Những năm gần đây, Dương phu nhân vẫn luôn để bụng mình xuất thân tầm thường, lúc này nghe xong mấy câu hoàng hậu nói, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xấu hổ cười cười, gật đầu thụ giáo.
Hoàng hậu lại nói: “Đó giờ quan gia vẫn yêu thương công chúa như nâng niu châu báu, hai mươi năm nay, đến nói nặng cũng chẳng nói nó được mấy câu, thành ra nuôi nên cái tính ăn mềm không ăn cứng của nó. Thế nên nếu nó có chỗ nào không phải, cũng xin quốc cữu phu nhân nhẫn nại khuyên bảo. Chuyện với phò mã, mong phò mã và quốc cữu phu nhân rộng lượng thứ cho, cho nó thêm chút thời gian, thường ngày qua lại quan ái thêm chút nữa, để nó từ từ cảm nhận được thiện ý của phò mã và mẹ chồng. Ta cũng như quốc cữu phu nhân vậy, cũng hi vọng công chúa sớm ngày sinh kỳ lân cùng phò mã, để chúng ta được hưởng niềm vui ngậm kẹo đùa cháu, nhưng việc này không gấp được, dù thế nào cũng cần công chúa tự mình bằng lòng, chớ để nó có cảm giác bị bức ép, bằng không, nếu gây ra việc gì không mong muốn, ầm ĩ lên thì sẽ rất khó giải quyết, lại đâm không hay.”
Dương phu nhân khúm núm nhận lời, sau đó cũng không quên bày tỏ mình bình thường quan ái công chúa chu đáo ra sao. Hoàng hậu thuận thế khen bà, theo thường lệ lại thưởng cho bà ta chút tài vật. Dương thị nhất thời khấp khởi, luôn miệng tạ ơn. Hoàng hậu lại sai người đưa bà sang chỗ Miêu hiền phi trò chuyện, rồi nói với ta: “Hoài Cát, trong gác ta có mấy bức họa, không biết có đúng là bút tích của người đời Đường không, ngươi đi giúp ta xem thử.”
Ta thưa vâng rồi cùng bà trở lại Nhu Nghi Điện. Vào trong gác hoàng hậu, bà bình lui mọi người rồi mới nói với ta: “Ngươi chớ để bụng mấy lời ta nói với quốc cữu phu nhân ban nãy. Lúc đó cần chặn miệng bà ấy ngay nên buộc phải nói vậy, nếu không, trước mặt bao nhiêu cung nhân như thế, chẳng biết bà ấy sẽ nói lắm lời khó nghe đến mức nào.”
Ta gật đầu: “Thần hiểu ạ, nương nương nói vậy, đối với cả thần và công chúa đều tốt…”
Huống hồ, bà nói cũng chẳng sai. Ta cụp mắt, chậm rãi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ kìm xuống cảm giác chua xót đang từ đáy lòng bốc lên xoang mũi.
“Có điều, Hoài Cát,” Hoàng hậu hiền hòa nhìn ta, nói với ta bằng giọng như với con em, “Nói thì nói vậy, nhưng sau này ngươi chung đụng với công chúa cũng cần để ý mọi thời mọi khắc, giữ một khoảng cách thích hợp nhất định, tránh cho người ta bắt thóp, gây ra quá nhiều những thị phi không cần thiết.”
Thoáng dừng lại, bà hơi nhấn giọng: “Dù sao ngươi cũng là một cậu trai.”
Thình lình nghe vậy, ta cũng chẳng biết nên vui hay buồn. Từ “đối xử như con gái” đến “dù sao cũng là một cậu trai”, giới tính mơ hồ của ta đã cung cấp cho hai lời giải thích này khả năng chuyển hoán trong nháy mắt, tuy rằng cả hai đều xuất phát từ thiện ý của hoàng hậu.
Ta gật đầu, miễn cưỡng cười cười.
Sau một chốc yên lặng ngắn ngủi, hoàng hậu nói tiếp: “Cong tất tròn, trũng tất đầy, nhiều tất nghi. Hẳn ngươi cũng hiểu đạo lý này. Giữ mãi dôi đầy, chẳng bằng khe nhỏ sông dài. Bây giờ quá gần gũi, rất dễ chôn ủ mầm tai vạ xa cách, hơn nữa, ngươi là đứa bé thông minh, phải biết có vài cấm kỵ vĩnh viễn không thể chạm vào; có vài sai lầm dẫu chỉ phạm một lần cũng vạn kiếp bất phục.”
Ta đương nhiên hiểu được ý bà chỉ điều gì, mà sau đó, bà cũng tiến thêm một bước chỉ rõ: “Buổi tối đừng vào gác công chúa nữa. Thỉnh thoảng đối mặt với công chúa gần gũi, ngươi cũng nên học cách tránh né và từ chối.”
Ta cẩn tuân lời hoàng hậu dạy bảo, qua giờ ăn tối là không vào gác ngủ của công chúa nữa. Công chúa hóng mát đêm hè, ta cũng không hầu nàng. Nàng dần chú ý tới điểm này, khá có ý kiến, hỏi ta nguyên nhân, ta chỉ thoái thác là do sự vụ trong phủ nặng nề, buổi tối im ả dễ xử lý hơn. Có lúc nàng tới chỗ ta ở tìm ta vào buổi tối, ta cũng không cho Tiểu Bạch mở cửa cho nàng, nàng nổi nóng hờn giận, ta bèn nghĩ cách vin đủ loại cớ ứng phó cho qua. Sau nữa, nàng bị buộc phải chấp nhận quyết định này của ta, thôi cưỡng cầu ta theo hầu mình buổi tối, nhưng không cho ta tự ý rời khỏi phạm vi tầm mắt nàng vào ban ngày, cũng hạn chế ta ra ngoài, cố hết sức tăng thời gian chung đụng với ta.
Giữa tháng Bảy, Chu mỹ nhân hạ sinh, lại là một công chúa. Trong vòng ba ngày gửi lễ vật đã chuẩn bị từ sớm vào cung rồi, ta lại phải bắt tay vào chuẩn bị quà đầy tháng cho thập nhị công chúa. Ta lựa chút hàng dệt, đồ sứ, những kiểu trang sức trẻ con có thể dùng, sai người đi mua, song đồ mua về không như mong muốn, ta bèn quyết định tự mình ra cửa chọn lại dăm món.
Địa điểm cần đi có đến mấy chỗ, đại khái phải mất cả ngày, để tránh bị công chúa ngăn cản, ta không nói với nàng, lén sai người chuẩn bị ngựa, định lẳng lặng ra ngoài. Nhưng nàng vẫn nhanh chóng nhận được tin tức, lập tức đuổi tới cửa.
Khi ấy ta đã lên ngựa, chỉ chưa vung roi giục đi. Nàng nổi giận đùng đùng chạy tới, giơ tay cướp lấy roi ngựa trong tay ta, mặc cho tiểu hoàng môn bên cạnh khuyên giải thế nào cũng không trả lại cho ta.
Ta cười xuống ngựa, xá nàng một vái dài, ôn hòa xin nàng ban trả roi ngựa. Nàng dẩu môi, hai tay nắm chặt hai đoạn roi ngựa, hờn dỗi xoay đi không chịu để ý tới ta. Ta lại mỉm cười chuyển sang phía bên kia đối diện với nàng, một lần nữa chắp tay thỉnh cầu, nàng lại dứt khoát quay đầu sang một bên, nhất định không chịu cho ta. Dáng vẻ ngây thơ khả ái làm bọn nội thần thị nữ đều phải rộ cười, mà nàng cũng mặc kệ tất thảy.
Ta nghĩ ngợi, trỏ vào con ngựa còn đang chờ đợi, ra hiệu với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiểu ý, đi qua ghìm cương ngựa xuống, con ngựa lập tức hí lên một tràng, Tiểu Bạch quay sang cao giọng nói với công chúa: “Lương tiên sinh đi rồi!”
Công chúa sửng sốt, quay lại nhìn. Ta thừa dịp nàng thất thần, bất đồ rút roi ngựa trong tay nàng ra, mau mắn rảo bước trong tiếng cười to của mọi người, chuẩn bị lên ngựa, nào hay lúc này công chúa lại “oa” một tiếng òa khóc.
Sau khi trưởng thành, rất hiếm khi thấy kiểu khóc trẻ con này xuất hiện ở công chúa, ta nhất thời không biết phải ứng đối sao, vội chạy trở về, hết chắp tay vái lại xin thứ lỗi, cuối cùng hứa hẹn hôm nay không ra cửa nữa, nàng mới từ từ nín khóc, vừa đưa tay chùi nước mắt vừa chậm rãi trở về gác dưới sự bầu bạn của ta.
Nàng lặng thinh rất lâu, bất kể ta dỗ dành thế nào cũng không mở miệng. Sau nữa, lúc ta cắt cho nàng một quả cam mới thu hoạch mùa thu năm nay, nàng ngồi bên cạnh ta, mới nói một câu nghe như xa thẳm: “Huynh ra ngoài rồi, nhất định đến tối mới về, vậy thì cả ngày nay ta sẽ không được gặp huynh.”
Hốc mắt ta nóng ấm, đầu ngón tay dâng cam đang run rẩy, thế phòng ngự trong lòng một lần nữa ầm ầm sụp đổ. Ta nghe thấy tiếng nước xiết vỡ đê, khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động muốn ôm nàng. Sau cùng, ta gắng hết sức xem nhẹ hồi đáp của nàng, chỉ cười với nàng, tiếp đó quết ít muối lên quả cam đã bóc xong, đưa tới trước mặt nàng.
Chuyện công chúa cướp roi nhanh chóng truyền đến tai mẹ con phò mã, chẳng cần đến nửa ngày, Trương Thừa Chiêu đã mang về cho ta tin tức liên quan tới họ: “Nghe kể chuyện này, phò mã sầm mặt không nói gì, mẹ hắn thì tức tối chỉ vào mặt hắn mắng: ‘Bà đây chẳng biết kiếp trước tạo nghiệt gì mà lại sinh ra cái thằng không nên thân nhà mày, cưới vợ về cũng không dám đụng vào, còn để mặc nó…’”
Nói đến đây, Trương Thừa Chiếu ngập ngừng, nuốt vế còn lại xuống.
“Nói hết đi.” Ta lệnh hắn.
“Ừm, cậu muốn nghe thì tôi nói thôi, cơ mà, toàn bộ câu này đều là lời bà ta, tôi không có thêm thắt một chữ nào vào đâu đấy nhé!” Trương Thừa Chiếu thanh minh trước rồi mới hạ giọng nói nốt: “… Còn mặc nó…lẳng lơ…với một thằng bất nam bất nữ…”
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt ta, thấy ta không có vẻ gì là nổi cáu, mới nói tiếp: “Bà ta còn nói, phò mã là thứ không có tiền đồ, nếu sớm cho công chúa biết thế nào mới là đàn ông chân chính thì đã chẳng phải chịu đựng những căm phẫn không đâu ô nhục này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT