Mặc Nhiên cả kinh, không nghĩ tới y sẽ xuất chiêu, vội vàng né đi, kiếm phong xoay trước ngực đã lại đâm tới.
“Sư tôn muốn so chiêu với ta, ít nhất phải thử y phục trước đi, bá phụ còn đang chờ ta.”
“Trước luận bàn, thử y phục trước sau đó so chiêu sau.”
“Bá phụ chờ vội rồi, thợ may vẫn còn ở trong điện đợi, nếu có chỗ không ổn còn phải mang đi sửa.”
“Vậy tới so chiêu nhanh chút là được.”
“…”
Điểm này Sở Vãn Ninh và Tiết Mông giống mau, đều chỉ thích luận võ, khó mà nhịn được. Hai người một nói một đáp, trường kiếm đâm tới điểm yếu của Mặc Nhiên, may mà Mặc Nhiên có nhiều kinh nghiệm, tránh kịp, bằng không người thì không sao, y phục của Sở Vãn Ninh có khi bị đâm rách.
Đột nhiên thân kiếm chạm lên vai Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh kịp thu thế, chỉ dùng kiếm đánh lên sườn, khiêu khích nói: “Mặc tông sư, chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Mặc Nhiên bị người này ép cho hết cách, y phục trong tay còn không có chỗ để, cười khổ nói: “Sư tôn giờ không nhường ta thì thôi, ngược lại còn muốn bắt nạt ta sao?”
Sở Vãn Ninh mi mục như lưỡi lê, mày kiếm nhíu lại: “Ngươi chẳng lẽ muốn ta nhường ngươi cả đời?”
“Ha ha, nói cũng không sai.”
“… Rốt cuộc ngươi có đánh không?”
“Được được được, ta đánh, ta đánh là được chứ gì.” Mặc Nhiên cười, lắc đầu, trên tay toả ra ánh sáng, “Gặp Quỷ, triệu tới!”
Gặp Quỷ theo tiếng gọi mà ra, nhưng trong tay Sở Vãn Ninh chỉ là vũ khí tầm thường, nên Mặc Nhiên không truyền linh lực vào Gặp Quỷ, hắn chỉ mới cầm dây liễu, phía trước đã lập tức chém tới, Mặc Nhiên lùi mấy bước, bỗng quất dây liễu ra, cuốn lấy chuôi kiếm Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh lại không để ý, kéo tay lại, tránh trói buộc, thân hình như quỷ mị nhanh chóng vụt ra sau Mặc Nhiên, đường kiếm vụt qua, đè lên cổ Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh dán sát sau lưng hắn, hơi khó chịu: “Ngươi không dụng tâm, bất cẩn.”
Hơi thở mềm mại của y phảng phất bên tai Mặc Nhiên, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy khô nóng, hầu kết dưới lưỡi kiếm nhấp nhô, trầm thấp cười nói: “Sư tôn đừng vội tự mãn, xem kỹ, ta có dụng tâm không?”
Tiếng vừa dứt, Sở Vãn Ninh kinh ngạc nhận ra không biết dây liễu của Mặc Nhiên đã quấn lên tay mình lúc nào, vậy mà trói chặt y lại, không động được nửa tấc.
Mặc Nhiên cười nói: “Làm sao có thể muốn thu là thu?”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn sư tôn đi thay y phục đó.”
Sở Vãn Ninh hừ lạnh một tiếng: “… Quyết được thắng bại rồi nói.”
Y nói, dùng linh lực cường hãn truyền tới cánh tay, ép Gặp Quỷ lui đi, rồi đột nhiên lùi lại, kéo dãn khoảng cách với Mặc Nhiên, đồng thời một đường kiếm loé sáng lướt qua không trung, chém tới phía Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên hết cách, chỉ phải vung dây liễu lên, nhất thời dây liễu và trường kiếm va chạm nhau vang lên, hai thanh vũ khí đều không có uy linh, đánh vào cũng không có linh lưu cường đại diễm lệ phô truơng thanh thế, nhưng mỗi chiêu thức đều cực đỉnh, nước chảy mây trôi, Mặc Nhiên tay vẫn cầm lễ bào của Sở Vãn Ninh, nên Sở Vãn Ninh cũng chỉ dùng một tay đấu với hắn, nháy mắt hai người đã so hơn trăm chiêu, thắng bại khó phân, trên dưới dưới khó quyết.
Hơi thở Sở Vãn Ninh nặng nề, mồ hôi chảy xuống mày kiếm đen nhánh, rơi vào lông mi, nhưng y đang phân cao thấp với Mặc Nhiên, nửa điểm không phân tâm, mồ hôi chảy qua mi, rơi vào trong mắt, vậy mà y nhịn lại không chớp mắt, đôi mắt như ánh lửa trong đêm, sáng kinh người.
Bắc Đẩu Tiên Tôn hồn nhiên không biết đồ đệ mình đã vào trạng thái chiến đấu. Y vốn vui mừng quá đỗi khi có đối thủ, ngày thường đạm mạc thanh lãnh, là vì chưa có đối thủ mà thôi. Mà Mặc Nhiên như một ngọn lửa, uỳnh một tiếng, thắp sáng hồ rượu của y, ánh sáng phút chốc ngợp trời.
Họ đánh hồi lâu, trường kiếm không chịu nổi những đòn đánh cao cường như thế, cuối cùng kêu rắc một tiếng, giữa chiêu hai người xuất ra trên không, gió thổi vù vù, gãy thành từng mảnh giữa hai đại tông sư!
“Kiếm cũng gãy rồi.” Mặc Nhiên bất đắc dĩ nói, “Vẫn đánh sao?”
Trong mắt Sở Vãn Ninh có ánh lửa lượn lờ, kiếm bị y ném qua một bên, vạt áo bạch y hơi lỏng, càng làm thân hình y trở nên đĩnh bạt, y nói rất có lực: “Đánh.”
“…”
Mặc Nhiên không kịp thu Gặp Quỷ lại, thân người Sở Vãn Ninh nhạy bén, như kéo mãn huyền, mũi tên xuất nỏ, lại như báo gấm trong rừng, ưng trong tuyết, lập tức đánh úp Mặc Nhiên. Mặc Nhiên cuống quít triệu Gặp Quỷ, giơ tay đỡ, hai người lại đổi sang một loại tranh cao thấp khác, đánh tới khó xá khó phân.
Hai người cận chiến sẽ không giống lúc có vũ khí, người có thân cao hơn rắn chắc hơn thường dễ dàng có ưu thế, huống chi thân thủ Sở Vãn Ninh kém hơn Mặc Nhiên nhiều, nên lần này, rõ ràng Sở Vãn Ninh chịu thiệt.
Mặc Nhiên cười nói: “Sư tôn, đừng đánh nữa, không nói tới linh lực, nói thật lòng, người không đánh lại ta.”
Sở Vãn Ninh rất giận: “Nghịch đồ kiêu ngạo!”
“Không phải kiêu ngạo không phải kiêu ngạo, nếu sư tôn giận, ta nhường sư tôn mười chiêu.”
“Mặc Vi Vũ!” Sở Vãn Ninh thẹn quá hoá giận, công phu quyền cước càng nhẫn tâm.
Hoa hải đường bay xuống, nhu hoà như gió thổi qua tuyết, hai sư đồ dưới tán cây đạp tuyết, dùng bất cứ thủ đoạn gì. Lại sao hơn tám mươi chiêu, Sở Vãn Ninh dần cảm thấy hao quá nhiều thể lực rồi—- Trước khi Mặc Nhiên tới y đã luyện kiếm hơn nửa canh giờ, sau đó lại đấu bằng vũ khí với Mặc Nhiên hơn trăm chiêu qua lại, thật sự đã rất mệt.
Nhưng mắt y rất sáng, tim đập cũng nhanh, gương mặt tuấn tú tràn đầy tinh thần mà toả sáng.
Bọn họ càng đánh càng lâu, tranh giành cao thấp, Sở Vãn Ninh bỗng nghiêng người, khuỷu đánh vào ngực Mặc Nhiên, bị Mặc Nhiên bắt được.
Hai người trấn áp nhau, tay đều tun lên…
Tay Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên siết chặt như vậy, ngón tay thon dài như muốn bóp nát y, làm xương cốt y vỡ nát.
Thú tính và ham muốn chinh phục của Mặc Nhiên, cũng đốt cháy cùng da thịt kề cận, hắn đột nhiên hơi dùng lực, chế trụ Sở Vãn Ninh, sau đó bỗng lật tay lại—-
Sở Vãn Ninh cả kinh, đến khi phục hồi tinh thần, đã bị Mặc Nhiên giữ chặt trong ngực mướt mồ hôi.
“Còn đánh không?” Mặc Nhiên nói với giọng cười, lưng y dán sát lên phần ngực rộng của Mặc Nhiên, tim đập nhanh, ngực nam nhân trẻ tuổi tựa hồ nóng như lửa, rắn như sắt, tựa như hun trên nham thạch, muốn cả người y rơi vào, hoá tan. Môi Mặc Nhiên dán bên tai y, thở ra hơi thở nóng rực, tất cả đều phun lên cổ y, mà tóc Sở Vãn Ninh búi cao, không có tóc cản, càng cảm nhận rõ hơi thở như sói như hổ của đối phương, hơi thở nam tính cơ hồ muốn xỏ xuyên xé rách y.
Bởi vì mồ hôi, thô bạo theo triền miên, ướt át như xuân thuỷ…
Đang muốn đánh tiếp, môi Mặc Nhiên lại dán tới, hình như là vì trùng hợp, cọ qua trên vành tay mình, cảm giác thô ráp lại nóng ấm, làm y đột nhiên nổi một tầng da gà, Sở Vãn Ninh dựng tóc gáy, nghiến răng nghiếng lợi nói: “Ngươi buông ta ra!”
Tuy lời nói y hung ác, nhưng thân hình không nhịn nổi mà run lên trong lòng Mặc Nhiên, may mà vì cả người thoát lực, Mặc Nhiên không cách nào nhận ra y rốt cuộc run lên vì cái gì, thật ra Mặc Nhiên không thể tự bảo vệ mình nữa, làm sao có thể phân tâm nhận ra Sở Vãn Ninh có điểm lạ.
Sở Vãn Ninh nghe thấy tiếng hắn trầm thấp, giọng hơi khàn, như tiếng nói khi chìm trong ái dục, mang theo chút hài hước mà cười khẽ: “Buông ra rồi, sư tôn sẽ đi thay y phục sao?”
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh bị kích tới ửng đỏ, cả giận nói: “… Buông ra!”
Y càng ra sức lảng tránh đối phương, càng bị kiềm chế thô lỗ, cánh tay Sở Vãn Ninh bị siết tới muốn lệch rồi, cả người y mềm nhũn, nhịn không được. khàn khàn, thấp giọng hừ một tiếng.
Một tiếng này rất giống tiếng rên rỉ trên giường, Mặc Nhiên bỗng cứng đờ, hạ thân lập tức phản ứng. Người hắn và Sở Vãn Ninh giờ đang kề sát, hắn sợ sư tôn sẽ cảm thấy mình vật cương cứng phồng lên của mình, Mặc Nhiên sao dám cho Sở Vãn Ninh biết? Hắn cơ hồ đẩy Sở Vãn Ninh ra theo bản năng, không dám áp chế đối phương từ sau nữa.
Cũng trong nháy mắt buông tay này, Sở Vãn Ninh được buông, quả nhiên đầy sát khí, ôm tay bị siết tới đau của mình, quay đầu nhấc chân đá đối phương tàn nhẫn, dùng lực rất mạnh, làm Mặc Nhiên chưa kịp đề phòng ngã ra đất. Mặc Nhiên sao biết gia hoả này sẽ đột nhiên nâng chân đá, cả người ngã xuống, nằm im trên đất, cảm thấy sương sườn khéo gãy rồi, đau đến nhíu mày.
“Sư tôn, người cũng thật là…”
Thắng không vinh quang.
Nửa câu sau không dám nói, Mặc Nhiên miễn cưỡng nheo đôi mắt đau tới ứa nước, cố gắng ngẩng đầu nhìn Sở Vãn Ninh.
Hắn thấy sư tôn hắn trung y tán loạn, lụa trắng và vạt áo vì so chiêu đã lộn xộn, lộ ra nửa phần ngực trơn mịn, theo hô hấp dồn dập lên xuống. Sở Vãn Ninh thở dốc, y đột nhiên kéo vạt áo tán loạn của mình, tóc tán lạn, dính lên trán, vì so chiêu kịch liệt, đuôi mắt y còn phiếm màu hồng nhạt.
Sở Vãn Ninh chậm rãi đứng thẳng, nhìn từ trên xuống, cằm hơi nâng lên, ánh mắt đen trầm, uy nghiêm lại kiêu căng.
Y bình ổn hơi thở, nói: “Ngươi thua rồi. Dáng cao cũng vô dụng thôi.”
Mặc Nhiên dở khóc dở người, lúc định nói chuyện còn cảm thấy vị máu: “Không phải thua chắc? Xương cũng bị sư tôn đá gãy luôn rồi.”
“…”
Hắn nói câu này, Sở Vãn Ninh chột dạ, vừa rồi đánh nhẹ nhàng vui vẻ, y cũng không nhớ rõ mình có kiềm lực chân hay không, y cúi người đặt tay lên ngực Mặc Nhiên: “Đá trúng chỗ nào?”
“Bên này…”
“Có đau không?”
“…” Đương nhiên đau chứ, nhưng mình giờ không phải thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, giờ than đau với sư tôn thì còn ra thể thống gì.
Sở Vãn Ninh thấy sắc mặt hắn không tốt, duỗi tay lấy chồng y phục kia, một tay khác dùng lực, muốn kéo Mặc Nhiên lên, có điều mình hao thể lực quá mức, Mặc Nhiên vừa cao vừa nặng, y kéo còn kéo không dịch nổi, ngược lại cả người ngã lên Mặc Nhiên. Y nghe thấy người dưới thân kêu đau một tiếng, vội ngồi dậy, cũng chẳng nghĩ nhiều, xem thương thế của Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên cau mày, đè thêm tay lên: “Người xuống khỏi người ta trước đã.”
Vẫn ổn, còn có thể nói chuyện, xem ra chưa bị đè chết.
Sở Vãn Ninh vội muốn đứng lên, nhưng cả người thoát lực, thường đã ngã xuống rồi đứng lên không dễ, chân mềm nhũn, không ổn chút nào, đứng dậy không nổi, có hơi chật vật mà ngã về.
Một ngã này, ngã tới chỗ không nên, ở trên hông Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh lúc đầu còn không để ý, nhưng y mặc rất mỏng, chỉ là một lớp vải lụa, mà vị trí này xấu hổ như vậy, y vừa động, lập tức cảm thấy có gì đó cứng rắn rất lớn gồ lên, giương cung bạt kiếm, ở dưới thân mình.
Tác giả có lời muốn nói: Cách Mặc Nhiên làm nũng
Sở Vãn Ninh: Đến đây, ta đánh với ngươi một trận.
Mặc Nhiên 1.0: Không muốn đâu không muốn đâu, đánh không lại sư tôn, sư tôn có nhường ta mười chiêu vẫn đánh không lại sư tôn đâu QAQ
Sở Vãn Ninh: Đến đây, ta đánh với ngươi một trận.
Mặc Nhiên 2.0: Thua thì phải làm sao đây? Thua sẽ làm sư tôn tốt nhất của ta buồn đi ^_^
Sở Vãn Ninh: Đến đây, ta đánh với ngươi một trận.
Mặc Nhiên 0.5: (Ánh mắt nghiền ngẫm) Còn có sức đánh nhau? Có phải hôm qua ta… Bắt nạt ngươi chưa đủ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT