Tử Sinh Đỉnh có rất nhiều nơi, đều có dấu vết sinh hoạt của Sở Vãn Ninh, nếu muốn tưởng nhớ, thì tốt nhất là tới Hồng Liên Thủy Tạ, nhưng hắn lại dựa vào gốc cây này, lòng mới không đau nữa, mới có chút cảm giác hơi thở của nhân gian.
Hắn từng cho rằng, bái Sở Vãn Ninh làm thầy, chính là bất hạnh lớn nhất, một bái này, từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Nhưng mà tới hôm nay mới hiểu được, người bất hạnh không phải Mặc Vi Vũ hắn, mà là Sở Vãn Ninh đứng nơi hoa nở rộ, cúi đầu trầm tư.
"Tiên quân, tiên quân, người để ý ta đi."
Hắn nhớ mang máng câu đầu tiên mình nói với sư tôn, hình như là vậy, có lẽ câu từ có hơi sai, thời gian qua lâu rồi, hắn không nhớ rõ nữa.
Nhưng hắn lại có thể nhớ rõ lúc Sở Vãn Ninh nâng mi lên, gương mặt mờ mịt cùng hơi kinh ngạc.
Mặt mày, nhìn qua thực ôn nhu.
Giờ Mặc Nhiên nằm dưới tàng cây, hắn nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại một ngày chọn thầy kia, cho dù thế nào mình cũng không nên quấn lấy Sở Vãn Ninh, khiến y nhận mình làm đồ đệ.
Bởi vì nháy mắt ngước lên, đã đưa tới đại giới, sau đó là khúc mắc vô tận, là tánh mạng Sở Vãn Ninh.
Hai đời.
Y đều bị hủy hoại trong tay mình.
Hai đời...
Cổ họng hắn nhấp nhô, nghẹn ngào nhắm mắt lại, lòng hắn vẫn còn đau như bị ngàn con kiến châm, qua rất lâu rất lâu, mới ngủ thiếp đi.
Sau đó, những ký ức từ khi trọng sinh hắn không dám tùy tiện chạm vào, trong mơ thoát khỏi gông xiềng, giơ dao, đâm vào tim hắn.
Khi đó mình là người đứng trên đỉnh cao nhất, Sở Vãn Ninh đã bị phế linh hạch từ lâu, giam lỏng trong thâm cung không được tự do.
Nhưng liên tiếp ám sát mấy lần, cuối cùng trong một lần ám sát Tiết Mông liên thủ với Mai Hàm Tuyết, Mặc Nhiên tuy pháp lực cường hãn, không mất mạng, nhưng cũng bị trọng thương, tĩnh dưỡng trong cung suốt một tháng, mới khôi phục tinh lực.
Thục Trung mưa nhiều, thời gian ấy, càng đổ suốt không ngừng.
Mặc Nhiên khoác áo gấm dày nặng, ngón tay siết chặt khâm bào, đứng trên hành lang nhìn sắc trời tối đen, nhưng ai cũng có thể cảm thấy nhân tính vặn vẹo trên người hắn, hắn rõ ràng có một gương mặt cực kỳ anh tuấn, nhưng đáy mắt hắn thường thường sẽ hiện lên âm trầm bạo ngược, không có nửa điểm ôn nhu.
Hắn ngồi trên địa vị cao càng lâu, loại âm trầm này càng rõ ràng.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại, chỉ nói: "Tới rồi?"
"Ngươi muốn đi diệt Côn Luân Đạp Tuyết Cung?" Giọng Sở Vãn Ninh vang lên trong đại điện.
Mặc Nhiên nói: "Thì làm sao."
"... Ngươi quên mất ngươi đã đồng ý gì với ta rồi? Ngươi đã nói không làm tổn thương tính mạng Tiết Mông."
Mặc Nhiên tâm bình khí hòa nói: "Sư tôn đến đây, cũng không hỏi xem thương thế của ta thế nào, đứng ở chỗ này có bị gió thổi lạnh không, cũng chỉ quan tâm mỗi ta giết ai không giết ai à?"
"Mặc Vi Vũ, ta đến nói cho ngươi, đừng làm chuyện khiến mình hối hận nữa."
"Ồ, hối hận? Nên hối hận là sư tôn ngươi chứ, năm đó ta đồ Nho Phong Môn, ngươi với ta đánh một trận sinh tử, linh hạch vỡ nát, giờ ta muốn đồ Đạp Tuyết Cung, ngươi đã không khác phàm nhân, đến năng lực để quyết đấu với ta cũng không có, ngươi có hối hận mình năm đó đã xen vào chuyện của người khác không?"
Mặc Nhiên nói xong, nghiêng mặt qua, quay đầu lại nhìn, khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, đáy mắt chớp động ánh sáng: "Sở Vãn Ninh, giờ ngươi là một phế nhân, còn có thể lấy gì ngăn cản ta?"
Có lẽ bởi vì thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, Sở Vãn Ninh sau hồi lâu không nói nên lời.
Tiếng sét nổ vang ầm ầm, mưa to giàn giụa, khói lượn lờ quanh phòng.
Sở Vãn Ninh cuối cùng nhắm mắt lại, khi mở ra, nhẹ giọng nói một câu: "Đừng đi."
Áo đen tung bay, Mặc Nhiên xoay người lại.
Phía sau hắn là bầu trời u ám, là gió rét mưa lạnh, hắn nhìn Sở Vãn Ninh trong điện, sau đó nói: "Vì sao không đi? Ta đã hứa cho Tiết Mông cơ hội, năm đó ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn hầu hạ dưới thân ta, ta giữ lời hứa, lấy thân thể ngươi, tha mạng cho hắn—— giờ hắn lại muốn giết ta, ngươi nói thử xem, ta dựa vào đâu không đi?"
"..."
"Làm sao? Không nói nên lời?" Mặc Nhiên cười lạnh một tiếng, "Răn dạy ta, nhục mạ ta, Sở Vãn Ninh, ngươi không phải rất có năng lực à? Ta biết, Tiết Mông là tâm can của ngươi, là môn đồ đắc ý nhất của ngươi, ngươi cảm thấy hắn là xích tử chi tâm, ta thấy hắn là bùn dưới đế giày."
"Đủ rồi." Sắc mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, ấn đường nhíu chặt, tựa như cố gắng kiềm chế gì đó.
"Không đủ! Sao đủ được?" Mặc Nhiên thấy thế, tàn nhẫn khoái ý trong lòng càng tăng, bạo nộ, mừng như điên, cừu hận, ghen ghét, các tình cảm kịch liệt như đổ dầu vào lửa, dày vò nội tâm hắn.
Mắt hắn cực kỳ sáng, lộ tinh quanh, hắn đi qua đi lại.
"Không có cơ hội lần thứ hai, Sở Vãn Ninh, hắn không có cơ hội lần thứ hai. Ta muốn giết hắn, lột da hắn đạp dưới chân, lấy đầu hắn lấy xương ngâm rượu! Ta muốn moi ruột gan hắn, băm nát máu thịt hắn hầm canh! Ngươi không cản được ta! —— Sở Vãn Ninh, ngươi không cản được ta!"
Mắt hắn ửng đỏ, càng nói càng thống khoái, gần như đã phát rồ.
Bỗng nhiên một bàn tay kéo vạt áo hắn lại, tát lên mặt hắn.
"Đã điên đủ chưa!"
Gương mặt Sở Vãn Ninh cách gần như vậy, hắn thấy lông mi đối phương run rẩy, đáy mắt ngấn lệ.
"Mặc Nhiên... Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi..."
"Ta tỉnh!" Gương mặt nóng rát đau đớn càng khiến hắn điên cuồng, hắn trừng mắt nhìn mặt Sở Vãn Ninh, bỗng lửa giận ngút trời, "Ta đang tỉnh đây! Người ngủ là ngươi! Ngươi bị mù à?"
Hắn đẩy đối phương ra, kéo vạt áo mình xuống, lộ ra lớp băng thấm đầy máu.
"Ngươi bị mù à Sở Vãn Ninh!" Hắn rống giận, chỉ vào vết thương của mình, lại cảm thấy không đủ, thế mà cứng đầu cứng cổ xé lớp băng kia xuống, xé lên cả một vùng huyết nhục mơ hồ...
"Đây là ai làm? Đồ đệ ngoan của ngươi! Tiết Mông! Long Thành của hắn lệch chút nữa ta sẽ chết! Ngươi nói ta nghe xem, ta dựa vào đâu buông tha cho hắn!"
"Trong mắt ngươi chỉ có mạng hắn là mạng, ta thì không phải, có đúng không?!" Dưới cơn hận, Mặc Nhiên đột nhiên nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, dán lên miệng vết thương đầm đìa máu tươi của mình, "Không phải ngươi muốn ngăn cản ta à? Được, ta cho ngươi cơ hội, móc tim ta ra đi! —— Sở Vãn Ninh, ngươi con mẹ nó có bản lĩnh thì móc tim ta ra đi!!"
"..." Ngón tay Sở Vãn Ninh run rẩy, cứng đờ như băng, lạnh như vậy.
Mặc Nhiên nhìn y chằm chằm, cuồng nộ, thô bạo, gân xanh trên cổ đều giần giật.
Hắn nghẹn ngào nói: "Ngươi móc đi."
Mưa bên ngoài to như trút nước, đập vào trên mái, lo lắng thấp thỏm như điên như cuồng.
Tĩnh mịch.
Không ai có động tĩnh gì.
Không biết qua bao lâu, Mặc Nhiên mới buông lỏng tay Sở Vãn Ninh ra, thấp thấp thở hổn hển, trầm giọng nói: "Mạng Tiết Tử Minh với Mai Hàm Tuyết, ta phải lấy."
"..."
"Ngươi hận ta đi, sư tôn." Mặc Nhiên nói, "Dù sao đời này của ta cứ vậy thôi, đời này của chúng ta, cũng vậy thôi. Chúng ta đều không quay đầu lại được, vậy tối lửa tắt đèn mà xuống thôi. Trên đường hoàng tuyền, ta kéo thêm nhiều cố nhân làm bạn hơn."
Ngày đó, Sở Vãn Ninh nhìn bóng dáng đen đen của hắn đi xa, nói một câu cuối cùng.
Y nói: "Mặc Nhiên, nếu ngươi phá hủy Đạp Tuyết Cung, giết Tiết Mông, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, ta không có gì để trao đổi với ngươi, nhưng ta ít nhất có thể chọn cái chết."
Mặc Nhiên nghe xong, dừng một chút, sau đó nghiêng nửa gương mặt anh tuấn sang, trong mưa gió mịt mù, nhoẻn miệng cười.
"Có bổn tọa ở đây, ngươi không chết được."
"..."
"Máu ngươi chảy cạn ta còn có thể đưa ngươi từ Diêm La điện về, đời này của ngươi dù ghê tởm ta, cũng phải trải qua với ta thôi." Mặc Nhiên sau khi điên cuồng phát tiết, trên mặt dần khôi phục trầm lãnh thong dong sát phạt xưa nay, hắn nói, "Sư tôn tốt của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở Tử Sinh Đỉnh, chờ ta tóm được Tiết Mông về, ta sẽ khiến hắn nhìn cho rõ ràng, vị thần hắn lo lắng ngày đêm, giờ thành dáng vẻ dâm đãng thế nào dưới thân ta. Dù sao cũng từng là đồng môn, ta nên để hắn chết rành mạch, rõ ràng."
Nhưng mà, Mặc Nhiên không thể ngờ được, Sở Tông sư chung quy vẫn là Sở Tông sư.
Một tháng sau, Mặc Nhiên thực hiện lời nói của mình, hắn ngạo nghễ đứng trên đỉnh Đạp Tuyết Cung, trước hồ Thiên Trì. Mai Hàm Tuyết với Tiết Mông bị hắn bắt, trói vào trụ băng, sau đó dùng Trân Lung Kỳ Cục khống chế thần trí ngàn người Đạp Tuyết Cung, khiến họ tàn sát lẫn nhau trước mặt hai người Mai, Tiết.
Núi tuyết trắng muốt nguy nga chỉ một thoáng nhuộm đỏ, máu nhuộm đỏ cả Thiên Trì, thấm ướt dãy núi.
Mặc Nhiên dù bận vẫn ung dung ngồi trước cửa Đạp Tuyết Cung, vừa ăn nho tôi tớ dâng tới, vừa cười ngâm ngâm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn hỏi Tiết Mông ánh mắt gần như thất tiêu, hắn nói: "Manh Manh, có đẹp không?"
"..." Tiết Mông không có phản ứng, như đã mất thính giác.
Mặc Nhiên rất vừa lòng, cười càng thân mật, hắn lại hỏi: "Đường ca cho ngươi xem kịch, ngươi thích không?"
"... Ngươi tha cho Đạp Tuyết Cung đi."
Bỗng nhiên nghe thấy lời rên rỉ như vậy, Mặc Nhiên chớp chớp mắt, hỏi: "Gì?"
"Ngươi tha cho Đạp Tuyết Cung đi." Hai mắt Tiết Mông luôn sáng ngời không còn ánh sáng, "Buông tha cho bọn họ, buông tha Mai Hàm Tuyết... Ám sát lần đó, người muốn mạng ngươi là ta, ngươi giết ta đi, đừng sát hại người khác."
Mặc Nhiên bật cười: "Ngươi ra điều kiện với ta à?"
"Không phải." Hai mắt Tiết Mông trống rỗng mở to, cậu nói, "Ta đang cầu xin ngươi."
Thiên chi kiêu tử nói, ta đang cầu xin ngươi.
Ác ma đột nhiên bị lấy lòng, mắt Mặc Nhiên phát sáng, làm như hứng thú, hắn giữ cằm Tiết Mông, khiến đối phương ngửa đầu nhìn mình, đang định nói gì đó, chợt thấy trên chân trời phát ánh ngọc bích chói lọi.
"Sao lại thế này?"
Tùy tùng theo hắn còn chưa kịp đáp lại, đã thấy trên núi tuyết cao ngất, pháp trận hoa quang bốn phía trải rộng mấy ngàn dặm, bao trùm toàn bộ núi Côn Luân bên trong.
Trên pháp trận, Sở Vãn Ninh bạch y như tuyết, vạt áo tung bay, đứng cùng mây trời.
Trước mặt y là một cổ cầm hình dạng kỳ dị, toàn thân đen nhánh, đuôi cầm chếch lên, tản ra cành lá sum xuê, trên đó có hoa hải đường, ánh sáng tản ra khắp nơi.
—— Thần võ thứ ba của Sở Vãn Ninh, "Cửu Ca".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT