Quyển 1: Hải Chi Yêu

Muốn nhấc một tượng đá cao hai trượng lên cũng không phải là chuyện khó khăn gì với bốn cao thủ võ lâm này, nhưng nếu tượng đá ấy được tạc từ đá lấy ở Huyền Anh cốc tận đáy Đông Hải thì lại làm một chuyện hoàn toàn khác.

Trác Vương Tôn đưa mắt nhìn bốn người, khẽ vẫy tay một cái, cả bốn lồm cồm đứng dậy, khom mình hành lễ. Hồng y nữ tử dịu dàng nói khẽ: “Bốn vị vất vả rồi, hãy trở về đi!” Bốn người liền khấu đầu cáo từ, rồi cùng lúc nhún mình nhảy lên một lá thuyền nan buộc sau con thuyền của Trác Vương Tôn.

Thuyền nan rất nhỏ, bốn người này nhảy lên, cơ hồ như mỗi người chỉ có đủ chỗ để đứng một chân, song cả bốn đều đứng còn vững hơn cả tượng Tây Vương Mẫu khi nãy. Một người trong bọn họ vung tay đánh ra một chưởng xuống mặt nước, lá thuyền nan liền lao vút đi như tên bắn. Chỉ thấy người đó chưởng ảnh phiêu phiêu hốt hốt, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng thuyền nan đâu nữa.

Hồng y nữ tử mỉm cười nhìn theo lá thuyền nan đi xa dần, chợt nghe Trác Vương Tôn nói: “Vào thôi!”

Thông đạo dẫn xuống đáy hồ quanh co ngoắt ngoéo, khiến người ta có không có cảm giác đang đi xuống. Bốn bề thông đạo được xây bằng đá thạch anh trong suốt, kỳ diệu nhất là giữa các tảng đá không hề có dấu vết ghép nối – bởi những chỗ ghép nối đó đều đã được vô số viên dạ minh châu khảm lên che khuất đi cả rồi. Đáy nước tuy không có ánh mặt trời, nhưng hành lang này vẫn được bao bọc giữa một luồng ánh sáng dịu nhẹ. Nhờ quầng sáng này, khi ngẩng đầu lên, người đi bên trong vẫn có thể ngắm nhìn các loại thủy tộc rực rỡ sắc màu đang thong dong bơi lội bên ngoài thông đạo.

Hồng y nữ tử đang háo hức nhìn quanh, bỗng nhiên có một đàn cá vàng óng ánh sắc lam bơi vụt qua dưới chân, trên đầu hai người.

Trên đầu lũ cá có một đôi cánh màu lam nhạt, trông như một đóa hoa sen đang nở, cánh hoa điểm xuyết những điểm sáng hình trăng khuyết màu vàng kim, nhìn xuyên qua bức tường thạch anh trong suốt phát sáng này, trông chúng lại càng thêm yêu dị.

Nét mặt hồng y nữ tử lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Thứ cá vàng này tên là Long Nha Hoa, Phệ Đà thánh điển có ghi, Long Nha Hoa do nước mắt ái thiếp của Khổng Tước Minh hóa thành, trước giờ luôn sống trong Na Gia trì trên Thiên giới, ngàn vạn năm nay chưa từng giáng thế. Vậy mà vừa rồi, ít nhât cũng phải có hơn trăm con Long Nha Hoa bơi qua ngay trước mặt nàng, thậm chí cả ảo ảnh của lớp thạch anh trong suốt còn khiến nàng có cảm giác như có một con đang lao vào lòng mình vậy. Còn đang chưa hết ngạc nhiên, thì mấy con Phượng Uyên Ngư được người đời xưng tụng là Nam Hải Thánh Vương đã ve vẩy cái đuôi dài xinh đẹp nhẹ nhành lướt qua tay nàng.

Nàng chầm chậm đi về phía trước, không ngừng so sánh những kì trân dưới nước trong ký ức với sự vật trước mắt, vô số sinh vật trong truyền thuyết lần lượt khoe bày vẻ đẹp của mình với nàng, lướt qua ngay sát mặt, cơ hồ có thể vươn tay ra mà chạm vào chúng, khiến cho vị nữ tài tử đã làu thông bao điển tịch trong truyền thuyết này cũng không khỏi trầm trồ thán phục kỳ cảnh nơi đây.

Còn Trác Vương Tôn thì hình như chẳng buồn để mắt đến cảnh đẹp dưới nước, bởi rằng y đến đây không phải để ngắm cảnh, mà là vì một chuyện còn quan trọng hơn nhiều.

Y rảo bước nhanh chân, sau một lối rẽ nữa, ánh sáng dịu êm trước mắt bỗng nhiên trở nên rực rỡ chói mắt. Hai người đã đến một cung điện nhỏ xây bằng đá thạch anh. Xung quanh đại điện đầy những cây san hô cao tới sáu thước, cành nhánh tốt tươi, sáng lóa cả mắt. Bên ngoài đỉnh vòm hình bán cầu là vô số các loại cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội như những cánh hoa bay lả tả trong gió vậy.

Song hồng y nữ tử giờ lại không liếc nhìn những con cá tuyệt đẹp ấy một lần, mà chỉ ngây ngốc trợn tròn lên nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới khó nhọc chớp chớp được một lần – nàng đã nhìn thấy một kỳ cảnh mà cả đời nàng e rằng cũng khó mà quên được.

Bên dưới mái vòm, là một hồ sen dung cả tảng Huyền Anh thạch tạc nên, cao ngang ngực người, bên trong hồ đổ đầy một thứ dịch thể màu xanh lam nhàn nhạt – có thể là một thứ bột cực kì mịn – đang không ngừng lưu chuyển như cát chảy, thỉnh thoảng lại chớp chớp lên một quầng sáng xanh u ám mà diễm lệ. Bên trong dịch thể màu lam ấy, là một nhân ngư đang say ngủ- Mỹ nhân ngư.

Mái tóc đen tuyền mềm mại như thủy tảo dài đến cả trượng của nàng bồng bềnh bên cạnh thân hình tuyệt mỹ, đôi lông mày màu bích lục nhẹ nhàng điểm xuyết cho hai má hồng tươi, nhưng cả gương mặt dường như lại toát lên một màu xanh ma quái.

Đôi cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng khoanh ngay lại phía trước, nửa hữu ý nửa vô tình che đi bộ ngực trần không mảnh vải che. Cũng như vô vàng mỹ nữ đang say ngủ khác, trong vẻ thư thái yên bình của nàng lại ẩn giấu một vẻ quyến rũ mê hồn. Nhưng bên dưới bờ eo thon thả kia lại thiếu một đôi chân thon dài xinh đẹp – chỉ có một chiếc đuôi lớn màu lam, duỗi thẳng ra xuống tặng đáy hồ.

Nửa thân dưới của nàng chìm trong thứ dịch thể màu lam ấy, trên mặt nở một nụ cười tĩnh lặng, cơ hồ từ thời viễn cổ nàng đã say ngủ chốn đây, hơn nữa vẫn còn muốn cứ đắm mình trong giấc điệp thế này đến mãi mãi về sau này nữa, dù cho tinh hà biến chuyển, tuế nguyệt đổi dời, thì nụ cười điềm đạm ấy của nàng cũng vĩnh viễn còn đây.

Trác Vương Tôn khẽ gọi:

“Tinh Liên!”

Tiếng y không cao, nhưng cũng làm hồng y nữ tử đứng sau lưng giật mình ngước đầu lên, khi ánh mắt trở lại vị trí cũ thì nhân ngư kia dường như đã nghe thấy tiếng gọi của Trác Vương Tôn, chiếc đuôi chìm trong hồ khẽ động đậy đôi chút. Chỉ nghe mặt nước khẽ lay động, theo đó là tiếng thở ra nhè nhẹ của nhân ngư, lam quang chớp chớp một chút, kế rồi nhân ngư từ từ mở mắt, ngồi thẳng người dậy.

Dường như nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn, khẽ nghiêng nghiêng đầu nhìn kẻ vừa đánh thức mình, ánh mắt vừa có chút sợ hãi nhưng cũng không thiếu vẻ nũng nịu tránh móc.

Ánh mắt đung đưa của nàng sao mà xanh thế, xanh như thể có cả biển lớn trong đó vậy.

Nàng đột nhiên mở miệng nói trước: “Chủ nhân, cuối cùng người cũng đến rồi.”

Giọng nàng không được lưu loát lắm, chắc đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai.

Hồng y nữ tử buột miệng kêu lên một tiếng thất thanh, hình như không thể tượng rằng nhân ngư lại biết nói chuyện, vội vàng đưa tay nắm chặt ống tay áo Trác Vương Tôn: “Tiên sinh!”

Mỹ nhân ngư chừng như cũng không ngờ lại còn có người thứ hai ở đây, giật bắn mình vì kinh hãi, cả người lập tức chìm xuống hồ nước, chiếc đuôi óng ánh sắc lam kia trồi lên mặt nước vỗ vào một đóa hoa đang bồng bềnh cho nó trôi đi, rồi cũng chìm luôn xuống.

Trác Vương Tôn lên tiếng: “Ngươi không cần phải sợ. Nàng ấy là Tương Tư, giữ chức Thượng Huyền Nguyệt chủ của bản các.”

Nhân ngư tên Tinh Liên kia khẽ cười một tiếng dưới nước, rồi ngẩng đầu trồi lên, mái tóc xõa ra như một đóa hoa. Nàng mỉm cười nói: “Vâng, chủ nhân, Tinh Liên thất lễ rồi… chỉ tại Tinh Liên xấu xí quái dị thế này, chẳng trách mà làm người ta sợ hãi.” Nàng đưa mắt nhìn Tương Tư chăm chú, nụ cười dần dần tắt trên gương mặt diễm lệ, đôi mắt màu lam thẫm đột nhiên lóe lên một tia hung quang rồi lập tức biến mất.

Tương Tư giật bắn mình lùi lại một bước, lí nhí nói: “Không, không phải… cô… rất đẹp, tại ta nhất thời…”

Trác Vương Tôn ngắt lời nàng, quay sang nói với Tinh Liên: “Ngươi gọi ta là chủ nhân, nhưng chắc là chưa gặp ta bao giờ.”

Nụ cười đã lại hiện ra trên mặt Tinh Liên, chỉ thấy nàng quay lại nói: “Vâng, lần thức tỉnh trước của Tinh Liên đã là mười năm trước rồi, lúc ấy người không đến nơi đây, có điều hôm nay người có thể đặt chân vào chốn này, vậy đã chứng tỏ người là chủ nhân mới của Tinh Liên rồi.”

Trác Vương Tôn liền hỏi: “Chắc ngươi biết ta đến tìm ngươi để làm gì rồi chứ?”

Tinh Liên bơi lên phía trước một chút, hai tay khẽ vịn vào thành hồ nước, gật đầu nói: “Tinh Liên biết. Chủ nhân, có thể bắt đầu chưa?”

Trác Vương Tôn khẽ cất tay một cái, ra hiệu cho nàng có thể bắt đầu.

Chỉ thấy Tinh Liên nhoẻn miệng cười thật tươi, rồi bỗng nhiên ngửa người ra phía sau, suối tóc dài chảy ngược ra sau gáy. Kế đó nàng mược sức nâng của nước, từ từ thẳng người trong liên trì, cả người đung đưa trong làn nước. Chợt nàng nhắm nghiền mắt lại, hai tay xòe ra phía trước, rồi thoắt cái đã chập lại trước ngực, bất ngờ làm những động tác chắp tay y hệt như bốn người ban nãy. Trong sát na ngắn ngủi đó, những đạo lam quang được đầu ngón tay nàng vạch ra lậ tức xoay tròn xung quanh mười ngón tay thon nhỏ trong làn nước.

Tương Tư đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt.

Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, mỹ nhân ngư này thì ra chính là một trong ba vị truyền nhân cuối cùng còn tồn tại của Thanh Điểu tộc – Tinh Liên.

Cũng chính là nhà tiên tri cuối cùng của Hoa Âm các – hoặc có lẽ là của cả thiên hạ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play