Edit: LuBachPhong36

Ngày Sở Vãn Ninh kết thúc bế quan, Tử Sinh Đỉnh liền có khách không mời mà đến.

“Cốc cốc cốc.”

Vừa sáng sớm, cửa Hồng Liên Thủy Tạ đã bị người gấp gáp gõ vang.

Mặc Nhiên đang hầu hạ Sở Vãn Ninh thay quần áo, y vừa mới kết thúc tu hành, mười ngày đầu óc trống rỗng, cả người đều có chút mơ hồ, nghe được tiếng gõ cửa, rất lãnh đạm mà nói câu: “Mời vào.”

Mặc Nhiên: “Phì.”

“…… Ngươi cười cái gì?”

“Sư tôn bày kết giới ở cửa, trừ ta cùng bọn Tiết Mông ra, ai có thể đi vào?”

Sở Vãn Ninh lúc này mới nhớ tới, liền giơ tay đem kết giới hạ xuống. Bên ngoài là đệ tử vô cùng lo lắng tới đưa tin, người đầy mùi rượu, chân đi không vững: “Ngọc Hành trưởng lão, không xong rồi, ở cửa Đan Tâm Điện có một con đại yêu!”.

Hai người quay đầu nhìn nhau, lập tức hướng Đan Tâm điện chạy đi.

Ở xa xa, Mặc Nhiên đã nhìn thấy một con hồ lô khổng lồ đang đi qua đi lại ở quảng trường, một đám trưởng lão cùng đệ tử ở bên cạnh dở khóc dở cười mà nhìn.

Mặc Nhiên: “…… Đại yêu?”

Hồ lô béo: “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc ba.”

Nhìn thấy Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên tới, Tiết Chính Ung trước mắt sáng ngời, vỗ đùi: “A! Ngọc Hành! Tỉnh thật đúng lúc! Được cứu rồi, được cứu rồi, mau lại đây!”

Sở Vãn Ninh còn có chút mơ màng, nhưng y trời sinh lớn lên thanh lãnh, cho dù mơ màng, mặt nhìn vẫn rất cao thâm khó đoán như trước: “Hửm?”

“Lại là một con yêu vật thoát ra từ Kim Cổ Tháp.” Vẻ mặt Tiết Chính Ung đau khổ, vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Ăn vạ nơi này không đi kia kìa —— tửu sắc hồ lô!”.

Sở Vãn Ninh giương mắt nhìn cái hồ lô lớn đang điên cuồng chạy loạn, nó cao bằng hai người, toàn thân tản ra ánh sáng trân châu, ở miệng hồ lô đang phát tán một đám khói mù màu hồng đào, rồi lại từng dòng từng dòng rượu ào ạt phun ra, quả nhiên là yêu quái tửu sắc hồ lô trong truyền thuyết.

Sở Vãn Ninh nói: “Yêu quái này không đả thương người.”

“Nhưng nó chuốc rượu người a!”

Lời này không giả, tửu sắc hồ lô đuổi theo một đám tiểu đệ tử chạy dài, chỉ cần đuổi kịp, liền lập tức nứt ra một lỗ hổng, bắt đầu hướng vào miệng người ta mà phun rượu, vừa phun vừa phát ra những âm thanh vô nghĩa: “Lộc cộc lộc cộc ba!”

Sở Vãn Ninh: “……”

“Nghe nói nó chỉ chịu thua người có tửu lượng tốt hơn nó.” Tiết Chính Ung hai mắt đầy trông mong mà nói: “Ngọc Hành, ngươi xem……”

Sở Vãn Ninh có chút đau đầu mà đỡ đỡ trán, tiện tay triệu ra Thiên Vấn, chắn ngang trước tửu hồ lô.

“Đừng chạy.” Y nói, “Ta bồi ngươi uống.”

Hồ lô béo vui mừng quá đỗi, lắc qua lắc lại, lập tức miệng hồ lô nứt ra, phốc một cái từng dòng từng dòng rượu như mũi tên mà phun tới gương mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh nhẹ tránh một chút, bình tĩnh tránh được khẩu rượu này, sau đó mọi người chỉ thấy kim quang sáng ngời, hồ lô béo đã bị Thiên Vấn gắt gao trói chặt.

“Đổi cách uống, ngươi không có ly sao?”

“Lộc cộc ba!” Từ vết nứt trên hồ lô béo bắn ra một con hồ lô nhỏ như hình cái gáo, sạch sẽ chứa đầy rượu, “Ba!”

Sở Vãn Ninh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngồi trên mặt đất, bắt đầu cùng tửu sắc hồ lô đối ẩm.

“Không tồi, lại một ly nữa.”

“Ba!”

“Có Lê hoa bạch hay không?”

“Ba ba ba!”

Tiết Chính Ung kinh ngạc nói: “Ngọc Hành, ngươi giống như nghe hiểu được nó nói chuyện?”

“Ừ.” Sở Vãn Ninh nói, “Tiếng nói của loại yêu vật này, tổng có thể hiểu một chút.”

Tửu sắc hồ lô: “Ba ba ba!”

Mặc Nhiên liền cười nói: “Sư tôn, lần này nó nói cái gì?”

Sở Vãn Ninh: “Đang cùng ta nói chuyện phiếm, nói nó đã thật lâu không được phơi nắng.”

Tửu sắc hồ lô dường như thật vui vẻ, nó không biết vì sao, tự nhiên cũng nghe hiểu những lời Sở Vãn Ninh nói, liền thân mật mà tiến đến gần, ân cần mà rót cho y một gáo rượu lớn.

“Lần này là Lê hoa bạch?” “Ba!” “Ta không thích Nữ nhi hồng.”

“Ba……” Tửu sắc hồ lô rào rào đem rượu đổ đi, lại rót một ly khác.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, đều nói không ra lời.

Mắt thấy một người một yêu từ buổi sáng uống đến giữa trưa, người thì không say, yêu lại vui vẻ, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trước cửa Đan Tâm đại điện chúng đệ tử đã tụ tập càng ngày càng nhiều.

Tiết Mông cùng Sư Muội cũng tới.

Mặc Nhiên nhìn thấy Sư Muội, nhớ tới hiểu lầm lần trước, trong lòng áy náy, liền định chủ động cùng hắn nói lời xin lỗi, nhưng khóe mắt Sư Muội thoáng nhìn thấy hắn, đã xoay người đi.

Tiết Mông nhìn ra, liền dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mặc Nhiên: “Hắn giống như còn đang giận ngươi lần trước hiểu lầm hắn.”

Mặc Nhiên liền có chút ưu sầu: “Thật là làm sao bây giờ?”

“Cùng hắn tâm sự đi, các ngươi như vậy, ta kẹp ở giữa cũng khó xử.” Tiết Mông nói, “Mau đi đi, dù sao nơi này cũng không có việc của ngươi.”

Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh đang đấu rượu cùng tửu hồ lô, cảm thấy xác thật đi một lát cũng sẽ không có vấn đề gì, liền nói với Tiết Mông: “Ta đi trước tìm hắn, ngươi ở chỗ này đừng đi đâu, trông chừng sư tôn, nếu có tình huống gì khác, lập tức nói cho ta.”

Đuổi theo Sư Muội cũng không tốn quá nhiều công phu, Mặc Nhiên ở trước bãi luyện kiếm gọi hắn lại: “Sư Muội!”

“……”

“Sư Muội!”

Sư Muội dừng lại bước chân, xoay người, an tĩnh mà nhìn hắn: “A Nhiên tìm ta có việc?”

“Không……” Mặc Nhiên xua xua tay, nhíu lại mi, “Ta tới là muốn nói với ngươi, sự việc lần trước, thật là ta không tốt.”

“Ngươi nói sự việc nào?”

Mặc Nhiên sửng sốt một chút, hơi hơi trợn to đôi mắt: “Cái gì?”

Biểu tình Sư Muội vẫn lạnh nhạt ôn hòa, gió thổi qua, hắn hất lên tóc mái của mình: “Là ở Hồng Liên Thủy Tạ ngươi hiểu lầm ta định làm gì với sư tôn. Hay là lúc cùng nhau ăn cơm ở thôn Ngọc Lương, các người đều không cùng ta ngồi một bàn. Hay là trước đó nữa, lúc sư tôn tỉnh lại ta đi đưa rượu cho các người, ngươi từ đầu tới cuối đều không nói với ta câu nào. Ngươi nói sự việc nào?”

Hoàn toàn không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ nhắc tới những chuyện cũ như vậy, Mặc Nhiên nhất thời mờ mịt, sau hồi lâu mới nói: “Ngươi…… Như vậy ngươi đã sớm giận ta?”

Sư Muội lắc lắc đầu: “Không tính là giận, nhưng cũng sẽ để ý.”

“……”

“A Nhiên, từ sau khi sư tôn trọng sinh, ngươi vẫn luôn cố tình xa cách ta.”

Mặc Nhiên liền không nói gì. Hắn đúng là cố tình xa cách Sư Muội. Hai người bọn họ đã từng đi gần như vậy, gần đến tất cả đều lọt vào mắt Sở Vãn Ninh, rành mạch. Chỉ là, bởi vì vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì, lúc họ niên thiếu, giữa bọn họ có một tầng cửa giấy không thể đâm thủng, sau đó khi Mặc Nhiên hiểu rõ tâm ý chính mình, liền không biết nên xử lý quan hệ với Sư Muội như thế nào ——

Hắn từng nghĩ tới muốn cùng Sư Muội nói rõ, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Hắn chưa từng thổ lộ cùng Sư Muội, cũng không rõ ràng tình cảm trong lòng Sư Muội đến tột cùng đối với mình ra sao, nếu tùy tiện chạy tới tỏ vẻ muốn phủi sạch quan hệ, thế cũng quá đột ngột, tự cho là đúng.

Cho nên, cuối cùng hắn muốn chính là, chậm rãi phai nhạt.

Sư Muội an tĩnh mà nhìn chăm chú hắn, một lát sau, nói: “Lúc ngươi vừa tới Tử Sinh Đỉnh, ta đã nói với ngươi, ta cũng không cha không mẹ, bằng hữu cũng không nhiều, từ đây về sau chúng ta chính là người một nhà.”

“…… Ừ.”

“Vậy ngươi vì cái gì thay đổi?”

Mặc Nhiên rất khổ sở, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng có chút mờ mịt, không biết chính mình vì sao phải xa cách Sư Muội như vậy.

Từ khi từ Quỷ giới trở về, hắn cùng Sư Muội nói chuyện với nhau, có từng vượt qua trăm câu? Hai người đã từng như hình với bóng như vậy, hiện giờ lại càng lúc càng xa cách, Mặc Nhiên không khỏi mà do dự, chính mình có phải hay không đã làm quá đáng?

Hắn nói: “Thực xin lỗi.”

“…… Cũng không có gì phải xin lỗi.” Sư Muội đem ánh mắt dời đi, “Thôi bỏ đi, cứ như vậy đi.”

“Ngươi đừng nóng giận. Ngươi giận, ta…… cũng không chịu nổi, ngươi vẫn luôn đối với ta rất tốt.”

Sư Muội rốt cuộc nhàn nhạt cười một chút: “Ta đối với ngươi rất tốt, vậy so với sư tôn thì sao?”

Mặc Nhiên nói: “Chuyện này không giống nhau.”

Sư Muội nhìn phía dãy núi cao xa, nói: “Ta nhớ rõ trước kia ngươi đã nói với ta, ta đối đãi ngươi tốt, cho ngươi rất nhiều ấm áp. Vậy sư tôn thì sao?”

Mặc Nhiên nói: “Người cho ta mạng.”

Sư Muội thật lâu sau không đáp, cuối cùng thở dài: “Đúng là không so được.”

Mặc Nhiên nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, nói: “Vốn là cũng khó mà so sánh được, người với người đều là không giống nhau, ngươi ——”

Sư Muội không chờ hắn nói hết lời, nghiêng gương mặt, ngược gió, giơ tay vỗ vỗ ngực Mặc Nhiên một chút: “Được rồi, ngươi không cần phải nói. Ta biết ý ngươi, kỳ thật ta cũng không phải người so đo như vậy, nhưng ngươi trước đó hiểu lầm ta như vậy, ta thật sự rất khổ sở.”

“Ừ……”

“Bỏ qua đi, ai cũng đừng suy nghĩ nữa.”

Mặc Nhiên mắt đen ôn nhuận, sau một lúc lâu gật gật đầu, cơ hồ là cảm kích mà nói: “Được.”

Sư Muội thân hình thon dài, đứng dựa vào cây ngọc lan bên cạnh bãi luyện kiếm, hắn nhìn lá cây lạnh lẽo phía dưới chân, yên lặng thật lâu ——

“Trở về thôi.”

“Năm ấy ngươi muốn nói cái gì với ta?”

Cơ hồ là đồng thời mở miệng, Mặc Nhiên ngẩn ra một chút: “Nào năm?”

Sư Muội nói: “Thiên nứt năm ấy.”

Mặc Nhiên lúc này mới nhớ tới vụ thiên nứt ở Thải Điệp Trấn lúc trước, cùng câu thổ lộ chưa từng nói ra của mình, nhất thời ngưng trọng.

Sư Muội nói: “Lúc trước ngươi có một câu chưa cùng ta nói xong, ta không biết ngươi muốn nói cái gì, hiện tại có thể hỏi ngươi không?”

Mặc Nhiên vừa định trả lời, bỗng nhiên nghe được phía sau Đan Tâm điện truyền đến một tiếng vang lớn.

Hắn cùng Sư Muội sắc mặt đều biến đổi, Mặc Nhiên nói: “Là sư tôn bên kia!”

Sư Muội cũng không định nói tiếp chuyện đó, nói: “Mau trở về xem xem.”

Hai người cùng quay người gấp gáp chạy về chủ điện, tới trước cửa Đan Tâm điện, phát hiện trên quảng trường to như vậy cư nhiên lại có một con hồ lô béo thứ hai.

Mặc Nhiên cả kinh nói: “Này lại là cái gì?!”

Tiết Chính Ung che mặt nói: “Tửu sắc hồ lô.”

“Rốt cuộc có mấy con?!”

“Hai con, một con tửu, một con sắc. Chúng nó là tịnh đế song sinh.” Tiết Chính Ung quả thực đầu đau đến nứt, “Con cùng Ngọc Hành đấu rượu kia chỉ là đệ đệ, con lúc này tới là ca ca.”

Mặc Nhiên ấn đường run rẩy, một lát sau mới phản ứng lại: “Tửu hồ lô thích cùng người đấu rượu, vậy sắc hồ lô……” Hắn xanh cả mặt mà xoay người qua, nhìn con hồ lô béo trên đầu có đám khỏi màu hồng đào đảo quanh.

Tiết Chính Ung không phải không lúng túng, nói: “Sắc hồ lô có thể làm ra việc dụ hoặc nhất thiên hạ, nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của người thuần triệt nhất.”

Mặc Nhiên quay đầu nói: “Tiết Mông!!”

Sư Muội “Di” một tiếng, nói: “Tiết Mông sao lại không ở đây? Đi nơi nào rồi?”

Tiết Chính Ung chỉ chỉ vào con sắc hồ lô kia: “…… Đã ở trong hồ lô tiếp thu thí luyện, nó nói phải vì Ngọc Hành phân ưu.”

Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì không sao rồi, trên đời này nếu đến Tiết Mông cũng không thuần triệt, vậy không có người thuần triệt.”

Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng “phanh” nổ vang.

Cả người Tiết Mông bị phun ra từ miệng sắc hồ lô, ngã thật mạnh ở giữa đám người, tiếng động to lớn làm mọi người ghé mắt sang, đến Sở Vãn Ninh đang so tửu lượng cùng tửu hồ lo cũng quay đầu nhìn sang.

Sư Muội ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

Có người khác kinh ngạc nói: “Không phải là đến thiếu chủ cũng…”

“Khụ khụ khụ.” Tiết Mông đỏ mặt lên, lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, một đôi con ngươi vừa giận lại vừa thẹn, hướng tới sắc hồ lô quát, “Ngươi —— ngươi con yêu nghiệt này….. ngươi ngươi ngươi…. ngươi thúi không biết xấu hổ!!”

Mặc Nhiên đi qua đi lại đánh giá, Tiết Mông không biết khi nào đã đổi một bộ cát bào màu hồng kim, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa tò mò:: “Đây là có chuyện gì?”

Tiết Chính Ung đỡ trán, quả thực nói không ra lời.

Sư Muội nói: “Cái này ta đã nghe nói qua, sắc hồ lô kỳ thật cũng không phải háo sắc, mà là si tình, nó muốn tìm bạn lữ sạch sẽ nhất, si tâm nhất, trong lòng không có bất luận kẻ nào để thành thân. Nghe nói người bị hút vào hồ lô đều sẽ ở trong một phòng tân hôn.”

“…… Sau đó sao?”

“Sau đó nguyên thần sắc hồ lô sẽ biến thành bộ dáng như tân nương hoặc tân lang, nhưng bất kể là tân nương hay tân lang, đều che lại gương mặt, phải đợi đối phương tự mình đi vén khăn che.”

Mặc Nhiên nói: “Vén khăn lên sẽ nhìn thấy bản tôn của chính sắc hồ lô sao?”

“Dĩ nhiên không phải, vén khăn lên nhìn thấy cái gì thì khác nhau tùy mỗi người, nếu đã có người trong lòng, nhìn thấy chính là bộ dáng của người trong lòng, nếu không có người trong lòng, nhưng là háo sắc, nghe nói nhìn thấy sẽ là……”. Sư Muội ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, “Tuyệt sắc nam tử hoặc nữ tử không manh áo che thân. Chỉ có người thuần triệt nhất, mới có thể nhìn thấy bộ dáng bản thể của sắc hồ lô.”

Mặc Nhiên có chút không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía Tiết Mông đang tức giận đến đầu bốc khói: “Vậy Tiết Mông nhìn thấy gì?”

Hắn thật sự không thể tin Tiết Mông có thể có người trong lòng, nhưng cũng tuyệt không tin Tiết Mông có thể nhìn thấy mỹ nữ hoặc mỹ nam trần truồng gì đó.

Nhưng Tiết Mông thật sự bị sắc hồ lô ném ra, hơn nữa xem bộ dáng nhảy nhót tại chỗ, lăn qua lăn lại hết sức vui mừng của sắc hồ lô, cho nên Tiết Mông liền bị một hồi chê cười.

Sư Muội không đành lòng, thay Tiết Mông hoà giải, nói: “Có thể là sắc hồ lô nhất thời phán sai……”

Lời còn chưa nói xong, liền nghe Tiết Mông rút ra Long Thành, chỉ vào sắc hồ lô giận dữ hét: “Ngươi mẹ nó vậy mà lại biến ra ảo giác của chính ta để mê hoặc ta! Ngươi còn làm ảo giác của ta mặc trang phục nữ tử!!! Ngươi, ngươi… chó hồ lô!! Ngươi dám cả gan nhục nhã ta!!!”

“……” Rất nhiều đệ tử Tử Sinh Đỉnh, bao gồm cả Mặc Nhiên, yên lặng trong giây lát, định nhịn, nhưng không thể nhịn xuống được, tất cả đều ha ha ha mà bật cười lên.

Đệ nhất tự luyến Tiết Tử Minh, khổng tước xòe đuôi, thủy tiên chiếu ảnh, sắc hồ lô biến thành cô dâu mới, Tiết Mông một tay vén khăn voan, nhìn thấy vậy mà lại là gương mặt trang điểm lòe loẹt của chính mình ————

“Cũng có lý.” Mặc Nhiên tận lực chịu đựng, không để mình cười đến quá khoa trương, gật gật đầu tán thành, “Tiết Mông thành cô nương, hẳn là rất xinh đẹp.”

Hắn còn chưa vui xong, liền nghe được Tiết Chính Ung đau đầu không thôi mà hô một tiếng: “Ngọc Hành, chờ đánh bại tửu hồ lô, con sắc hồ lô này, ngươi cũng giúp đỡ trị nó đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play