- Cô bé, sao lại ra đường một mình thế kia? Nhà em ở đâu? Bọn anh sẽ đưa em về có được không?
- Các... các người tránh ra. Tôi... tôi báo cảnh sát đó - tôi sợ hãi đến xanh mặt nhưng vẫn cố giữ giọng mình cho thật bình tĩnh.
- Hahaha... - cái đám lông bông đó phá lên cười.
Biết ngay là bọn chúng sẽ không sợ lời tôi nói đâu.
Tôi đã từng học qua một số môn võ để tự vệ. Đây là lúc tôi nên dùng đến.
Tên đó tiến gần về phía tôi. Đợi hắn đến đủ gần, tôi dồn hết sức đạp thật mạnh vào đầu gối của hắn. Hắn la lên và nhân lúc hắn mất tập trung tôi đấm vào mặt hắn một phát. Hắn ngã xuống đất.
Mấy tên kia thấy vậy vộ đỡ hắn đứng dậy. Tôi lấy điện thoại ra và giả vờ báo cảnh sát.
Chúng tưởng thiệt liền dẫn nhau chạy trốn.
Thấy bọn chúng đã đi xa thì tôi quyết định đi về khách sạn. Bỗng Alec từ trên đọt cây nhảy xuống, vò đầu tôi, khỉnh mũi tự hào nói
- Khá lắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT