“Nè, nè, mấy người nghe gì chưa? Ngọc Hành trưởng lão phạm giới luật, ba ngày này đều phải phạt quỳ ở Diêm La Điện.”
Sau khi lên lớp. chúng đệ tử tụ tập ở Thiện Ác Đài ngồi thiền. Rốt cuộc có mười mấy người trẻ tuổi tầm hai mươi, không tĩnh tâm lặng như nước được, sư phụ vừa không để ý, bọn họ đã bắt đầu chụm đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ.
Chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt quỳ nhanh chóng lan rộng.
Mấy đệ tử hôm qua thấy phạt đánh không chút keo kiệt chia sẻ cho người khác biết.
“Ấy, sao các ngươi biết muộn thế? Ài… Hình như hôm qua Lộc Tồn trưởng lão đưa các ngươi lên núi hái hoa Dạ Chi Lộ? Được rồi—— Các ngươi đã bỏ lỡ nhiều chuyện! Chiều tối hôm qua, ở Thanh Thiên Điện, máu bay tứ tung, thảm không nỡ nhìn, Ngọc Hành trưởng lão bị đánh hơn hai trăm gậy! Hơn hai trăm gậy đó! Mà gậy toàn đánh xuống chỗ hiểm! Không hề lưu tình!”
Đệ tử kia nói mỗi câu, liền làm ra biểu hiện khoa trương. Các sư đệ sư muội xung quanh kinh hô, khỏi phải nói đắc ý thế nào.
“Các ngươi biết nhận hai trăm gậy sẽ thế nào không? Người khoẻ mạnh cũng có thể bị đánh chết, đừng nói là Ngọc Hành trưởng lão, khi ấy y chịu không nổi, ngất đi. Làm thiếu chủ của chúng ta phát điên luôn, xông vào vung tay đánh nhau với Giới Luật trưởng lão, nói gì cũng không cho người đụng một ngón tay nào vào Ngọc Hành trưởng lão, ai da tình huống kia——“
Hắn nhăn mặt như nếp gấp trên bánh bao, làm mặt quỷ, cuối dùng duỗi ngón tay, lướt qua một vòng, tổng kết ba chữ:
“Chậc chậc chậc.”
Lập tức có tiểu sư muội xinh đẹp biến sắc: “Cái gì! Ngọc Hành trưởng lão ngất đi?”
“Thiếu chủ đánh nhau với Giới Luật trưởng lão?”
“Thể nào hôm nay không thấy Ngọc Hành trưởng lão… Thật đáng thương… Người phạm phải giới gì vậy?”
“Nghe nói trong cơn giận đánh người uỷ thác.”
“…”
Nhàn ngôn toái ngữ thỉnh thoảng sẽ lọt vào tai Tiết Mông, tính thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh chả khác gì sư tôn, cực kỳ hung dữ. Đáng tiếc chuyện này không phải một người có thể ngăn được, trên Thiện Ác Đài đều tốp năm tốp ba, thì thầm “Ngọc Hành trưởng lão bị phạt” vân vân, làm cậu cảm thấy rất ồn, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Bên này trán Tiết Mông nổi gân xanh, bên kia Mặc Nhiên một đêm không ngủ, ngáp liên tục.
Tiết Mông không có chỗ nào để phát hoả, liền trút luôn lên Mặc Nhiên, giọng cùng dáng vẻ đều hung dữ nói: “Mới đến giờ Dần, tên chó chết nhà ngươi, mới sáng ra đã lười cái gì! Bình thường sư tôn dạy ngươi như nào?”
“Hả?” Mặc Nhiên vẫn buồn ngủ, ngáp lớn một cái nữa, “Tiết Mông ngươi ăn no rửng mỡ, sư tôn dạy ta còn chưa nói, ngươi là ai, ta chính là đường ca của ngươi, ngươi nói chuyện với đường ca có quy củ chút, đừng có không lớn không nhỏ.”
Tiết Mông hung tợn nói: “Đường ca ta là chó, ngươi giỏi thì làm đi!”
Mặc Nhiên cười nói: “Ngươi không ngoan như vậy, không để huynh trưởng vào mắt, sư tôn hẳn rất thất vọng.”
“Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới sư tôn! Ta hỏi ngươi, hôm qua người muốn đến Giới Luật Đình, ngươi vì sao không ngăn người lại?”
“Manh Manh, sư tôn người là ai, Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, ngươi thử cản cho ta xem cái?”
Tiết Mông giận tím mặt, rút kiếm đứng lên, mày kiếm cũng dựng nói: “Ngươi con mẹ nó gọi là ta là gì?!!”
Tiết Mông nổi trận lôi đình: “Mặc Vi Vũ, ta giết ngươi!!”
Sư Muội kẹt giữa hai người bọn họ, nghe bọn họ suốt ngày ầm ĩ, nhịn không được thở dài, yên lặng day thái dương, nỗ lực tập trung tinh thần đọc sách của mình: “Nhật nguyệt hồ trung quán, linh hạch sơ thành. Thiên Đạo không thể phá, tử sinh tham dư thương…”
Chớp mắt đã trôi qua ba ngày, Sở Vãn Ninh đã kết thúc tự xám hối.
Theo luật, tiếp theo chính là ba tháng cấm túc. Trong khoảng thời gian này, y không thể rời khỏi Tử Sinh Đỉnh, đến Mạnh Bà Đường làm việc theo yêu cầu, còn lau chùi hành lang ở cầu Nại Hà, dọn dẹp bậc thang trước sơn môn, đợi đã.
Giới Luật trưởng lão lo lắng sốt ruột: “Ngọc Hành trưởng lão, nói thật, ta thấy mấy việc này ngươi đừng làm. Ngươi dù sao cũng là tông sư, làm mấy chuyện rửa bát quét sàn này… Thực sự uất ức rồi.” Còn nửa câu sau chưa nói ra——
Chủ yếu là lão phu thực sự hoài nghi ngươi có thể quét rác nấu cơm giặt đồ không đó!
Sở Vãn Ninh không hề nghi ngờ mình, quy quy củ củ mà đến Mạnh Bà Đường báo cáo.
Tổng quản trên Mạnh Bà Đường, cho tới phó bếp, nghe tin Sở Vãn Ninh đến đây làm sai vặt, đại sắc thất kinh, như lao vào đại địch.
Bạch y Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng, phất qua.
Khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh bình tĩnh, không mang bất kì biểu cảm gì, nếu cho thêm một đám mây dưới chân y, tay cầm thêm cái phất trần, cũng chẳng khác gì tiên nhân.
Tổng quản ở Mạnh Bà Đường cảm thấy rất ngại, rất lo lắng, thế mà hắn phải sai mỹ nam tử như vậy đi rửa rau nấu cơm.
Sở Vãn Ninh lại là mỹ nam tử tự giác, y đi vào trong bếp, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, tất cả không nhịn được mà lui một bước.
“…” Sở Vãn Ninh đi thẳng vào vấn đề, “Ta phải làm gì?”
Tổng quản xấu hổ mà vò vạt áo suy nghĩ một lát, thật cẩn thận nói: “Trưởng lão cảm thấy, rửa rau thì thế nào?”
Sở Vãn Ninh đáp: “Được.”
Tổng quản đại đại nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn cảm thấy mười ngón tay của Sở Vãn Ninh không dính nước mùa xuân, có lẽ sẽ không đồng ý làm mấy chuyện như rửa rau này, nhưng mặt khác việc này tuy không nặng nhọc, nhưng cần chút kỹ thuật, hắn lo Sở Vãn Ninh làm không tốt. Nếu Sở Vãn Ninh dứt khoát đồng ý đi rửa rau, thì hắn cũng không cần lo nữa.
Sự thật chứng minh, tổng quản quá ngây thơ.
Gần Mạnh Bà Đường có một dòng suối nhỏ trong vắt, Sở Vãn Ninh ôm sọt rau xanh biếc xanh, đi tới bên suối, xắn tay áo bắt đầu rửa rau.
Nơi này thuộc quản lí của Toàn Cơ trưởng lão, thỉnh thoảng sẽ có đệ tử dưới môn hạ của Toàn Cơ tới, thấy Sở Vãn Ninh đang rửa rau, sợ tới mức nói không nổi, dụi mắt ba bốn lần xác nhận mình không nhìn nhầm, mới giật mình ngạc nhiên nói: “Chào, chào buổi sáng—— Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão.”
Sở Vãn Ninh giương mắt: “Chào buổi sáng.”
Đệ tử của Toàn Cơ trưởng lão run lẩy bẩy, chạy trối chết.
“…”
Sở Vãn Ninh lười nói nhiều với bọn họ, tiếp tục việc bẻ lá cải, rửa sạch, ném về sọt.
Y rửa hết sức nghiêm túc, từng cái lá đều bẻ ra, làm đi làm lại mấy lần. Hậu quả của việc làm vậy chính là—— sắp đến giữa trưa, một sọt rau xanh còn chưa rửa xong.
Đầu bếp trong nhà bếp sứt đầu mẻ trán, đi qua đi lại: “Làm sao bây giờ? Trưởng lão sao còn chưa về? Y không về thì không có rau, không có rau thì nấu thịt bò như thế nào?”
Tổng quản nhìn trời, nói: “Kệ đi, đừng đợi nữa, đổi sang làm thịt bò kho đi.”
Vì thế khi Sở Vãn Ninh quay lại, thịt bò của Mạnh Bà Đường đã ra khỏi nồi, hầm nhừ rất ngon, hoàn toàn không cần rau. Sở Vãn Ninh cau mày, y ôm sọt rau, có chút không vui, lạnh lùng nói: “Sao không cần rau, còn bảo ta đi rửa?”
Lông tóc tổng quản dựng đứng, lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói ra một câu làm mình không ngừng hối hận: “Đây không phải, là vì muốn trưởng lão nấu một nồi đậu hủ hầm rau sao?”
Sở Vãn Ninh không có biểu tình gì, vẫn ôm sọt rau của y, nghiêng đầu trầm mặc mà suy tư: “…”
Tổng quản vội nói: “Nếu trưởng lão không muốn, cũng không cần để——“
Chữ “ý” còn chưa ra khỏi miệng, Sở Vãn Ninh đã hỏi: “Đậu hủ ở đâu?”
Tổng quản: “…”
“Ngọc Hành trưởng lão, ngài… biết vào bếp sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Cũng không phải hoàn toàn không biết. Có thể thử một lần.”
Buổi trưa hôm đó, chúng đệ tử vẫn hi hi ha ha đến Mạnh Bà Đường như bình thường, tốp năm tốp ba tìm chỗ ngồi, đến quầy chọn mấy món để ăn.
Tử Sinh Đỉnh không ép kiêng ăn, đồ ăn luôn phong phú, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bò kho béo nạc vừa đủ, thịt băm hương cá đậm đà, thịt rán vàng giòn, còn có thịt cá nấu ớt băm đỏ tươi mê người. Các đệ tử không ngừng tranh nhau mấy món mình thích, ồn ào một đường, bảo bếp phó cho mình nhiều hơn một muỗng sườn xào chua ngọt, rưới chút nước thịt kho lên cơm, hoặc là cho thêm ít bột ớt.
Chạy nhanh nhất luôn là đệ tử của Lộc Tồn trưởng lão, tiểu gia hoả đứng đầu mạo hiểm lên trước, vẫn còn nhớ thương đậu hủ Ma Bà. Hắn nhanh nhẹn bưng khay đi tới tủ cuối, không nâng mắt, nói: “Phó bếp, cho một bát đậu hủ.”
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của phó bếp, đưa cho hắn một bát đậu hủ đầy.
Nhưng mà, không phải đậu hủ Ma Bà hắn quen. Mà là một bát cháy đen sì, nguyên liệu nấu nhìn không ra gì nữa trông quá quỷ dị.
Nên đệ tử cả kinh: “Đây là cái gì?”
“Rau xanh nấu đậu hủ.”
Tiếng người trong Mạnh Bà Đường ồn ào, đệ tử kia cũng không để ý giọng trả lời nọ, rất tức giận nói: “Ngươi luyện thuốc à? Đây cũng gọi là rau xanh nấu đậu hủ? Ta không lấy, ngươi cầm về đi!”
Vừa mắng, vừa trừng mắt nhìn phó bếp kia, kết quả vừa thấy người đứng sau quầy, đệ tử kia sợ tới mức kêu thảm một tiếng, suýt nữa làm đổ cả khay.
“Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão!”
“Ừm.”
Đệ tử kia muốn khóc: “Không phải, chuyện kia ta, lúc nãy không phải ta có ý đó. Ta…”
“Nếu không ăn, thì đi đi.” Mặt Sở Vãn Ninh không có cảm xúc gì mà nói, “Không nên lãng phí.”
Đệ tử kia cứng đờ bê khay, lại cứng đờ đưa cho Sở Vãn Ninh, sau đó vắt tay vắt chân mà chạy.
Chỉ một lát sau, mọi người đều biết người đứng ở quầy cuối là Ngọc Hành trưởng lão, vì thế Mạnh Bà Đường vốn đang náo nhiệt, thoáng chốc gà bay chó sủa không còn tiếng động.
Chúng đệ tử như chó con, thành thành thật thật xếp hàng, hoang mang sợ hãi bê đồ ăn, cung cung kính kính đến tủ quầy cuối, lắp bắp chào hỏi trưởng lão, sau đó lảo đảo xiêu vẹo chạy đi.
“Chào Ngọc Hành trưởng lão.”
“Ừ.”
“Ngọc Hành trưởng lão ngày mới vui vẻ.”
“Ngày mới vui vẻ.”
“Ngọc Hành trưởng lão vất vả rồi.”
“…”
Chúng đệ tử hoàn toàn quy củ, hết sức cẩn thận, vì thế Ngọc Hành trưởng lão nhận mấy trăm câu hỏi của chúng đệ tử đang vội muốn chết, nhưng cũng không có ai dám nếm thử nồi rau xanh nấu đậu hủ.
Từ từ, hàng ngắn dần, các phó bếp khác nhanh chóng hết đồ ăn, chỉ có Sở Vãn Ninh vẫn đầy, nồi thức ăn đã nguội, vẫn không có ai hỏi thăm.
Trên mặt Sở Vãn Ninh không chút gợn sóng, trong lòng lại phức tạp. Dù sao y cũng đã rửa cả một buổi sáng…
Lúc này, ba đệ tử thân truyền của y tới. Tiết Mông vẫn mặc lam y với giáp bạc nhẹ, gọn gàng thoải mái sáng sủa. Cậu hơi kích động mà thò lại gần: “Sư tôn! Người sao rồi? Vết thương còn đau không?