" Ngày mai cô dọn tới biệt thự của tôi ở " Giọng nói Đỗ Nhất Phong lạnh tanh..
Tôi siết chặt bàn tay, giờ phút này tôi không có quyền lựa chọn, sinh mạng của tôi và Tiểu Nhã đang nằm trong tay tên ác ma trước mặt.
Anh ta nhìn tôi đầy bỡn cợt:
" Không đồng ý à?.. Vậy giờ cô muốn tôi giải quyết cô trước hay bạn của cô trước "
" Anh yên tâm... ngày mai tôi sẽ dọn tới "..
Làm gì cũng được miễn không phải trở thành nước giải khát cho hắn là được, trong lòng tôi thầm rủa xả tên trước mặt.
" Đây là địa chỉ của tôi.. tốt nhất cô đừng nên nghĩ tới việc bỏ trốn.. Để tôi tìm ra được.. Thì hậu quả cô gánh không nổi đâu " Đáy mắt anh ta lóe lên tia lạnh lùng, tròng mắt đỏ thẫm khiến người khác run sợ.
Chớp mắt hắn ta xoay người rời khỏi phòng, tôi định thần lại liền đưa Tiểu Nhã đi tới bệnh viện, cũng may cô ấy chỉ bị thương nhẹ, truyền dịch một ngày sẽ khỏe lại.
Tôi ở bệnh viện cả đêm sáng hôm sau Tiểu Nhã cũng dần tỉnh lại, tôi không biết có nên nói cho Tiểu Nhã biết sự thật hay không.
Nếu tôi nói ra liệu có ai tin hay không, hay là họ sẽ nghĩ thần kinh tôi không được bình thường. Thật là quá hoang đường.
" Tiểu Nhã này, cậu và Đỗ Nhất Phong chỉ mới gặp nhau có mấy lần thôi.. Mình nghĩ anh ta không phải là người tốt.. Sau này cậu đừng gặp lại anh ta nữa "
Trên đôi gò má mịn như sữa của Tiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn tôi sắc lẹm:
" Thy Trâm.. Chuyện của mình không cần cậu quản "..
Trong lòng Tiểu Nhã rất bực bội, tối qua cô cùng Nhất Phong đang tình cảm triền miên, đột nhiên cô lại bất tỉnh.. Chưa hết trong lúc đưa cô về nhà, Nhất Phong luôn miệng hỏi về Lưu Thy Trâm..
Không được... Nhất Phong.. anh ấy phải thuộc về một mình cô..
" Thy Trâm.. Cậu về trước đi.. mình muốn nghỉ ngơi một mình.. ".. Thấy sắc mặt Tiểu Nhã cũng đã khá hơn, tôi cũng phải về nhà thu dọn hành lý..
Ngày mai phải trở thành nô bộc của tên ác ma đó rồi.. Trong lòng tôi không khỏi nặng nề..
- ------
Sáng hôm sau tôi lẳng lặng đến địa chỉ mà anh ta đưa, trước mắt tôi là một ngôi biệt thự to lớn cổ kính, ra đón tôi là một cô gái tầm 25 tuổi mặc chiếc váy người hầu ngắn ngủn.
Cô ta dắt tôi đi xung quanh tham quan, cô ta rất ít nói, chỉ im lặng làm việc, không có bắt cứ câu thừa thải nào, sắc mặt cô ta trắng bệch không một chút huyết sắc.
Tòa biệt thự bên trong khá sang trọng nhìn sơ qua trong có vẻ rất giống một lâu đài trong truyện cổ tích. Bên ngoài trồng rất nhiều hoa oải hương tím
Bên trên cửa sổ tầng 3 nhìn xuống dưới là một bể bơi lớn, nước treo veo xanh ngắt,từng đợt sóng lăn tăn, tôi thích thú nhìn chăm chú.
" Cô thích bể bơi đó à " Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cắt ngang dòng tưởng tượng của tôi.
Tôi giật mình xoay đầu lại, Đỗ Nhất Phong dựa cả người vào tường, nhoẻn miệng cười nhìn tôi.
"Ừm.. rất đẹp.. giống như một viên bảo thạch khổng lồ vậy "
Anh ta không trả lời, cũng không nhúc nhích toàn thân tỏa ra sự cô đơn. Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt toàn mỹ của anh..
Tạo cho người khác cảm giác cao quý mà xa cách.
Anh chầm chậm bước tới, kéo tôi vào lòng anh ta, mùi thơm trên người anh ta như có như không:
" Cô rất giống Alice.. Cô ấy cũng rất thích hồ bơi này.. Chỉ tiếc là.. "
.. Tôi ngẩn người, không giãy giụa cũng không đẩy anh ta ra.. Để yên cho anh ôm, chăm chú nghe từng lời anh ta nói như một đứa trẻ say mê một câu truyện thú vị:
" Chỉ tiếc là.. "
" Thưa cậu chủ.. Alan.. Ngài ấy tới tìm cậu.. Ngài ấy đang chờ ở phòng khách ".. Phía sau xuất hiện một người phụ nữ trung niên, cúi đầu cung kính thông báo.
" Dẫn cô ta về phòng.. Đừng để cô ta đi lung tung nữa ". Anh ta nói xong, buông tôi ra, bước về phía phòng khách.
- ------
Trong phòng khách sang trọng như cung điện.
Một người thanh niên tóc vàng, tay cầm ly rượu nho nhấm nháp từng chút một, gương mặt tuấn tú mang theo nét lười biếng.
Vừa thấy Đỗ Nhất Phong bước tới liền cất giọng bỡn cợt:
" Andrew.. À không.. Nhất Phong... Chúc mừng cậu đã tìm được vị hôn thê tốt... Cậu định bao giờ.. "
Đỗ Nhất Phong cau mày, nới lỏng cà vạt: " Tôi không quan tâm... Alan.. Cậu về nói với các nguyên lão là tôi không đồng ý cuộc hôn nhân vớ vẩn gì đó ."
Alan bước tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới:
" Cậu vẫn còn nhớ Alice.. Nhất Phong mình nghĩ tốt nhất cậu nên quên đi.. Cô ấy đã..."
Trong đôi mắt đỏ thẫm của Đỗ Nhất Phong bừng lên sự giận dữ:
" Cậu im miệng đi.. Nếu không còn có việc gì thì cậu mau cút khỏi đây đi "..
" Mình từ Anh quốc xa xôi đến đây chúc mừng cậu.. Mà cậu nỡ đuổi mình đi sao.. Nhất Phong.. cậu thật là quá nhẫn tâm mà " Alan bày ra bộ mặt bi thảm.
5 phút sau ~
.. Alan ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc:
" Andrew.. cậu là người thừa kế duy nhất của huyết tộc.. Các nguyên lão lúc nào cũng muốn cậu sớm trở về.. Cậu đã ở đây gần 10 năm.. Nếu cậu không rời khỏi đây.. Thân phận của cậu sẽ bị bại lộ.. "..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT