Tiết Tịnh Kỳ chấm bông vào nước muối rồi lau vết thương cho Đổng Nhã, những miếng bông thấm máu được nhấc lên khỏi bụng, Đổng Hoán đang nồi bên cạnh không dám nói tiếng nào, chỉ nhìn cô ấy làm với vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ trước giờ chưa từng thấy ai điều trị bằng cách này.

Tốc độ chảy máu dần chậm đi, Tiết Tịnh Kỳ không dám chậm tay, chỉ e mình vừa chậm tay một chút thì Đổng Nhã sẽ chết vì mất máu, sau khi làm xong cuộc phẫu thuật cắt bỏ mô hoại tử đơn giản, đến giờ cô mới nhận ra những miếng thịt thối rữa xung quanh vết thương bị trúng cung tên, khó mà lành lặn lại được, cách tốt nhất bây giờ là cắt bỏ chúng đi.

Tiết Tịnh Kỳ quan sát một lúc, vết thương do tên bắn rất sâu, có điều may mà không làm tổn thương đến nội tạng, cô hít sâu một hơi, rồi duỗi tay ra: “Đưa dao cho ta.”

Nhục Nghê làm theo lời cô, nàng ta lấy khăn lông lau mồ hôi đầm đìa trên trán Tiết Tịnh Kỳ.

Thấy Tiết Tịnh Kỳ cầm dao cắt xuống bụng Đổng Nhã, rốt cuộc thì Đổng Hoán, người luôn nghi ngờ y thuật của cô, đã vội vàng nhào đến khuyên ngăn: “Vương phi, người muốn làm gì? Tại sao phải dùng kéo để cắt? Vết thương của A Nhã đã nặng lắm rồi! Không thể làm thế được!”

Cơn giận của Tiết Tịnh Kỳ dần dần bốc lên đầu, nhìn thấy thấy Đổng Hoán sốt ruột đến mức chảy mồ hôi đầm đìa, gương mặt đỏ bừng, cô lại dở khóc dở cười, những người bình thường chưa từng thấy cô điều trị đương nhiên sẽ sợ hãi, nhưng vì thời gian gấp rút, cô chỉ đành giải thích một cách đơn giản: “Ta đang điều trị cho nàng ta, sẽ không hại nàng ta đâu, yên tâm đi!”

Nhưng Đổng Hoán lại không dám tin, hắn ta khó mà chịu nổi Đổng Nhã lại bị thương thêm, trong khi nàng ta đã bị thương nặng lắm rồi.

Hắn ta chặn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, thấy cô vẫn kiên quyết cầm chặt cây kéo trong tay, hắn ta bèn nói: “Vương phi, không phải là ta không tin tưởng người, chỉ có điều ta không muốn để A Nhã bị thương thêm nữa, ta muốn đưa muội ấy đi!”

Đưa đi ra? Tiết Tịnh Kỳ lườm hắn ta, nếu như để Đổng Hoán đưa Đổng Nhã đi thì tính mạng của nàng ta sẽ khó mà giữ được, cô thấy mình không thuyết phục nổi Đổng Hoán, vì Đổng Nhã bị thương mà tinh thần của hắn ta đã suy sụp rồi.

Thấy hắn ta muốn đụng đến Đổng Nhã, Tiết Tịnh Kỳ cầm chiếc dĩa bên cạnh mình lên, đập vào người Đổng Hoán, hắn ta lảo đảo ngã chúi xuống mặt đất.

Nếu như Tiết Tịnh Kỳ không làm như thế thì Nhục Nghê cũng sẽ làm thay cô.

Sau khi giải quyết xong Đổng Hoán, Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận cầm kéo rạch một đường nhỏ trên bụng Đổng Nhã, cô tìm đến chính xác phần da thịt thối rồi dùng kéo cắt nó đi, lúc lấy ra ngoài còn bốc mùi thum thủm.

Cuối cùng là công đoạn sở trường của Tiết Tịnh Kỳ, may lại miệng vết thương, cuộc phẫu thuật này cũng đã chấm dứt, may mà tất thảy đều đã được bình an.

Nhưng mà Lãnh Tước vẫn còn chưa lấy được thuốc giải về.

“Nhục Nghê, cô đi xem xem sao Lãnh Tước về chưa?” Tiết Tịnh Kỳ lau mồ hôi trên trán, chắc hẳn cũng đã ba tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Nhục Nghê làm theo lời cô ngay lập tức, Tiết Tịnh Kỳ vừa cởi áo phòng hộ, vừa sắp xếp lại đồ đạc trong hộp cứu thương, rồi lại thấm ướt khăn, lau mồ hôi trên mặt Đổng Nhã, bây giờ cô càng lúc càng bình tĩnh khi nhìn những người được mình chữa khỏi, không còn cảm giác vui mừng hớn hở muốn reo vang như lần thành công đầu tiên nữa.

Vào lúc cô quay người lại, đột nhiên có một bàn tay bóp chặt lấy cổ của mình, khiến cho cô hít thở không thông, cô khó chịu níu giữ bàn tay to lớn ấy lại, giọng nói trầm trầm hung ác vang lên từ sau lưng: “Sao ngươi lại giết A Nhã? Ta tin tưởng ngươi như thế nhưng ngươi lại giết người thân của ta, ta muốn ngươi phải chôn cùng với A Nhã!”

Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy hơi thở của mình dần dần bị rút cạn, cô đã không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể níu chặt lấy tay của Đổng Hoán, mặc dù sức của cô không thể đối chọi được với sức của hắn ta.”

Cô không thể chết được, không thể chết oan như thế được…

“Buông tay ra…không…” Cô lên tiếng một cách khó khăn.

Nhưng dường như Đổng Hoán đã bị bị ma nhập, hắn ta nhìn Đổng Nhã, trong lòng cảm thấy hết sức tuyệt vọng.

A Nhã, muội đợi huynh giết hung thủ rồi sẽ đi xuống đó với muội…

Đột nhiên cánh cửa bị đạp tung ra, Lãnh Tước và Nhục Nghê nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ kinh ngạc, sau khi thốt lên một tiếng, Nhục Nghê lập tức chạy đến tách hai người bọn họ ra, Lãnh Tước vội vàng lấy châm bạc trong lòng bắn vào gáy Đổng Hoán, điểm huyệt gây tê hắn ta, khiến hắn ta ngã xuống mặt đất ngay lập tức.

“Vương phi!” Nhục Nghê nghẹn ngào, nàng ta nhìn dấu ngón tay đỏ gay trên cổ Tiết Tịnh Kỳ, trong lòng vẫn còn thấy rùng rợn, nếu như nàng ta và Lãnh Tước đến trễ một bước thôi thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Lãnh Tước lập tức nổi trận lôi đình, y lập tức xông đến trước mặt Đổng Hoán, nhấc chân đá bay hắn ta đi, nếu như y không đến kịp thời thì Tiết Tịnh Kỳ đã chết thảm trong tay hắn ta rồi. Vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy là lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt trong đầu y, y muốn xông lên đánh chết hắn ta, nhưng lại có giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau lưng: “Lãnh Tước, lấy thuốc giải cho Đổng Nhã trước đã, rồi ta sẽ nói với ngươi sau.”

Có lòng tốt muốn cứu nàng ta nhưng hắn lại lấy oán báo ân, Lãnh Tước thật sự không muốn lãng phí thuốc giải trong tay mình một chút nào, y đút thuốc giải cho Đổng Nhã, trong lòng vẫn thấy không cam tâm.

“Vương phi, khi nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Lãnh Tước hỏi với vẻ bực dọc, nếu như hắn ta thật sự là một người vong ân phụ nghĩ thì bây giờ sẽ tự tay mình giết chết bọn họ ngay.

Tiết Tịnh Kỳ cầm lấy ly nước Nhục Nghê đã rót cho mình rồi uống một ngụm: “Nói ra thì buồn cười, khi nãy ta muốn lấy kéo rạch bụng Đổng Nhã để lấy thịt thối bên trong ra, Đổng Hoán lại nghĩ rằng ta muốn giết nàng ta, bởi thế mới kích động bóp cổ ta.”

“Chỉ chút chuyện cỏn con ấy là lại kích động như thế, đợi sau khi hắn ta tỉnh dậy thì phải dạy dỗ cho hắn ta một chặp mới được.” Trong lòng Lãnh Tước vẫn còn thấy vô cùng tức giận, y bẻ tay kêu răng rắc.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời rồi nói: “Dạy dỗ cái gì! Đến giờ về rồi.”

Bọn họ ra ngoài lâu đến như vậy, không biết Thích Mặc Thanh hạ triều về nhà có lo lắng hay không! Nhục Nghê nhìn hai người bọn họ với vẻ oán hận, thật sự rất muốn xử lý bọn họ luôn cho rồi, nếu như Vương gia nhìn thấy vết thương trên cổ Vương phi, chắc chắn ngài ấy sẽ nổi trận lôi đình.

Hành trình ghi chép dược liệu lại kết thúc trong sự hiểu lầm xấu hổ như thế này, sắc mặt bọn họ đều không vui vẻ là bao, Tiết Tịnh Kỳ vặn cổ, mặc dù không bị thương nặng nhưng cô vẫn cảm thấy nóng rát.

“Nhục Nghê, có phải cổ của ta xấu lắm không?” Tiết Tịnh Kỳ ôm cổ rồi hỏi.

“Không, không xấu đâu, chỉ có một lằn đỏ thôi, chắc hẳn sau khi về nhà Vương gia sẽ giận dữ lắm khi nhìn thấy đó.” Vừa nghĩ đến gương mặt phẫn nộ của Thích Mặc Thanh, Nhục Nghê đã không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Tiết Tịnh Kỳ gặp chuyện bất trắc thì nàng ta sẽ là người đầu tiên bị hỏi tội, không bảo vệ Vương phi chu đáo là lỗi của nàng ta, nàn ta chỉ biết chậm rãi hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ đến đến những hình phạt đang chờ đợi mình.

“Lát nữa ta sẽ đeo khăn choàng, ngươi không nói, ta không nói, Lãnh Tước cũng không nói thì ai mà biết được?” Tiết Tịnh Kỳ liếc mình Nhục Nghê, thấy nàng ta sợ mất hồn mất vía mà thấy buồn cười.

Vương phi nghĩ đơn giản quá, nếu như có thể giấu Vương gia một cách dễ dàng như thế thì nhiều năm nay, sao nàng ta và Giả Sơn cần gì phải chịu phạt nhiều như thế? Có lẽ với Vương phi thì đây chỉ là một chuyện hết sức đơn giản, nhưng với nàng ta thì lại là vấn đề nghiêm trọng có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

“Nếu như Vương gia có hỏi thì ta sẽ hồi bẩm lại theo đúng sự thật.” Lãnh Tước bàn ra.

Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn y, Lãnh Tước chỉ sợ thiên hạ không loạn à.

Trong lúc bọn họ đang chuyện trò, nhưng Tiết Tịnh Kỳ chợt bước chậm lại trong cô thức, ánh mắt cô nhìn trân trân về phía trước.

Nhục Nghê và Lãnh Tước cũng nhận ra sự bất thuờng của cô, bọn họ đều lần lượt đứng lại.

“Vương phi sao thế?”

Bọn họ nương theo ánh mắt cô, nhìn về cái nơi được gọi là Ủng Hương lâu, một nữ tử trang điểm nhẹ nhàng, mặc yếm hồng nhạt, khoác áo dài xanh lát đang nũng nịu dán sát vào người nam nhân. Nam nhân ấy có khí chất hơn người, có nhìn thế nào thì cũng thấy người đó không giống với những kẻ ưa bước vào những nơi phong trần như thế này, nhưng bây giờ cánh tay người ấy giang rộng, ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ tử ấy, kéo nàng ta vào trong Ủng Hương lâu.

“Thái tử à, sao hắn lại ở đây?” Nhục Nghê lầm bầm tự nói chuyện với mình, nàng ta đã từng gặp thái tử, khí chất lạnh nhạt của hắn rất dễ nhận ra.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, dường như y cũng đang tự nói với mình: “Không ngờ rằng hắn vì Doãn Tiêu La mà lại sa sút đến mức này…”

Thật sự là vì Doãn Tiêu La sao? Có lẽ chỉ nàng ta lừa mình dối người.

Ngự thư phòng trong Hoàng cung đã rối ren lên cả, cung nữ và thái giám không cản nổi người nhà họ Doãn muốn xông vào nơi này, bọn họ dám xấc xược xông vào Ngự thư phòng là vì ỷ vào cái họ và quyền thế của mình, ỷ vào việc Gia Thành Đế sẽ không làm gì mình.

Gia Thành Đế có vẻ lúng túng, có điều ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói hơi mạnh mẽ: “Doãn quốc công, nhà ông có chuyện gì mà không thể đợi Trẫm nói chuyện với Mặc Vương xong rồi hẵng vào sao?”

Nghĩa là bọn họ không hề xem Hoàng thượng ra gì?

“Bẩm Hoàng thượng, thần đã không thể đợi nổi nữa rồi, thần có việc gấp muốn nói với Hoàng thượng. Tiêu La, Tiêu La yêu Ôn Vương, nói là nhất định phải cưới được Ôn Vương, chứ bằng không con bé sẽ tự vẫn mất, bây giờ con bé đã tự nhốt mình trong phòng, hai ngày hai đêm không ăn không uống bất cứ thứ gì! Nhưng bây giờ vẫn còn chưa tìm được Ôn Vương.” Giọng nói của Doãn quốc công toát ra vẻ thê lương.

Cuối cùng đã chịu tiết lộ bí mật ra rồi, ánh mắt của Thích Mặc Thanh trở nên sắc lẻm như dao, chàng lạnh lùng nhìn mặt đất chăm chú như thể chuyện này không có liên quan gì đến mình, mà chỉ mà một vở kịch mà thôi.

“Cái gì?” Giọng nói của Gia Thành Đế không khỏi vút cao, giống như sét đánh giữa trời quang: “Tiêu La yêu Ôn Vương à? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao không có ai báo cho Trẫm biết?”

Ánh mắt Doãn quốc công hằn lên vẻ hối hận và bất đắc dĩ, ông ta phất tay áo, nói với vẻ cam chịu: “Thần cứ nghĩ rằng mình có thể giải quyết chu toàn nên mới không báo cho Hoàng thượng, chỉ có điều thần không ngờ Tiêu La lại nóng nảy như thế, thần cũng không còn cách nào khác mới phải cầu xin Hoàng thượng.”

Không ngờ con trai của mình lại giành giật một nữ nhân, trên đời này có thiếu gì nữ nhân đâu kia chứ, tùy tiện hạ chỉ là được rồi, tại sao phải để chuyện thị phi như thế này xuất hiện trong Hoàng gia.

“Quốc công, hôm nay ông đến đây là muốn nhận đáp án gì?” Gương mặt Gia Thành Đế không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, giọng nói trở nên sắc bén.

Đây chính là mục đích của Doãn quốc công, ông ta đợi Gia Thành Đế tự mình mở miệng hỏi rồi sẽ thuận nước đẩy thuyền, đề ra yêu cầu của mình, mặc dù Gia Thành Đế sẽ không hài lòng với đáp án của ông ta lắm, nhưng sẽ không phản bác.

“Thần hy vọng có thể tìm được Ôn Vương để cắt đứt tình ý giữa Tiêu La và ngài ấy, cũng hy vọng thái tử và Tiêu La nhanh chóng thành thân.” Doãn quốc công ăn nói đĩnh đạc.

Thích Mặc Thanh không nói một lời nào, nhưng ánh mắt chàng lại toát ra vẻ cười lạnh khi nhìn thấy một màn kịch hay, bàn tính của Doãn quốc công đã kêu vang rền cả rồi.

Gia Thành Đến nhìn Thích Mặc Thanh, ông ta suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Trẫm sẽ xử lý chuyện này, ông trở về nghỉ ngơi trước đi.”

“Đa tạ Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui.” Doãn quốc công chậm rĩa đứng dậy, đi ra khỏi điện.

Ngự thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh, nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Doãn quốc công, Thích Mặc Thanh đã nghĩ ra được phải làm như thế nào.”

“Ai ai cũng không làm cho trẫm bớt lo!” Đột nhiên Gia Thành Đế giơ tay đập xuống nghiên mực bên cạnh, ông ta quát lớn.

“Phụ hoàng, mong phụ hoàng bớt giận, nhi thần nghĩ nhà họ Doãn cũng không cố ý đâu, Doãn tam tiểu thư và lục đệ cũng không làm sai gì cả, tình cảm của con người khó mà khống chế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play