xưởng trước mặt Thích Mặc Thanh, chỉ có điều khi nãy thái tử còn đánh nhau với người Tây Xưởng vì nàng, cuối cùng ngài ấy còn bị thương.

Nàng ta không thể để thái tử rời đi như thế này được, điều ấy có nghĩa rằng thái tử không tin tưởng mình.

Chỉ mời riêng một mình thái tử, dường như lại quên mất Thích Mặc Thanh, người thật sự đã giúp đỡ bọn họ.

Thích Mặc Thanh cười lạnh, chuyện của hai người bọn họ còn có gì không thể nói trước mặt chàng đây, dù sao ban nãy chàng ra tay cũng không phải để cứu Cẩm Sắt.

“Cẩm Sắt cô nương, không phải là cô có quan hệ bí mật gì đó với nguời Tây Xưởng, cần nói riêng với thái tử trong Ủng Hương Lâu chứ? Huống hồ chi, một người là thái tử triều đình, một người là phụ nữ chốn phấn hoa, nói chuyện thế này thì dễ dàng nói ra tình cảm lắm!” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng quạt thêm lửa, ánh mắt sắc sảo của cô toát ra vẻ khiêu khích.

Sắc mặt Cẩm Sắt thoắt biến, ánh mắt của nàng ta lộ ra nét khiếp sợ.

Nàng ta đã nghe nói Mặc phi không phải là người bình thường, không những y thuật của cô ấy rất giỏi, đến cách nói chuyện cũng rất có sức thuyết phục.

“Mặc Vương phi, ta và Tây Xưởng không có quan hệ gì cả, nói cho cô biết cũng chẳng hề gì, cô cũng biết ta là phụ nữ chốn phấn hoa, thỉnh thoảng nguời của Tây Xưởng đến Ủng Hương Lâu tìm ta nói chuyện trên trời dưới đất cũng không phải là không thể.” Cẩm Sắt cười cười, trông có vẻ quyến rũ vô cùng.

Ý của nàng ta chính là quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân cứ vi diệu như thế, Ủng Hương Lâu tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất kinh thành, cũng nên phát huy tác dụng của nó.

Nhưng vừa mới nói như thế, ý cười trong mắt Tiết Tịnh Kỳ càng đậm hơn, nụ cười lạnh ấy khiến cho Cẩm Sắt cảm thấy cô đang cười nhạo mình.

“Cẩm Sắt cô nương, xem ra người Tây Xưởng và ngươi có quan hệ khăng khít lắm! Thế ngươi đặt thái tử ở đâu rồi?” Tiết Tịnh Kỳ cười cười rồi nói với nàng ta, cô quay sang nhìn thái tử với ánh mắt bi thương.

Sắc mặt Cẩm Sắt trở nên lạnh lùng, bàn tay giấu trong áo siết chặt lại, móng tay dài cắm sâu vào trong da thịt, thế mà vẫn không hề cảm thấy đau một chút nào cả.

“Thái tử, thái tử…” Cô ta không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ rất khó coi.

Thái tử lạnh lùng nhìn Cẩm Sắt, vốn dĩ hắn cũng không thích nữ nhân này cho mấy, chỉ có điều nàng ta khiến cho hắn cảm thấy như thể mình đã có được Tiết Tịnh Kỳ, sự ấm áp mà hắn không lấy được từ Tịnh Kỳ có thể tìm lại từ Cẩm Sắt.

“Đủ rồi!” Thái tử tức giận phất ống tay áo, ánh mắt hắn toát ra vẻ phẫn nộ và lạnh lùng.

Cẩm Sắt giật mình trước tiếng nạt của hắn, nàng tay siết chặt chiếc khăn trong tay.

“Chuyện hôm nay đến đây thôi, Cẩm Sắt, cho dù ngươi và những người Tây Xưởng ấy có gì với nhau thì cũng chẳng liên quan đến ta, ngươi về đi.” Vẻ mặt thái tử rất đỗi lạnh lùng, dường như hắn và Cẩm Sắt chỉ là người dưng nước lã vậy.

Vành mắt Cẩm Sắt ươn ướt.

Rốt cuộc Tiết Tịnh Kỳ có sức hút đến mức nào kia chứ, không ngờ chỉ đôi ba lời nói của cô ta đã khiến thái tử thay đổi thái độ nhiều như thế, đột nhiên nàng ta nhớ đến cái hôm thái tử uống say trong Ủng Hương Lâu, cái tên thốt ra từ miệng của hắn cũng là Tiết Tịnh Kỳ!

“Thái tử, thái tử…ngài nghe ta nói đi, chuyện không phải như thế đâu…” Cẩm Sắt vội vàng đuổi theo sau, còn chưa đi được mấy bước, chân nàng ta vẹo sang một bên rồi ngã nhào xuống nền tuyết, nước mắt lăn dài trên gò má.

Mà thái tử không hề quay đầu nhìn lại, hắn bỏ đi một nước, dường như đã vứt bở mọi thứ ở sau lưng.

Cẩm Sắt không biết vì sao mình lại đau lòng đến thế, tại sao lại chua xót nhường này, nàng ta chỉ cảm thấy không thể để cho người trước mặt mình bỏ đi.

Tiết Tịnh Kỳ đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày nhìn Cẩm Sắt ngồi trên nền tuyết, cô sờ mũi, có lẽ mình làm sai rồi, mình không nên dùng tình cảm thái tử dành cho mình để kích thích Cẩm Sắt.

“Ngươi thích thái tử rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Cẩm Sắt đang ngồi khóc lóc trên mặt đất.

Cơ thể run rẩy vì khóc của Cẩm Sắt dần dần trở nên bình tĩnh, nàng ta bốc một nắm tuyết trên đất ném vào người Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh nhanh nhẹn giơ ống tay áo rộng rãi của mình ra, để nắm tuyết bay trúng áo choàng của chàng.

“Liên quan gì đến cô? Xem kịch hay đủ rồi thì cút mau đi!” Cẩm Sắt oán hận, vành mắt nàng ta đỏ hoe giống như căm hận đến tột cùng, mái tóc rối bù xù trông có vẻ rất buồn cười.

Bộ dạng của nàng ta không hề giống như hoa khôi của Ủng Hương Lâu, quần áo sang trọng trên nguời đã rách rước, toác ra từng lỗ nhỏ lúc đánh nhau hỗn loạn,

Nàng ta chỉ là nữ tử chốn phong trần, làm sao có thể vào phủ thái tử được, huống hồ chi là làm thái tử phi. Vết thương trên người nàng ta cũng chính là vết thương lòng của nàng ta, một vết thương vĩnh viễn không bao giờ trị lành được.

“Mặc Thanh, chúng ta đi thôi.” Tiết Tịnh Kỳ khoác cánh tay Thích Mặc Thanh.

Bóng dáng một cao một thấp dần dần biến mất khỏi tầm mắt Cẩm Sắt, bọn họ đạp lên nền đất phủ đầy tuyết trắng, để lại vài dấu chân nông sâu không giống nhau, dường như muốn vượt qua thiên trường địa cửu.

Thích Mặc Thanh nắm tay cô vòng qua con đường khó đi, chàng nắm tay Tiết Tịnh Kỳ thật chặt, dẫn cô bước vào con đường chính người qua kẻ lại đông đúc.

“Sao nàng biết Cẩm Sắt thích thái tử?” Thích Mặc Thanh quay đầu lại hỏi cô.

“Trực giác.” Tiết Tịnh Kỳ nhướn mày: “Trực giác của nữ nhân chuẩn lắm đấy, nữ nhân có giác quan thứ sáu bẩm sinh.”

Giác quan thứ sáu? Thích Mặc Thanh nhíu mày chặt lại.

“Nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là…” Tiết Tịnh Kỳ sờ cằm, cô giải thích một cách đơn giản: “Đoán là do ta đoán, nữ nhân muốn đoán suy nghĩ của nữ nhân có khó hay sao?”

“Thế nàng có đoán được suy nghĩ của ta hay không?” Thích Mặc Thanh cảm thấy rất căng thẳng.

Tiết Tịnh Kỳ lườm chàng, cô trả lời một cách bất đắc dĩ: “Không thể.”

Thích Mặc Thanh sầm mặt xuống, cảm giác bực dọc từ tim chàng lan tỏa ra khắp người, chàng nhìn ánh mắt của nàng cũng có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, không ngờ nàng lại không biết suy nghĩ của mình!

Rõ ràng Tiết Tịnh Kỳ không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt chàng, cô vẫn bước đi với tâm trạng vui phơi phới.

“Tây Xưởng là bọn họ nói rốt cuộc là gì?” Tiết Tịnh Kỳ đã từng nghe nói đến Tây Xưởng trong tivi, rốt cuộc Tây Xưởng là gì thế?

“Tây Xưởng là một môn phái nhỏ trong giang hồ, từ lúc tuyển chọn minh chủ võ lâm, sau trận hỗn loạn trên giang hồ, Tây Xưởng đã đổi Quảng chủ. Mấy năm gần đây bọn họ không ngừng phất lên, đồng thời thôn tính các môn phái nhỏ, bọn họ không chỉ nắm các sòng bạc trong tay, rất nhiều tửu lâu trong kinh thành cũng là của bọn họ. Nhưng chưa ai từng nhìn thấy Quảng chủ của họ, bởi vì những nguyên nhân thần thần bí bí nên mới khiến cho Quảng chủ trở nên bí ẩn.” Thích Mặc Thanh nói chậm rãi.

Tiết Tịnh Kỳ ồ một tiếng, chẳng phải đây chính là trùm của thế giới ngầm sao? Còn là ông trùm thần bí trong hắc đạo nữa.

“Thế Đông Xưởng thì sao?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi tiếp, sẽ không giống với những gì cô xem trên tivi chứ?

Thích Mặc Thanh nắm tay cô đi qua một con ngõ nhỏ, rẽ hết hẻm này là đã đến trước cửa Mặc Vương phủ.

“Đông Xưởng? Nơi này không có Đông Xưởng, chỉ có Tây Xưởng trong giang hồ thôi.” Thích Mặc Thanh nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, chàng không nhịn được cười: “Tịnh Kỳ, không phải nàng nghĩ rằng Đông Tây Nam Bắc đều có Xưởng chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play