Bởi vì một câu của Mặc Nhiên hôm qua, Sở Vãn Ninh cực kì xấu hổ, sau khi đến Diệu Âm Trì, y không muốn để ý tới Mặc Nhiên, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.
Người cần mặt mũi cây cần vỏ, y bực mình Mặc Nhiên có thể nói ra lời nói ngang ngược như thế…… Chẳng lẽ Mặc Nhiên lại cho rằng mình sẽ gật đầu đồng ý?
Loại chuyện này làm thì tốt rồi, còn hỏi y làm gì!
Ngày thứ hai, trưởng lão giáo kinh sử bị bệnh, Tiết Chính Ung liền giao Sở Vãn Ninh trông nhóm bối thư, kinh sử là giảng bài, đệ tử rất đông, một mình y không quản được, liền để bọn người Mặc Nhiên đến hỗ trợ tuần tra, giải đáp câu hỏi.
Bốn người thầy trò, Sư Muội và Mặc Nhiên thích hợp nhất, nguyên nhân rất đơn giản, Sư Muội ôn nhu lại tuấn mỹ, Mặc Nhiên hiền lành lại anh khí, đều là bộ dáng các sư đệ sư muội yêu thích, đặc biệt là Sư Muội, chân dài eo nhỏ, khuôn mặt tựa tranh vẽ, không còn sự non nớt của thiếu niên, hoàn toàn là một mỹ nam tử nhẹ nhàng, tính tình tốt, giọng nói cũng êm tai, bất kể là nam hay nữ cũng đều có ấn tượng tốt về y.
Làm cho Mặc Nhiên bị nhốt lại trong đám nữ đệ tử kia không ra được.
“Mặc sư huynh, Mặc sư huynh, chỗ này ta không hiểu, huynh có thể giải thích cho ta không?”
“Mặc sư huynh, hai chú quyết này ta không biết khác nhau như thế nào, huynh có thể nói ta biết không?”
” Mặc sư huynh —— “
Lần thứ chín Mặc Nhiên cười hì hì nói với tiểu sư muội “Vạn đào hồi lãng chú” vì sao nét vẽ phải giống hệt mới có hiệu quả, Sở Vãn Ninh rốt cuộc có chút không chịu nổi, y nhíu mày lại, lãnh lãnh đạm đạm cách mấy hàng đệ tử, nhìn Mặc Nhiên liếc mắt một cái.
Mặc Nhiên bắt đầu từ hôm qua đã bị y bỏ qua một bên, kỳ thậ trong lòng cũng có chút ủy khuất.
Kiếp trước hắn thô bạo với y, kiếp này hắn quý trọng y gấp đôi. Vì thế mỗi một lời nói cử đều muốn biết Sở Vãn Ninh có vui không, hắn cũng không biết mình sai chỗ nào, chẳng lẽ là hắn không nên hỏi câu kia?
Hoặc là hắn xưng hô sai rồi, không nên hỏi:”Sư tôn tốt của ta, lần sau ta có thể vào không?”, mà nên hỏi:”Bảo bối tốt của ta, lần sau ta có thể vào không?”
Vô ý bị y lạnh nhạt một ngày, lúc này bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Sở Vãn Ninh—–mặc dù là hung dữ mà nhìn hắn, hắn cũng như cũ cảm thấy mình là cải thìa được tưới nước, lập tức tinh thần tỉnh táo, hướng y cười xán lạn.
Người này, căn bản không nhận ra những cô nương oanh oanh yến yến đó sao lại có nhiều vấn đề như vậy.
Các nàng là không hiểu sao? Nếu như thật sự là không hiểu, người tạo ra “Vạn đào hồi lãng chú” đang đứng ở đây, sao lại không tới hỏi Sở Vãn Ninh y, mà lại đi hỏi “Mặc sư huynh” của các nàng?
Sở Vãn Ninh không vui, lại không nói, mà chỉ lãnh đạm im lặng nhìn Mặc Nhiên.
Nhìn nhìn, Mặc Nhiên phát hiện có chỗ không đúng, đúng lúc này có vị sư muội thứ mười vẫy tay với hắn: “Mặc sư ca~”
“Ngại quá, ta có chút việc.” Mặc Nhiên cười cười, chỉ vào Tiết Mông, “Hỏi Tiết sư huynh đi.”
Dứt lời liền đi tới phía Sở Vãn Ninh, để lại sư muội cúi đầu tỏ vẻ thất vọng, cắn càn bút thở dài “Ài” một tiếng.
“Sư tôn, sao thế? Hình như người không vui?”
Sở Vãn Ninh mím môi, không nói thẳng, trầm ngâm một lát nói: “Ta hơi mệt, vòng kia để Tiết Mông đi tra xét, ngươi ở đây hỗ trợ đi.”
Mặc Nhiên vô tư không nghi ngờ y, gật đầu, liền làm hết phận sự đi theo Sở Vãn Ninh. Nói cũng kỳ quái, mình đi bên cạnh Sở Vãn Ninh, bỗng nhiên cảm thấy mấy người có vấn đề lập tức hụt đi nhiều, chẳng lẽ đám đệ tử này thông minh hơn đám đệ tử kia à?
Không nghe thấy tiếng nháo lòng “Mặc sư huynh”, hay tiếng “Mặc sư ca” càng làm phiền lòng hơn, tâm tình Sở Vãn Ninh cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhưng mặt y vẫn vô biểu tình, trong lúc các đệ tử ôm kinh thư đi qua, đi tới đi lui, bỗng nghe thấy tiếng đối thoại của hai tiểu đệ tử.
“Sư huynh, sư huynh, ta nói với huynh nè, Diệu Âm Trì có Hồ ly tinh đó.”
“Hả? Mời chỉ giáo?”
“Hôm qua lúc ta ở Mai trì tắm xong, chuẩn bị về, kết quả nghe thấy xa ẩn ẩn có… Ừm… Có loại động tĩnh này…”
Vị sư huynh kia có vẻ rất giật mình, miệng mở lớn một lát, do dự nói: “Có thể nào là đồng môn cả gan làm loạn không?”
“Lá gan ai lớn thế, không có khả năng đâu. Loại chuyện này lén lút làm còn được, đến Diệu Âm Trì, nếu như bị Ngọc Hành trưởng lão hay Tham Lang trưởng lão bắt được, chân sẽ bị đánh gãy! Tuyệt đối không có khả năng là đệ tử trong môn phái!”
“Nói cũng đúng nhỉ.”
“Khẳng định là hồ ly tinh đang thái dương bổ âm, tối qua ta gọi mấy sư huynh đệ tới xem, xem có bắt được tiểu hồ ly kia không, vậy cũng coi như lập được công rồi, không thể mặc kệ ả câu dẫn đồng môn của mình, đúng không?”
“Lời thì không sai, có điều hôm qua ngươi có thấy đồng môn thông đồng với ả là ai không?
“… Diệu Âm Trì có sương mù dày thế, phải tới dưới mắt họ mới quan sát được ngũ quan, ta mới không muốn tới, ta còn là đồng tử, nhỡ bị hồ ly kia để ý, lôi kéo song tu với ả thì phải làm sao.” Tiểu đệ tử lải nhải lẩm bẩm, bỗng nhiên thấy sắc mặt sư huynh mình không đúng lắm, hắn vươn tay, vẫy vẫy, “Sao đấy? Bỗng nhiên bày ra biểu tình này.”
“…”
Tiểu đệ tử cuối cùng cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Hành trưởng lão vẻ mặt cao thâm khó đoán, toả khí lạnh vô cùng mà đứng sau hắn, hắn sợ tới mức “ối trời” một tiếng, vội nói: “Trưởng lão thứ tội!”
“Mang kinh thư thì mang kinh thư, lén lút nói chuyện cái gì, còn song tu.” Sở Vãn Ninh đen mặt, “Ngươi mơ rất đẹp đấy. Đọc sách cẩn thận, lại hồ ngôn loạn ngữ, phạt.” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Tới lượt Mặc Nhiên nghe thấy đối thoại này, nghe xong quả thực muốn cười, lại chẳng dám cười, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Sở Vãn Ninh, nghĩ thầm người nghiêm trang này, sao lại sẽ yêu mình nhỉ? Sao lại nguyện ở bên cạnh mình chứ…
Ngực hắn vừa ấm áp vừa chua xót, chua ngọt đan xen, lúc tan khoá, nghỉ ngơ sau giảng trong điện, hắn nhịn không được ôm lấy Sở Vãn Ninh đang thu sách, đặt người này trong lòng sủng nịch mà hôn.
Sở Vãn Ninh giận, lấy thẻ tre gõ lên đầu hắn, vừa gõ vừa nói: “Đều tại ý kiến hay của ngươi cả, Diệu Âm Trì… Tốt chỗ nào, ta thành cái gì?”
Mặc Nhiên nén cười, chóp mũi cọ lên tai y, giọng trầm thấp ôn nhu, biết rõ còn cố hỏi: “Sư tôn thành cái gì?”
Sở Vãn Ninh không nghĩ hắn lại vô sỉ như vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Ngươi——!”
Má lúm đồng tiền ngọt như mật, Mặc Nhiên lại hôn y, cười nói: “Mấy tiểu đệ tử kia cũng thật là buồn cười, hồ ly tinh? Thải… Gì nhỉ… Ha ha, thải dương bổ âm?”
“Ngươi còn nói nữa ta giết ngươi.” Sở Vãn Ninh thiếu chút nữa nhét thẻ tre vào miệng hắn.
Mặc Nhiên cười nói: “Ừm… Có thể chọn cách chết như thế hả? Bị hồ ly tinh ở Diệu Âm Trì thải dương bổ âm tới chết, cũng là một chuyện tốt…”
“MẶC VI VŨ!!”
Từ sau đó, Sở Vãn Ninh không bao giờ chịu tới Diệu Âm Trì tắm cùng Mặc Nhiên nữa.
Qua mấy ngày, Vương phu nhân gọi Mặc Nhiên tới, lôi kéo hắn, hỏi hắn một chuyện.
“Nhiên nhi, con mấy năm nay tự do bên ngoài, có gặp cô nương kỳ quái nào không?”
“Cô nương gì? Kỳ quái thế nào cơ?”
“Nàng sinh ra rất trắng, trên mặt không chút huyết sắc, thích mặc y phục đỏ, trong ngực ôm một chiếc rổ nhỏ, ở trong tuyết cốc không người qua lại…”
Mặc Nhiên cười: “À, bá mẫu nói Tuyết Thiên Kim hả?”
Vương phu nhân đầu tiên kinh ngạc, sau đó vui sướng: “Con biết Tuyết Thiên Kim à? Yêu quái như vậy, ta còn cho là con không đọc qua, còn cố ý miêu tả cho con… Không nghĩ tới…”
“Sư tôn có viết lại, ta đúng lúc thấy.” Mặc Nhiên nói, “Bá mẫu hỏi ta về Tuyết Thiên Kim làm gì?”
“Là thế này, mấy ngày trước Nam Cung công tử tới tìm ta, ta bắt mạch cho hắn, cảm thấy viên dương chi tức trong cơ thể hắn cũng không phải không ngăn được, chỉ là thuốc trong tài liệu quá hiếm, khó tìm nhất là cá trong rổ băng của Tuyết Thiên Kim.” Vương phu nhân thở dài, “Nam Cung công tử và Mông nhi sát tuổi nhau, giờ hổ lạc Bình Dương, trong lòng ta thật sự không đành, cũng muốn giúp, nhưng Tuyết Thiên Kim cực kỳ khó gặp, hai mươi năm trước có người trong sơn cốc gặp được nàng, lại muốn lội ngược dòng, chính là Côn Luân Đạp Tuyết Cung ghi lại trăm năm trước, nên ta muốn hỏi con chút, có vận khí không.”
Mặc Nhiên nghe xong, vừa vui vừa buồn, vui vì Nam Cung Tứ có thể chữa viêm dương, thành người bình thường, tấm thâm tình Diệp Vong Tích dành cho hắn, có thể thành lương quyến.
Buồn vì hắn ở tuyết cốc hơn năm trước, đúng là chưa từng gặp Tuyết Thiên Kim trong truyền thuyết, vui buồn lẫn lộn, hắn nói với Vương phu nhân: “Chờ chuyện Từ Sương Lâm ổn định, ta sẽ tự mình tới tuyết cốc một chút, chân núi đến đỉnh hiểm trở đều tìm thử một lần, có thể có dấu vết để lại.”
Mặc Nhiên nói xong, vì trong lòng cao hứng, lập tức sẽ nói với Nam Cung Tứ, Vương phu nhân nói vọng phía sau: “Ấy, Nhiên nhi con đừng đi nhanh thế, ta đã nói với Nam Cung công tử rồi, con không cần…”
Nhưng Mặc Nhiên căn bản không nghe thấy, đã đi xa mất.
Hắn tìm một vòng, phát hiện Nam Cung Tứ đã ở bên cầu Nại Hà, đang chuẩn bị tới gần, lại thấy một dáng người tới. Mặc Nhiên vừa thấy, nhận ra là Diệp Vong Tích, trong lòng vừa động, không gọi Nam Cung Tứ nữa, mà đứng ở xa, xa xa nhìn họ.
Diệp Vong Tích vẫn rất anh tuấn, trên khuôn mặt không có nhiều điểm nữ tính, nàng tập tâm pháp, chịu giáo tập, đã biến nàng thành khó phân biệt với nam tử, kỳ thật mấy năm nay, nếu không phải trong lòng vẫn yêu thầm Nam Cung Tứ, chỉ sợ nàng đã quên mình có thân phận nữ nhi từ lâu.
Nam Cung Tứ thấy nàng đến, ho nhẹ, ánh mắt rời đến sông nước mênh mang.
“Công tử gọi ta?”
“… À …” Biểu tình Nam Cung Tứ tựa hồ hơi xấu hổ, mười ngón đan nhau, kê lên sư tử đá trên cầu Nại Hà, một lúc lâu mới “Ừ” một tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
“Cũng, cũng không có gì.” Nam Cung Tứ nói, hắn căn bản không dám nhìn Diệp Vong Tích, ngón tay cuộn lại vuốt ve sư tử đá, “Là… Là có thứ, muốn tặng ngươi.”
Diệp Vong Tích mờ mịt nói: “Gì cơ?”
Nam Cung Tứ cúi đầu, chậm rãi tháo ngọc bội bên hông, bên phía Diệp Vong Tích không nhìn thấy, vụng về tháo nửa ngày, mới tháo ra được, sau đó đưa vào tay Diệp Vong Tích, ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn ngươi nhiều năm qua… Được rồi, ta cũng không biết nên nói sao, giờ ta không có trang sức gì quý giá, chỉ có thứ này cho ngươi, theo ta nhiều năm, không phải ngọc bội tốt nhất, nhưng là…”
Hắn không nói gì nữa, rũ mi, mặt hơi đỏ.
Hắn vẫn luôn không dám nhìn Diệp Vong Tích, qua hồi lâu, thấy Diệp Vong Tích không phản ứng, bỗng cảm thấy chán nản, quá đường đột, cũng quá xấu hổ, do dự muốn lấy lại khối ngọc bội khắc phượng hoàng trong tay Diệp Vong Tích, lẩm bẩm bảo: “Ta, ta biết nó khó nhìn, ngươi không thích thì… Thì trả cho ta là được, không sao, ta, ta cũng không để ý… Chờ dựng lại Nho Phong Môn rồi, ta lại tìm cho ngươi một khối tốt nhất, ta…”
Diệp Vong Tích sửng sốt hồi lâu, sau đó cười, giữa đôi mắt tuấn tú của nàng, lại có một tia nữ nhi nhu mỹ, chiếu lên đuôi mắt nàng, cũng nhiễm một tầng hồng nhạt như phấn chưa từng có.
Tay nàng có vết chai mỏng, có sẹo, cũng không phải đôi tay xinh đẹp như những nữ tử khuê các, cầm ngọc bội, gió thổi xì xào, lá trúc hiu quạnh, Diệp Vong Tích nói: “Một khối này đủ rồi, công tử, cảm ơn ngươi.”
Mặt Nam Cung Tứ càng đỏ hơn, hắn cứng đờ nói: “Ngươi, ngươi thích thì tốt rồi… Ta cũng… Ầy… Ta không biết nói gì nữa.”
Mặc Nhiên: “… … …”
Hắn trong rừng trúc thật sự muốn đập đầu Nam Cung Tứ vào sư tử đá cho xong.
Người này ngoài nuôi chó còn biết làm gì không thế? Sao vòng vo nửa ngày, lại biến thành “Ta không biết nói gì nữa”?
Nam Cung Tứ bỗng không hiểu nổi mà nói một câu: “Vương phu nhân nói với ta, linh hạch thô bạo trong cơ thể ta có thể áp chế, có lẽ cũng không cần dùng phương pháp song tu mới giải được.” Diệp Vong Tích sửng sốt, nhưng ngay sau đó tựa như hiểu sau ý, nàng nhẹ “Ừ” một tiếng, hạ thấp mi, không nói nữa.
Nếu không cần song tu, vậy Nam Cung Tứ ở bên ai cũng được, nàng có lẽ không còn lí do để mặt dày vô sỉ ở lại bên người này nữa, nàng cũng có tôn nghiêm, không muốn xin Nam Cung Tứ yêu nàng, rủ lòng thương với nàng. Nam Cung Tứ dùng khối ngọc bội này để kết thúc, sau này mình cũng có thứ để tưởng niệm.
“Ngươi hiểu… Ừm… Có hiểu ý ta không?”
“… Ừm.”
Nam Cung Tứ nghe vậy vui vẻ, nhưng vẫn ngốc nghếch nói: “Vậy, nếu ngươi đồng ý… Kỳ thật… Sau này cũng có thể gọi ta như hồi nhỏ, ta… Ta cảm thấy cũng khá tốt… Ầy, thực xin lỗi… Ta thật sự không biết nên nói gì… Ài…”
Hắn liên tục than ngắn thở dài, cuối cùng đến mình nghe cũng có chút không chịu nổi, che mắt lại thở dài nói: “Trời ơi, ta rốt cuộc đang nói gì thế này?”
Giờ đến Diệp Vong Tích vô thố, nàng mờ mịt ngẩng đầu, bỗng nhiên hiểu ra một chút, mở lớn mắt, sau đó trên mặt hiện lên một tầng huyết sắc nhạt.
Lá trúc bay tán loạn trên cầu Nại Hà, vạt áo nàng nhẹ nhàng phi dương, ngọc bội ôn nhuận, tơ lụa đỏ tươi phất phơ trong tay nàng.
Sau hồi lâu, Diệp Vong Tích do dự, thử thăm dò, giọng cực nhẹ gọi: “A Tứ?”
Trong thời gian ngắn, không biết có phải ảo giác không, thế mà Nam Cung Tứ cảm thấy, chất giọng nàng bị biến đổi âm làm vặn vẹo hết cách phục hồi lại giọng cũ, thế mà mơ hồ trong gió, mơ hồ có chút mềm mại, chút mềm nhẹ. Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Vong Tích, ánh bình minh như lụa, chiếu lên mặt nàng, nàng giãn mặt cười, vẫn là anh đĩnh quen thuộc, dáng vẻ đoan chính, nhưng khi hơi khép mắt có ánh sáng nhỏ vụn chớp động, nàng không nhịn được, cuối cùng rơi nước mắt, từ gương mặt tươi cười sáng sủa của nàng, lã chã rơi.
Nam Cung Tứ nhìn nàng, nhìn gương mặt này, ấn tượng tuổi thơ mơ hồ lại quay về trước mắt.
Đó là một bé gái, ngây ngô, non nớt, gương mặt đỏ ửng, lông mi rất dài, diện mạo ôn nhu ngọt ngào.
Khi đó Diệp Vong Tích, còn chưa bị Nam Cung Liễu phái đi luyện tâm pháp ám thành, nàng vừa được Từ Sương Lâm nhặt về chưa lâu, cả ngày theo Nam Cung Tứ, học ít pháp thuật đơn giản.
Hôm ấy, Nam Cung Liễu vì luyện cho họ, để bọn họ vào ảo cảnh tiểu thí ngưu đao đơn giản nhất, ảo cảnh kia không khó, lại có hơi đáng sợ, toàn là quỷ chết oan, lưu luyến không rời, phi đầu tán phát, phát ra tiếng nức nở sâu kín.
Nam Cung Tứ lúc đầu không định để ý tới Diệp Vong Tích, chỉ lo phục ma phần mình, ai ngờ đi đi lại lại nhận ra Diệp Vong Tích đuổi không kịp, một tiểu cô nương, cuộn nhỏ trong miếu tàn của ảo cảnh, động cũng không dám động.
Hắn quay lại nhìn nàng, hừ một tiếng, định rời đi, lại chợt thấy sau nàng bay tới một con quỷ thặt cổ, vươn lưỡi đỏ tươi muốn cuốn lấy cổ nàng——
“Á——!”
Bé gái nhỏ thấy không kịp nữa rồi, nàng sợ tới mức hét chói tai, lại không làm được gì, ôm lấy kiếm trong lòng quay đầu đi.
Nhưng không xảy ra gì hết.
Đến khi nàng sợ hãi hé mắt, nhận ra Nam Cung Tứ đã đứng trước mặt nàng, quỷ thắt cổ kia đã bị hắn một kiếm đuổi đi, đính lên lôi điện phù linh, nhẹ nhẹ toé ánh lửa, hắn nghiêng đầu, rủ mắt nhìn nàng, vốn định trách cứ nàng hai câu, nhưng mà, dáng vẻ bé gái kia rất đáng thương, như mèo nhỏ bị doạ sợ, mở đôi mắt tròn xoe, không nhịn được, nước mắt lã chã rơi.
Nam Cung Tứ lập tức phát ngốc, sau hồi lâu mới nói: “Ngươi, sao ngươi vô dụng thế, tới quỷ cũng sợ…”
“Đó là quỷ đấy!” Diệp Vong Tích khóc lớn, “Nếu ta không sợ quỷ, ta còn sợ gì nữa?”
Nam Cung Tứ: “… Con gái các ngươi sao vô dụng thế.”
“Ta cũng muốn hữu dụng chứ!” Tiểu cô nương xinh đẹp gào khóc, ấm ức đến mức chảy cả nước mũi, “Ai muốn kéo chân ngươi, ta cũng muốn giúp mà, nhưng ngươi đi nhanh thế, ngươi không chịu đợi ta… Ta… Ta sợ quỷ mà…”
“Ặc…”
Nam Cung Tứ về sau hết cách, đành phải ngồi xổm cạnh nàng, cũng không dỗ người ta, cứ ngơ ngác nhìn nàng khóc, Diệp Vong Tích còn chưa trải qua huấn luyện ám thành, giống như bé gái bình thường nhất, nước mắt cứ ồ ạt rơi xuống.
Khóc khóc, nức nở nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
“… Ta xem ngươi bao giờ mới khóc xong đấy.”
“…”
“Chờ ngươi khóc xong, cùng nhau đi thôi, ai bảo ngươi yếu đuối như vậy.” Nam Cung Tứ thở dài nói, nâng tay lên, búng lên trắn trắng nõn của bé gái, “Theo ta, ta bảo vệ ngươi.”
Trời quang mây tạnh, bầu trời vàng rực, nhớ lại chuyện cũ này, Nam Cung Tứ bỗng nhận ra, hoá ra từ ảo cảnh ngày ấy, hắn sống tới hôm nay, là lần duy nhất thấy Diệp Vong Tích là con gái, vì sợ mà khóc thút thít.
Sau đó, nàng thành sắt, đóng băng, ép mọi cảm xúc mình có dưới gương mặt thanh đạm.
Ở sâu bên trong, đừng nói Nam Cung Tứ, ngay cả nàng cũng quên mất mình vốn là người như thế nào, chỉ nhớ rõ cần đuổi theo bóng dáng thiếu chủ Nho Phong Môn, đến thiếu niên, tới khi hắn thành công tử, mà không ngại hoa dung.
Nàng cứ như vậy, nước mắt không rơi nữa, không kéo chân sau, yên lặng theo hắn, theo suốt hai mươi năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT