Bùi Lạp Minh lập tức đẩy cô ra, rút kẹp tóc ra ném trên mặt đất, một tay bưng kín vết thương, sau khi nhìn lại mới thấy Hứa Mộ Nhan bị anh đẩy ngã xuống đất, ánh mắt của cô đang thật sâu nhìn anh, bên trong có đau đớn, có tuyệt vọng...
Anh ghét thấy ánh mắt như vậy của cô, thật giống như lòng cô đã lạnh thấu!
Ánh mắt này là lần thứ hai anh nhìn thấy trong mắt cô.
Bùi Lạp Minh lập tức tiến lên đứng ở bên cạnh cô, không để ý vết thương trên vai mình, cúi người xuống tay vòng ra sau lưng cô, nâng cằm cô lên để môi hai người chạm vào nhau, mặt tuyệt nhiên là trầm xuống, hàm răng cắn vào đôi môi đang mím chặt của cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cô khuấy đảo, bởi vì hai người đều mới từ dưới nước lên cho nên môi hai người đều trở nên lạnh lẽo.
“Ưmh...”
Mọi âm thanh của Hứa Mộ Nhan đều bị anh chặn trở về.
Giống như sưởi ấm nhau, Bùi Lạp Minh điên cuồng ôm chặt cô, hồi hộp cùng run rẩy tự lan tràn qua đôi môi đang dính chặt vào nhau.
Hứa Mộ Nhan chợt mở mắt ra, thấy được trong đôi mắt tĩnh mịch của anh tràn đầy lo lắng.
Nước mắt không có dự liệu mà tràn ra khỏi hốc mắt, cô chợt hung hăng cắn chặt hàm răng, Bùi Lạp Minh khiếp sợ trừng lớn mắt, lưỡi rụt trở về, buông môi của cô ra, trên môi nhuộm một vết máu vô cùng sâu, càng lộ vẻ diêm dúa lẳng lơ.
Anh chợt buông cô ra, lau khóe miệng một cái, “Em hận tôi?”
“Anh sẽ để ý sao?” Nước mắt làm nhòe đi ánh mắt của cô, mà gương mặt của anh trong mắt cô ngày càng mơ hồ.
“Từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu tôi có đúng không?” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan nghẹn ngào, muốn dùng sức xem rõ bộ dạng bây giờ của Bùi Lạp Minh, nhưng làm thế nào cũng không thể thấy rõ, nội tâm của cô lập tức bị một mảng thương xót tràn đầy.
Bùi Lạp Minh khiếp sợ nhìn hai mắt của Hứa Mộ Nhan, đôi mắt trong suốt kia giờ phút này tản mát ra thần thái lạnh lùng, sắc bén như vậy, quyết liệt như vậy, làm cho anh có chút không dám nhìn thẳng.
Yêu?
Anh yêu cô sao?
Anh không biết, anh chỉ biết là anh thích, từ năm năm trước đã bắt đầu thích, thích sau đó không bao lâu liền chuyển thành hận cô..
“Tại sao lòng của anh vẫn luôn lạnh như vậy? Tôi chưa từng yêu cầu với anh bất cứ chuyện gì..”
Lần này, cô rốt cuộc đã ở trước mặt anh không nhịn được lớn tiếng khóc, “Cái gì tôi cũng không có quá nghiêm khắc.”
“A, anh trầm mặc tức là đã nói cho tôi đáp án, chúc hai người hạnh phúc.”
Thời điểm Hứa Mộ Nhan nói xong những lời này, chỉ cảm thấy tim đang đau rát, đau đến tê tâm liệt phế, tâm hình như cũng theo đau đớn dần dần bay xa.
Khi sắp xoay người rời đi, cô hướng về phía Bùi Lạp Minh cười một tiếng.
Nụ cười này lại có chứa phong tình tuyệt diễm khuynh thành, làm cho Bùi Lạp Minh hơi bị ngẩn ra.
Bùi Lạp Minh ngước nhìn bóng lưng của cô dần đi xa, ánh mặt trời bao phủ trên người cô, có một loại thê mỹ không nói ra được thành lời...
Mà nụ cười thản nhiên mới vừa rồi của cô như Tây thi xuất hiện, tuyệt mỹ như vậy, rồi lại ngắn ngủi như vậy, hình như chỉ tạo ra cho anh thấy một ảo cảnh, mà ảo cảnh này, lại sâu sắc khắc sâu vào trong lòng của anh.
“Hứa Mộ Nhan!” Bùi Lạp Minh giật mình giống như vừa mất đi một cái gì, mang theo một tia sợ hãi mở miệng hô to.
Nhưng tấm lưng phía trước kia không có dừng lại, càng chạy thì càng xa...
Anh rất muốn xông lên bắt lấy cô ôm thật chặt vào trong lòng, nhưng trong đầu lại chợt hiện lên chuyện Hoắc Noãn có thai, còn tờ giấy giám định Duẫn Kiệt không phải con của anh, nháy mắt kia anh chỉ cảm thấy dưới chân mình nặng như có ngàn cân, bước như thế nào cũng không bước đi được.
Bùi lạp Minh một thân ướt đẫm trở lại biệt thự, Hoắc Noãn thực sự hết hồn, kêu dì Dung chuẩn bị nước nóng, cô đi tìm quần áo cho anh, trong ngoài nhà nhất thời loạn thành một đoàn.
“Lạp Minh, anh làm sao lại để mình ướt như vậy?” Hoắc Noãn vội vàng đỡ anh đến ngồi xuống sofa trong phòng ngủ.
Bùi Lạp Minh không nói gì, trên gương mặt anh tuấn một mảnh âm trầm, tròng mắt thâm thúy tràn đầy ý lạnh làm cho người ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Hoắc Noãn vội vàng cởi bỏ áo sơ mi trên người anh, đột nhiên bị vết thương còn máu trên vai làm hoảng sợ, nói: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
“Dì Dung, mau mang hộp cấp cứu ra đây.”
“Được, tôi đi lấy ngay.”
Hoắc Noãn khiếp sợ nhìn vai anh, có một cỗ đau lòng lập tức lan tràn ra toàn thân, hơi nước trong khóe mắt làm cho lòng người thương tâm.
Cô cẩn thận đem áo sơ mi của của anh từng chút một cởi ra, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương trên vai của anh.
“Đừng động vào tôi.” Lông mày Bùi Lạp Minh nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh.
Ánh mắt lẫm liệt này thật giống như một thanh đao cắm vào buồng tim của Hoắc Noãn, anh đây là thế nào?
Không phải anh luôn luôn đối xử dịu dàng săn sóc, che chở đầy đủ đối với mình sao?
Tại sao lại dùng loại ánh mắt xa lạ này nhìn cô?
“Đại thiếu gia, vết thương trên vai cậu không nên đụng nước, tôi đã chuẩn bị xong nước nóng, có phải hay không cậu nên tắm qua một chút?”
Dì Dung lo lắng hỏi.
“Tôi biết rồi, Dì xuống dưới trước đi, tôi có vài lời muốn nói với Hoắc Noãn.”
“Được rồi.”
Dì Dung có chút khiếp đảm trả lời, đây là lần đầu tiên bà thấy loại ánh mắt hung dữ như vậy của Bùi Lạp Minh, chẳng lẽ tiểu thư Hoắc Noãn đã làm chuyện gì khiến cho cậu chỉ mất hứng sao.
“Lạp Minh, anh làm sao vậy? Vết thương trên vai anh là do ai đâm vậy, người xuống tay cũng quá ngoan độc đi?”
Ngay sau đó, Bùi Lạp Minh đẩy cánh tay đang khoác lên vai của Hoắc Noãn ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi theo anh vào trong phòng vệ sinh, “Lạp Minh, tại sao anh lại không để ý đến em, anh có biết là em rất lo lắng cho anh không?”
“Là em nói cho cô ấy biết chuyện em mang thai sao?” Bùi Lạp Minh không có nhìn cô, hơi nước nóng trong bồn tắm bốc lên che hết gương mặt của anh, lạnh lùng mà âm trầm, không khỏi làm cho hai vai cô run lên.
Nghe vậy, Hoắc Noãn ngẩn ra, không ngờ một anh thất hồn lạc phách kéo lê thân thể về nhà cũng là để hỏi chuyện của Hứa Mộ Nhan, hơn nữa lại dùng giọng điệu chất vấn để hỏi cô...
Hứa Mộ Nhan không phải đã là quá khứ của anh rồi sao?
Làm sao anh còn phải để ý đến suy nghĩ của cô như vậy?
Quả nhiên, tình cảm của anh đối với Hứa Mộ Nhan so với cô tưởng tượng còn sâu đậm hơn.
Cô không ngờ được, trong lòng anh lại có người phụ nữ khác.
Anh là của cô, chỉ có thể là của cô.
Sau một giây, giọt giọt nước mắt y như hạt trân châu từ trong hốc mắt cô rơi xuống, bộ dạng này chỉ sợ làm cho tất cả đàn ông khi nhìn thấy đều sẽ không nhịn được tiến lên dịu dàng che chở, nhưng mà với Bùi Lạp Minh mà nói, không hề có tác dụng.
“Là em nói cho cô ấy biết.” Hoắc Noãn hít một hơi thật sâu, thành thật nói.
“Không phải tôi đã nói với em rồi sao, để cho em không nói ra ngoài sao? Nhất là không nên nói cho cô ấy biết!”
“Lạp Minh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, hơn nữa ngày qua ngày bụng của em cũng sẽ lớn dần, chẳng lẽ đến lúc đó mà cô ấy còn chưa phát hiện sao?” Chóp mũi Hoắc Noãn dâng lên chua sót, hiện tại người có thể duy trì hương khói cho nhà họ Bùi cũng chỉ có mình cô, thế nhưng anh lại ở chỗ này chất vấn cô sao?
“Em đi ra ngoài đi, anh muốn yên lặng ở một mình.” Bùi Lạp Minh xoay người, không nhìn mặt của cô nữa.
Hoắc Noãn đè nén đau lòng xoa xoa nước mắt trên mặt, còn chưa đi vào trong nhà vệ sinh, liền nghe thấy âm thanh của anh truyền đến, “Em trước kia không hề có tâm cơ.”
“Em chỉ muốn lấy được yêu thương hoàn toàn từ anh, từ ngày bị anh mang vào nhà họ Bùi đến nay, em chỉ còn lại một nguyện vọng mà thôi.”
Cô không phải là không thiện lương, cô chỉ không muốn ánh mắt của anh lưu luyến trên người phụ nữ khác, anh có nghĩ hay không, đến đó anh uống say cùng cô thân mặt mà trong miệng anh lại không ngừng kêu tên của Hứa Mộ Nhan, thì lúc đó trong lòng cô có cảm giác gì...?
Bùi Lạp Minh không nói thêm gì, cô cũng không muốn tự làm mất mặt chính mình, đi ra ngoài.
Cả người anh ngồi vào trong bồn tắm, khí nóng mờ mịt, dòng nước ấm áp chảy qua lồng ngực săn chắc của anh, anh tựa người dọc theo bồn tắm, sợi tóc ướt nhẹp giỏ nước chạy dọc theo người anh lăn xuống mặt nước...
Đôi mắt thâm thúy chứa sự yên lặng nhìn chăm chú về phía trước, lại chỉ thấy sự tuyệt nhiên, thất vọng trong mắt của Hứa Mộ Nhan, trong đầu anh như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, đè nén khó chịu.
“Bùi Lạp Minh, buông tôi ra, anh cùng cô ấy kết hôn, đừng đến đây trông nom tôi.”
“Sống chết của tôi không có quan hệ gì với anh, anh phải anh vẫn luôn hận tôi sao? Nếu như tôi chết rồi, không phải anh có thể cùng Hoắc Noãn sống qua ngày rồi sao? Đây không phải là điều anh vẫn mong muốn sao?”
“Từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu tôi có đúng hay không?”
Trong đầu liên tục vang lên lời nói của cô..., lặp lại nhiều lần khiến cho đầu anh đâu muốn nứt, rồi sau đó anh đánh một quyền vào trong nước, làm bọt nước bắn tứ tung.
Hoắc Noãn sau khi trở về phòng, vội vàng lấy điện thoại di động trong túi, bấm một dãy số, “Này, hiện tại tôi đang rất sợ hãi, thật sự rất sợ, tôi cảm thấy sự thiện lương mà Bùi Lạp Minh dành cho tôi ngày xưa nay càng ngày càng xa rồi, làm sao đây?”
“Sợ cái gì, ngày hôm nay Hứa Mộ Nhan đối với Bùi Lạp Minh đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cô cứ yên tâm dưỡng thai, đừng để lộ ra sự tồn tại của tôi, đến lúc đó nếu như bởi vì sự ngu xuẩn của cô mà phá vỡ kế hoạch của tôi, cẩn thận tôi sẽ khiến cho cô chịu không nổi đâu.”
“Anh tạm thời đừng có uy hiếp tôi, đừng quên đứa bé trong bụng của tôi lại có quan hệ máu mủ với anh, nếu như tôi không chiếm được Bùi Lạp Minh,anh cũng đừng mơ tưởng tốt hơn tôi, anh biết tôi yêu anh ấy rất nhiều.”
“Yêu anh ta? Cô đã yêu anh ta như vậy, tại sao còn nghi ngờ đứa bé của tôi? Hoắc Noãn, chân nhân trước mặt không nói tiếng lóng, cô cho rằng tôi không biết chuyện cô muốn gả cho Bùi Lạp Minh không chỉ vì anh ta mà hơn hết là tiền của anh ta sao? Cô trấn định lại một chút, nhớ là phải thường xuyên đưa cho bác sĩ Vương chút lễ vật, để ông ta không nói ra chuyện báo cáo kết quả giám định của Bùi Lạp Minh và Duẫn Kiệt bị chúng ta đánh tráo.”
“Tôi biết rồi, không nói chuyện được, tôi còn phải ra ngoài có chút việc.”
“Cốc cốc cốc.”
Cô vừa khép điện thoại, ngoài của liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Hoắc tiểu thư, bà chủ tiệm áo cưới gọi điện đến hỏi cô, cô cùng với thiếu gia khi nào thì đến chụp ảnh cưới?”
“Việc này... anh ấy tắm xong chưa?”
“Cậu ấy vừa tắm xong, bây giờ đang ở trong phòng piano, mới vừa rồi tôi cố ý hỏi cậu ấy, nhưng mà thiếu gia không trả lời tôi, nên tôi mới sang đây hỏi cô một chút đến khi nào thì đến đó chụp ảnh.”
Phòng piano?
Anh yêu Hứa Mộ Nhan như vậy sao?
Mặc dù trong lòng Hoắc Noãn đang rất hận, nhưng trên mặt như cũ vẫn nở nụ cười ôn nhu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi anh ấy.”
Hoắc Noãn hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía phòng piano.
Vì tiền, vì con người của anh, cô hiện tại nhất định phải nhịn.
“Lạp Minh.” Hoắc Noãn vừa vào trong phòng piano liền nhìn thấy bóng lưng cao lớn bên cửa sổ, tiến lại gần từ phía sau ôm lấy anh.
Cả người Bùi Lạp Minh ngẩn ra,không có nhìn cô, tầm mắt vẫn như cũ dừng lại ở phương xa.
“Lạp Minh, lần trước là em không đúng, em sai rồi, anh hãy thông cảm cho em, dù sao thì em cũng là phụ nữ, em cũng có quyền ghen tỵ, em chỉ mong chúng ta có thể như trước đây, trong lòng anh chỉ có em... mà ở trong lòng em cũng chỉ có anh, hai chúng ta...À, không một nhà ba người chúng ta hãy thật vui vẻ sống chung một cuộc sống, như vậy không tốt sao? Tại sao anh lại không chịu buông tha cho Hứa Mộ Nhan vậy, anh cùng cô ấy không phải đã là quá khứ sao, hơn nữa cô ấy cùng Cố Vỹ đều đã có con, em không hiểu tại sao anh vẫn chưa chịu kí tên vào giấy ly hôn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT