Đình Phong cáu kinh ném đống tư liệu mà Phan Thành vừa trình lên.
Mặc dù anh mới mang về cho tập đoàn một hợp đồng lớn với đối tác Tây Ban Nha nhưng lại phát hiện ra nhiều vấn đề không ổn trong cách điều hành của ba mình.
“Đây là lần thứ tư chủ tịch tự ý quyết định xtiất›vốn đầu tư cho công ty Sunama mà không Hệ lâm báo cáo tài chính cụ thể.
Anh xem việc này phải giải quyết thế nào ạ?”
Phan Thành nhíu mày liếc đống hồ sơ trên bàn, cảm thấy cực kỳ khó hiểu về quyết định của ông Hoàng Đình Nam, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kings.
Vốn dĩ, lúc đầu anh nghĩ Sunama là một nhánh mới của Kings.
Nhưng sau khi điều tra mới biết đây hoàn toàn là một công ty độc lập.
Hơn nữa, chỉ có Kings rót tiển đầu tư vào đây mà không thấy thu về lợi nhuận thực sự nào.
n Chương 98: Người t “Cậu giúp tôi điều tra công ty Sunama, nhất là người điều hành chính.
Trên hồ sơ này chỉ có chữ ký của phó giám đốc.
Tôi cần biết giám đốc của bên đó là ai.
Đoán chừng, người này có quan hệ mật thiết với ba tôi.”
Đình Phong chống tay vào cằm, suy ngẫm về hành động của ba mình.
Anh chưa bao giờ thấy ông chủ động rót vốn đầu tư một cách mạo hiểm như thể nên chắn trong này có uẩn khúc “Reng reng reng.”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên Gất đứt dòng suy nghĩ của Đình Phong.
Anh hướng mắt về phía người trợ lý và thấy cậu ta xin phép ra ngoài nghe máy.
Một lát sau Phan Thành bước vào, vẻ mặt ngưng trọng báo cáo với Đình Phong: “Sếp, thực ra trước khi vào gặp anh, em đã cho người điều tra về giám đốc điều hành của công ty Sunama, cậu ta vừa liên lạc để báo lại với em thông tin chính xác, anh không thể ngờ được người đó là ai đâu.“ Thấy Phan Thành úp mở một cách bí hiểm, Ũ Chương 98: Nị Đình Phong cũng bắt đầu tò mò, anh vội hỏi ngay: “Là ai?”
“Chính là Trần Thái Quang, quản lý dự án cũ bên mình mà anh đã sa thải hồi lão ta nhúng tay vào bản kế hoạch với phía Sunshine đấy.”
“Là hắn?“ Thông tin mà Phan Thành ném ra không khác gì một quả bom khiến Đình Phong cực kỳ sửng sốt.
Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống Anh nhớ đã báo cáo với ba mình về chuyện đuổi thằng cổ hắn vì phát hiện ra hành vi đục khoét dự án để thu lợi bất chính.
Lúc đó, ông Nam cũng tỏ ra không hài lòng với hàng động của Trần Thái Quang và đồng ý với quyết định này của Đình Phong Vậy mà bây giờ anh lại phát hiện ra ba mình lợi dụng chức quyền để đầu tư mạo hiểm vào một công ty do lão Quang làm chủ.
Thật sự quá khó tin rồi.
“Chỉ có một mình hắn hay còn ai khác cùng âm Chương 98: Nị điều hành?”
Không thể không nói Đình Phong rất nhạy bén trong việc phát giác ra những điều vô lý.
Anh có linh cảm đứng sau Sunama là một nhân vật khác chứ không chỉ là tên Quang ấy.
Người bí ẩn đó chắc chắn không phải là ba anh, bởi vì nếu thế ông đã có thể trực tiếp thông qua anh để xử lý các gói đầu tư.
Chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản như mặt ngoài của nó, “Em cũng có suy nghĩ như anh nên đã người của mình điều tra kỹ càng.
Đáng tiếc, mọi hoạt động pháp lý của Sunama đều do lão Quang xử lý, tạm thời chưa tìm ra được người điều hành thực sự.“ Phan Thành nhớ đến năng lực kém cỏi của người đồng nghiệp cũ, trong lòng có chút khinh bỉ.
Ngoài việc suốt ngày kể công đi theo chủ tịch từ hồi còn trẻ thì lão Quang chẳng được tích sự gì Ấy thế mà hiện tại lão ta lại có thể mở một công ty tài chính lớn như Sunama, còn thuyết Chương 9i phục được chủ tịch đầu tư vào mà không cần thu lợi.
Nếu thế thật thì xem ra trước đây khi còn làm việc ở Kings, hắn ẩn mình quá giỏi rồi.
“Tiếp tục cho người giám sát các hoạt động của công ty đó cho tôi, đồng thời điều tra kẻ đứng sau lưng chỉ đạo lão Quang.
Tôi không tin hắn ta đủ năng lực thao túng tất cả chuyện này”
“Vâng, thưa sếp.”
Phan Thành nhanh chóng tiếp nhận chỉ thị của Đình Phong.
Khi hắn định quay người bước f9 gài thì bỗng nghe thấy Đình Phong hỏi “Chuyện của cậu và Ngọc Nhi thế nào rồi?”
Kể từ lần trước Phan Thành ôm Ngọc Nhi rời khỏi căn nhà hoang anh cũng chưa có cơ hội để nói chuyện với cậu ta.
Đột nhiên, Đình Phong cảm thấy tò mò không biết tình trạng Ngọc Nhi sau khi bị anh dọa đến ngất xỉu sẽ như thế nào.
“Ngọc Nhi quyết định sang Úc du học”
Phan Thành nói một cách đơn giản, nhưng Đình Phong có thể nhận ra trong ánh mắt cậu ta ẩn chứa tâm sự.
“Hôm đó, em mang Ngọc Nhi ra xe, vốn dĩ định đợi cô ấy tỉnh dậy rồi hỏi địa chỉ nhà sau đó đưa về.
Chẳng ngờ sau khi tỉnh, Ngọc Nhi lại khăng khăng đòi về nhà em, còn bắt em đi mua đồ để thay vì chiếc váy đang mặc đã bần như cái giẻ lau nhà.”
Nói đến đây, khuôn mặt Phan Thành hơi đỏ lên khiến Đình Phong liên tưởng đến vài chuyện “ướt át’.
Dù sao, hai người cũng không phải lần 6ẨtÍ làm chuyện đó.
Có vẻ như đoán được ý nghĩ ái muội trong đầu sếp mình, gương mặt Phan Thành biến ảo hết sức đặc sắc, vội vàng xua tay và nói: “Sếp đừng có liên tưởng bậy bạ.
Mặc dù em không biết anh và bạn anh đã làm gì khiến Ngọc Nhi trở nên sợ sệt như thế, nhưng em đoán anh cũng không thực sự làm tổn thương cô ấy.”
ợ “Đúng vậy, không làm gì cả, chỉ suýt chút nữa chặt một ngón tay cô ta thôi.
Đình Phong nói một cách tỉnh bơ khiến Phan Thành tái mặt.
Hắn ta lắp bắp với vẻ không thể tin nổi: “Chất… chặt tay? Anh đùa em à?”
Trong lòng Phan Thành thì Đình Phong là một người tuy có chút lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không phải kẻ thích hại người khác.
Nhưng hắn bỗng nhớ ra việc Ngọc Nhi đã làm và hậu quả kèm theo nên vội Vàng câm nín.
Đúng rồi, dám thiết kế để hãm hại Đình Phon9 và Khả Hân, Ngọc Nhi chỉ bị dọa như thế cũng là Đình Phong quá nhân từ rồi Sau này, hắn nhất định phải ghi nhớ, thà đắc tội Đình Phong chứ tuyệt đối không thể đắc tội Khả Hân.
“Phải, tôi đùa cậu đấy”
Đình Phong tìm được thú vui trong việc trêu cợt Phan Thành nên hài hước nói khiến mồ hôi trên trán hắn ta chảy ra càng nhiều.
Phan Thành âm thẩm kêu khổ.
Hắn chưa bao giờ thấy ai mở miệng bảo mình đang đùa với vẻ lạnh lùng nguy hiểm như vậy.
Có quỷ mới tin được Đình Phong đang nói thật hay nói dối.
“Em cũng có hỏi chuyện xảy ra hôm ấy nhưng Ngọc Nhi nhất quyết không nói, chỉ nhốt mình vào phòng tấm một lúc lâu mới ra và nói cảm ơn em đồng thời cũng xin lỗi em.”
“Không giấu gì sếp, lúc đó em còn tưởng cô ấy chập dây thần kinh nào.
Ai ngờ suốt cả buổi cũng chỉ im lặng.
Cuối cùng trước khi tự ra về, Ñð6 Nhi bảo là sẽ rời khỏi đây để sang Úc du học Kết thúc câu chuyện, Phan Thành thở dài não nề khiến Đình Phong nhếch miệng chế nhạo: “Không nỡ xa người ta thì chạy qua Úc lôi về, bày ra cái vẻ mặt đáng thương này làm gì chứ.”
“Cũng không phải không nỡ, chỉ là có chút bối rối.
Dù sao trong chuyện này em cũng có một phần trách nhiệm.
Mà cũng tại Ngọc Nhi ngu ngốc cơ, trên đời thiếu gì đàn ông tốt để yêu, lại cứ phải đâm đầu vào…“ Chương 98; Người L Đang bô bô kể lể, Phan Thành đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng trong lời nói của mình.
Hắn chớp mắt theo kiểu cực kỳ vô tội nhìn vẻ mặt đen dần của Đình Phong, lắp ba lắp bắp: “Sếp, hình như em nhớ ra có bản kế hoạch cần làm, em xin phép đi trước.”
Nói xong, hắn chạy biến đi như thể ở đây.
sắp xảy ra hỏa hoạn làm Đình Phong dở khóc dở cười.
Anh cũng đâu có muốn ăn thịt hắn, cần gì phải tỏ ra hoảng sợ như vậy.
Khẽ lắc dầu, Đình Phong quay lại với suy Nghĩ về công ty Sunama và người bí ẩn đứng đẳng sau Trần Thái Quang.
Rốt cuộc kẻ này là thần thánh phương nào? Trong ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô hẻo lánh, có người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi đang.
đứng khúm núm trước mặt một người thanh niên trẻ.
Đây chính là hai người từng xuất hiện ở nhà hàng đồ Âu mà Đình Phong đưa Khả Hân tới ăn trưa hồi trước.
Vẻ mặt hắn có chút căng thằng khi quan sát đôi bàn tay thon dài với những khớp xương mạnh mẽ đang lật từng tờ báo cáo tổng kết kinh doanh của công ty.
Người ngoài chỉ biết hâm mộ Trần Thái Quang hắn có năng lực và tiền bạc mở được công ty Sunama.
Nhưng ít ai biết rằng, hắn chỉ là giám đốc trên danh nghĩa của công ty, còn quyển điểu hành thực sự nằm trong tay người thanh niên trẻ này.
Ảnh ta chăm chú nhìn từng số liệu, ngón tay vô thức cào nhẹ lên trang giấy khiến mồ hôi trên mặt Trần Thái Quang xuất hiện ngày càng nhiều.
Ngay khi hắn định lên tiếng dò hỏi thì đã thấy người đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh hiện rõ sự hài lòng.
“Anh làm tốt lắm, thời gian qua vất vả cho anh rồi, cứ tiếp tục phát huy nhé.”
Trần Thái Quang thở phào nhẹ nhõm.
Nghe được lời khen ngợi của cậu ta, hẳn lập tức nịnh im Chương 98; N “Đâu có, đâu có.
Tất cả là nhờ chủ tịch và cậu chủ cho tôi thêm một cơ hội thôi.
Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm hai người thất Vọng.”
Ngày ấy, khi bị Đình Phong đuổi ra khỏi công ty không chút lưu tình, Trần Thái Quang cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận.
Lúc đến trước mặt chủ tịch Hoàng Đình Nam để tố cáo, ông ta cũng không tỏ thái độ gì là F ñ đổi quyết định của con trai, chỉ bảo nếu Cho hắn thêm một cơ hội thì hắn có muốn nắm lấy không.
Khỏi phải nói Trần Thái Quang đã vui mừng đến thế nào.
Hắn vội vàng đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
Bao năm làm việc ở Kings, hắn đã quen với việc người khác nhún nhường trước mặt mình.
Bây giờ bảo hẳn đi nộp đơn xin việc như mấy đứa nhóc mới ra trường, rồi bắt đầu công việc ở vị trí một nhân viên quèn, hắn tự nhận không ném được mặt mũi đi như thế được.
Chẳng ngờ, khi nghe được việc ông Nam giao phó, Trần Thái Quang sửng sốt tới nối tưởng mình nghe lầm.
Ai mà nghĩ rằng, từ một quản lý bị đuổi việc, phút chốc hắn nhảy lên chức giám đốc một công ty riêng.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới không bắt lấy.
Tất nhiên, hắn không phải kẻ như vậy.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Trần Thái Quang tặc lưỡi cảm thán vận may của mình.
Hắn cũng ñöầh quan sát người trước mặt, cẩn thận mở lời: “Cậu chủ, cậu tính khi nào trở về và công khai thân phận thật của mình?”
Ánh mắt người đàn ông trẻ lóe lên một tỉa lạnh lùng, môi khẽ nhếch lên thành một độ cong.
Anh khoan thai bước lại phía tủ rượu, lấy ra một chai Vodka sản xuất năm 1985, rót vào hai chiếc ly rồi đưa cho lão Quang.
“Cạch”
Tiếng hai ly rượu chạm vào nhau và tiếng nhấm nháp vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
—
- ————————
- Chương 98: Người Ngay khi Trần Thái Quang cảm thấy người này sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì anh ta bỗng lên tiếng: “Không vội, tôi còn muốn chuẩn bị một “lễ vật”
để tặng cho người anh cùng cha khác mẹ thân ái của tôi.