Edit: Shizu + Chu

Bên kia, Tiết Mông đã chạy tới khu vực đại chiến kịch liệt, vung tay mà hô:”Dừng tay! Đều đừng đánh! Vô dụng!”

Kỳ thật vừa nghe cậu nói, mọi người đều cảm thấy có chuyện kì quái.

Vài ngàn tinh anh đối chiến với một biển mấy vạn cương thi, nhìn có vẻ hùng vĩ anh dũng, nhưng mỗi người đều là càng đánh càng hồ đồ, bởi vì đây không phải là bộ dáng như sắp diễn ra một trận ác chiến.

Mọi người một đường đánh giết tới nơi này, ngoại trừ hai người bị thương nhẹ, các tu sĩ còn lại đều không hề bị thương. Vì vậy Tiết Mông vừa kêu một tiếng, tất cả mọi người đều ngừng lại quay đầu nhìn cậu.

“Ta…..”

Lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trong đó còn có không ít trưởng bối, đại nhân vật có uy tín danh dự, Tiết Mông vậy mà lại hơi nghẹn họng.

Sở Vãn Ninh hỏi: “Làm sao vậy?”

Nghe được giọng nói của sư tôn, nội tâm của Tiết Mông mới bình tĩnh lại. chỉ về phía Mặc Nhiên đang chiến đấu kịch liệt, nói:” Mặc Nhiên hình như đã biết tại sao nơi này lại như thế này, đánh cương thi cũng không có tác dụng gì.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vài vị chưởng môn không ăn chay, sao có thể nguyện ý nghe một tiểu bối chỉ điểm, sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Khương Hi sắc mặt trầm nhất, nói:” Mặc Nhiên chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi, hắn có thể biết được cái gì?”

Nếu như là người khác nói, có khả năng Tiết Mông sẽ còn khách khí, nhưng người này là Khương Hi, Tiết Mông vừa nghe hắn nói, nhất thời cả giận nói:” Ngươi hai mươi tuổi còn uống sữa, đừng cho rằng tất cả mọi người đều như ngươi! Suy nghĩ hẹp hòi!”

Thật lợi hại, trước mặt mọi người sỉ nhục Khương Hi, các đệ tử Cô Nguyệt Dạ đều không nhịn được, sôi nổi mà mắng cậu.

“Ngươi nói cái gì vậy?”

“Tiết Mông ngươi đem miệng rửa cho sạch.”

Tiết Mông bị mọi người im lặng nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy không được tự nhiên, gặp tình trạng này, ngược lại không sợ. Hắn cùng Mặc Nhiên cãi nhau ầm ĩ nhiều năm như vậy, thói quen lớn nhất chính là khiêu khích, lập tức tuấn mi một dựng, nói: “Làm sao, ta nói sai à? Là Khương chưởng môn của các ngươi đại sự trước mặt chẳng phân biệt nặng nhẹ, đến lúc nào rồi, còn lấy tuổi luận tư cách!”

Khương Hi cũng là người dễ nóng tính, tôn sư chúng môn, tiên trưởng một phái, thế mà cũng nheo mắt lại, làm trò trước mọi người, đấu võ mồm với một vãn bối.

“Tuổi cùng tư cách vốn liên quan nhau, chờ ngươi tới tuổi của cha ngươi, hẳn sẽ hiểu rõ một đạo lý —— nói chuyện với trưởng bối, lễ nghĩa cần trước.”

Tiết Mông cả giận nói: “Lòng dạ Khương chưởng môn như vậy, cũng có thể làm trưởng bối à?”

“Được rồi Mông nhi.” Tiết Chính Ung nhíu mày, “Đừng nói nữa. Nhiên nhi ở đâu? Mau đưa chúng ta tới đó.”

Tuy rằng Tiết Chính Ung kịp thời ngăn Tiết Mông lại, Khương Hi không thể so đo nữa, nhưng y vẫn phất tay áo vứt lại một câu: “Tiết Chính Ung, ngươi đúng là biết cách dạy con.”

Sắc mặt Tiết Chính Ung tái mét, tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng có lẽ là ngại mặt mũi tôn chủ đệ nhất thiên hạ, chung quy vẫn là không nói ra, đi theo mọi người tới sườn núi.

Tới giữa sườn núi, thấy Mặc Nhiên một bộ hắc y, tung bay mà đến, nửa tay áo hắn toàn là máu, trong tay siết chặt một quân cờ, dây liễu phía sau bị đốt cháy, tạm thời không có đợt mới vụt tới.

Vừa thấy hắn bị thương, sắc mặt Sở Vãn Ninh và Tiết Chính Ung đều thay đổi, Tiết Chính Ung vội nói: “Nhiên nhi, con sao thế? Chữa trị…… Chữa trị, mau tới đây đi! Sư Muội! Tới giúp!”

Sư Muội tựa hồ cũng ngạc nhiên, nhìn cánh tay Mặc Nhiên máu chảy đầm đìa, sắc mặt hơi tái đi, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Nhưng Hàn Lân Thánh Thủ Cô Nguyệt Dạ nhanh hơn một bước, ống tay áo nhẹ phất lên, Mặc Nhiên liền cảm thấy miệng vết thương bớt nóng rát đau đớn, hắn gật đầu với Hoa Bích Nam, nói: “Đa tạ thánh thủ.”

“Khách khí rồi.” Giọng Hoa Bích Nam lãnh lãnh đạm đạm, “Không biết Mặc tông sư có phát hiện gì, muốn nói cho mọi người nghe?”

Giờ tâm tình Mặc Nhiên kỳ thật đã xấu tới cực hạn rồi, hắn biết rõ, nếu giờ phút này mình vạch trần “Cộng tâm chi trận”, tất nhiên sẽ làm cho một ít người hoài nghi suy đoán.

Nhưng là hắn cũng bất chấp nhiều vậy, hắn biết rõ Trân Lung Kỳ Lục nếu xuất hiện trên giang hồ nhiều, sẽ dấy lên huyết vũ tinh phong thế nào, đó là chính hắn, là thứ Sở Vãn Ninh luôn không hy vọng nhìn thấy.

“Xem cái này đi.”

Hắn mở lòng bàn tay ra, đem hắc tử trong tay cho mọi người xem.

Khương Hi cười nhạo nói: “Cờ Trân Lung? Không phải đã biết từ lâu à, Mặc tông sư phát hiện chẳng lẽ là thứ này? Nếu không phải trúng cờ Trân Lung, những thi thể đó sao có thể làm theo bố trí của kẻ khác.”

Mặc Nhiên mím môi, nói: “Không phải cờ Trân Lung, là con phệ hồn trùng trên quân cờ kia.”

Hắn chỉ cho mọi người xem: “Ở đây.”

Khương Hi khoanh tay đứng, cũng không nói nhiều, chỉ lãnh đạm mà nhìn hắn: “……”

Tiết Chính Ung ở gần nhất, xem con trùng kia, nhưng nhìn nửa ngày, nghĩ mãi cũng không ra được gì, liền hỏi: “COn trùng này làm sao vậy, có gì không ổn à?”

“Trên mỗi một quân cờ đều có.” Mặc Nhiên nói, “Trân Lung Kỳ Lục, không đơn giản như các ngươi thấy đâu.”

Từng đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng liếc qua từng đôi mắt kia.

Hắn đương nhiên biết mình đang làm gì.

Nói thứ mình biết, đều nói cho mọi người, vì để ngăn cản phát sinh một hồi hạo kiếp.

Nhưng đại giới là gì, hắn cũng rất rõ ràng ——

Đây kỳ thật cũng là độc thủ cao minh phía sau màn kia. Nếu người nọ không rõ Mặc Nhiên có phải trọng sinh hay không, cộng tâm chi trận không thể nghi ngờ chính là mồi tốt nhất.

Trừ phi Mặc Nhiên có thể nhẫn tâm không mở miệng, buông bỏ tai kiếp. Chỉ cần hắn mở miệng chỉ điểm, liền không thể nghi ngờ mà lộ tin cho kẻ sau màn kia.

Đạp Tiên Đế Quân đương nhiên đã trọng sinh.

Nhưng Mặc Nhiên không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể châm chước: “Ta không biết chư vị có từng xem múa rối chưa.”

Có người đáp: “…… Đương nhiên từng xem rồi. Có điều ngươi nói cái này làm gì?”

“Ta cũng từng xem, có điều khi còn nhỏ thấp bé, không chen lên hàng phía trước được, cũng chỉ có thể đứng sau đài, từ sau màn nghe một hai màn.” Mặc Nhiên nói, “Cho nên múa rối ta xem khả năng không giống chư vị, chư vị thấy, đều là chuyện xưa được diễn lại, mấy con rối hoá trang lên sân khấu, đánh đánh giết giết, nói nói xướng xướng.”

Khương Hi không kiên nhẫn bảo: “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì? Có thể lời ít ý nhiều chút không?”

“Không thể.” Mặc Nhiên nói, “Không phải tốc độ lý giải của mỗi người đều nhanh như Khương chưởng môn, ta muốn tất cả mọi người đều nghe hiểu.”

“……”

Thấy Khương Hi mặt âm trầm không hé răng, Mặc Nhiên tiếp tục nói: “Con rối bày trên đài, sẽ tự mình cử động à?”

Tiết Chính Ung nói: “Đương nhiên là không.”

“Vậy làm sao chúng nó cử động được? Có phải hay không cần vài người ngồi xổm dưới màn, kéo từng sợi dây, thao túng chúng nó?”

“Không sai.”

“Đúng.” Mặc Nhiên nói, “Ta có một giả thiết…… Ta không biết Từ Sương Lâm có phải cũng nghĩ vậy không, nhưng ta cảm thấy hẳn là tám chín phần mười. ‘Hoàng Sơn’ trước mắt chúng ta, như dưới sân khấu kịch vậy. Cương thi mềm như bông kia, đều như búp bê vải bị người điều khiển—— những người này đương nhiên không cần quá nhiều năng lực, chỉ cần làm búp bê vải cử động, vậy vậy là đủ rồi.”

Khương Hi nói: “…… Nói tiếp đi.”

“Nếu thật là như vậy, Hoàng Sơn kỳ thật cũng chỉ là hậu trường, chỗ chân chính diễn ra không ở đó, mà sẽ ở trên đài.” Mặc Nhiên nói, “Từ Sương Lâm tựa như dẫn đầu gánh hát này, hắn ra mệnh lệnh, sẽ ra với ai?”

Tiết Chính Ung nói: “Đương nhiên kẻ ngồi sau sân khấu, kéo dây điều khiển.”

Mặc Nhiên nói: “Không sai. Chính là đạo lý này, trên Hoàng Sơn, chính là kẻ bị giật dây, Từ Sương Lâm ra lệnh cho bọn họ, mà bọn họ kéo búp bê vải trong tay lên, diễn kịch.”

Khương Hi nghe xong, nheo mắt lại: “Ý của ngươi là, trừ Hoàng Sơn còn có một chỗ, cũng có chất đầy thi thể như núi, nơi đó gọi là ‘ trên đài ’, mà những thi thể đó, gọi là ‘ búp bê vải ’?”

“Khương chưởng môn nhanh hiểu thật.”

“Ngươi không cần nịnh hót với ta.” Khương Hi nói, “Ta muốn biết ngay, ngươi nói đoạn này như hoa đoàn cẩm thốc, đạo lý rõ ràng, kỳ thật suy nghĩ kỳ lạ, thiên mã hành không. Mặc tông sư, vu khống, ngươi nói vớ vẩn thế này, rốt cuộc có căn cứ gì?”

“…… Ta không có nhiều căn cứ.” Mặc Nhiên nói, “Sở dĩ có thể nghĩ ra như vậy, cũng là vì trong lúc vô ý phát hiện trong thi thể này có quân cờ gắn phệ hồn trùng thôi.”

Quân cờ trên tay hắn còn dính máu bẩn, thực dơ, phệ hồn trùng rời cơ thể không lâu, vẫn còn chưa chết, mềm như bông nằm bên trên.

Mặc Nhiên trầm mặc trong chốc lát, nâng lên mắt, lại không nhìn vào Khương Hi, mà là Hàn Lân Thánh Thủ Hoa Bích Nam sau Khương Hi: “Thánh thủ hẳn là rõ ràng nhất, phệ hồn trùng có loại thuộc tính thế nào.”

“Loại này côn trùng rất nhiều thuộc tính, Mặc tông sư chỉ cái nào?”

Mặc Nhiên nói: “Bắt chước.”

Hoa Bích Nam nói: “Cái này đương nhiên rõ ràng. Phệ hồn trùng, ấu trùng rất giỏi bắt chước, tâm ý tương liên với trùng đực, đem bắt chước nhất cử nhất động của trùng đực, cho đến khi lớn.”

Mặc Nhiên nói: “Được, nếu ta đem mấy quân cờ có ấu trùng này,nhét vào cơ thể một người khác, sẽ thế nào?”

“……” Biểu tình Hoa Bích Nam khẽ biến, nói, “Thi thể ở đây làm gì, thân thể bên kia cũng sẽ làm thế.”

“Giải thế nào?”

“Không thể giải, trừ khi trùng chết.”

Mặc Nhiên gật gật đầu, nói: “Chư vị tản ra chút, để ý một chút, nhìn.”

Hắn tiếng nói vừa dứt, đáy mắt đột nhiên nổi lên hàn ý, đột nhiên nghiền con trùng trên quân cờ kia. Lúc này đất bỗng nhiên rung lên, những dây liễu vừa chui vào đất xong, lại một lần đánh về phía Mặc Nhiên, mọi người đều kinh ngạc, nhưng Mặc Nhiên rất nhanh thu liễm sát ý của mình, tránh công kích của dây liễu. Hắn hoãn hơi, một tay khoanh tay mà đứng, đứng tại chỗ, nói: “Nhìn thấy không. Hoàng Sơn đang cố tình bảo vệ phệ hồn trùng này, không cho chúng nó bị giết dễ dàng. Nếu ai vẫn nói con trùng này chỉ trùng hợp xuất hiện trên quân cờ này… Hoặc là chỉ để trang trí, ta đây cũng hết lời để nói rồi.”

Mấy phần vắng lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, đều đang tiêu hoá suy đoán của Mặc Nhiên.

Suy đoán ớn mật đến gần như thái quá.

Nhưng lại không biết vì sao, nhất thời cũng tìm không ra bất luận lỗ hổng nào.

Suy nghĩ của Mặc Nhiên quá điên cuồng, nhưng hắn nói chắc chắn, ánh mắt cứng rắn.

Giống như với suy nghĩ của Từ Sương Lâm, nhất cử nhất động, hắn có mười phần mười mà nắm chắc, hắn đang cố hết sức thuyết phục bọn họ.

Nhưng loại hết lòng tin này thực đáng sợ, trong đám người, thậm chí ngay cả Sở Vãn Ninh cũng có hơi bất an. Y nhíu mày lại, xa xa nhìn gương mặt Mặc Nhiên có chút tái nhợt, y bỗng có loại cảm giác tim đập loạn, cảm thấy giống như có manh mối gì đó lộ ra, chút răng nanh.

Muốn xé mở ra.

Đại khái cũng chỉ có người như Tiết Chính Ung, suy nghĩ tương đối đơn giản, ông cũng không để ý vì sao Mặc Nhiên trong thời gian ngắn vậy, có thể nghĩ ra loại kỳ quặc quỷ dị “cách điều khiển con rối” thế, ông chỉ là nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cho nên nói, Từ Sương Lâm căn bản không ở đây?!”

Mặc Nhiên: “Con cho rằng không ở.”

Thứ Toàn Cơ trưởng lão quan tâm không giống mọi người, hắn nhíu mày nói: “Dọc đường đi, giết cương thi không phải vạn cũng có chín ngàn, hắn tìm nhiều thi thể vậy ở đâu? Nếu có nơi nào bỗng nhiều ngươi chết như vậy, không có lý do gì mà không kinh động thập đại môn phái.”

Mặc Nhiên thở dài nói: “Vừa mới chết đấy thôi. Các ngươi đã quên rồi à?”

“Chỗ nào vừa chết cơ?”

Mặc Nhiên thấy mọi người khó hiểu, lời ít ý nhiều mà nói hai chữ.

“Lâm Nghi.”

“Không có khả năng!”

Lập tức có người phản bác lại hắn.

“Lâm Nghi khi ấy là biển lửa, đám cháy như đại dương mênh mông, đều đốt thành tro, sao còn có thi thể được.”

“Bởi vì có khe hở không gian kia.” Mặc Nhiên nói, “Trừ Từ Sương Lâm ra, hắn còn có một đồng bạn, mở khe hở không gian.”

Lúc này không có ai phản bác. Không phải bởi vì tin tưởng, mà là vì quá vớ vẩn, quá nực cười.

Sau một lúc lâu, Khương Hi mới nói: “Đó là đệ nhất đại cấm thuật đã thất truyền từ lâu……”

“Đệ nhất đại cấm thuật là Thời Không Sinh Tử Môn.” Mặc Nhiên nói, “Không phải không gian.”

“Ở đây có mấy ngàn người, không phải một mình Từ Sương Lâm.” Sắc mặt Khương Hi thực lạnh lẽo, “Phải có năng lực lớn thế nào, mới có thể đem hơn một ngàn người trước khi bị biển lửa cắn nuốt, đưa đến Hoàng Sơn?”

“Không bằng Khương chưởng môn đổi ý nghĩ ngẫm lại.” Mặc Nhiên nói, “Ta vẫn cảm thấy, những người này không phải lúc sống bị đưa tới, mà là sau khi bị thiêu chết, trước khi chưa hoá thành tro tàn. Loại thuật truyền tống, đưa người chết dễ hơn đưa người sống nhiều.”

Khương Hi không vui khị bị vãn bối lôi kéo suy nghĩ, có chút tức giận, y nheo mắt lại, nhưng còn chưa nói gì, một đôi tay thon dài tái nhợt đã ấn y xuống. Hàn Lân Thánh Thủ Hoa Bích Nam khẽ mỉm cười, nhìn về phía Mặc Nhiên: “Mặc tông sư, ngươi nói chắc chắn như thế, tựa như đã tận mắt thấy, có bằng chứng gì?”

Mặc Nhiên không nghĩ tới dược tông sẽ đứng ra nói chuyện, ngẩn ra một chút, sau đó nói: “Da thịt những cương thi này bị cháy hay thối rữa, không có rõ hơn Hoa tông sư.” Hoa Bích Nam liếc mắt nhìn mấy cương thi bị cắt đứt tay chân, rốt cuộc không bò dậy được, sau đó chuyển mắt về, nhàn nhạt nói: “Cho dù là cháy, sao có thể xác định là thi thể ở Lâm Nghi?”

Mắt đen của Mặc Nhiên mắt đen không chút thoái nhượng nào mà nhìn hắn chằm chằm, nói: “Suy đoán vớ vẩn thôi. Nếu Hoa tông sư cảm thấy hoang đường, vậy thì nói ra cách khác đi, Từ Sương Lâm làm sao mà thần không biết quỷ không hay, dưới mí mắt chúng môn phái, chuyển hơn một ngàn thi thể đến Hoàng Sơn thế.”

Hoa Bích Nam cười cười: “Ta không giỏi tà thuật, không đoán được.”

“……”

Trong lúc nhất thời lại không có nhiều lời.

Những lời này của Hàn Lân Thánh Thủ, có vẻ chọc thủng vò rượu trong lòng mọi người.

Từ khi Mặc Nhiên bắt đầu suy đoán cách dùng trùng mẹ con, rất nhiều người cảm thấy đáng sợ trong lòng, cảm thấy lông tơ sau lưng dựng thẳng.

Có câu nói rất đúng, ngươi là loại người gì, trong mắt có thể thấy loại đồ như thế.

Ở đây rất nhiều người, cũng chả phải nhân vật ngây thơ hồn nhiên gì, đương nhiên có thể nghĩ tới vấn đề mấu chốt, đó chính là vì sao Mặc Nhiên trong thời gian ngắn như vậy, lại có loại suy đoán chặt chẽ chu đáo như thế?

Hắn đương nhiên không phải vây cánh của Từ Sương Lâm, nếu phải, tuyệt đối sẽ không đưa ra loại phỏng đoán này.

Như vậy, đây là không phải Mặc tông sư người vẫn có suy nghĩ “thanh chính”, kỳ thật ngầm đọc qua loại thuật pháp này, hoặc ít nhất đã có nghiên cứu từ lâu? Lụa che mặt Hoa Bích Nam khẽ tung bay, mỉm cười nói: “Nói đến cùng, nếu bàn về đoán tâm tư Từ Sương Lâm, ta đương nhiên không so với Mặc tông sư được.”

Chớp mắt như vậyMặc Nhiên muốn phản bác, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chân mình không thể đứng nổi, không thể tìm ra câu nói hợp tình hợp lý, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ta cũng không giỏi tà thuật.

Lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói thanh thanh lãnh lãnh: “Hoa tông sư, ngươi hà tất phải ngấm ngầm hại người.”

“Ồ.” Hoa Bích Nam cười cười, “Sở tông sư.”

Sở Vãn Ninh bạch y như tuyết, đứng dưới ánh trăng, biểu tình trên mặt cực kỳ nhạt nhẽo: “Vị trí mỗi người khác nhau, suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau, người ngồi trên chỉ có thể thấy được đài múa rối, nhưng người phía sau có thể thấy, chính là một đám người thường ngồi sau đài mà thôi. Hoa tông sư, ngươi hiểu ý ta không?”

Hoa Bích Nam mỉm cười nói: “Thứ cho tại hạ ngu dốt.”

“Mặc Nhiên có kiến giải của hắn.” Sở Vãn Ninh lãnh đạm nói, “Hắn là đồ đệ môn hạ của ta, ta thấy ngươi nói ám chỉ như vậy, không cần phỏng đoán nhiều thế.”

Tin tưởng như vậy làm cổ họng Mặc Nhiên nghẹn lại, hắn lẩm bẩm nói: “Sư tôn……”

Hoa Bích Nam nhìn Sở Vãn Ninh một lát lát, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, cười cười, liền lủi vào trong đội hình Cô Nguyệt Dạ.

Khương Hi thu lại mặt mũi, nhưng biểu tình vẫn rất khó nhìn.

Y lạnh lùng nói: “Mặc kệ thế nào, giành lại núi trước rồi nói.”

Mọi người đi lên đỉnh núi, nơi đó trống không, chỉ có một trận pháp chú rất lớn, mắt trận không ngừng có ánh sáng màu đỏ tản ra.

Mặc Nhiên vừa thấy này trận, đáy lòng nặng nề, đầu ngón tay lạnh thấu.

Quả nhiên là cộng tâm chi trận…… Cộng tâm luyện hoá quân cờ, mang phệ hồn trùng hợp với cờ Trân Lung, mới có thể cần dùng đến trận pháp.

Cung chủ Đạp Tuyết cung cau mày, đánh giá hình vẽ trận pháp kỳ dị kia, nói: “Đây là trận gì thế? Chưa từng thấy. Tiết chưởng môn, ngươi biết nhiều, ngươi từng thấy chưa?”

Tiết Chính Ung đến gần xem thử, lắc đầu: “Chưa từng.”

Mắt đen của Khương Hi lóe u quang, y nhìn mắt trận kia trong chốc lát, duỗi tay chậm rãi dò xét thử. Y tinh thông trận pháp luyện dược nhất, hạp mắt xem xét khoảng một nén nhang, bỗng nhiên rút tay về tay, quay đầu nới với Mặc Nhiên: “Ngươi còn giả thiết gì khác không?”

Loại phản ứng này của y, tương đương hoàn toàn nói cho mọi người, suy đoán vừa rồi của Mặc Nhiên tám chín phần mười, là đúng!

Mặc Nhiên nói: “…… Có.”

Khương Hi bảo: “Nói.”

“Nếu là trùng tử mẫu, vậy theo ta mới nói vừa rồi, một cái là trên đài, một cái là dưới đài, cho nên, Từ Sương Lâm ở chỗ này ít nhất tạo cờ Trân Lung, sẽ có chỗ có thi thể, nghe theo lệnh của hắn giống hệt.” Mặc Nhiên dừng một chút, nói ra chút mấu chốt nhất, “Nhưng mà, ở đó, không phải chồng chất cương thi tay trói gà không chặt đâu. Chỉ sợ là người khi còn sống có tu vi cường hãn.”

Tiết Mông cả kinh nói: “Đây là nguyên nhân Từ Sương Lâm giết nhiều người thường như vậy à? Vì để khống chế tử thi của tu sĩ cho tốt á?”

“Có lẽ vậy.”

“……”

Tiết Mông quay đầu lại liếc mắt nhìn chân núi, thây sơn biển máu mênh mang kia, trong phút chốc huyết sắc trên mặt biến mất hoàn toàn, không biết là vì cảm thấy quá ghê tởm quá chấn động, hay là vì nghĩ tới một nơi khác, bọn họ sắp phải đối mặt với lượng tử thi tu sĩ ngang như vậy.

Có lẽ cả hai đều có, Tiết Mông thoạt nhìn như bị đánh tới hơi nghiêng ngả.

Bỗng nhiên có người hô một tiếng: “Mau nhìn chỗ này! Ở đây có thi thể!”

Kỳ thật đỉnh núi chẳng có gì cao lớn che lấp, chỉ có một lùm cây, người tinh mắt phát hiện ra ở đó tựa hồ có một mẩu bạch y lộ ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play