Bộ phim kết thúc, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đi theo dòng người ra ngoài. Hiện tại vừa vặn là thời gian ăn tối, Thời Yên ngẩng đầu, hỏi Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: “Tối anh muốn ăn cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên không có gì đặc biệt muốn ăn, liền nói: “Tùy em.”
“Há, vậy em tra xem.” Thời Yên lấy ra điện thoại tìm quán ăn gần đây, thấy một nhà hàng lẩu hải sản đánh giá rất cao, nói với Lục Cảnh Nhiên, “Anh ăn được hải sản không? Nếu không chúng ta đi ăn lẩu hải sản?”
“Có thể.”
Thời Yên mở bản đồ, dẫn Lục Cảnh Nhiên rời rạp chiếu phim, đi về phía nhà hàng lẩu hải sản. Đoạn đường ngoài rạp chiếu phim có rất nhiều người bày quán bán hàng rong, ăn dùng chơi xem, cái gì cùng bán.
Lúc ngang qua một quán bán hàng chậu hoa, Thời Yên nghe thấy chủ quán cầm một cái loa rao hàng với người qua đường: “Đi ngang qua dạo ngang qua đừng bỏ qua, tất cả chậu hoa bán lỗ vốn, giá gốc một triệu hai triệu ba triệu, hiện tại toàn bộ chỉ cần chín đồng chín!”
Thời Yên: “……”
Đây không phải lỗ vốn quá lớn sao? Dù ông chủ chạy trốn với em vợ cũng không đến mức như vậy chứ.
“Quý cô xinh đẹp này, mua chậu hoa đi, chỉ cần chín đồng chín thôi!” Quán chủ thấy Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên ngang qua, liền ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Thời Yên nhìn thoáng qua hàng anh ta bày, nhìn trúng một chậu hoa hình trái tim. Bên trong chậu hoa trồng một cây non hình trái tim mà cô không biết là cây gì, nhưng vật chứa cây non này chính là ly cà phê, bên trêи còn rải một lớp đất trang trí gần giống màu cà phê, nhìn qua rất giống một ly capuchino có hình trái tim.
“Cái này ngược lại rất đáng yêu.”
Thời Yên cầm chậu hoa lên nhìn, Lục Cảnh Nhiên thấy cô có vẻ rất thích, nói với chủ quán: “Tôi mua cái này.”
“Có ngay! Cho ngài thêm một lọ dịch dinh dưỡng!”
Thời Yên ngước mắt nhìn Lục Cảnh Nhiên, hỏi anh: “Anh muốn nuôi sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không nuôi, tặng cho em.”
Thời Yên không khỏi nở nụ cười, nói với anh: “Cảm ơn anh nhé, em nhất định sẽ chăm cẩn thận!”
“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên đưa chậu hoa và dịch dinh dưỡng đã gói cẩn thận cho Thời Yên.
Xách theo quà Lục Cảnh Nhiên tặng mình, Thời Yên đi đường bước chân càng thêm nhảy nhót, tới nhà hàng lẩu hải sản, hai người chọn một vị trí tương đối sâu bên trong, gọi đồ ăn xong, Thời Yên lại gọi một ly nước soda lạnh.
Ly soda trong nhà hàng trông rất đáng yêu, Thời Yên lấy ống hút để qua một bên, trực tiếp ôm cái ly uống một ngụm.
Bên miệng ly lưu lại một vết son môi rõ ràng, Thời Yên thoải mái híp mắt, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Cái này ngon lắm, anh cũng nếm thử đi!”
Cô đưa cái ly tới trước mặt Lục Cảnh Nhiên, còn đặc biệt dùng chỗ có vết son môi kia đối mặt với anh.
Lục Cảnh Nhiên nhìn ly soda trêи tay cô, duỗi tay tiếp nhận, sau đó xoay một cái.
Thời Yên: “……”
Có phải cẩn thận như vậy không hả! Vậy mà cả gián tiếp hôn môi cũng không làm được!
Trong mắt Lục Cảnh Nhiên hiện lên ý cười ngắn ngủi, hơi ngẩng đầu lên uống một ngụm soda trong ly: “Hương vị cũng được, có điều uống nhiều soda không tốt cho thân thể.”
“À.” Thời Yên uể oải lên tiếng, lấy ly soda về, lại cắm ống hút vào rồi ngậm ống hút uống.
Không biết có phải vì hóa bi phẫn thành thèm ăn, bữa này Thời Yên ăn rất nhiều, Lục Cảnh Nhiên cũng có chút kinh ngạc: “Buổi tối em ăn nhiều như vậy, không thích hợp vận động, ngày mai anh lại hẹn em chạy bộ buổi tối.”
“À.” Thời Yên nhạt nhẽo đáp.
Lục Cảnh Nhiên nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, tâm trạng lại bỗng nhiên có chút tốt. Anh cong cong môi, hỏi cô: “Còn nơi nào muốn đi không? Không thì chúng ta về trường học.”
Thời Yên nghĩ ngợi, nói: “Lại đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt đi.”
“Được.”
Lục Cảnh Nhiên cùng cô đi siêu thị, Thời Yên chọn một ít đồ ăn ngày thường phòng cô thích ăn, cuối cùng, cầm mấy túi que cay từng chinh phục đầu lưỡi Trác tổng.
Có thể bắt được Lục Cảnh Nhiên hay không, hoàn toàn dựa vào mày đó, que cay à!
Đồ ăn vặt là tự Thời Yên bỏ tiền mua, hôm nay ra ngoài, cô chỉ mời Lục Cảnh Nhiên ngồi xe buýt, còn lại tiền đều là Lục Cảnh Nhiên bỏ, cô ngại lại để anh bỏ tiếp.
Dù sao anh chỉ là một chàng trai nghèo lương một năm 1 tỷ.
“Mấy que cay này mời anh ăn, ngon lắm đấy! Cả phòng bọn em đều thích!” Sau khi tới trường học, Thời Yên đặc biệt lấy que cay từ trong túi plastic ra, một mạch kín đáo đưa cho Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên nhìn túi hàng xanh xanh đỏ đỏ trong tay, khóe miệng không nhịn được giật một cái.
“Vậy em về trước đây, ngày mai nhớ tìm em chạy bộ buổi tối đấy.” Thời Yên nói rồi vẫy tay với anh, xách theo một túi đồ ăn vặt lớn, đi về phía ký túc xá.
“Thời Yên.” Lục Cảnh Nhiên đột nhiên ở sau lưng gọi cô lại. Thời Yên dừng bước, quay đầu.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên tựa hồ mang theo ý cười, ở dưới ánh trăng quả thực gợi cảm chết người. Thời Yên chỉ nhìn thấy anh đi một bước về phía mình, hơi khom lưng, sau đó gương mặt đẹp trai dần phóng đại trước mặt mình.
Tiếp đó, là một nụ hôn khẽ dừng trêи môi mình, chạm nhẹ nhàng lại nâng niu trân trọng.
Đầu Thời Yên “loảng xoảng” một chút, ngừng hoạt động.
Lục Cảnh Nhiên kéo dãn khoảng cách với cô, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, không khỏi mỉm cười: “Làm sao vậy? Hôm nay không phải vẫn luôn suy nghĩ biện pháp hôn anh sao?”
Thần trí Thời Yên dần dần ổn định trong tiếng tim đập cuồng loạn của mình, vừa rồi, Lục Cảnh Nhiên hôn cô sao?
Nhưng mà cô đáng chết quên tô son môi rồi!!
Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên, có chút không biết làm sao nói: “Ờ, anh có thể đợi em tô son rồi hôn em một lần nữa không?”
Lục Cảnh Nhiên bị yêu cầu quái dị này của cô chọc cười, giơ tay xoa đầu cô: “Đừng lòng tham không đáy, mau trở về đi.”
“……” Hôn một lần nữa thôi mà, sao lại lòng tham không đáy chứ!
Trở lại phòng, Thời Yên ghi nhớ sâu sắc với chuyện này —— sau này cơm nước xong, nhất định phải nhớ rõ tô lại son!
Ngày hôm sau lúc Thời Yên dậy, thấy chậu hoa nhỏ trêи cửa sổ, liền nhớ tới cảnh ngày hôm qua Lục Cảnh Nhiên hôn cô. Gương mặt nhanh chóng nổi lên hai rặng đỏ ửng, Thời Yên chôn mình trong chăn, rẫy đành đạch như cá chạch.
Ngày hôm qua quá chấn kinh rồi, cô cũng quên hỏi Lục Cảnh Nhiên nụ hôn kia là có ý gì, hôm nay nhất định phải bắt anh nói rõ ràng!
Học xong tiết học ban ngày, Thời Yên đặc biệt tới trung tâm thương mại trong trường học mua một bộ quần áo thể thao, chuẩn bị buổi tối mặc lúc chạy bộ với Lục Cảnh Nhiên.
Thời Yên ngày thường ít vận động, 10 km đối với cô mà nói chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, đừng nói chạy, dù bảo cô đi, đi xong 10 km cô cũng là con cá chết.
Nhưng, vì tình yêu, cô tin tưởng cô có thể sáng tạo kỳ tích!
Sau 15 phút chạy bộ buổi tối, Thời Yên túm cánh tay Lục Cảnh Nhiên, chậm rãi lết về phía trước, “Huấn, huấn luyện viên Lục, em thật sự không được.”
Lục Cảnh Nhiên thả chậm tốc độ, quay đầu lại nhìn cánh tay “gắn thêm” trêи người mình: “Thể lực em kém như vậy, làm sao mà sống đến lớn như vậy?”
“……” Thời Yên nói, “Không chạy bộ, tự nhiên sống đến lớn như vậy.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Thấy thể lực của Thời Yên xác thật đã đến cực hạn, Lục Cảnh Nhiên cũng không ép cô, sợ chạy tiếp cô trực tiếp lên cơn sốc: “Chúng ta đi ba phút, rồi lại chạy tiếp.”
“Được……” Thời Yên lên tiếng, vẫn túm lấy cánh tay Lục Cảnh Nhiên, để anh kéo mình về phía trước. Sau một lúc hoãn lại, Thời Yên cảm thấy mình đã sống lại. Cô ngước mắt nhìn Lục Cảnh Nhiên trước mặt, trán anh cũng có vài giọt mồ hôi mỏng, nhưng hô hấp rất vững vàng, dường như chạy 15 phút trước chỉ có một mình cô.
Đường cong gương mặt anh buổi tối nhu hoà hơn ban ngày, Thời Yên lại nghĩ tới tối hôm qua anh hôn mình, hơi đỏ mặt: “Huấn luyện viên Lục, que cay tặng cho anh ngày hôm qua, anh ăn chưa?”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu, nói: “Nếm một túi, ngày thường em đều thích ăn mấy thứ này sao?”
Thời Yên nói: “Em biết anh lại muốn nói không tốt cho thân thể đúng không, em cũng không ăn thường xuyên mà.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô mếu máo, không nhịn được cười cười: “Hiện tại tinh thần như vậy, chắc là có thể chạy bộ được rồi nhỉ?”
Khóe mắt Thời Yên lập tức gục xuống, bộ dáng trông rất đáng thương: “……Huấn luyện viên Lục, em cảm thấy đầu em rất choáng, liệu anh có thể ôm em về không?”
“Không thể.” Lục Cảnh Nhiên lãnh khốc nói, lại chậm rãi chạy đi, Thời Yên cố định trêи mu bàn tay anh cũng bị kéo chạy theo.
Thời Yên còn chưa kịp hỏi đã bị ép chạy vòng thứ hai.
Lần chạy bộ này tốn gấp ba thời gian của Lục Cảnh Nhiên ngày thường, lúc chạy xong, trời đã rất khuya. Anh nhìn Thời Yên như chỉ còn nửa mạng đi theo, hơi nhăn mày: “Tốc độ của em quá chậm, ngày mai chúng ta chạy sớm hơn một tiếng.”
“……” Thời Yên cong eo giơ tay, nhìn anh nói, “Huấn luyện viên Lục, em nghĩ, đạp xe đạp 10 km cũng có thể rèn luyện thân thể! Ngày mai em đạp xe đạp đi theo anh!”
Lục Cảnh Nhiên đi lên, mang theo vài phần cưng chiều gõ cái trán của cô: “Lại muốn lười biếng đúng không?”
Thời Yên chớp đôi mắt nhìn anh: “Nếu không anh hôn em, nói không chừng em cũng có thể chạy được 10 km.”
Lục Cảnh Nhiên cười nói: “Chờ chừng nào em có thể chạy hết 10 km, lại hôn em.”
“……” Nhỏ mọn như vậy sao! “Vậy nụ hôn tối qua là có ý gì? Hai người chúng ta là quan hệ người yêu sao?”
“Xem như thế đi.” Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, trong ánh mắt như có ngôi sao, “Dù sao thì anh cũng không hôn ai khác ngoài người yêu.”
Những lời này của Lục Cảnh Nhiên làm Thời Yên lâng lâng nguyên một tuần, ngay cả tham gia lớp võ thuật của anh cũng trở nên có tự tin hơn. Cô cảm thấy hiện tại quan hệ giữa cô và Lục Cảnh Nhiên đã thăng hoa, cần phải thông báo cho ba người theo đuổi, để bọn họ mau chóng hết hy vọng với mình.
Ngay lúc cô định liên lạc với bọn họ, trêи mạng bỗng nhiên tuôn ra một tin giật gân —— Tô Thừa Duyệt mất tích!
Tin tức siêu sao quốc tế có 1,3 tỷ fan hâm mộ, Tô Thừa Duyệt mất tích vừa rò rỉ ra, fan hâm mộ vỡ tổ tập thể.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất kéo biểu ngữ, hô khẩu hiệu, tụ tập đến cửa cục cảnh sát, yêu cầu cảnh sát cần phải mau chóng cứu Tô Thừa Duyệt từ trong tay bọn bắt cóc.
Thời Yên cũng nhận được điện thoại của người quản lý Tô Thừa Duyệt, đối phương ôm tâm lý may mắn, hy vọng Tô Thừa Duyệt đi tìm Thời Mỹ Lệ.
“Tô Thừa Duyệt thật sự không ở chỗ tôi, lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta.” Thời Yên chân thành bảo đảm với người quản lý, “Bên cảnh sát không có manh mối gì sao?”
“Không có, anh ấy như bốc hơi khỏi nhân gian, bỗng nhiên liền biến mất, nói có người bắt cóc anh ấy đi, giờ đã vượt qua 24 giờ, cũng không có bất luận bọn bắt cóc nào liên lạc chúng tôi. Không phải là Tô Thừa Duyệt tự mình chơi mất tích chứ?”
Mắt Thời Yên khẽ động, trong lòng có dự cảm xấu: “Sẽ không phải, fan cuồng làm chứ?”
Người quản lý nghe cô nói vậy, trong lòng cũng hiện ra một người khả nghi: “Trong thời gian gần đây xác thật có một fan cuồng luôn quấn lấy anh ấy, nhưng đối phương cũng không làm ra hành vi quá kϊƈɦ gì, chỉ là Thừa Duyệt đến đâu thì đến đó, không phải là cô ta làm chứ?”
Bọn họ từng điều tra fan cuồng này, phát hiện cô là đại tiểu thư Trung Nghĩa Đường. Một bang phái lớn như Trung Nghĩa Đường, không thể tuỳ cô làm bậy đúng không?
Thời Yên thở dài, trong giọng nói có lo lắng nói không nên lời: “Nằm trong tay fan cuồng còn đáng sợ hơn trong tay bọn bắt cóc.”
Người quản lý: “……”
Nói rất có đạo lý.
“Tóm lại tôi hỏi thăm người có thể biết một chút, có tin tức sẽ nói cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT