Quá nhanh mà cô nói là có ý gì? Cô là không muốn hay là chưa chuẩn bị sẵn sàng?

Tiết Tịnh Kỳ biết có lẽ những lời này của cô đã kích thích chàng rồi, nhưng cô thật sự không cách nào vứt bỏ cuộc sống của mình ở hiện đại, quên đi tất cả, sống cả đời ở nơi này.

“Ta không suy nghĩ gì, chỉ là quá nhanh rồi thôi.” Tiết Tịnh Kỳ cắn môi, nói những lời trái với suy nghĩ trong lòng mình.

Trái tim Thích Mặc Thanh dần dần chìm xuống, mặc dù mặt ngoài không thể hiện ra cái gì, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào mưa bão.

“Được, ta cho nàng thời gian, nếu nàng cảm thấy quá nhanh, vậy ta có thể đợi, đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện mới thôi.” Chàng chậm rãi buông cánh tay đang ôm lấy eo cô ra, giọng điệu lạnh như băng.

Lời chàng nói rơi vào trong tai Tiết Tịnh Kỳ quả thật là một loại tra tấn, cô cố ép mình ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh bước chân rời đi.

Nhìn vào bóng lưng rời đi của cô, Thích Mặc Thanh chỉ cảm thấy mình như đang bị người nào bóp chặt vào cổ họng không thể thở nổi, không khí trong phổi dần dần bị rút cạn.

Buổi đêm rất tối, gió lớn bên ngoài đập vào cửa sổ phát ra tiếng động, Tiết Tịnh Kỳ co quắp trên giường không nhúc nhích.

Trong đầu cô không ngừng quanh quẩn sắc mặt không thể tin nổi cùng với lời nói nghẹn ngào của Thích Mặc Thanh ngày hôm nay, cô không biết có phải mình đã làm sai rồi hay không, nhưng cô không thể nào đồng ý với cầu xin này của chàng. Cô chậm rãi duỗi tay vuốt ve bụng của mình, nếu như trong này đang thai nghén một sinh mạng...

“Bịch” một tiếng, cửa bị người đẩy ra, bóng hình thon dài cao gầy của Thích Mặc Thanh chặn trước trời đêm mờ tối đi đến, hai cánh cửa gỗ bị gió thổi lay động, lắc lư trái phải phát ra tiếng động. Bước đi của Thích Mặc Thanh cũng hơi lảo đảo, sau khi vào trong thì tiện tay đóng cửa lại.

“Tịnh Kỳ, ngủ rồi sao?” Chàng cố gắng hạ thấp giọng nói.

Rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng của Tiết Tịnh Kỳ, chàng cố gắng thả nhẹ bước chân của mình, đi đến bên giường, nhìn bóng hình đang cuộn mình trên giường, bàn tay của chàng chậm rãi đặt lên.

Nụ hôn mang theo hơi rượu thấm ướt bờ môi Tiết Tịnh Kỳ, vốn dĩ cô cũng không ngủ say, lại bị đầu lưỡi linh hoạt của chàng tùy tiện xâm phạm làm cho hơi khó chịu, cô giơ tay đẩy ngực của chàng, nhưng chàng lại giống như một ngọn núi đẩy mãi không được.

Mãi đến khi không khí trong phổi cô sắp bị rút cạn, chàng mới buông lỏng môi mình ra.

“Tịnh Kỳ, nàng phải nhớ kỹ một chuyện, nàng là Vương phi của ta, đời này ngoài ta ra nàng không thể yêu những người khác nữa, nếu như muốn sinh con dưỡng cái, vậy cũng chỉ có thể là của ta, hiểu không?” Giọng nói tràn đầy nguy hiểm và cảnh cáo của chàng phả vào một bên tai Tiết Tịnh Kỳ.

“Chàng uống rượu?” Tiết Tịnh Kỳ cau mày cách xa chàng hơn một chút, nhưng thân thể mới nhúc nhích một chút xíu, chàng lập tức đề phòng nắm lấy cằm cô, kéo cô đến trước người mình.

“Trả lời ta, nàng hiểu rõ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh vang lên bên tai cô.

Cằm bị chàng siết chặt rất đau, giống như bị tan thành nhiều mảnh vậy, Thích Mặc Thanh nhịn cơn đau nhức, nhìn thẳng vào mắt chàng, khó khăn nói: “Chàng muốn ta hiểu rõ cái gì? Ta cũng không phải đặc biệt đến để sinh con dưỡng cái nối dõi tông đường cho chàng, khi ta không muốn không bằng lòng thì không ai có thể ép ta, bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, các nàng đều có thể làm điều đó cho chàng!”

Tâm trạng của Thích Mặc Thanh như sợi dây cung bị người ta cắt đứt, chàng còn nghe thấy rõ ràng tiếng cắt đứt đó, trái tim dần dần chìm xuống, không biết chìm xuống nơi đâu. Thoáng chốc trong đầu chàng trống rỗng, chỉ có câu nói ‘bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy’ của cô, hai tay của chàng chậm rãi thả cằm của cô ra, cả người đứng dậy, cơ thể thon dài đứng cạnh giường nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ.

“Nàng, thật sự, không hiểu sao? Nhiều phụ nữ, như vậy, Tiết Tịnh Kỳ, lúc nàng nói lời này có nhìn lại lương tâm của mình không? Đây là lời nói thật lòng của nàng sao?” Thích Mặc Thanh nói từng câu từng chữ, chàng chưa từng biết cảm giác làm một việc lại khó khăn đến vậy.

“Không, không phải...” Cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng nhận ra mình đã nói sai, cô buồn phiền kéo góc áo Thích Mặc Thanh, nhưng chàng chợt tránh né.

“Vậy là cái gì? Đừng nói với ta là nàng nhất thời tức giận nên mới có thể nói ra những lời này, nàng không muốn không bằng lòng, vậy ta đã từng ép nàng làm chuyện gì sao?”

Bầu không khí chợt yên tĩnh, hai tay Tiết Tịnh Kỳ siết chặt lấy tấm chăn bên mình, không biết đã siết chặt như thế nào, cô lại không hề cảm thấy.

Hít thở rất khó khăn, lá phổi tựa như không thể hít lấy không khí, lời muốn nói nghẹn tại cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Dường như chàng không chờ được nữa, ánh mắt thất vọng này rơi vào trong mắt Tiết Tịnh Kỳ khiến cô đau xót, cô chỉ cứ như vậy nhìn bóng dáng của chàng dần dần biến mất trong đêm tối.

“Đừng đi...” Cô run rẩy cất tiếng nói, nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng gọi yếu ớt này của cô.

Cô run rẩy ôm chặt lấy tấm chăn, tất cả tình cảm ở chung sớm chiều bấy lâu nay của hai người đều hóa thành hư không, tại giờ phút này tất cả yêu thương ấm áp và cưng chiều chàng dành cho cô đều tan thành mây khói, sau khi chàng dứt khoát xoay người đi thì đều vỡ vụn không còn.

Cô tự ôm bản thân rất chặt chẽ rất sít sao, ý định dùng ấm áp của mình sưởi ấm chính mình.

Trong phòng trống rỗng, Doãn Tiêu La mở cửa ra ngoài, hai hàng nha hoàn không ngừng đi theo phía sau nàng ta, nàng ta đi đến chỗ nào, nha hoàn cũng theo đến chỗ đó, mắng cũng không đi, đánh cũng không rời, tóm lại chính là không cho nàng ta một chút không gian tự do nào.

Doãn Tiêu La cắn môi, vô cùng sốt ruột, muốn chạy ra khỏi phủ là không thể nào, nhưng nàng ta cũng không thể làm thịt trên thớt mặc người ta chém giết.

Vòng tới vòng lui, cuối cùng đi đến đại sảnh, trong đại sảnh Doãn quốc công đang nói chuyện gì đó với một lão tiên sinh trong cung, lại gần nhìn, hóa ra là đang thảo luận chuyện của hồi môn.

“Cha, ta cũng không nói muốn gả, cha nói chuyện của hồi môn gì chứ? Không được nói, không được nói, còn ngươi nữa, đi ra ngoài cho ta!” Trong lòng Doãn Tiêu La bực bội, níu lấy vị lão tiên sinh đang thản nhiên nói chuyện kia, kéo ông ta đi ra bên ngoài.

Doãn quốc công thấy vậy, trong lòng chợt tức giận, lão tiên sinh này là ông ta đặc biệt mời từ trong cung ra để cùng bàn bạc về các thủ tục thành thân, bị Doãn Tiêu La lôi kéo thế này còn ra thể thống gì nữa.

“Doãn Tiêu La, con trở về cho ta! Không cho phép lôi kéo tiên sinh, các ngươi còn không mau ngăn tiểu thư lại!” Doãn quốc công nổi giận đùng đùng chỉ vào Doãn Tiêu La, đám nha hoàn kia nghe thấy mệnh lệnh của ông ta thì lập tức xông lên, nhưng Doãn Tiêu La trừng mắt, nhà hoàn thấy vậy liên tục lui lại không dám ra tay.

Doãn Tiêu La này ở trong phủ điêu ngoa quen rồi, hễ nha hoàn nào không nghe lời nàng ta thì chắc chắn sẽ bị nàng ta xử lý nặng, nha hoàn trong phủ bị nàng ta xử lý ít cũng phải mười mấy người, những người này đều biết sự lợi hại của nàng ta, lúc này vừa thấy nàng ta trừng mắt thì thi nhau lùi về phía sau.

“Đi ra, nơi này không có chuyện của các ngươi.” Doãn Tiêu La kiêu ngạo đắc ý nói.

Doãn quốc công biết tính tình cô con gái này của mình, gật đầu cho tất cả bọn họ đi xuống, ngay cả lão tiên sinh kia cũng đã được đưa về hoàng cung.

“La Nhi à! Từ nhỏ đến lớn hai người anh trai của con đều bảo vệ con, cưng chiều con, mới có thể khiến tính cách của con trở nên điêu ngoa như ngày hôm nay, nhưng ta cũng không phủ nhận trong này cũng có trách nhiệm của ta, con và tiểu muội là con gái được cả nhà yêu thương, chuyện gì ta cũng có thể nghe theo con, nhưng chỉ duy nhất chuyện này không được. Ta biết con không muốn gả cho Thái tử, nhưng đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, con đừng khiến ta khó xử được không?” Doãn quốc công nói lời thấm thía.

Lời nói của ông ta tiến vào đáy lòng Doãn Tiêu La, từ nhỏ nàng ta lớn lên trong sự nâng niu của tất cả mọi người, bây giờ bọn họ lại muốn bắt nàng ta làm một chuyện mà mình không muốn làm nhất, còn phải làm cả một đời.

Nàng ta liên tục lùi về phía sau hai bước, bướng bỉnh nói: “Cha, tại sao cha phải bức con, con không gả, để tiểu muội gả, không phải nói chỉ cần trong phủ chúng ta có một người gả cho Thái tử là được rồi sao, cha để tiểu muội gả đi được không?”

Doãn tứ tiểu thư là con gái nhỏ nhất của nhà họ Doãn, còn chưa đến mười tuổi, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, vẫn luôn được nâng niu chăm sóc trong phủ, chân không bước ra khỏi nhà. Không nói Doãn quốc công có dám không biết xấu hổ gả nàng ta cho Thái tử hay không, cho dù gả cho Thái tử, Thái tử cũng không nhất định đồng ý lấy!

“Vớ vẩn! Ta nói cho con biết, con bắt buộc phải gả, không muốn gả cũng phải gả, con không có lựa chọn nào khác!”

Trong đại sảnh yên lặng chỉ còn lại tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, bên trái đại sảnh đặt một chiếc bàn, phía trên đặt một xấp giấy đỏ, là tờ giấy vừa rồi lão tiên sinh dùng để ghi chép số lượng và các loại của hồi môn.

Doãn Tiêu La lạnh lùng nhìn Doãn quốc công, bước nhanh đến trước mặt bàn xé tan tờ giấy trên đó.

“Cha, người viết một bản ta sẽ xé một bản, nếu người không nói với Hoàng thượng rằng ta không gả cho Thái tử, vậy ta chỉ có thể nói La Nhi không có duyên làm con của người tiếp nữa.” Doãn Tiêu La cúi thấp đầu, nhìn trang giấy lộn xộn vung khắp nơi, vô cùng mệt mỏi nói.

Doãn quốc công sầm mặt lại: “La Nhi, muốn con gả cho Thái tử là vì muốn tốt cho con, vì vinh quang của nhà họ Doãn chúng ta, con nghĩ lại xem Thái tử chính là Hoàng đế tương lai, giang sơn vạn dặm đều là của hắn, mà con chính là Hoàng hậu đứng dưới một người ở trên vạn người...”

Doãn Tiêu La vốn không thèm để ý đến những thứ này, lạnh lùng cắt ngang lời Doãn quốc công nói: “Cha, cha có thể suy nghĩ cho con một chút không, chẳng lẽ hạnh phúc, vui vẻ cả đời con đều không bằng vị trí Hoàng hậu sao? Rốt cuộc cha muốn người nhà hay vẫn là thứ quyền lực lạnh lẽo này? Con chưa bao giờ nghĩ cha lại là người như vậy, cha thật khiến con thất vọng!”

“Bốp” một tiếng lanh lảnh vang vọng trong phòng, Doãn Tiêu La che khuôn mặt sưng đỏ đau đớn của mình, trái tim đập thình thịch.

Tiếng động vừa dứt, cửa đã bị người đẩy ra, khuôn mặt Doãn Vân Quảng xuất hiện ở giữa khe cửa, Doãn quốc công kinh ngạc nhìn hắn ta, thì ra nghiệt tử này vẫn luôn núp ở ngoài cửa nghe lén, vậy mà ông ta lại không phát hiện ra!

Doãn Vân Quảng giơ tay ôm Doãn Tiêu La, nhìn gương mặt sưng đỏ của nàng ta, đau lòng bảo vệ nàng ta ở sau lưng, híp mắt cười nhìn Doãn quốc công: “Cha, trước hết người tỉnh táo một chút, để con nói chuyện với tam muội, tam muội sẽ nghe lời ta.”

Doãn Tiêu La ngoan ngoãn trốn trong ngực Doãn Vân Quảng, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có vòng ôm này là ấm áp nhất, thân thiết nhất, từ nhỏ nàng ta đã ỷ lại vào Doãn Vân Quảng, rất nhiều khi tình cảm giữa bọn họ cũng giống như bây giờ, hắn ta đứng ra bảo vệ nàng ta.

Doãn quốc công cũng biết quan hệ của hai người rất tốt, biết có lẽ Doãn Tiêu La sẽ nghe lời Doãn Vân Quảng, chỉ là trước khi bọn họ đi ra cửa vẫn hung ác trừng mắt nhìn hắn ta, cảnh cáo hắn ta không được nói lung tung.

Vội vàng dẫn Doãn Tiêu La ra ngoài đến một nơi vắng vẻ trong sân, lấy một thứ hình vuông bọc giấy dầu ở trong ngực ra, sau khi mở ra, một chiếc bánh màu hồng nhạt hiện ra trước mắt nàng ta.

“Ăn đi, bánh hoa đào mà muội thích nhất, nhị ca đặc biệt ra ngoài mua cho muội, ăn xong rồi muội phải vui vẻ lên nhé, đừng vì chuyện này mà không vui, biết không?” Doãn Vân Quảng dịu dàng vuốt tóc Doãn Tiêu La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play