Từ Trường Mệnh trở về phòng trong khách sạn, trên người đều nhiễm phải mùi vị của tôm hùm, lúc ăn vui vẻ, lúc này ăn no rồi ngửi thấy mùi vị thì có chút không thoải mái, cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm được một nửa cửa vang lên.

Vội vàng tẩy sạch bọt biển trên người, tiện tay kéo lấy áo tắm mặc vào, nước trên tóc còn nhỏ giọt chui xuống cổ, cuối cùng biến mất ở trong áo tắm. Cậu cho rằng là chị Linh hoặc Tiểu Chu, không nghĩ nhiều mở cưa.

Người bên ngoài nhìn thấy Từ Trường Mệnh mặc kiểu áo tắm cổ thấp, sừng sờ, sau đó ánh mắt di chuyển đến trên mặt Từ Trường Mệnh.

“Lâm Uyên.” Từ Trường Mệnh kinh ngạc, miệng phản ứng cực nhanh:”Thật khéo. Tìm tôi có việc? Vào ngồi?”

Đứng trước cửa chính là Quý Lâm Uyên.

Vốn đã chuẩn bị xong câu chữ, đối mặt với Từ Trường Mệnh trạng thái như vậy, nói không ra lời, Quý Lâm Uyên ôn hòa nói:”Vốn có chuyện nói cho cậu biết, không ngờ đến muộn như vậy, quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi, ngày mai lại nói.” Ánh mắt nhìn đến mái tóc ướt sũng của Từ Trường Mệnh, quan tâm:”Sắp đi ngủ trước tốt nhất sấy khô tóc, ngủ ngon.”

Nói chuyện giữ lại một nửa là đáng ghét nhất. Nhưng Quý Lâm Uyên đã đi rồi. Từ Trường Mệnh mặc áo tắm cũng không thể đi theo sau hỏi, trở về phòng tiếp tục tắm nửa còn lại, hỏi chấm đầy đầu, tò mò Quý Lâm Uyên tìm cậu có việc gì, còn có Quý Lâm Uyên sao biết cậu ở chỗ này?

Đã tắm rửa sạch sẽ triệt để, Từ Trường Mệnh không hiểu lắm, bụng có hơi đói. Xoay đầu từ trong tủ rút bộ quần áo sạch sẽ khoác lên người, dự định ra cửa ăn khuya, vừa thay xong, chuông cửa lại vang lên.

Từ Trường Mệnh nghĩ đoán chừng là Quý Lâm Uyên, người nói giữ lại một nửa rất khó chịu, người nghe đoán chừng cũng bứt rứt đến hoảng.

Cậu làm dáng mặt cười hì hì mở cửa, trước cửa Uông Linh thấy Từ Trường Mệnh mặt tươi cười trong chốc lát quên mất cô muốn nói gì, Tiểu Chu bên cạnh cả người sợ run, hỏi:”Anh Từ, anh sao vậy?”

Uông Linh cũng dùng ánh mắt ý bảo Từ Trường Mệnh không có việc gì chứ?

“Là hai người à.” Trong giọng nói của Từ Trường Mệnh có chút thất vọng.

“Bằng không em cho là ai?” Uyên Linh nói một câu, thấy Từ Trường Mệnh đổi quần áo, hỏi:”Muốn đi ra ngoài?”

“Có hơi đói bụng muốn ăn khuya.” Từ Trường Mệnh đương nhiên lược qua vấn đề đầu tiên không nhắc đến.

Tiểu Chu vẻ mặt khiếp sợ:”Anh, anh lại đói bụng?” 40 phút trước mới từ buổi tiệc chấm dứt.

Từ Trường Mệnh híp nửa mắt nhìn Tiểu Chu, nói:”Anh cảm thấy anh gần đây đang lớn.”

20 tuổi không phải không thể lớn, nhưng Tiểu Chu cảm thấy cơ hội ít, anh Từ là thèm ăn rồi.

Cuối cùng Từ Trường Mệnh vẫn là không đi ăn bên ngoài, Uông Linh bảo Tiểu Chu gọi điện cho nhà ăn khách sạn bảo đưa cơm đến phòng, cô nói với Từ Trường Mệnh sự tình về công việc.

“Vốn kế hoạch là ngày mai bay, hiện tại đổi. Chiều mai em có buổi thử vai, ở thành phố Quýt Tử, là bộ phim của đạo diễn Trương gần đây chuẩn bị quay, do giám khảo Trương của lễ trao giải Bách Hoa đề cử em, cũng là anh em họ của đạo diễn Trương…” Uông Linh nói thấy Từ Trường Mệnh không có phản ứng gì, hỏi:”Em thấy có vấn đề gì không?”

“Đạo diễn Trương là vị đạo diễn nào?” Từ Trường Mệnh thật không biết.

Đúng lúc Tiểu Chu gọi điện thoai, nghe thấy anh Từ hỏi đạo diễn Trương là ai, miệng thất thố báo:”Cung bạo trương yên.” Thấy anh Từ và chị Linh đều nhìn nó, nhanh chóng phản ứng nói:”Gà xé phay cung bạo gà xé phay cung bạo.”

Trong phòng khách Uông Linh thu hồi ánh mắt, đối với câu hỏi không có thưởng thức vừa rồi của Từ Trường Mệnh thở dài, tốt tình giải thích:”Trương Yên, từng quay các bộ phim <<Một viên đạn>>, <<Lục đạo>>, <>.”

“A, em gần đây tại kênh điện ảnh từng xem <<Một viên đạn>>.” Từ Trường Mệnh không ngờ đến sẽ cùng với đạo diện mới từng xem qua gặp mặt, có chút hưng phấn.

Uông Linh thấy thế cũng không biết nói cái gì cho phải, muốn nói Từ Trường Mệnh làm việc bớt lo, nhưng ở phương diên này thật sự là khuyết thiếu thưởng thức, hình như trước đây đối với vòng giải trí căn bản không có hứng thú không quen, danh tiếng của Trương Yên nhà nhà đều biết, là đại đạo diễn nổi danh trong điện ảnh Hoa Ngữ.

“Mặc dù nói là giám khảo Trương đề cử em, nhưng đạo diễn Trương nổi tiếng là người tính tình cáu kỉnh, chỉ là cho em cơ hội thử vai, có thể tiến vào tổ kịch vẫn phải xem kĩ năng diễn của em.” Uông Linh đối với việc Từ Trường Mệnh có thể nắm được vai nam ba hy vọng không quá lớn, Từ Trường Mệnh xuất đạo từ chương trình Phải ưu tú giống như ca sĩ, chưa từng diễn, không phải xuất thân chính quy, cũng chỉ có khuôn mặt là có thể nhìn, lần này nhưng là điện ảnh, nhất là kịch của đạo diễn Trương, cho dù là nam ba cũng có rất ít người giành được. Cô vốn đang bàn bạc một bộ phim thần tượng, muốn trước để cho Từ Trường Mệnh luyện tập, cái này kĩ năng diễn không cao, chỉ cần giá trị nhan sắc cao thì được, rất thích hợp với Từ Trường Mệnh, nhưng không ngờ đến sẽ nhận được điện thoại của trợ lý đạo diễn Trương.

Bất kể như thế nào, đạo diễn nổi tiếng mời chung quy không thể từ chối, để cho Từ Trường Mệnh thử vai lấy kinh nghiệm cũng được.

Mặc dù nghĩ như vậy, Uông Linh cuối cùng vẫn là dặn dò:”Tối nay sớm nghỉ ngơi, cũng đừng ăn quá nhiều.” Sợ ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai.

Từ Trường Mệnh vừa nhắc đến vấn đề ngu xuẩn, lúc này ngoan ngoãn gật đầu, cho dù cậu là hình thể ăn không mập.

Tiết mục quay chiều này Uông Linh sớm rời đi chính là vì tranh thủ cơ hội này, công việc nói xong thì mang theo túi xách ra ngoài. Tiểu Chu thấy anh Từ nhìn nó chằm chằm, trong lòng sợ hãi quy cũ hỏi:”Anh Từ còn có việc gì?”

“Em bình thường ở chỗ nào hóng dưa giải trí?” Từ Trường Mệnh hỏi.

Tiểu Chu vừa nghĩ thì biết anh Từ muốn bổ sung thưởng thức, từ trong túi lấy ta ipad, đưa tất cả các app diễn đàn chỉ cho Từ Trường Mệnh xem, lúc này mới thành công lui thân. Từ Trường Mệnh ôm ipad ăn cơm hóng dưa, ăn no bảy phần, nhìn thấy trên bàn còn dư nửa bàn cơm, hơi đau thịt bỏ đũa xuống, cậu vừa rồi đồng ý với Uông Linh ăn ít một chút.

Nhưng đồ ăn cũng không vứt đi, đậy nắp lại, khách sạn có tủ lạnh nhỏ để bỏ đồ ăn vào.

Nửa đêm tỉnh ngủ còn có thể ăn thêm.

Từ Trường Mệnh từ nhỏ ở trong cô nhi viện lớn lên, giáo viên trong viện dạy không thể lãng phí thức ăn, cậu nhớ kĩ.

Đem dưa giải trí trở thành sách giáo khoa mà xem, Từ Trường Mệnh lúc đầu xem rất chăm chú, thuận theo nội dung dưa mà vẻ mặt trước là khiếp sợ, sau đó “còn có thể như vậy”, tiếp theo nhíu mày mò vở và bút đặt ở tủ đầu giường khách sạn, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nhanh chóng vuốt sạch các loại quan hệ lộn xộn linh tinh…

Cậu không tin!

Cuối cùng Từ Trường Mệnh học đến nhức đầu ngã xuống giường đi ngủ, đem vấn đề đầy dấu chấm hỏi Quý Lâm Uyên trước đó tìm cậu quên mất.

Sáng hôm sau, Tiểu Chu mua đã đồ ăn sáng gõ cửa, sau khi vào đặt đồ ăn xuống nói: “Chị Linh tối qua trở về kinh đô rồi, nói là bên đó còn có một bộ kịch, chị ấy nhanh chóng cướp thử vai về, anh, em đã mua sữa đậu nành bánh bao.” Nhìn thấy đồ ăn khuay tối qua nó gọi bị ăn sạch sẽ.

Từ Trường Mệnh đang trong phòng tắm đánh răng, nói mơ hồ không rõ:”Biết rồi.”

Một lát sau, chuông cửa vang lên.

Từ Trường Mệnh rửa mặt xong, đang mặc quần áo. Tiểu Chu mở cửa, an tĩnh một giây, rồi lắp bắp nói:”Ngài, ngài Quý?”

“Trường Mệnh có không?”

“Ài, tôi có tôi có.” Từ Trường Mệnh vội vàng mặc xong áo sơ mi, cài hai nút áo chưa xong, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng với làn da trắng nõn bên dưới. Thấy ở cửa ra vào thật sự là Quý Lâm Uyên, hơi híp mắt, phối với áo sơ mi lỏng lẻo có mấy phần lười biếng, cười nói:”Anh câu dẫn tôi rồi bỏ chạy, tôi tối qua nghĩ đến cả đầu đầy chấm hỏi.”

Tiểu Chu:”Câu, câu dẫn?”

Quý Lâm Uyên trong mắt mang theo tươi cười bất đắc dĩ, không giải thích nhiều, hỏi:”Tôi hôm nay thay cậu giải đáp. Nhưng có thể đơn độc nói chuyện không>”

Hai người dưới ánh mắt tò mò của Tiểu Chu, rời khỏi phòng khách sạn, đi xuống hoa viên ở dưới lầu.

Sáng sớm hoa viên cực kì an tĩnh, đã hạ tuần tháng 10 rồi, hoa cỏ của hoa viên nở rộ xinh đẹp. Trên bàn tròn nhỏ đun ấm trà, trong ấm trà thủy tinh xinh xắn có vài lá trà xinh đẹp dập dềnh, Quý Lâm Uyên nắm quai ấm trà nhấc lên, trước rót cho Từ Trường Mệnh ở đối diện một ly.

“Nếm thử xem.”

Quý Lâm Uyên giơ tay nhấc chân tự nhiên nhưng lại đẹp đến nói không ra lời. Rõ ràng là ở trong hoa viên khách sạn, nhưng giờ phút này nhàn tản thoải mái, giống như là ở trong hoa viên nhà mình. Từ Trường Mệnh nhìn thấy có hơi mê mẩn.

Cậu lần đầu tiên thấy người đàn ông đẹp mà lại có hàm súc như vậy.

Từ Trường Mệnh là một kẻ nhan khống, từ trước đến nay bởi vì tự luyến còn chưa có ai khiến cho cậu cảm thấy đẹp hơn cậu, cho nên không thể khiến cậu mê mẩn ai, lúc này đụng phải Quý Lâm Uyên, tim đập nhanh hơn nửa nhịp, nội tâm điên cuồng hô một trăm lần kết một trăm lần hôn.

Chén trà xinh xắn tinh xảo tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt giống như mê hoặc ánh mắt cậu.

“Ngài Trường Mệnh, cậu có thể kết hôn với tôi không?”

Ánh mắt mê loạn của Từ Trường Mệnh trừng lớn, trong miệng ngậm nước trà phình ra, khiến cậu người “không nói thì có chút lạnh lùng” lúc này trở nên có chút đáng yêu. Cuối cùng Từ Trường Mệnh vẫn là không phun ra nước trà, hôm nay nếu ngồi đối diện là Tiểu Chu, Từ Trường Mệnh vừa rồi sẽ không nhịn được.

“Anh là muốn bao dưỡng tôi? Muốn thành kim chủ ba ba của tôi?” Từ Trường Mệnh gian nan nuốt trà xuống, tối hôm qua siêng năng bổ sung dưa giải trí, đem từ mới học được chuẩn xác hỏi ra.

Quý Lâm Uyên:…

“Là kết hôn, Trường Mệnh.” Quý Lâm Uyên bất đắc dĩ nhếch khóe môi lên, rủ xuống lông mi thật dài, mang theo bộ dáng tươi cười cưng chiều.

Tim của Từ Trường Mệnh đập như lông mi của Quý Lâm Uyên, mơ màng, không thông qua não nói:”Kết.”

Quý Lâm Uyên ngạc nhìn qua, Từ Trường Mệnh lấy lại tinh thần mặt tràn đầy xấu hổi, chuyển hướng chủ đề:”Tại sao?”

“Bởi vì cậu là thuốc của tôi.”Quý Lâm Uyên nói xong. Từ Trường Mệnh vốn mượn uống trà giảm bớt xấu hổ vừa rồi, nghe thấy lập tức ho ra. Quý Lâm Uyên trước đưa khăn tay qua, lúc này mới giải thích:”Nửa năm trước tôi bỗng nhiên bị một loại bệnh lạ, đó là ngày mười lăm tháng một, đầu tôi bỗng nhiên rất đau. lúc đầu không coi là gì, sau đó nửa đêm ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ đau đầu, thuận theo mà đến là thể trọng của tôi giảm xuống, sắc mặt cũng tệ đi.”

Anh đã ốm xuống 10kg rồi, thể trọng còn đang giảm.

“Ông nội quen một vị đạo trưởng, ông nội Vương nói nếu tiếp tục như vậy, tôi sống không quá 28 tuổi. Sau đó tôi tìm được cậu, tính ra bát tự của cậu vượng tôi…” Quý Lâm Uyên không hề giấu diếm, nói ra tình hình thực tế.

Từ Trường Mệnh nghe xong, nhìn Quý Lâm Uyên hồi lâu, một lát lại cúi đầu nhìn ngón tay, vẻ mặt phức tạp cuối cùng vẫn là hỏi:”Sinh nhật anh là khi nào đến?”

“Ngày 22 tháng 11.”

“Vậy chính là hơn nửa tháng rồi.” Từ Trường Mệnh nhìn qua khuôn mặt ở đối diện, một tia thương hương tiếc ngọc tự nhiên sinh ra, nhưng là tìm kim chủ ba ba phi, là kết hôn à…

Quý Lâm Uyên giống như biết rõ Từ Trường Mệnh lo lắng cái gì, dịu dàng nói:”Chúng ta có thể hiệp nghị kết hôn.”

“Không có sự đồng ý của cậu. Tôi sẽ không làm kì việc thân mật nào, cậu có thể yên tâm.” Quý Lâm Uyên cam đoan nói.

Từ Trường Mệnh bởi vì sắc đẹp đã động tâm 90%:”Kết.” Chém đinh chặt sắt khí thế ngất trời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quý Lâm Uyên là ngày cuối cùng của cung bò cạp

Về sau Từ Trường Mệnh sẽ luôn tìm đường chết chọc Quý Lâm Uyên [hệ hệ hệ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play