Nhờ đệm Mặc Nhiên mua, tối đó, Sở Vãn Ninh lại có một giấc mơ, đáng tiếc không phải là mộng đẹp.
Trong mộng, y thấy thiên liệt một năm trước ở trấn Thải Điệp, chỉ là người tu bổ thiệt liệt cùng y, là Sư Muội.
Giữa bầu trời xám xịt và trận tuyết lớn, Sư Muội chịu không nổi, bị đâm xuyên tim, rơi từ trên bàn long trụ xuống, ngã trên nền tuyết mênh mông vô tận. Mặc Nhiên chạy tới, bế Sư Muội không ngừng chảy máu lên, quỳ bên chân y, cầu y giúp đỡ, cứu lấy mạng đồ đệ của mình.
Y cũng muốn cứu, nhưng kết giới là song sinh, y và Sư Muội đều bị trọng thương, mặt y tái nhợt, y sợ mình vừa mở miệng, sẽ sặc máu, những quỷ mị đó sẽ vây quanh, lập tức xé xác họ thành từng mảnh nhỏ.
"Sư tôn... Cầu xin người... Cầu xin người..."
Mặc Nhiên khóc, dập đầu với y.
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, cuối cùng bỏ đi...
Sư Muội chết.
Mặc Nhiên không tha thứ cho y.
Y mơ thấy cầu Nại Hà ở Tử Sinh Đỉnh, đúng mùa rét tháng ba, dưới trời mưa, chồi non mùa xuân yếu ớt nhú lên, dưới chân là đá xanh dài không thấy điểm cuối, y cầm ô, một mình một người mà đi.
Bỗng, đối diện y có một người khác xa xa đi tới, một bộ hắc y, không có ô, trong tay ôm bột chồng sách, đi tới phía y. Sở Vãn Ninh không khỏi đi chậm lại.
Người kia hiển nhiên cũng thấy y, nhưng bước chân người kia không ngừng lại, hắn chỉ nâng lông mi lên trong trận mưa xối xả, không chút độ ấm mà liếc nhìn y.
Sở Vãn Ninh muốn gọi hắn lại, muốn nói: Mặc...
Mặc Nhiên không cho y cơ hội để nói chuyện, hắn ôm sách phần hắn, đi qua bên trái cầu Nại Hà, tới gần bên nước sông—- chỉ vì để cách sư tôn ở bên phải xa một chút, lại xa hơn một chút.
Bọn họ đi tới giữa cầu.
Một người từ xưa có thói quen bung dù, đi trong mưa, một người từ xưa không hề có thói quen bung dù, cũng đi trong mưa.
Bọn họ lướt qua nhau mà đi.
Người đội mưa không quay lại mà đi xa, mà người bung dù lại dừng bước, đứng yên ở chỗ cũ.
Hạt mưa lộp bộp lộp bộp rơi trên mặt dù, Sở Vãn Ninh đứng yên thật lâu, lâu đến mức chân hơi cứng lại, như khí lạnh ở Trung Thục đã thấm vào xương cốt.
Y bỗng cảm thấy rất mệt, đi không nổi nữa.
Cảnh trong mơ bị màu đen nhấn chìm.
Trầm lại lạnh lẽo.
Lạnh như mưa, trầm đến mức khiến hai chân nhấc không nổi.
Trong lúc ngủ Sở Vãn Ninh trở mình, co người lại rất nhỏ, có thứ gì đó từ khoé mắt chảy ra, ươn ướt bên gối. Y hoảng hốt nhận ra đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng vì sao lại chân thật như thế, chân thật đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng hận ý của Mặc Nhiên, thất vọng của Mặc Nhiên, quyết tuyệt của Mặc Nhiên.
Nhưng mà... Chỉ như vậy thôi sao?
Đến đây là kết thúc rồi sao?
Y không cam lòng, tựa hồ vì y không cam lòng mà chung quanh lại loé sáng.
Vẫn là trong mộng, từ khi Sư Muội rời khỏi thế gian, đã qua nhiều tháng.
Tính tình Mặc Nhiên ngày càng âm trầm, cũng ngày càng ít nói, có điều những khoá tu hành, hắn vẫn đến, vẫn nghe giảng, nhưng không nói gì với Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh cũng không giải thích vì sao trước kia mình không ra tay cứu Sư Minh Tịnh, y thấy thái độ trong mắt Mặc Nhiên, y biết chuyện đến nước này, nói gì cũng đã vô dụng rồi.
Khoá tu hành hôm đó kết thúc, Mặc Nhiên làm theo phân phó, đứng trên cây tùng cao nhất, rèn luyện tụ linh lực.
Nhưng không biết hắn vì lí do gì, đột nhiên thể lực không chịu nổi, vậy mà ngã xuống dưới, Sở Vãn Ninh không kịp suy nghĩ, đã vụt qua đỡ lấy hắn, nhưng trong lúc vội vàng y không kịp thi triển pháp thuật nào, hai người nặng nề ngã xuống từ trên cây, ngã xuống đất.
May mà đất mềm, còn có một tầng lá thông dày, họ đều không ngã tới bị thương, chỉ có tay Sở Vãn Ninh bị một cành cây sắc nhọn cắt qua, vết thương dữ tợn, máu rỉ ra.
Mặc Nhiên nhìn miệng vết thương của y, sau đó nâng mắt lên, không chút che giấu, đánh giá gương mặt Sở Vãn Ninh.
Cuối cùng hắn nói: "Sư tôn, ngươi chảy máu rồi."
Ngữ khí có phần chết lặng, nhưng khi nói, cuối cùng vẫn là một câu hoà hoãn.
"Túi càn khôn của ta có thuốc mỡ và băng vải, băng bó chút đi."
Bọn hộ ngồi ở giữa bãi phi lao, không khí ngập mùi tùng bách thơm nhạt, Sở Vãn Ninh không hé răng, y nhìn Mặc Nhiên cúi đầu, trầm mặc băng bó cho mình, một vòng lại một vòng.
Lông mi thiếu niên run lên, Sở Vãn Ninh không nhìn rõ được biểu tình của hắn, chỉ một chớp mắt như vậy, y bỗng rất muốn gom hết dũng khí, hỏi một câu:
Mặc Nhiên, ngươi thật sự hận ra như vậy sao?
Nhưng khi ấy gió quá lặng, nắng quá ấm, giữa cành lá còn có tiếng chim hót côn trùng kêu, tay bị thương của y được Mặc Nhiên yên lặng giữ lấy, băng bó lại, hết thảy đều an bình, đều yên tĩnh.
Cuối cùng y cũng không hỏi, không muốn đánh vỡ bức tranh trầm tĩnh này.
Y bỗng cảm thấy đáp án không hề quan trọng như vậy, quan trọng là đây chỉ là cảnh trong mơ, sau khi Sư Muội qua đời, máu của y, vết thương của y, thế mà vẫn có thể đổi lấy chút chi giác của Mặc Nhiên, nửa tấc hoà hoãn.
Ngày hôm sau, Sở Vãn Ninh tỉnh dậy, vẫn còn hoảng hốt như vậy trong chớp mắt.
Y nằm trên giường, thậm chí cảm thấy tay mình ẩn ẩn đau, lại tựa hồ vẫn còn chút ôn hoà đọng lại. Qua hồi lâu, y mới mệt mỏi xoa mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mình mơ thấy cái gì vớ vẩn thế?
Người ta đều nói ban ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ cái đó, nên không phải nhìn thấy dáng vẻ tuấn tiếu của Sư Muội hiện tại, lòng mình sinh buồn bực, phát tiết trong mơ, thế mà có thể mơ thấy Sư Muội chết đi...
Thật là giấc mơ hoang đường.
Y mặc y phục rời giường, rửa mặt đánh răng, làm rất nhanh, cũng quên mất giấc mơ linh tinh vớ vẩn kia sau đầu.
Hôm nay thôn trưởng muốn họ giã bánh.
Bánh mật ở Hạ Tu giới là món ăn Thất Tịch, vì nó là điềm lành phát tài. Gạo nếp và gạo tẻ đã sát lúc tối, sau đó nữ nhân cùng người lớn tuổi nhóm lửa, đặt nồi hấp lên, quá trình này làm rất cẩn thận, lại không dùng tới sức của nam nhân, nên Sở Vãn Ninh dậy muộn chút, lại chậm rì rì mà đi tới, cũng chẳng liên quan.
Y tới nơi, nhìn thấy nồi bánh to giữa sân, thùng hấp cao chừng nửa người, không ngừng toả ra hơi nóng, vợ thôn trưởng đứng trên ghế, thỉnh thoáng sẽ khuấy nó. Mấy đứa nhỏ chạy quanh bếp lò đùa giỡn, thỉnh thoảng gạt than trong lò ra, lấy ra một cái ngô.
Làm Sở Vãn Ninh không ngờ tới chính là, Mặc Nhiên vẫn dậy rất sớm, đang giúp vợ thôn trưởng canh lửa, có đứa nhỏ hi hi ha ha chạy quá nhanh, ngã xuống đất, sụt xịt mấy tiếng, oà lên khóc.
"Sao lại ngã rồi?" Mặc Nhiên đỡ nó dậy, phủi bụi đất trên người cho nó, nói, "Có bị thương ở đâu không?"
"Tay—-" Bé gái kia vừa khóc, vừa nâng tay nhỏ đen thui cho Mặc Nhiên xem.
Mặc Nhiên bế nó lên, đưa tới bên giếng, múc một gáo nước cho nó rửa tay. Cách đó không xa, Sở Vãn Ninh không nghe thấy hắn nói gì với đứa nhỏ, nhưng tiểu gia hoả còn dính nước mắt, thút tha thút thít, lát sau, không khóc nữa, lại lát sau, nó nín khóc mà cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Mặc Nhiên, bắt đầu lanh lảnh nói chuyện với Mặc Nhiên.
"..."
Sở Vãn Ninh an tĩnh đứng ở khúc rẽ nhìn hắn, nhìn hắn dỗ trẻ, nhìn hắn bế đứa bé tới gần bếp lò, nhìn hắn gạt một củ khoai lang ra, cẩn thận bóc vỏ, đưa vào tay tiểu cô nương.
Y cứ nhìn như vậy.
Như thấy được Mặc Vi Vũ trải qua năm năm kia.
"A, sư tôn đến rồi?"
"Ừ." Thật lâu, Sở Vãn Ninh mới đến cạnh Mặc Nhiên, ngồi xuống. Y nhìn ánh lửa nhảy nhót hừng hực, nhìn một lát, nói, "Trong đang nướng cái gì?"
"Đậu phộng, khoai lang, ngô." Mặc Nhiên nói, "Người đã tới rồi, nướng cho người một viên kẹo nhé."
"... Kẹo cũng nướng được sao?"
"Sư tôn không nướng được, nướng sẽ tan mất." Mặc Nhiên cười nói, "Ta làm sẽ ổn hơn."
Hắn nói xong liền lấy một viên kẹo sữa mạch nha trong túi ra, bóc giấy bọc bên ngoài, dùng cắp gắp than kẹp lấy, sau đó lập tức rút tay về, lấy kẹo, "Đau, có hơi bỏng." Hắn thổi thổi, sau đó mới đưa tới bên môi Sở Vãn Ninh.
"Nếm thử xem."
"..." Sở Vãn Ninh không quen để người ta đút đồ ăn cho mình, nên duỗi tay lấy kẹo, viên kẹo màu trắng bị nướng có hơi mềm, nhai ra mùi vị toả bốn phía, Sở Vãn Ninh nói, "Cũng được. Ngươi nướng thêm một viên đi."
Mặc Nhiên lại nướng thêm một viên nữa, Sở Vãn Ninh cầm lấy, ngồi ăn.
"Thêm một viên nữa."
"..."
Mặc Nhiên nướng liên tục tám viên, đến viên thứ chín, có đứa bé chạy tới hỏi Mặc Nhiên lấy khoai lang, Mặc Nhiên không có tay, chỉ có thể để Sở Vãn Ninh lấy.
Sở Vãn Ninh cầm cắp, chọn củ lớn nhất. Mặc Nhiên nhìn thoáng qua, nói: "Củ này vùi lại đi, lấy củ nhỏ hơn bên cạnh kìa."
"To ngon hơn."
"To chưa chín." Mặc Nhiên cười nói.
Sở Vãn Ninh có hơi không phục: "Sao ngươi biết là chưa chín chứ?"
"Người tin ta đi, ở ngoài ta hay nướng đồ ăn. Lấy củ nhỏ cho nó, củ nhỏ ngọt hơn."
Sở Vãn Ninh đành lấy củ nhỏ ra, đứa bé kia không biết Sở Vãn Ninh là nhân tài kiệt xuất nào của Tu Chân giới, nhưng thấy y chịu vì mình lấy khoai lang, liền vươn tới, nhỏ giọng nói với Sở Vãn Ninh: "Đại ca ca, ta muốn ăn củ to."
"Nói với đại ca ca khác đi." Sở Vãn Ninh nói, "Là hắn không cho ngươi ăn, nói là chưa chín."
Đứa bé thật sự chạy đi tìm Mặc Nhiên: "Mặc Nhiên ca ca, đệ muốn ăn củ to kia."
Mặc Nhiên nói: "Muốn ăn củ to thì chờ thêm một lát nữa nhé."
"Một lát là bao lâu cơ?"
"Đếm từ một tới một trăm."
"Nhưng đệ chỉ biết đếm tới mười thôi..." Đứa bé rất ấm ức.
Mặc Nhiên liền cười: "Thế phạt đệ chỉ được ăn củ nhỏ thôi."
Tiểu gia hoả kia không có cách khác, than ngắn thở dài, cũng đành chịu vận mệnh đối xử với nó bất công, ủ rũ úa tàn nói: "Được rồi, nhỏ thì nhỏ chứ gì."
Sở Vãn Ninh liền bóc khoai lang cho nó, lột vỏ rất nhanh, kẹo Mặc Nhiên cũng nướng tới mềm rồi, nếu không ăn, sợ sẽ tan mất. Vì thế vội đem ra, đưa cho Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, tới, há miệng nào—-"
Trên tay còn cầm khoai lang, Sở Vãn Ninh cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên mà hé môi, đến tận khi mặc Nhiên đưa kẹo sữa mềm ấm vào miệng y, đôi tay hơi thô chạm nhẹ bên khoé miệng y, Sở Vãn Ninh mới đột nhiên phản ứng, mình ăn kẹo đồ đệ tự tay đút cho, dái tai lập tức đỏ lên.
"Còn muốn nữa không?"
Sở Vãn Ninh ho nhẹ một tiếng, may ánh lửa ấm áp, chiếu lên mặt y, cũng sẽ không nhìn ra sắc mặt khác thường, y nói: "Thôi."
Mặc Nhiên cười bảo: "Vừa đút no người, chỉ còn lại một viên kẹo sữa cuối cùng, ăn nữa sẽ không có nữa đâu."
Hắn vì thả lỏng, mà lười dùng từ, không thèm suy nghĩ.
Nên cứ tự nhiên như vậy, nói hai chữ "Đút no". Nhưng đồ đệ đương nhiên trăm triệu lần cũng không dám nói với sư tôn như vậy, hai chữ này mang ý tứ sủng nịch quá nồng, tỷ như chủ nhân đút no thú cưng, đế vương đút no thê thiếp, thậm chí có thể dùng trên cả giường, trên mặt chinh phục, dùng thân thể nóng bỏng, đút no người nằm dưới thân hầu hạ rên rỉ.
Sở Vãn Ninh giữa hai chữ như vậy, nửa ngày chưa phục hồi tinh thần.
Hấp bột bánh xong, cần dùng tới sức, hán tử tinh tráng trong thôn đều cầm chày gỗ giã bánh, thôn trưởng đưa cho Mặc Nhiên một cái chày gỗ có quấn băng, lại muốn đưa cho Sở Vãn Ninh một cái, bị Mặc Nhiên ngăn lại.
Mặc Nhiên cười nói: "Thôn trưởng, sư tôn ta chưa từng làm việc này, y giã không tốt đâu."
"..." Sở Vãn Ninh yên lặng ở cạnh không nói gì.
Y rất không cam lòng, thậm chí hơi phẫn nộ, vì người này, từ khi rời núi tới giờ, chưa từng có ai liên hệ y với ba chữ "làm không tốt" được.
Trong miệng người ngoài, y có thể vĩnh viễn nghe thấy lời thỉnh cầu, là làm ơn, là "Tiên Quân, người giúp một chút được không".
Đây vẫn là lần đầu tiên có người che y sau lưng, nói "Y sẽ không làm, y làm không tốt."
Sở Vãn Ninh rất bực, y muốn xắn tay áo quát lên, ngươi mới làm không tốt!
Nhưng y vẫn nhẫn nhịn, nhịn xuống.
Vì Mặc Nhiên nói là sự thật, y quả thực làm không tốt.
Cuối cùng họ được thôn trưởng giao cho một cối đá, cối đá đã để bột sẵn, toả ra hơi nóng hôi hổi.
Mặc Nhiên nói: "Sư tôn, chờ lát nữa ra giã bánh, người nhớ kỹ cứ giã ba lượt, lại lật bánh lại giúp ta. Cẩn thận kẻo nóng, cũng đừng vội quá, bị ta giã phải tay."
"... Nếu ngươi mà giã chày trúng tay ta, ngươi đừng tu tiên nữa, về nhà mà trồng trọt đi."
Mặc Nhiên liền cười: "Ta cũng chỉ nói một tiếng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Sở Vãn Ninh lười nói nhiều với hắn, nhóm bên cạnh hai người đã bắt đầu làm, y không muốn quá chậm chạp, vì thế tới cạnh cối đá, nói: "Đến đây đi."
Mặc Nhiên liền giã chày gỗ xuống, hạ xuống lần đầu thực trầm, giã lên bột bánh còn nóng hôi hổi, bột lún xuống, bao lấy chày, hắn lặp lại ba lần, nâng đôi mắt sáng ngời lên, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, lật lại đi."
Phối hợp mấy lần, tiết tấu của họ giữ rất ổn, cơ bản là Mặc Nhiên nâng lên lần thứ ba, Sở Vãn Ninh liền lưu loát lật bánh lại, tay y vừa rời đi, Mặc Nhiên lại giã xuống. Giã bánh thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng phải giữ lực thật ổn, người giã cần có lực, tinh lực dư thừa, lăn qua lộn lại như thế vô số lần, bột mới kết dính, dẻo dai, mới tính giã xong.
Bận rộn như vậy một lát, Mặc Nhiên mặt không đỏ tim không đập, nhưng nhóm nông dân bên cạnh đã hơi mệt, thôi giọng bắt đầu hô: "Một hai ba—- Một hai ba—-" bọn họ hô là tiết tấu của chày, Mặc Nhiên cảm thấy khá thú vị, liền làm theo tiết tấu của bọn họ, giã tới cũng kết dính một nửa rồi, người bên cạnh đã thở hồng hộc, Mặc Nhiên lại không cảm thấy gì cười nói với Sở Vãn Ninh: "Lại tới đi."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, nam nhân trẻ tuổi kia trán dính đầy mồ hôi, dưới ánh nắng lấp lánh, như màu mật. Bờ môi hắn cũng hơi giương lên, không như người bình thường mệt mỏi, nhưng hô hấp đã hơi nặng, ngực phập phồng.
Thấy Sở Vãn Ninh đang nhìn hắn, hắn sửng sốt một chút, nâng tay áo lau mặt, đôi mắt sáng như sao, hắn cười: "Sao vậy? Có phải mặt dính bột rồi không?"
"Không có."
"Vậy là..."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn đầu toàn mồ hôi, lại thành thật quy củ điệp ván áo lên tận hầu kết, bỗng có hơi không đành lòng. Y hỏi: "Ngươi có nóng không?"
Hôm qua y hỏi Mặc Nhiên "Có lạnh không", hôm nay lại hỏi Mặc Nhiên "có nóng không", chuyện này thật sự là Mặc Nhiên hoang mang, rõ ràng độ ấm hai ngày không lệch nhau bao nhiêu, sửng sốt một lát mới nói: "Ta vẫn ổn."
"Nóng thì cứ cởi đi."
"Sư tôn không thích, ta sẽ không cởi."
"..." Sở Vãn Ninh nói, "Cả người toàn mồ hôi, càng thấy ghét."
Nếu y đã nói như vậy, Mặc Nhiên cũng bị y phục dán vào khó chịu, liền cởi áo thân trên ra, ném sang cạnh tảng đá, Sở Vãn Ninh lạnh mắt nhìn, tâm lại dần nóng lên, y nhìn Mặc Nhiên lộ ra phần lưng rộng lớn, cánh tay vững chắc, cách một tầng trung y cơ hồ có thể cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng trước mắt, cả người Mặc Nhiên toàn mồ hôi, dưới ánh nắng láu cá mà chảy xuống ướt át. Hắn như nhân ngư, xoay người lại, cười với Sở Vãn Ninh, anh tuấn đến làm người hoa mắt.
"Hai vị Tiên Quân, có muốn uống nước không?" Vợ thôn trưởng bưng bình trà, hỏi từng người, giờ tới họ.
Mặc Nhiên về trước cối đá, lại cầm chày gỗ lên, cười nói: "Không cần, ta không khát."
Một đôi tay duỗi qua, lấy chung trà trên khay.
Sở Vãn Ninh trước vẻ mặt kinh ngạc của người người kia, uống hết một ly trà, lại đưa chung trà cho vợ trưởng thôn: "Phiền rót thêm một ly."
"... Sư tôn, người rất khát sao?"
Lời này không biết đâm vào chỗ nào của y, Sở Vãn Ninh bỗng ngẩng đầy, ánh mắt sáng rỡ, tràn đầy đề phòng: "Khát?... Không, ta không khát."
Lại uống cạn một ly nước nữa.
Mặc Nhiên nhìn y, không khỏi hơi buồn bực, từ khi nào bệnh của sư tôn nặng đến mức khát cũng sĩ diện không nói ra rồi?
Tác giả có lời muốn nói: "Trải qua lễ Lễ tình nhân"
Cẩu Tử: Trải qua lễ tình nhân cái gì, đều cướp đồ ăn với ta, thức ăn cho chó là để người ăn à? Người có thể ăn thức ăn cho chó không? Thả ta ra! Ai ép ta ăn thì ta cắn!
Sở Vãn Ninh: Ta không thích náo nhiệt này.
Sư Muội: (Idol Sư Muội cởi diễn phục nhận cơm hộp ở phim trường không quan tâm hình tượng, mắt trợn trắng) Thôi đi, ta thật sự muốn tìm người cũng trải qua lễ tình nhân, các ngươi đều muốn ta trải qua Tết Thanh Minh, ta hiểu rất rõ.
Tiết Mông: Ta thật ra cũng nghĩ, nhưng ta không cảm thấy ai cứng với ta, ta có thể làm gì bây gì? Ta thấy thật phiền lòng.
Nam Cung Tứ: Quan yêu loài chó, ai cũng có trách nhiệm, chống lại lễ tình nhân, bảo vệ Não Bạch Kim, ta đi đầu.
Mai Hàm Tuyết: Bán bộ, bán bộ, không khí không ổn, hiểu một chút.
Diệp Vong Tích: Tiên sinh lầu trên, ngại quá, mong ngài phối hợp chút, tuần trước có người báo lên cục liên tục mười lăm cuộc điện thoại, bảo ngài lừa tình, mong ngài theo ta một chuyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT