Cô Thành Bế

Chương 127: Ngoại truyện 1: Thẩm lang về


2 năm

trướctiếp

7. Cùng xe Hương Duyên Tử không quay về thăm Thẩm Cấu, trước đây là lòng có cách trở, hôm nay nhớ lại chuyện cũ, lại thấy áy náy nhiều hơn. Nàng cũng thực hiện đúng lời hứa, trọn ngày nghiên cứu sách thuốc, tìm hỏi danh y, thử nghiệm phối hợp từng thang thuốc giải độc, lần nào cũng tự mình nếm trước, xác nhận không gây tổn thương rồi mới nhờ người mang cho Thẩm Cấu.

Một ngày nọ, sắc xong một thang thuốc mới, bưng lên định uống thử, sau lưng lại có người thò tay cướp bát thuốc đi, nói: “Coi mình là Thần Nông đó hả mà có gan ở đây nếm bách thảo?”

Nàng quay đầu lại, thấy rõ người tới, nhất thời phân biệt chẳng đặng là vui hay buồn, nước mắt đã rơi xuống trước.

Thẩm Cấu lấy ống tay áo lau lệ cho nàng. Nàng nghẹn ngào hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”

“Có hai việc. Một là tới nói với cô, thuốc cô sắc quá khó uống, đừng đưa nữa, uống nữa ta không chắc đã sống được tới mùa xuân năm sau đâu.”

“Vậy ngài đã khỏi bệnh chưa?”

“Không có gì đáng ngại, bao giờ cảm thấy khó chịu thì ta tìm mấy đơn từ kiện cáo khó giải quyết, phán quyết liền mấy trăm tờ, khí sắc sẽ tốt lên ngay thôi.”

Nàng nín khóc nhoẻn cười, “Việc thứ hai thì sao?”

“Thông báo cô thu dọn hành lí, theo ta vào kinh nhậm chức.”

Nàng trợn tròn mắt: “Ngài thăng chức rồi?”

Chàng cười nói: “Kim thượng hạ chỉ, mệnh ta tri Khai Phong Phủ, tăng thêm Long Đồ Các học sĩ.”

Nàng luôn miệng “Chúc mừng”, chợt nhớ tới mình, thẹn thùng hỏi: “Cơ mà, sao tôi phải theo ngài đi?”

“Chuyện cô hạ độc ta còn chưa chấm dứt.” Thẩm Cấu nghiêm mặt nói, “Mang theo cô bên người, nếu có gì không ổn có thể tùy thời bắt lại trị tội.” thoáng dừng lại rồi tiếp: “Còn nữa, có nhớ rất nhiều năm trước đây cô từng hạ chú trói buộc ta không?”

“Hạ chú?” Hương Duyên Tử ngạc nhiên.

Chàng mỉm cười, ánh mắt đậu lên mặt nàng tựa gió xuân mơn trớn má đào: “Hoàng Hựu năm thứ nhất, trên con đường bên Kim Minh Trì…”

Ôi, hóa ra chàng vẫn nhớ! Hương Duyên Tử vừa bẽn lẽn vừa mừng rỡ, hai tay bưng kín mặt, không dám nhìn chàng nữa.

Hoàng Hựu năm thứ nhất là năm chàng thi đỗ làm quan, hoàng đế ban tiệc tin mừng, bảng nhãn Thẩm Cấu cùng những lang quân áo xanh khác đi đường ven Kim Minh Trì đến Quỳnh Lâm Uyển, vừa hay gặp xa giá của hoàng hậu và công chúa, Hương Duyên Tử cũng có mặt trong đoàn xe, cùng những cung nữ khác vén rèm ngắm tiến sĩ tân khoa, rỉ tai bình luận.

Khi ấy, ánh mắt của đại đa số cung nữ đều bị trạng nguyên Phùng Kinh thu hút, hoàng hậu cũng ban hoa cho Phùng Kinh. Xe Hương Duyên Tử ngồi đi áp chót hàng, vén rèm lên chẳng trông đến trạng nguyên, không khỏi nóng ruột, dứt khoát thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hoa lụa trên đầu bị chấn song đụng phải rơi xuống.

Đúng lúc ấy, một giọng nam bùi tai từ bên cạnh cách đó không xa truyền tới, mang khẩu âm Giang Nam Hương Duyên Tử quen thuộc: “Hoa lụa của vị cô nương kia bị rơi rồi, nhờ anh nhặt lên giúp cô ấy với.”

Nàng vui sướng chăm chú quan sát chàng từ trên xuống dưới, chàng cũng khom người với nàng mỉm cười.

“Hương Duyên Tử, qua bên tôi này, bên tôi có thể nhìn được trạng nguyên.” Gia Khánh Tử cùng xe bảo nàng đổi vị trí với mình, ngắm Phùng Kinh từ bên kia.

“Không, cô mau nhìn sang đây đi.” Hương Duyên Tử vội kéo Gia Khánh Tử, “Xem bảng nhãn lang này, bảng nhãn lang là người nhà tôi đó!”

Ý nàng nguyên là bảng nhãn lang là người Giang Nam, là đồng hương của nàng, nhưng lời hấp tấp nói ra hiển nhiên lại mang ý khác, chọc chúng bạn nữ quanh mình cười ầm lên, nàng xấu hổ đánh Gia Khánh Tử, lại không để ý tới chàng có nghe thấy không, vẻ mặt thế nào.

Về sau lớn lên, gặp lại Thẩm Cấu, hai người đều không nhắc đến chuyện này, nàng chỉ cho rằng chàng đã quên, lại chẳng ngờ chàng nói ra đúng giờ khắc này, làm nàng bị bất ngờ.

“Ta nhớ năm đó em mới chỉ chừng mười tuổi? Nhưng ở Hàng Châu, ta vừa trông thấy đã nhận ngay ra em. Câu ấy em nói mấy năm nay ta cũng thường nhớ tới,” Thẩm Cấu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Đó chính là câu thần chú gắn kết đôi ta bên nhau nửa đời sau.”

Ngày Thẩm Cấu lên đường vào kinh, bách tính thành Hàng Châu sắp hàng hai bên đường tiễn biệt, vừa ngợi ca Thẩm tri châu có ơn với dân, vừa lau lệ níu giữ, Thẩm Cấu không ngừng đáp lễ bái biệt, dây dưa mãi mới lên xe.

“Chàng thật sự tốt với bách tính lắm đấy, dịu dàng như mùa xuân Hàng Châu vậy.” Hương Duyên Tử cùng xe với chàng nói.

“Ừm, đối mặt với phường gian xảo thì khắc nghiệt như mùa đông phải không?” Thẩm Cấu hỏi.

Hương Duyên Tử vỗ tay cười: “Đúng vậy! Là mùa đông Hàng Châu chưa nổi lửa giá rét căm căm.” Chớp mắt, nàng lại tiếp: “Đối với bằng hữu thì như mây nhạt trời cao, như mùa thu Bình Hồ Thu Nguyệt (*).”

(*) Một trong mười thắng cảnh Tây Hồ, không phải một địa điểm cố định mà chỉ quang cảnh: mỗi bận sang thu trời mát mẻ, mặt Tây Hồ tĩnh lặng như gương, trăng thu thanh khiết treo giữa trời, ánh trăng và nước hồ soi rọi lẫn nhau, rất có cảm giác “Một vạt hồ trong vạn khoảnh thu” nên gọi là “Bình Hồ Thu Nguyệt (dịch nghĩa: hồ lặng trăng thu)”.

“Đó là qua lại với quân tử.” Thẩm Cấu gật đầu, “Vậy mùa hè Hàng Châu nóng bức thì là đối với ai?” Chàng lại cười hỏi, “Nhiệt độ oi bức chết người ấy là đối với nương tử à?”

“Không phải.” Hương Duyên Tử lắc đầu thật mạnh, “Chỉ lòng nhiệt thành của chàng với trị dân, xử án mới có thể so sánh với mùa hè nóng nực của Hàng Châu!”

Hai người cùng mỉm cười. Đúng lúc ấy, phía sau vọng lại một trận kêu hò, là một nhóm thiếu phụ cùng hô hoán “Thẩm tri châu”, đa số trong tay đều ôm trẻ nhỏ một hai tuổi, rảo bước đuổi theo xe.

Hương Duyên Tử vén rèm, nhìn cảnh tượng bất thường này, nhíu mày.

“Không phải như em nghĩ.” Thẩm Cấu trấn tĩnh giải thích.

Hương Duyên Tử đỏ mặt: “Em nghĩ cái gì?”

Thẩm Cấu phá lên cười, lệnh cho xe dừng lại, đi xuống gặp những thiếu phụ kia.

Chúng nữ sôi nổi đi lên bái tạ: “May nhờ Thẩm tri châu tặng đồ cưới, chọn phu quân cho đám con gái mồ côi bọn tôi, bọn tôi mới có thể có chốn nương tựa cả đời, trai gái vây quanh gối. Hôm nay đặc biệt mang con đến bái tạ Thẩm tri châu, chúc tri châu một bước lên mây, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, hưởng phúc trọn đời.”

Thẩm tri châu xá dài đáp lễ, chúng nữ lại dẫn con trẻ bái tạ mãi, Thẩm Cấu lên xe rồi vẫn bám gót đi theo, hồi lâu không tản.

Thẩm Cấu cười với Hương Duyên Tử: “Giờ đã hiểu ra chưa?”

Hương Duyên Tử cáu: “Em có hiểu lầm gì đâu, chàng không cần giải thích.”

“Phải giải thích chứ, nếu không ai đó lại xoắn xuýt trong lòng, thậm chí lẳng lặng biến mất thì sao.” Thẩm Cấu nói.

“Chàng sợ em bỏ đi?” Hương Duyên Tử thầm đè nén nụ cười đang dâng lên.

“Ừ, đúng là lo lắng thật.” Thẩm Cấu ra chiều trầm ngâm, “… Dạo này, muốn tìm một người nấu ăn hợp khẩu vị của ta khó khăn lắm thay.”

“Hóa ra chàng chỉ coi em là nữ đầu bếp!” Hương Duyên Tử vươn tay đấm chàng mấy cái, chàng chỉ cười, không mảy may né tránh.

Hương Duyên Tử nhìn nét cười sáng ngời của chàng, lại nghĩ đến cảnh tượng năm Hoàng Hựu thứ nhất ấy: Lang quân áo xanh hai mươi xuân thì tản bộ Quỳnh Lâm Uyển, tựa ngựa bên Kim Minh Trì, nàng vén rèm nhìn thấy, cười nói với Gia Khánh Tử: “Bảng nhãn lang là người nhà tôi đó!”



Nàng nhẹ nhàng ôm cánh tay Thẩm Cấu, giấu nụ cười đang dần hé nở làm bí mật to lớn nhất thời khắc này, chôn sâu vào ống tay áo ấm sực nơi chàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp