“Thiếu phu nhân, là tôi, An Thần.” Nghe được cách xưng hô kia, Hứa Mộ Nhan sững sờ, chỉ tính là cách gọi thôi, mấy ngày nữa thì cô đã không còn là thiếu phu nhân nữa rồi.
“An Thần, tìm tôi có chuyện gì không?” Cô cố làm trấn định hỏi.
“Thiếu phu nhân, ngày mai cô có thời gian rảnh không, tôi muốn tìm cô để đưa thiệp mừng.” An Thần trực tiếp nói ra mục đích gọi điện.
“Thiệp mừng?” Nghe thấy hai chữ này, cô cảm thấy tim mình như bị điện giật ở bên trong, run rẩy không thôi.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa... Bùi tổng... Bùi tổng sẽ kết hôn.”Giọng nói của An Thần tràn đầy bất đắc dĩ, anh cũng thay cô cảm thấy đáng tiếc, đúng không?
“Được, vậy thì làm phiền anh rồi.”
“Không có việc gì, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy đây.”
“An Thần, Bùi tổng... Bùi tổng, anh ấy gần đây có khỏe không?” Ở thời điểm An Thần sắp tắt điện thoại, Hứa Mộ Nhan vẫn phải thốt lên.
Không bỏ được, lại không có cách nào ở chung một chỗ, nhưng vẫn không nhịn được muốn biết những việc anh đã làm..
Kể từ tối hôm qua khi ngoài ý muốn gặp anh ở trên quảng trường, nội tâm cùng lý trí dường như đang đấu tranh mãnh liệt.
“Cũng không biết có thể coi là tốt hay không tốt, bị cảm lạnh nhưng vẫn kiên trì muốn làm việc.” An Thần khẽ thở dài.
“Anh ấy bị cảm lạnh?” Cô không tụ chủ được nhăn đầu lông mày hỏi.
“Đúng vậy, hình như lúc đi tham gia nhảy qua năm mới, tối ngày hôm qua, Bùi tổng bao một nhà hàng ba tầng ở ngay cạnh quảng trường để mời rượu nhân viên cùng nhau ăn mừng, sắp đến thời điểm đếm ngược thời gian thì đột nhiên Bùi tổng đang đứng cạnh của sổ không biết đã nhìn thấy cái gì liền đột nhiên chạy đi ra ngoài, rồi lâu sau đó cũng không thấy quay trở lại tiệc rượu, đến gần lúc trời sáng, Bùi tổng mới gọi điện thoại để tôi đến đó, thời điểm tôi gặp được ngài ấy, chỉ thấy Bùi tổng ngồi một mình ở ven đường gần chỗ dành cho người đi bộ, bên cạnh còn có rất nhiều chai rượu đã rỗng, ban đêm lại rất lạnh, một mình ngồi ở chỗ đó, không cảm mới lạ..”
Nghe thấy trong loa truyền đến từng chữ từng câu, tay cầm di động, trong lòng có một loại trầm trầm, nặng nề như đang không ngừng rơi xuống, suy nghĩ không khỏi mờ mịt...
Chẳng lẽ tối qua sau khi hai người tách ra, anh vẫn luôn đợi ở nơi đó sao?
“Thiếu phu nhân, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không hỏi.” An Thần trêu nói.
Hứa Mộ Nhan lúc này đây mới chợt ý thức tới đây, “An Thần, đây không phải là nguyên nhân thực sự anh gọi cho tôi chứ?’
“Oan uổng, tôi gọi điện cho cô vốn thực sự chỉ vì chuyện muốn đưa thiệp mời cho cô thôi.”
Đầu điện thoại bên cợt dừng một chút, rồi sau đó nói tiếp, “Thiếu phu nhân, cô cùng Bùi tổng tại sao phải đi đến tình trạng như ngày hôm nay chứ, nói thật, tôi cảm thấy trừ cô ra, không người nào có thể xứng với Bùi tổng, chẳng lẽ giữa hai người đã không còn khả năng rồi sao?”
“An Thần, không có chuyện gì khác, trước hết cứ như vậy đi?”
“Được, tạm biệt.”
Tắt điện thoại, trong lòng cô lưu chuyển hàng nghìn cảm xúc, chắn ở ngực, xua đi không được.
Thì ra là, thời điểm khi yêu một người sâu đậm, mặc kệ có ở cùng nhau hay không ở cùng nhau, mặc kệ cự ly có xa hay không, tâm cũng sẽ không thể tự độc lập, cảm xúc cũng sẽ không tự do nữa.
Bởi vì, tất cả cảm giác của bạn sẽ luôn dừng tại chỗ người mình yêu...
- -- ---------phân cách tuyến---- ----
Sau khi tan việc, vừa đi vừa nghỉ, cô cần phải đến một nơi.
Nếu như cách nhìn nhận má trái má phải là đúng, vậy thì cô là người tương đối lý tính rồi.
Nhưng kể từ khi cùng An Thần ngắt điện thoại về sau, mâu thuẫn xen lẫn cùng cảm giác hư ảo, chìm chìm nổi nổi kéo dài nổi lơ lửng...
Mặc một chiếc áo khoác lông tím vừa dày vừa nặng, cô lén lén lút lút đứng trước của công ty anh, ngẩng đầu nhìn lên bên trên.
Bầu trời đen như mực, vài phòng ban vẫn ánh lên ánh sáng từ máy tính, cực kỳ rõ ràng.
Dựa vào trí nhớ, cô dùng ngón tay trỏ, đếm từng tầng một, trong miệng cũng nhỏ giọng nói ra “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7......30, 31,...35...”
Đếm tới một nửa, đột nhiên cảm thấy thân thể như bị ai đó đánh vào, loạng choạng đứng không vững.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn, lại không nhớ mình đã đếm đến chỗ nào, không thể làm gì khác hơn, lần nữa bắt đầu đếm lại.
“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10,... 20,...23...”Mỗi khi đến thời điểm tính ra số tầng, hai chân cô lại không tự chủ được lùi về phía sau.
Bởi vì rất chuyên tâm làm chuyện này, cho nên không nào nhận thấy được mình càng ngày càng đi đến hướng trung tâm.
Khi đang đếm đến tầng phía dưới tầng có phòng làm việc của anh thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, “Hứa tiểu thư, Bùi tổng nhờ tôi chuyển lời cho cô, xin cô đừng đếm nữa, ngài ấy mời cô lên trên phòng ngài ấy.”
Bị âm thanh đột nhiên xuất hiện đằng sau người làm xuýt hù ngã, cô ngây ngẩn cả người, cả tay, xoay người nhìn lại, phát hiện thì ra là một nhân viên bảo vệ.
Đợi chút, anh ta vừa mới nói cái gì cơ?
Bùi tổng?
Anh ta vừa mới nhắc đến ‘Bùi tổng” đúng không?
Hứa Mộ Nhan tràn đầy nghi ngờ nhìn người bảo vệ, chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, người bảo vệ đã nhanh chóng mở miệng lặp lại lời nói, “Hứa tiểu thư, cô đừng đếm nữa, xin hãy lên trên đi.”
Lần này, một giọt nước cũng không lọt, toàn bộ lời nói của người bảo vệ từng câu từng chữ cô đều nghe được rất rõ ràng, lập tức kinh ngạc rồi lại lúng túng, lại bị anh bắt gặp mình đứng ở dưới công ty anh, rồi sau đó cô theo bản năng ngó nghiêng bốn phía, cũng ngẩng đầu lên nhìn lên cao, lại không thấy chút bóng dáng nào của Bùi Lạp Minh.
Cô không hiểu hướng người bảo vệ hỏi, “Anh ta.. tôi nói là Bùi tổng.. làm sao lại biết tôi ở dưới này?”
Người bảo vệ cao lớn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô nói, “Cái này... Hứa tiểu thư, chẳng nhẽ cô không chú ý đến sao, tất cả các tầng lầu của công ty đều lắp đặt thiết bị camera đó.”
Chỉ một thoáng, cô mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, đã vì sự lơ là của mình mà thấy hối tiếc, nhớ tới tất cả những của chỉ ngây thơ của mình đều đã bị anh nhìn thấy hết rõ ràng, cô chỉ hận không thể lập tức tìm thấy một cái hố để chui vào.
“Hứa tiểu thư, mời đi bên này.”
Cô kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn nhân viên bảo vệ làm một động tác “mời” hướng vào cửa công ty.
Không, không phải như vậy, đầu của cô không tự chủ được nhẹ nhàng lắc lắc, cô cũng không phải thật sự muốn gặp mặt anh..
Là An Thần nói anh bị cảm, An Thần nói anh bị cảm còn không ngừng làm việc, cô....cô chỉ là muốn tới xem anh một chút, xa xa, len lén, nhìn anh mà thôi..
“Hứa tiểu thư.... Hứa tiểu thư....” Nhân viên bảo vệ khẽ gọi làm cho cô thôi khỏi trầm tư.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không thể đi lên cùng anh được.” Phục hồi lại tinh thần, Hứa Mộ Nhan nhẹ lay động đầu hướng về phái người bảo vệ nói.
Người bảo vệ nghe thấy cô vừa nói như thế, mặt lộ vẻ khó xử, “Hứa tiểu thư, cô cũng biết là Bùi tổng đang nhìn rồi, xin cô đừng làm khó tôi nữa, chúng ta hãy đi lên trên đi.”
Cô vẫn như cũ khẽ lắc đầu, sau đó bỏ xuống một câu “Thật xin lỗi.” Ngay sau đó vội vàng nhấc chân rời đi.
Cô nhếch nhác chạy về phía trước, không ngừng chạy, trái tim càng nhảy càng nhanh, tiếng hít thở cũng ngày càng dồn dập, nước mắt lại càng không nghe theo sai khiến, thẳng táp rơi xuống...
Cô rốt cuộc đang làm gì thế?
Không phải nói là không gặp anh nữa sao?
Cô rốt cuộc đang làm gì đây?
Cô không ngừn lau nước mắt, càng không ngừng chạy về phía trước, càng không ngừng trách cứ bản thân...
Chạy chạy, cô không biết được mình chạy được bao lâu, vẫn tiếp tục chạy cho đến khi thanh âm trầm thấp quen thuộc ở sau lưng cô lớn tiếng hô hào, “Hứa Mộ Nhan, em dừng lại cho tôi.”
Dừng?
Không. Cô làm sao có thể dừng lại đây?
Nghe được âm thanh của anh, Hứa Mộ Nhan giống như kẻ trộm bị phát hiện vậy, chỉ có thể chạy càng nhanh về phía trước.
Cô cảm thấy lồng ngực mình đang không ngừng ầm ầm vang dội, mâu thuẫn, bi thương, đau lòng, còn có chút ngượng ngùng lúng túng khi bị phát hiện lần lượt quấn vòng quanh cô...
Cô lần đầu tiên phát hiện trái tim mình lại có thể cùng một lúc chứa đựng được nhiều cảm xúc dễ thay đổi như vậy...
“Hứa Mộ Nhan, em quá không nghe lời, không phải tôi bảo em dừng lại sao?” Khoảng cách xa như vậy mà vẫn bị Bùi Lạp Minh nắm được rồi.
“Buông tôi ra!” Cô cố gắng hất hai tay của anh đang nắm chặt lấy tay của cô ra.
“Không thả!” Có lẽ bởi vì bị cảm, giọng của anh có chút khàn khàn trả lời cô.
“Buông tôi ra.” Cô tiếp tục dãy giụa.
“Hứa Mộ Nhan, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Em không thể thẳng thắn một lần bày tỏ ý tưởng chân thật trong lòng em với anh sao?” Anh khẽ cúi người tiến gần lại phía cô hỏi.
“Anh buông tay, tôi không có gì muốn cùng anh thẳng thắn...” Rồi sau đó cô bất ngờ ngửi thấy quanh quẩn trên người của anh, thoang thoảng mùi rượu.
Tên ngu ngốc này, ngã bệnh, lại còn uống rượu.
“Nếu như em muốn tôi thả tay, vậy thì tại sao em còn xuất hiện ở trước của công ty anh?” Không để ý đến cô đang giãy giụa, anh không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
“Tôi... tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.” Dồn nén lại tất cả cảm xúc trong lòng, cô điềm nhiên nói.
“Nếu như chỉ là như vậy, vậy tại sao em phải chạy chứ?” Hai tay của anh vẫn còn đang nắm lấy cánh tay của cô.
“Tôi... tôi chính là không muốn anh hiểu lầm.”
Anh không nói một câu đưa mắt nhìn cô, rồi sau đó nhẹ giọng chậm rãi hỏi, “Nước mắt này là sao, tại sao lại khóc?”
“Tôi... tôi...”
“Là bởi vì hạt cát bay vào mắt sao?”Anh nhìn thẳng tắp vào cô, ngay sau đó, anh sử dụng giọng nói khàn khàn nói tiếp, “Đừng tự chốn tránh suy nghĩ của bản thân nữa, em chính là yêu tôi, đúng không?”
“Mặc kệ có phải hay không thì hôm nay cũng đã không còn quan trọng nữa, hãy đối xử thật tốt với Hoắc Noẵn.” Hứa Mộ Nhan hít một hơi thật sâu rồi nói.
Chẳng lẽ anh sẽ vì một câu nói cô vẫn thích anh, mà hủy bỏ hôn lễ với Hoắc Noãn sao?
Sẽ không, đúng không, nhìn gương mặt do dự của anh giờ phút này, cô cũng đã biết đáp án của anh rồi.
Lúc này trên đường một chiếc xe đi ngang qua, đèn xe xẹt qua gương mặt của anh, cô đau lòng nhìn gương mặt ưu thương của anh, suy nghĩ đã sớm quấy thành một mảnh xốc xếch...
“Bùi Lạp Minh, gặp lại sau.” Cô cố hết sức đè nén nội tâm đau đớn, cố làm trấn định nói, rồi sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hứa Mộ Nhan về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi, đả kích trầm trọng làm cho cả người cô mệt lả.
Cô lung tung cởi giày, quần áo cũng không đổi, mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, trong đầu tràn đầy tin tức anh sắp cùng Hoắc Noãn kết hôn...
Rõ ràng cự ly này rất gần, nhưng cô lại không thể đi về phía anh.
Rõ ràng rất quen thuộc, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn gặp thoáng qua nhau.
Rõ ràng tình yêu thì ở phía trước, cô muốn dựa lại gần lại không thể đến gần được.
Giờ khắc này cô đang rất khổ sở, liền hô hấp cũng cảm thấy khó khăn...
Lúc này, đột nhiên nhớ tới mùi thuốc lá, vội vàng bò dậy, đến ngăn tủ tìm kiếm.
Đốt lửa, cô nghĩ đến bộ dạng của Bùi Lạp Minh, hung hăng hút một ngụm, sau đó nặng nề nhả ra một vòng khói thuốc, vừa mới bắt đầu đầu tiên là bị sặc đến ho khụ khụ không ngừng, sau đó từ từ thuận lợi...
Không biết bao nhiêu lần, lặp lại lặp lại, rất lớn, nho nhỏ, nặng nề, nhẹ nhàng, cho đến khi chỉ còn lại đầu lọc màu trắng, cô mới mơ màng ngủ....
Thời điểm nửa đêm, Hứa Mộ Nhan chợt mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa, chợt mở mắt, liền thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Thân thể của anh cao to như vậy vừa vặn chạm vào chùm đèn trần nhà cô.
Cô không nhìn rõ được thái độ của anh, chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói, “Em nói, tôi rốt cuộc nên làm thế nào với em bây giờ?”
Cô chớp chớp cặp mắt, đưa mắt nhìn về gương mặt anh, muốn đem anh nhìn rõ ràng, muốn xác định xem mình có phải hay không vẫn còn đang trong giấc mơ.
Anh mặc một bộ tây trang thẳng tắp, còn có kểu tóc Trâu Tổng cố ý lơ đãng, thật sự là anh?
Không thể nào, không phải anh nên ở nhà cùng Hoắc Noãn rồi sao?
Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên vươn tay đến ánh mắt thâm thúy của anh, sống mũi cao, nhẹ nhàng đi đến chạm tới, mãi cho đến đôi môi có đường cong đẹp đẽ kia, thật là đẹp mắt, ngay cả trong mộng mà anh cũng đẹp như thế...
“Về sau không cho hút thuốc lá nữa.” Đột nhiên, Bùi Lạp Minh bắt được cánh tay của Hứa Mộ Nhanđang sờ trên mặt mình, cả giận nói.
“A! Thật là đau!” Cô nhỏ giọng hô một tiếng, cả người nhất thời tỉnh táo không ít, thì ra đây không phải là mộng, anh đến thật.
“Nghe rõ lời của tôi nói, về sau không cho hút thuốc lá nữa.”
“Anh mau buông tay, tôi đau!”
Anh là đang tức giận sao?
“Tôi nói cho em biết, em lên nhầm thuyền giặc cũng đừng nghĩ muốn đi một lần nữa.” Anh không để ý đến sự giãy giụa của Hứa Mộ Nhan, bá đạo dùng sức kéo cô ôm vào ngực.
Giọng nói của anh thật bá đạo, không có lấy một tia dịu dàng.
“Tại sao anh còn quan tâm tôi, anh còn có tư cách gì để ý đến tôi? Anh đi kết hôn....anh đi kết hôn cùng Hoắc Noãn đi.”
Giờ khắc này, Hứa Mộ Nhan rất tức giận, từ khi anh nói cho cô biết chuyện vài ngày nữa anh sẽ kết hôn với Hoắc Noãn đến giờ, cô liền tức giận, giận anh, tức giận bản thân mình còn nhiều hơn.
Biết rất rõ mình không có tư cách tức giận, nhưng cô vẫn rất tức giận, tức giận sự bất lực của bản thân mình...
Nghe vậy, thân hình anh ngẩn ra, tròng mắt hiện đầy tơ hồng dừng lại ở trên mặt Hứa Mộ Nhan trong chốc lát, tiếp theo sắc mặt đen đen, “Liền tính nếu tôi kết hôn, cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Hứa Mộ Nhan sững sờ, lỗ mũi nhất thời chua xót, đưa mắt nhìn gương mặt vừa yêu vừa hận đó, rồi sau đó nhón chân lên không tự chủ được đón nhận, chủ động hôn lên môi anh.
Rất ít khi chủ động, đầu lưỡi của cô lại tùy ý bắt lấy đàu lưỡi của anh cùng dây dưa, Bùi Lạp Minh lập tức đưa tay ra ôm cô, vả lại kịch liệt mà vang lên hiệu ứng, trằn trọng môi cô hôn càng sâu hơn, lại một lần nữa trong tiếng thở dốc chiếm đoạt hô hấp của lẫn nhau.
“Em đừng có ý nghĩ rời xa tôi nữa đâu đấy, cái đó đừng có mơ tưởng.” Thừa dịp thời điểm lấy hơi, anh ở bên tai cô thì thầm.
Mới vừa hôn kịch liệt cô còn có chút không thở nổi, đối với lời nói của anh phản ứng còn chậm nửa nhịp, nhưng trong đầu lại mê muội hiện lên hình ảnh phóng viên chụp ảnh hai người trong buổi lễ đính ước trên tạp chí, trong óc còn lại một chút lý trí phút chốc bị lửa ghen thiêu đốt hầu như không còn, rồi sau đó cô ngồi thẳng người, đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của anh, phản ứng của cô như vậy khiến Bùi Lạp Minh thoáng chốc gầm nhẹ một tiếng, anh bỗng nhiên dùng lực đem Hứa Mộ Nhan đè xuống ghế salon, mắt nhìn xuống mắt cô giờ đây đều là ngọn lửa chiếm đoạt, thâm trầm mà kịch liệt...
Hai người ở trên ghế sofa kịch liệt đòi hỏi lẫn nhau, tiếng thở hổn hển, mập mờ kèm theo không khí đầy rãi mùi vị hoan ái phiêu dật, anh chính là dùng sức như vậy, chính là kịch liệt như vậy, thô bạo như vậy, anh một lần lại một lần tiến vào, khắc sâu giống như hận không thể đem cô dung nhập vào trong thân thể của anh...
Sau đó Hứa Mộ Nhan khóc, nước mặt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống...
Bởi vì cô cảm giác mình thật thấp hèn, lại muốn dùng hình thức này để chứng minh sự đòi hỏi đối với đối phương, quan hệ của cô và anh...
“Thật xin lỗi.” Bùi Lạp Minh thở hổn hển kèm theo một cỗ mùi rượu nhào về phía cô, đưa tay nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt..
Hứa Mộ Nhan nhắm mắt lại thân thể mệt mỏi ở trong vòng ôm của anh, đột nhiên nghĩ đến về sau mỗi ngày anh đều sẽ cùng Hoắc Noãn làm những chuyện này, lòng của cô lại càng khổ sở.
“Anh... anh phải có trách nhiệm với Hoắc Noãn.”
Hứa Mộ Nha không trả lời, chỉ là ôm anh thật chặt, một lần cuối cảm thu hơi thở nóng rực của anh...
Hôm sau khi cô tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng, cô không khỏi cảm giác mình như tiểu tam giống như cá không thể lộ ra ngoài ánh sáng, rõ ràng cô mới là người được anh cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ, không phải sao?
Thỏa thuận ly hôn anh còn chưa có kí tên, liền chứng minh hôn nhân giữa bọn họ vẫn có hiệu không phải sao?
Cô cũng không thể nhờ vào đó đem anh từ trong tay Hoắc Noãn kéo trỏ về, không phải sao?
Nhưng, cô lại không thể làm, bởi vì Hoắc Noãn mang thai đứa bé của anh, cô không thể vì lòng riêng của chính mình mà hủy diệt hạnh phúc đợi đã lâu của người khác, dù sao thì Hoắc Noãn mới là người mà anh thích nhất, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy tâm tính thiện lương tựa như bị một con dao sắc bén một đao lăng trì, đau đớn rót vào máu, mà tình yêu của cô đối với anh cũng ngày càng khắc vào trong xương tủy.
Ai có thể cho cô biết, cô nên làm cái gì hay cái nào như thế nào.
Cô nên làm cái gì?
- -- ------phân cách---- --------
Mười chín cánh cổng dùng hoa hồng cùng lụa trắng kết thành cổng hoa vô cùng tráng lệ, từng khối thủy tinh tỏa ra ánh hào quang bảy màu, cùng với bữa tiệc phía trên đại sảnh, đèn thủy tinh treo trên trần nhà phát ra ánh sáng rực rỡ, từ đại sảnh đến nơi tiếp đãi khách mời vẫn trải thảm đỏ kéo dài đến tận cùng bên trong lễ đài, bên trong đại sảnh được bày hai mươi bộ bàn ghế, trên lễ đài được trang trí theo bối cảnh Châu Âu, sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
Bùi phu nhân khi thấy khách đã bắt đầu ngồi vào bàn, vội vàng nhắc nhở những nhân viên để ý đến bàn bánh cưới cùng bàn bày tháp sâm phanh, tránh cho những đứa trẻ được khách mời đem theo đụng hỏng.
Nhưng thứ này tuy không tiếc công tranh trí ban đầu nhưng cũng không thể để đến thời điểm mấu chốt mà xảy ra vấn đề.
Tuy nói lần tổ chức kết hôn này là khiêm tốn tiến hành, không có bất kỳ phóng viên nào, nhưng nói thế nào thì Bùi gia ở thành phố A cũng có đầu có mặt, bố trí mọi thứ không thỏa đáng cũng có thể khiến những gia tộc khác khinh thường.
Từ năm giờ sáng khi cô dâu bắt đầu trang điểm đến khi được đưa vào động phòng mới chấm dứt tình huống ở bất khì đâu cũng có thể xuất hiện cạm bẫy.
Bùi Lạp Minh liếc nhìn lối vào cao ba mét, dài mười mét hào hoa này, phía trên cô dâu chú rể nắm tay mỉm cười, cười đến mức muốn có bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu.
Chỉ có Bùi Lạp Minh biết rõ tâm tình mình giờ khắc này có bao nhiêu phức tạp, nhiều bận tâm...
Ngày hôm trước anh đã để An Thần đem thiệp mời đến công ty Hoàn Vũ, không biết cô có nhận được không?
Không biết Hứa Mộ Nhan có đến không?
Thời điểm Bùi Lạp Minh đang đi đi lại lại thì chuông điện thoại trong túi chợt vang lên, người điện tới là Cố Vỹ, kỳ quái ngày hôn nay anh ta lại tự động gọi điện cho anh sao?
“Này, anh tìm tôi...” Anh nhéo nhéo lông mày, nhận điện thoại của anh.
“Cái gì, anh... anh nói Duẫn Kiệt bị xe đâm! Mấy người đang ở bệnh viện nào? Tôi lập tức qua đó ngay?”
Cuộc điện thoại của Cố Vỹ có phải đến rất kịp thời không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT