Edit: Chu

Beta:

Mấy ngày này, cho dù là Thượng Tu Giới hay Hạ Tu Giới đều ồn ào huyên náo truyền một chuyện—— pháp trường Thiên Âm Các sừng sững mấy ngàn năm lần đầu tiên bị cướp. Mà người cướp phạm nhân là Sở Vãn Ninh thiên hạ đệ nhất đại tông sư, y giết mười một người tinh nhuệ ở Thiên Âm Các, làm trăm người bị thương, cướp phạm nhân trọng tội Mặc Vi Vũ rời đi.

Có kẻ nói Sở Vãn Ninh điên rồi, có kẻ nói Sở Vãn Ninh cũng giống Mặc Vi Vũ, đều là mặt người dạ thú. Còn có ít kẻ ở gần đó, nên thấy rõ chuyện nhỏ không đáng kể, giận dữ nói—— Quan hệ của Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên không đúng, giữa bọn họ có gì đó ám muội, thực dơ.

Nhưng cho dù bên ngoài có nghị luận thế nào, Sở Vãn Ninh và Mặc Vi Vũ cũng không tái xuất giang hồ, không ai biết tin tức của họ.

Tông sư thanh chính đệ nhất thiên hạ, đưa ác quỷ nguy hiểm đệ nhất thiên hạ đi.

Sau đó, mai danh ẩn tích.

Một cửa sổ hé nửa, tuyết mịn như tô, ngoài rèm rêu xanh mới lên, hoa lạc bốn năm cánh đã tàn.

Phong ba Thiên Âm Các đã qua ba bốn ngày, bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo từ lâu, bình phán gì đó có cả, mà chỉ có trong núi hoang này, mới có chút an tĩnh.

Bỗng, có người từ sâu rừng cây vắng vẻ đi tới, đến bên cửa sổ dũ tuyết đọng trên quyển hoạ trục, y che một tán dù giấy rộng, ôm một bó củi, đẩy cửa vào. Phòng rất lạnh, y đặt củi bên cạnh lò sưởi, ném thêm mấy khúc vào lò, để ngọn lửa cháy mạnh hơn.

Nơi này lâu năm chưa được tu sửa, lâu rồi không có ai ở, tuy đã được dọn dẹp qua loa, nhưng không khí bên trong vẫn ngập mùi ẩm mốc. Vì thế, y cố ý bẻ một nhành mai mới nở, mang tới gác trên đầu giường.

Sở Vãn Ninh ngồi xuống, nhìn nam nhân nằm trên giường nhỏ hẹp kia.

Ngày thứ tư, vẫn không tỉnh.

Tựa như ngày ấy thoát thân từ dưới tay Đạp Tiên Quân, y dùng pháp thuật kiếp trước tập được và linh lực hơn nửa kiếp này chưa từng hao tổn, cuối cùng kéo dài hơi tàn của Mặc Nhiên. Nhưng đã lâu như vậy, Mặc Nhiên vẫn hôn hôn trầm trầm, mệnh có thể kéo dài một đường, như linh hạch lại không thể chữa trị.

"Căn nhà này là sư tôn ta khi xưa đi du lịch xây nên, lâu lắm không có ai rồi, vẫn còn hơi mùi." Sở Vãn Ninh nhìn mặt hắn, biểu tình chuyên chú, "Biết ngươi không thích huân hương, nhưng ngươi không ghét hoa. Ta mang theo một nhành mai, hẳn là có thể nở thật lâu."

Mặc Nhiên nằm, lông mi buông xuống.

Dáng vẻ hắn ngủ có vẻ thực an tĩnh cũng thực bình thản, là yên lặng cả đời hiếm có.

Mấy ngày nay, Mặc Nhiên vẫn luôn an tĩnh ngủ say như vậy, Sở Vãn Ninh làm vội mấy chuyện phải làm xong, liền canh giữ bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn.

Trước kia, khi hai người họ ở chung, luôn là Mặc Nhiên nói rất nhiều, mà Sở Vãn Ninh nghe bên cạnh.

Không nghĩ có một ngày, người ngồi nghe và người nói sẽ ngược lại.

"Kết giới ngoài kia đã gia cố rồi, cấm chú cũng bày ra, sẽ không có ai tìm tới đây được đâu." Sở Vãn Ninh nói, "Củi lửa và đồ ăn đều mang về rồi, lát nữa không còn chuyện gì thêm đâu."

Dừng một chút, thở dài nói: "Ngươi đấy, sao vẫn chưa chịu tỉnh?"

Y nói, vươn tay, xoa xoa đầu Mặc Nhiên.

Ánh lửa lay động. Y ngồi bên giường đợi một thời gian dài, trên mặt đất toàn là vị trí mặt trời hoạt động, vẫn không đợi được người kia mở mắt.

Sở Vãn Ninh nhắm hàng mi lại, khe khẽ thở dài.

"Nếu ngươi vẫn muốn ngủ, vậy ngủ đi... Ta tiếp tục kể chuyện xưa hôm qua, kể tiếp cho ngươi nghe."

"Thực xin lỗi, ngươi đã nói ngươi thích nghe chuyện cũ trước khi ngủ, nhưng ta lại chẳng kể gì cả... Nên, cũng chỉ có thể kể câu chuyện khi xưa chúng ta cùng trải qua." Y rũ mi trầm mặc một lát, giọng ôn hoà nói, "Ừm... Hôm qua kể tới đâu rồi nhỉ?... Để ta ngẫm lại đã. Đúng rồi, kể tới đời trước phát hiện ngươi trúng cổ chú, vẫn luôn muốn giúp ngươi tháo bỏ."

Sở Vãn Ninh nói: "Nhưng Bát Khổ Trường Hận cắm rễ quá sâu, ta làm gì cũng không còn tác dụng nữa. Đời này cuối cùng cũng giải được, lại không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."

Y xoa nhẹ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Mặc Nhiên.

Cũng lạnh như vậy.

Y cứ nắm lấy tay Mặc Nhiên như vậy, nhẹ giọng nói chuyện với hắn như thế.

Khi xưa hai người họ vì âm mưu, cũng vì tính cách, rất nhiều lời xưa nay đều chưa từng nói ra, nên trời xui đất khiến, thành người lạ thù đồ.

Sở Vãn Ninh rất hối hận.

Nếu thẳng thắn thành khẩn hơn chút sẽ ra sao? Hết thảy có thể thay đổi vậy không, mình có thể phát hiện ra Mặc Nhiên trúng cổ sớm hơn một chút không.

Có phải đều có thể quay đầu lại không?

"Ngươi sống lại một đời, vẫn luôn muốn chuộc tội." Sở Vãn Ninh nhắm mắt, thở dài, cuối cùng giọng ngưng lại, mấy lần không nói nên lời, "Nhưng mà ngươi có nhớ không, ngươi trúng Bát Khổ Trường Hận như thế nào? Ngươi nghĩ một chút đi... Mặc Nhiên, ngươi nghĩ một chút đi..."

Ngươi chưa từng nợ ta.

Từ lúc bắt đầu, đã là ta nợ ngươi.

Xin ngươi, tỉnh lại đi.

Nếu ngươi có thể tỉnh lại, nếu ngươi có thể nhớ tới những ký ức đã mất đó, ngươi sẽ biết... Hết thảy chân tướng đều bắt đầu từ bảy năm trước, khi ta bế quan trong đêm mưa kia.

——

Đó là lúc vận mệnh của y và Mặc Nhiên thay đổi. Là một ngày trong đời y đã từng không coi trọng. Một ngày kia, Hồng Liên Thủy Tạ gió mưa lất phất, nước mưa chảy xiết trên ngói, tiếng sấm giật đùng đùng, nhưng y lại không nghe thấy.

Linh hạch Sở Vãn Ninh yếu ớt, năm ấy lại tới lúc cần phải chữa trị.

Vì thế, để đệ tử hầu hạ bên cạnh an tâm, trước khi y bế quan tự tạo mẫn âm chú cho mình, sau đó lẳng lặng ngồi thiền hóng gió trong đình, thần sắc chìm vào an tĩnh.

Nên y không thấy giương cung bạt kiếm trước mắt.

Một ngày kia, ngay trước mặt y, trong tiếng gió của mưa bão sấm giật, tại Hồng Liên Thủy Tạ, Mặc Nhiên và Sư Muội đối đầu nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt Mặc Nhiên tái nhợt, mà biểu tình Sư Muội hung ác nham hiểm.

Một chân tướng xưa nay Sở Vãn Ninh không biết, trong đêm mưa chậm rãi mở ra.

Lần bế quan đó, Mặc Nhiên bái nhập sư môn chưa lâu vì chuyện "Hái hoa" mà chịu ấm ức, phát ngôn bừa bãi nói phụng dưỡng sư tôn không tốt, không muốn đến chăm sóc.

Nhưng lời thiếu niên nói lúc giận có bao giờ là thật?

Hai đêm trằn trọc, Mặc Nhiên vẫn nhớ ân không mang thù, áp nỗi buồn khổ trong lòng xuống, một mình tới Hồng Liên Thủy Tạ, định thay ban Sư Muội.

Không nghĩ một chuyện trời xui đất khiến như vậy, hắn lại bắt gặp một âm mưu thay đổi cả đời người.

——

Sư Muội đang thi cổ với Sở Vãn Ninh.

Mờ mịt, kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ, thất vọng. Nháy mắt đốt cháy lục phủ ngũ tạng.

Hắn xông lên trước, cướp lấy lưỡi đao sắc bén trong tay Sư Muội—— quát khẽ, như dã thú gầm lên: "Huynh làm cái gì thế?!"

Sư Minh Tịnh chỉ kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó đôi mắt đào hoa ôn nhu lại xinh đẹp khẽ cong lên.

Y mỉm cười: "Ta còn bảo ai, giờ này dám xông vào kết giới Hồng Liên Thủy Tạ, chỉ có thể là ba đồ đệ chúng ta, còn có chưởng môn Tử Sinh Đỉnh này. Thiếu chủ cũng được, chưởng môn cũng thế, ai tới cũng đều phiền phức, cũng may mà là ngươi."

Mặc Nhiên vội vàng chạy tới, hắn thở hổn hển, thân mình yếu ớt ngăn trước mặt Sở Vãn Ninh, gió đêm thổi vào vạt áo thổi loạn tóc.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Sư Muội.

"Huynh sát lại chỗ sư tôn bế quan làm gì? Huynh... Huynh..." Lúc ấy Mặc Nhiên căn bản không thể tin nổi, Minh Tịnh sư huynh luôn nói lời ôn nhu nhỏ nhẹ kia cũng có gương mặt ma quỷ hung thần ác sát thứ hai, "Ngươi đến tột cùng là kẻ nào?!"

Sư Muội cười một tiếng: "A Nhiên thật đáng yêu, ta đương nhiên là Minh Tịnh sư huynh của đệ rồi. Bằng không thì ta có thể là ai chứ?"

Y nhìn dáng vẻ Mặc Nhiên che chở Sở Vãn Ninh.

Một đệ tử chỉ mới nhập môn, nhỏ bé như vậy, không biết tự lượng sức mình.

Như trò đùa sứt sẹo.

"Không phải đệ nói, đệ ghét sư tôn, không bao giờ muốn gặp người nữa à?"

Sư Muội đã tính toán sẵn trong lòng, không nhanh không chậm trêu chọc hắn, cười nhạo hắn.

"Lúc ta mang hoành thánh cho đệ, đệ nói với ta đệ hận muốn chết loại người tàn nhẫn độc ác như sư tôn, sao mới hai ngày đã thay đổi chủ ý, không ngờ lại tới tìm người rồi."

"Nếu ta không tới tìm người, ai biết được hôm nay ngươi sẽ làm ra chuyện gì!" Mặc Nhiên vừa phẫn uất vừa bi thương, "Sư Minh Tịnh, uổng công khi đó ta cảm thấy ngươi tốt, uống công khi đó ta còn tin ngươi!"

"Ấy chà, tại đệ dễ dỗ quá chứ, sao lại trách ta được?" Sư Muội cười ngâm ngâm, "Một bát hoành thánh, mấy câu ôn tồn, đã lừa đệ khăng khăng một mực được. Kỳ thật đệ chính là con chó không ai muốn, ai cho đệ một khúc xương, đệ đã đi theo hắn rồi."

"..."

"Đệ không cần lườm ta thế, thế nào, hoành thánh ngon không?"

Mặc Nhiên run rẩy, đôi mắt đen của hắn trong màn đêm có vẻ ướt lại lạnh, sau một lúc, hầu kết nhấp nhô: "Sư Minh Tinh... Tim ngươi lại màu đen."

Sư Muội vẫn cười: "Đen là tim trúng cổ, là tim sinh bệnh rồi, tim ta không bệnh không đau, đương nhiên so với ngươi bây giờ, so với sư tôn bây giờ, cũng là đỏ."

Y dừng một chút, ngón tay thon dài trứng nõn xoay xoay, đầu ngón tay xuất hiện một đoá hoa cực kỳ diễm lệ. Nụ hoa kia khép lại, vẫn còn chưa nở, cánh hoa màu đen khép chặt, xung quanh loé ngân quang.

Sư Muội chấp nhất một đoá hoa kia, ghé lại bên mũi ngửi nhẹ.

Hoa tươi mỹ nhân, phong tình vạn chủng lại có nguy cơ tứ phía.

Làm người không rét mà run.

Mặc Nhiên lẩm bẩm: "Đến tột cùng ngươi muốn làm gì..."

Sư Muội nâng mi lên, lông mi nhỏ dài, mắt đào hoa chứa sóng, mang ý cười, y nhìn qua tâm tình rất tốt: "Kỳ thật giải thích với đệ cũng vô dụng, ta chỉ cần thì một chú, đệ rất nhanh sẽ quên hết chuyện đêm nay, chẳng nhớ nổi gì."

Đoá hoa đen nhỏ nước lên tay y.

"Có điều, nể tình đồng môn, cũng không phải không thể kể cho đệ." Sư Muội nói, "Đây là mầm hoa Bát Khổ Trường Hận mẫu thân ta nuôi trồng, là ta cực cực khổ khổ vất cả nuôi lớn, nếu không có ai thưởng thức, sẽ biến mất khỏi hâu thế, ta cảm thấy thật không thú vị."

"Bát Khổ... Trường Hận?"

"Sư đệ, sống có bát khổ, chết cũng trường hận. Trên đời này có một loại hoa do Ma tộc để lại, phàm nhân rất khó nuôi, tên là Bát Khổ Trường Hận." Giọng Sư Muội ôn nhã, "Loại hoa này, khi còn bé phải uống máu người, sau khi nở rộ, cắm rễ sâu vào tim người, hấp thụ lòng lương thiện và ôn nhu, phát sinh thành hiểm ác và cừu hận."

Y nói, thâm mật vuốt ve ánh hoa khép kín màu đen.

"Trần thế này dù người có tốt tới đâu, chỉ cần trong lòng có một tia bất mãn, đều có thể bị Bát Khổ Trường Hận giục sinh sôi, dần dần... Biến thành ma đầu giết người không chớp mắt."

Tròng mắt y loé một tia sáng âm u lạnh như vảy rắn.

Mắt đào hoa xoay chuyển, nhìn tahửng vào Sở Vãng Ninh đang đả toạ xuất trần.

Dáng vẻ Mặc Nhiên run sợ: "Ngươi muốn đưa Trường Hận hoa vào lòng sư tôn ư?!!"

"Hà tất phải kinh ngạc." Sư Muội mỉm cười, "Người là đại tông sư đệ nhất thiên hạ, đệ nói xem, nếu người biến thành ma đầu, sức mạnh sẽ lớn tới thế nào đây?"

"Ngươi điên rồi?! Sao ngươi có thế... Sao ngươi lại nhẫn tâm..."

"Người máu lạnh bất cận nhân tình—— không phải đệ nói?" Sư Muội nhàn nhạt, "Ta biết người thành dáng vẻ ngươi ghét nhất, sư đệ, từ nay đệ có thể danh chính ngôn thuận mà hận người, chẳng phải đẹp cả đôi đường ư."

Da đầu Mặc Nhiên tê rần, cột sống nhanh chóng lan tới từng trận tê dại.

"Ngươi... Hoang đường... Đó là lời ta nhất thời giận dữ, ta không hận người, ngươi mau buông ra, ngươi đừng làm hại người như vậy..."

Sư Muội rất có hứng thú: "Vì sao?"

Vì sao?

Người tốt như vậy, trên bàn Hồng Liên Thuỷ Tạ, tất cả đều là bản vẽ của người, tạo cơ giáp cũng được, vũ khí cũng thế, cũng không phải vì mình, đều vì lo lắng cho an ổn của tánh mạng người khác.

Người thuần triệt, sạch sẽ, như trận tuyết mới đầu mùa đông bay xuống từ không trung.

Tuy rằng người rất nghiêm khắc, có khi bất cận nhân tình, nhưng mỗi lần sẽ cầm lấy tay mình, dạy mình hiểu được chữ nghĩa.

Sẽ bồi mình tập võ, từ ban ngày tới tận đêm tối.

Người nguyện ý nhận mình, từ nay Mặc Vi Vũ không hề lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thân nhân giả và hạnh phúc.

Từ nay có một thân phận thật sự.

—— đệ tử của Sở Vãn Ninh.

"Ngươi không thể làm hại người..." Mặc Nhiên non nóng, hắn muốn đánh thức sư tôn, nhưng căn bản không biết nên làm thế nào, hắn chỉ có thể bướng bỉnh đứng trước mặt Sở Vãn Ninh, "Người không thể biến thành ác quỷ, người tốt như vậy, nếu ngươi khiến người giết kẻ khác... Người sẽ khổ sở."

Suy nghĩ trong lòng mãnh liệt buồn giận không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ có thể dùng lời đau khổ đơn giản nhất chất phác nhất, thậm chí nói năng lộn xộn để khuyên.

Giống như pháp thuật còn chưa kịp học giỏi chưa kịp luyện, chỉ có thể dùng thân mình gầy yếu không chịu nổi ngăn cản.

Khiến một người lương thiện giết người là chuyện cực thống khổ.

Trong lửa lớn ở Tuý Ngọc Lâu, hắn cũng đã khắc cốt cảm nhận được.

Sư Muội đánh giá hắn, chỉ cảm thấy nực cười không nói nên lời.

"Khổ sở? Đến lúc đó người thành kẻ như vậy, sẽ không khổ sở đâu. A Nhiên, đệ không cần vì vậy mà ưu phiền."

"Nhưng ngươi vì sao muốn làm vậy?! Vì sao ngươi một hai phải làm người bị thương?!"

Sư Muội lần này không trả lời ngay, y rủ mi xuống, ngừng một lát, mới nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta có chuyện nhất định phải làm."

"..."

"Ta cần sức mạnh mạnh nhất, vì ta mà làm." Sư Muội mím môi, "Đệ sẽ không hiểu được."

Thiếu niên Mặc Nhiên cơ hồ chỉ có mỗi sức mạnh nhỏ bé đáng thương của mình, cố hết sức thuyết phục bị sư huynh cao thâm khó đoán trước mắt này.

"Sư tôn là người thế nào, ngươi cũng không phải không biết, cho dù... Cho dù ngươi làm vậy với người, cắn nuốt toàn bộ lòng thiện lương trong người, biến người thành một ma đầu giết người, người cũng sẽ không chỉ nghe theo lời ngươi nói, phục vụ ngươi—— Ngươi... Ngươi không làm được đâu."

"Sao đệ biết ta không làm được?" Sư Muội cười khẽ, "Hừm, quên nói với đệ, đoá hoa Bát Khổ Trường Hận này, ta mang vào nửa phần tàn hồn của mình. Chỉ cần trong hoa vui vẻ, sẽ chậm rãi yêu ta, nhất sinh nhất thế, không cách nào giải được."

Mặc Nhiên sợ hãi: "Ngươi quả thực điên rồi!!"

Sư Muội thong thả ung dung đi tới phía họ. Màn đêm được ánh sét chiếu sáng, nổ ầm rung động, chiếu rọi dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Sư Muội.

"Tựa như ngươi nói, người tốt như vậy, phục vụ ta, trở thành người của ta, sao lại không thể? Cho dù có biến thành ác mà thì đã sao. Đến lúc đó chỉ với mỗi ta ta nói gì người nghe nấy, lưu luyến si mê ta, chẳng phải tuyệt diệu ư."

Y biết Sở Vãn Ninh sẽ không tỉnh lại vào giờ phút này, cũng sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Nên y đương nhiên không sợ, dù bận vẫn ung dung nói: "Sư đệ, lui qua bên cạnh đi thôi. Đệ cho rằng chỉ với kẻ vừa mới tu luyện thành linh hạch ban đầu như đệ, có thể chống lại ta à?"

Mặc Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không cho."

Sư Muội chỉ cười, sau đó trong chớp mắt, y thế mà quỷ mị vọt ra sau Mặc Nhiên, tay đã treo ở không trung ngay trên đỉnh phát quan của Sở Vãn Ninh, nâng lên đoá hoa màu đen sắp nở.

"A Nhiên, đệ biết vì luyện đoá Bát Khổ Trường Hận này, ta đã mấy bao nhiêu tâm huyết không? Ta dốc sức, chỉ để chờ ngày sư tôn bế quan này."

Y hạ thấp mình, gương mặt cơ hồ dán sát lên sườn mặt Sở Vãn Ninh.

"Người sắp trở thành lưỡi dao sắc bén của ta, con rối của ta, phải trở thành người của ta rồi. Đệ thì có thể cản được cái gì chứ?"

Hoa hạ xuống.

Mệnh phải đổi.

Chợt nghe thiếu niên lạnh giọng, dốc sức ngăn cản lại.

"Đừng chạm vào người!!"

"Đệ thực sự nực cười." Sư Muội dần mất kiên nhẫn, "Đệ có biết không..."

"Đổi thành ta đi."

Chỉ còn lại một lời giữa răng môi như vậy, tiếng sét phá không nơi chân trời, tia sáng xé rách màn đêm.

Sư Muội nheo tròng mắt lại, hỏi: "Gì cơ?"

Cả người Mặc Nhiên đang run rẩy.

Hắn mới nhập môn một thời gian ngắn như vậy, thuật pháp học được ít tới đáng thương, hắn hiểu rõ rằng không ngăn cản được Sư Muội, cũng không biết nên đánh thức Sở Vãn Ninh thế nào.

Hắn tay không tấc sắt, càng không có sở trường.

Chỉ có mỗi huyết nhục.

Nên hắn chỉ có thể nói: "Đổi thành ta đi."

Sư Muội yên lặng trong chốc lát, mới cười nhạo một tiếng: "Đệ biết đệ đang nói gì không?"

"Ta biết."

"Bát Khổ Trường Hận Hoa, là mẫu thân ta dốc hết tâm huyết, là ta tách linh hồn mới nuôi lớn được." Sư Muội đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt Mặc Nhiên, "Đệ thì là cái thá gì, đệ mà cũng xứng?"

"Ta..." Tay siết thành quyền, sau hồi lâu, bỗng ngẩng mặt lên, "Ta có lẽ không xứng, nhưng lại thích hợp hơn sư tôn rất nhiều."

Trong ánh mắt Sư Muội có chút ánh sáng chớp động: "... Chỉ giáo cho?"

"Ngươi nói đoá hoa này sẽ thúc giục cừu hận trong lòng người. Nhưng mà, nếu trong lòng người kia trong sạch, không có chút oán hận nào thì sao?"

Sư Muội im lặng một lát, cười: "Không có khả năng. Mỗi người đều có thù oán trong lòng, cho dù là Bắc Đẩu Tiên Tôn cũng không ngoại lệ."

Nhưng tay y vuốt ve cánh hoa Trường Hận, sinh ra một tia do dự.

Mặc Nhiên nói không sai, kỳ thật mấy năm nay y cũng nghĩ Sở Vãn Ninh có thể trở thành đất ấm cho Trường Hận Hoa không—— nhỡ đâu đáy lòng người này chưa từng tồn tại chút oán hận nào thì sao?

Nuôi thêm một đoá hoa nữa lại phải hao phí thời gian và tâm huyết, huống chi linh hồn phân liệt thực sự quá thống khổ, y cũng không muốn trải qua lần hai.

Mặc Nhiên thấy y do dự, liền tiếng lên một bước: "Nhiều năm như vậy, ngươi đã từng thấy sư tôn hận bất cứ kẻ nào chưa?"

"..."

"Ngươi nói Trường Hận Hoa phải cắn nuốt lòng tốt ấm áp... Mấy thứ này với người bình thường mà nói, có lẽ không phải tất cả, nhưng hẳn là ngươi còn hiểu rõ sư tôn hơn cả ta."

Mưa rơi càng lớn, vạn mộc hiu quạnh.

"Sư Minh Tịnh, ngươi không sợ người sẽ dần mất đi những ký ức có được, nhưng thứ tốt đẹp đều không thể nhớ, sẽ bị người phát hiện ra manh mối ư?"

Sư Muội bỗng dưng nheo mắt lại.

Con ngươi sâu kín, hình như có rắn phun nọc lướt qua.

Mặc Nhiên từng bước tới gần y, tim như nổi trống, tiếng sét chói tai, còn vội hơn mưa.

"Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưg mà, nếu ngươi nhất thiết một hai phải có một người hiến tế, đổi thành ta đi."

"Đệ..."

"Lòng ta có hận, có thể nảy sinh. Ta không có nhiều ký ức thuần tuý, cho dù dần dần phai nhạt mất, cũng sẽ không dễ bị người ta phát hiện."

Mặc Nhiên cố hết sức thuyết phục thanh đao của đao phủ đặt ngược lên trên cổ mình.

"Ta giờ không thể làm được gì, nhưng mà sư tôn và bá phụ đều từng nói ta có thiên chất cao, linh lực nhiều... Ta có thể làm được."

Hắn run rất nhẹ, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, vẫn kiên trì nói hết.

"Ta có thể thay thế người, trở thành ác ma giết người mà ngươi muốn có."

"Sư Muội." Hắn cuối cùng đứng yên trước mặt Sư Minh Tịnh, tia chớp kinh hồng, gió mạnh nổi lên, thổi nghiêng màn mưa, rơi nghiêng vào trong đình.

Từng trận lại từng trận lạnh lẽo.

"Đổi thành ta đi."

Có lẽ là đánh trúng vào điểm yếu của y, hoặc có thể Sư Muội vốn không xác định được Sở Vãn Ninh có thể làm ký chủ cho Bát Khổ Trường Hận không, hoặc, năm đó linh lực Mặc Nhiên biểu hiện ra thật sự vô tiền khoáng hậu, thời gian hắn kết thành linh hạch còn nhanh hơn cả Tiết Mông thiên chi kiêu tử, nhanh tới làm người ta đỏ mắt.

Cuối cùng, sau khi Sư Muội cân nhắc mấy lần, cuối cùng vẫn mang nụ hoa đen sắp nở rộ, chôn vào đáy lòng Mặc Nhiên.

Xong tất cả, Sư Muội ngồi bên bàn đá, tay vuốt ve, ánh mắt hơi xuất thần.

Y cũng không lý giải được tới tột cùng là vì sao.

Mặc Nhiên vì sao lại chặn lại một kiếp trong mệnh cho Sở Vãn Ninh? Dùng sinh mệnh, linh hồn, tôn nghiêm và tương lai.

Bọn họ rõ ràng mới chỉ có duyên phận sư đồ chưa tới một năm như vậy thôi.

Y không hiểu.

Sư Muội nhìn nhụy hoa màu đen dần dần chui vào trong ngực Mặc Nhiên, rõ ràng cành lá mềm mại như vậy, lại có thể cứng cáp đâm xuyên màu máu thịt của người ta, đâm vào sâu bên trong.

Trong quá trình này, Mặc Nhiên vẫn luôn nhịn, không hé răng, cho tới tận khi nhụy hoa như xúc tua dài cổ quái, lặn sâu xuống nước chui vào ngực hắn, Mặc Nhiên mới rốt cuộc nức nở một tiếng, quỳ sát xuống đất.

Thiếu niên trước mặt mình run rẩy, mà Sư Muội cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cánh tay ngọc ngà chống cằm, cao cao tại thượng, nhìn Mặc Nhiên co rút trước mặt mình, nôn ra máu trước mặt mình.

"Đau lắm à?"

"Khụ khụ..."

Sư Muội rất có hứng thú, ánh mắt vẫn ôn hoà: "Đau thế nào? Ta chưa từng thi chú này cho người ta, ta thật sự rất tò mò... Sư đệ tốt của ta, cảm giác bị Trường Hận Hoa xuyên tim rốt cuộc thế nào?"

Ánh mắt y như xuân thủy lướt qua, chảy tới thân hình Mặc Nhiên nằm trên đất, cuối cùng dừng trên đốt ngón tay tái nhợt của Mặc Nhiên.

Ngón tay Mặc Nhiên vô thức siết trên đất, đầu ngón tay bị cào rách, kéo dài thành từng vệt từng vệt máu.

"Đau hơn cả moi tim ư?"

Mặc Nhiên không trả lời y.

Đau là thật, nhưng... So với đau khổ trên bãi tha ma ở Lâm Nghi năm đó còn đỡ hơn rất nhiều.

So với việc trơ mắt nhìn người thân chết trước mặt mình, còn ổn hơn rất nhiều.

So với tự tay đào đất lên, mang cốt nhục mai táng, còn tốt hơn rất nhiều.

"Khi xưa, không thể bảo vệ tốt cho mẹ, giờ rốt cuộc có thể... Có thể bảo vệ tốt được cho sư phụ."

Ánh mắt dần tan rã, hắn lẩm bẩm như vậy.

Những hồi ức đẹp nhất cứ nhạt đi từng chút, những ký ức thuần khiết không dơ bẩn trong quá khứ càng ít đi, trước mắt hắn hiện lên kỳ ức tốt đẹp ít tới đáng thương——

Năm kia có người bố thí cho hắn và mẫu thân một chén canh nóng.

Lão nông phu đã từng mời họ vào nhà sưởi ấm trong đêm tuyết lạnh giá, sưởi ấm nghỉ ngơi.

Hài tử cùng ăn xin giống nhau, chia cho hắn nửa cái bánh nhân thịt nhặt được.

Đoạn Y Hàn nắm tay hắn, dắt hắn qua đê dài đầy chuồn chuồn bay múa trong thu...

Không hận, không đau khổ, không có không cam lòng, không thấp thỏm, không lệ khí.

Hết thảy đều bình thản.

Thuần túy tốt đẹp nhất.

Hắn thấy mình dưới hoa đăng cẩn thận thêu khăn tay hải quan, thấy mình chống cằm trước bàn đá, cười nhìn sư tôn ăn bánh trung thu, hắn thấy dưới ánh trăng ấm áp, mình lần đầu tiên mang lê hoa bạch cho sư tôn.

Những ký ức này, từ đây đều phai nhạt.

Không bao giờ còn nhớ rõ...

Từ đây cừu hận nảy sinh, những ký ức về chuyện cũ ôn nhu xưa cũng thay đổi dáng vẻ.

Từ đây nhiệt huyết trong lòng hắn tắt ngấm, không còn lửa. Xuân thủy trong mắt hắn đóng băng, kết thành băng lạnh lẽo.

Từ đây, hắn đi ngược lại với lời mẫu thân.

Đoạn Y Hàn nói: "Phải báo ân, đừng mang thù."

Rốt cuộc không làm được.

Không biết lấy sức từ đâu ra, hắn nhịn lại cơn đau như xé rách lục phủ ngũ tạng, lung lay muốn đứng lên—— lảo đảo, lại không đứng được, hắn quỳ, bò, đến cuối cùng đâu tới linh hồn cũng đang run rẩy, lại vẫn phủ phục, bò tới trước Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn..."

Hắn run run nực cười giãy giụa, mấp máy.

Sư Muội tưởng hắn định làm gì, cuối cùng lại phát hiện thiếu niên này chỉ đanh dùng hết toàn lực, dùng hết nhiệt huyết cuối đời và cảm ơn, dập đầu——

Nước mắt rơi xuống.

"Sư tôn, ta rất nhanh... Sẽ làm người thất vọng..."

Mưa đêm lất phất.

"Ta rất nhanh, sẽ không nhớ được người tốt, ta không bao giờ có thể... Không thể học thuật pháp của người cẩn thận... Người sẽ chán ghét ta, căm hận ta..."

Hắn đanh khóc, nói ra hết những lời lương thiện cuối cùng cần nói.

Nhưng Sở Vãn Ninh không nghe được.

Y ở ngay trước mặt hắn, không thể nghe được gì cả.

"Thực xin lỗi, ngày đó ta hái hoa là vì muốn tặng cho người. Sư tôn, hôm nay ta tới, vốn là... Ta định đợi người tỉnh, xin lỗi người, những lời trong lòng, đều... Đều nói cho người."

Tiếng khàn khàn như lời cắt huyết nhục từ cổ họng ra.

"Sư tôn, cảm ơn người không chê ta, nguyện ý nhận ta..."

"Ta thật sự, thật sự."

Tim bỗng run rẩy, đáy mắt hiện lên một tầng máu đỏ. Đó là dấu hiệu Bát Khổ Trường Hận Hoa bắt đầu mọc rễ, cũng là chung tình quyết bắt đầu có hiệu lực.

Trán nổi gân xanh, ngã mạnh lên đất, nghiền mặt đất.

Khóc không thành tiếng.

"Ta thật sự, thật sự thích người."

Sư Muội nhẹ thở dài, biểu tình như thú vị, lại như thương hại.

Chẳng qua y thương hại cũng được, thú vị cũng thế, đều nhàn nhạt, chẳng gì làm y động lòng được.

Cuối cùng y đi tới, bẻ cằm Mặc Nhiên qua, nhìn đôi mắt dần hỗn loạn của Mặc Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đến, sư đệ, nói cho ta, giờ đệ có mong muốn gì?"

"Mong muốn..."

Mong muốn gì?

Sắc thu Lâm Nghi, trước Thông Thiên Tháp.

Đoạn Y Hàn đang cười, Sở Vãn Ninh rũ mắt.

Tuân Phong Nhược tỷ tỷ của nhạc phường để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ, trong mắt loé ánh sáng nóng bỏng mà kích động, nàng nói với hắn: "A Nhiên, tỷ sắp đủ tiền chuộc thân rồi đó, tỷ đưa đệ đi, chúng ta rời khỏi nơi này, tỷ tỷ đưa đệ đi hưởng ngày lành."

Mặc Nhiên trong mê man, vẫn cố hết sức níu kéo cành lá hương bồ ký ức đang dần tan đi.

Hắn lẩm bẩm: "Mong muốn báo ân... Không... Mang thù..."

Sư Muội lắc đầu, lại đợi một lát.

Hỏi lại: "Mong muốn thế nào?"

Mặc Nhiên khàn khàn chấp nhất: "Mong... Một ngày kia được chết trong tay sư tôn."

Sư Muội sửng sốt một lát, tiện đà cười: "Chết trong tay sư tôn?"

"Ta không muốn làm ma đầu... Ta không muốn xuống địa ngục..." Hắn lộn xộn, nỉ non lặp đi lặp lại, "Ta không muốn chỉ nhớ mỗi hận, sư tôn..."

Hắn thế mà tránh khỏi tay Sư Muội, quỳ sát trước mặt Sở Vãn Ninh, gần như gào khóc. Hai mắt hắn đỏ đậm, ý thức ngày càng hỗn loạn.

"Giết ta đi."

Đến cuối cùng, duy nhất lặp lại, chỉ có một nguyện vọng.

"Ngày đầu tiên ta làm chuyện ác... Xin người, xin người... Giết ta đi."

Mưa to giàn giụa, cắn nuốt hết bóng đêm mênh mang, thiếu niên như thú bị nhốt nghẹn ngào than khóc. Sấm giật đùng đùng, rừng trúc hiu quạnh, hoa sen trong Hồng Liên Thủy Tạ một đêm úa tàn, rơi vào trong hồ.

Sống có bát khổ, chết có trường hận.

Trước khi mất đi ý thức, Mặc Nhiên vươn bàn tay run rẩy, giữ góc áo Sở Vãn Ninh, hắn ngẩng đầu lên, nỉ non: "Sư tôn... Người... Để ý ta đi... Người để ý ta đi... Được không..."

Người để ý ta đi.

Bao nhiêu cực khổ và nén hận trên đời này, đều bị nước mưa chảy xiết và tiếng gió che mất?

Qua hai đời, rốt cuộc Sở Vãn Ninh quay đầu biết được chuyện cũ, ngày hôm sau nhớ mang máng, một ngày rã rời kết thúc, miên man nghĩ trong khi tỉnh.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào đình trúc, trong nhà thuỷ tạ ngập hải đường và sen đỏ đã úa tàn, mùi thơm như ngày đầu, rất nhanh thành bùn đất.

Mưa đã tạnh, Sở Vãn Ninh chớp chớp mắt, quay đầu thấy Sư Muội đứng bên bàn trà, hơi nước lượn lờ dâng lên, mặt mày Sư Muội tú mỹ ôn hoà như vậy, thấy y tỉnh, Sư Muội cười.

"Sư tôn."

"Sao còn chưa đi nghỉ? Ngươi canh ba ngày rồi, đổi cho Mặc Nhiên đi."

Chung trà rót ra, nước nóng màu hổ phách tràn đầy tâm sự.

Sư Muội dâng trà cho y, mỉm cười nói: "Hôm nay vẫn để ta canh cho sư tôn thôi, A Nhiên tính tình trẻ con, trong lòng vẫn còn chưa hết giận nữa."

Sở Vãn Ninh ngẩn ra một chút: "Hắn không tới?"

Sư Muội rũ mi, lông mi đen dài mềm mại như tấm rèm, như nhuỵ hoa vàng nộn cuốn lại đầu xuân, y "Dạ" một tiếng, nói: "Không tới, đến Tàng Thư Các, giúp tôn chủ xếp sách rồi ạ."

Sở Vãn Ninh có một chớp mắt như vậy thất thần buồn bã.

Y vốn định mượn cơ hội hai người ở chung, nói một câu về chuyện Mặc Nhiên hái hoa cho cẩn thận, ngày ấy mình cuối cùng cũng nghiêm khắc quá mức rồi...

Y chưa bao giờ gặp chuyện đồ đệ phạm giới, xong chuyện ngẫm lại, cũng cảm thấy trách phạt quá tàn nhẫn.

Nhưng Mặc Nhiên còn chẳng muốn gặp y, bế quan cũng không muốn tới bồi y.

Sở Vãn Ninh khép mắt lại.

"Sư tôn, uống trà đi."

Thật lâu sau, y đáp, nhận chén trà trong tay Sư Muội, thơm ngát đầy ắp, thổi nhẹ làn khói mỏng, uống một ngụm.

Trà quá đầy, lúc nhận lấy nhỏ lên trên y phục.

Sư Muội thận trọng như phát, nhìn thấy, cười: "Ta có khăn."

"Không cần mượn của ngươi." Sở Vãn Ninh lấy một chiếc khăn trắng thêu hải đường ra, cúi đầu lau vệt trà chưa khô.

"Khăn tay thật đẹp, nhìn qua như mua tấm tốt nhất trong trấn vậy." Sư Muội ôn nhu nói, "Sư tôn tự đi mua ạ?"

Có giây lát như vậy, Sở Vãn Ninh muốn nói, không phải, là Mặc Nhiên đưa.

Là hắn thêu.

Lễ bái sư cho ta.

Nhưng tâm tình không tốt, cũng không muốn nói, cảm thấy lời của mình như vậy, có chút cảm thấy thẹn không tên.

Nên trầm mặc trong chốc lát, Sở Vãn Ninh cũng chỉ rầu rĩ mà "Ừ" một tiếng, gấp khăn cẩn thận, cất vào vạt áo.

Cất khăn xong, y khe khẽ thở dài.

Một ngày kia, ánh mặt trời sáng lạn, tối qua gió rét mưa sa làm hồ sen nghiêng ngả, lá sen dính lên bờ hồ.

"Đêm qua mưa lớn lắm à?"

Sư Muội châm trà, nghe vậy đầu ngón tay ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm: "Dạ?"

Sở Vãn Ninh chuyển ánh mắt sang hồ ngào ngạt hương thơm, nhàn nhạt: "Hoa tàn hết rồi."

Sư Muội lại cười, đặt chung trà xuống cẩn thận, sau đó vân đạm phong khinh nói: "Đêm qua bão lớn, ầm ĩ một trận, liền ngừng. Hôm nay thời tiết sẽ đẹp, chờ lát nữa đất khô chút, ta quét sạch hoa rơi trong viện liền."

Sở Vãn Ninh không nói gì nữa.

Ánh bình minh sáng lạn trên không trung, lộng lẫy như gấm, nhìn ra xa, vạn dặm trời cao như trong veo, khi mặt trời mới mọc ở phía đông, ánh sáng vàng lộng lẫy tán loạn.

Quả thật.

Đó là một ngày nắng rực rỡ hiếm có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play