Thanh Sơn vội ngoáy lỗ tay mình, vẻ mặt không tin nổi.

Má ơi, có phải hắn nghe lầm không? Đình Phong muốn chặt tay Ngọc Nhi? Cùng lúc ấy, gương mặt Ngọc Nhi cũng tái mét, cô run lẩy bẩy nhìn vẻ tàn bạo trong ánh mắt Đình Phong, rít lên the thé: “Anh Phong…anh bị điên hả…anh đang nói gì vậy?”

Đình Phong không vội trả lời Ngọc Nhi mà đưa mắt nhìn Thanh Sơn.

Đến lúc này, hắn mới biết Đình Phong nói nghiêm túc.

“Phong, cậu muốn làm thật sao?”

“Cậu thấy tôi có giống như đang đùa không?”

Đình Phong bình thản nói, kiểu như chuyện sắp chặt tay người khác đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.

Thanh Sơn nuốt nước miếng, ra hiệu cho.

một tên đàn em của mình.

Tên đó hiểu ý nên nhanh chóng rút từ trong người ra một con dao nhỏ nhưng sắc lẹm đưa cho Đình Phong.

Cầm con dao đến trước mặt Ngọc Nhi, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao bóng loáng đâm vào.

mắt Ngọc Nhi khiến cô rụt người lại.

“Nói thật hoặc là mất một ngón tay, tùy cô chọn.”

Đình Phong dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt lọc lừối dao như để đánh giá độ sắc bén của nó, tröfð lúc chờ đợi câu trả lời từ Ngọc Nhi.

“Em nói rồi, đó là sự thật, anh còn muốn biết gì nữa?”

Ngọc Nhi bắt đầu gào khóc, cô chưa từng nhìn thấy một Đình Phong tàn nhẫn như vậy.

Trước kia, dù cho cô có làm phiền anh đến mức nào, anh cũng chỉ cau mày hay lạnh nhạt với cô.

Không ngờ chỉ vì cô làm tổn thương Khả Hân một chút, anh nỡ đối xử với cô như vậy.

“Xem ra, rượu mời cô không uống, lại thích uống rượu phạt.

Nụ cười lạnh băng hiện trên môi Đình Phong.

Anh đứng dậy, chỉ vào hai tên đàn em của Thanh Sơn, ra lệnh: “Cời trói cho cô ta, đưa lại phía bàn đẳng kia.”

Thanh Sơn ngốc.

Từ bao giờ mà Đình Phong có thể thoải mái sai khiến lũ đàn em của hắn trước mặt hắn vậy? Đành rằng, hắn cũng không lấy làm phiền gì Về Việc này bởi mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

Nhưng Đình Phong cũng nên làm bộ hỏi ý kiến hắn chút chứ.

Nhất là lũ đàn em lại chỉ nghe lệnh của hắn, Đình Phong không sợ bị mất mặt hả? Đang muốn lên tiếng để chữa cháy cho Đình Phong khỏi quê thì Thanh Sơn giật nảy mình khi nghe tiếng hô đều tăm tắp của hai tên đàn em mà ban nãy Đình Phong chỉ.

“Vâng, thưa anh Phong.”

Lại nhìn mấy tên đằng sau đang tỏ ra thán phục, Thanh Sơn cảm thấy như nuốt phải con ruồi.

Mẹ kiếp, cái lũ này bình thường lười chảy thây, hắn gọi cũng mất một lúc mới xuất hiện.

Thế mà trước mặt Đình Phong lại ngoan như lũ cún con.

Tuyệt đối là vả mặt.

Trở về hãn sẽ cắt lương cho biết đời.

Nếu đàn em của Thanh Sơn nghe được tiếng lòng của đại ca lúc này, cam đoan sẽ khóc lóc thảm thiết.

Bọn chúng dễ dàng sao? Suốt ngày phải chạy theo một tên trùm sò chỉ biết ghẹo gái và vung tiền ăn chơi, mãi mới nhìn thấy được một người ra dáng thủ lĩnh, làm khí phách xã hội đen của bọn chúng căng phình trong lồng ngực.

Không nghe Đình Phong thì nghe ai? “Buông ra…cút đi..không được đụng vào tôi Ngọc Nhi trắng bệch cả mặt mũi, cố hết sức đến nhường nào.

Âm thanh ghê rợn này lập tức khiến Ngọc Nhí thở hổn hển, mồ hôi lạnh vã ra như tấm.

Nỗi sợ hãi cùng cực dần gặm nhấm lý trí của cô khiến cô hận không thể ngất xỉu.

“Niệm tình quen biết cũ, tôi cho cô lựa chọn mất ngón nào.

Ngón trỏ? Ngón cái? Hay là ngón đeo nhẫn? Đình Phong nhấn nhá từng chữ, vẻ mặt chờ đợi con mồi sập bẫy.

Anh muốn biết là tay anh fñiIIanl hay gan cô ta cứng.

“Không…không…anh _Phong…anh không thể đối xử với em như thế.”

Ngọc Nhi vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thắng nổi sức hai người đàn ông đang đè nặng lấy cô, nhất là bàn tay đang bị ép chặt trên mặt bàn, hầu như không thể động đậy.

“Thật không?”

Đình Phong cong môi chế nhạo.

Bỗng, anh vung tay đâm mạnh con dao xuống bàn tay của Ngọc Nhi.

“Phập”

Tiếng mũi dao bén nhọn đâm sâu cùng tiếng hét khủng khiếp đồng thời vang lên.

Tình cảnh này đáng sợ đến nỗi Thanh Sơn cũng không dám nhìn thẳng.

Khuôn mặt Ngọc Nhi tái xám như người chết, cô trợn mắt nhìn mũi dao dựng đứng giữa hai kế ngón tay, thân thể xụi lơ dưới đất.

“Ngại quá, lần đầu trượt tay, lần này chắc chắn không.”

Đình Phong nhanh chóng rút con dao, tư thế chuẩn bị đâm xuống một lần nữa.

“Đừng…đừng…em nói…em nói là được mà.”

Có vẻ như Đình Phong đã thành công trong.

việc tra tấn những dây thần kinh yếu ớt của Ngọc Nhi.

Khi được thả ra, cô ngột bệt xuống sàn đất bẩn thỉu, vừa nhìn bàn tay vẫn còn đủ năm ngón, vừa gào khóc thê thảm, nước mắt nước mũi dàn dụa, không thèm bận tâm tới hình tượng mà ngày thường cô để ý nhất.

“Nói đi”

“…Là…cho Khả…Hân…xem ….một…một đoạn…clip.”

Khó khăn lắm Ngọc Nhi mới phun ra được vài chữ xen lẫn với những tiếng nấc nghẹn.

“Clip gì?”

Đình Phong chợt đứng thẳng lưng, hứng thú nồng đậm hỏi.

“Trong…khách …sạn…lúc đi…công tác…vào.

đất à em đến phòng…anh.”

“Cô dám lén đặt máy quay lúc tôi ra ngoài.

Cô thật to gan.”

Nhấc cằm của Ngọc Nhi một cách thô bạo, ánh mắt Đình Phong tóe lửa, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

Đêm hôm đó, ngoài lần mất cảnh giác để Ngọc Nhi ôm thì đâu có chuyện gì nữa.

Kể cả Khả Hân có xem được cũng không thể tạo thành cú sốc lớn như thế được.

Chắc chắn trong đó còn uẩn khúc.

“Nói đi.”

“…Là…cho Khả…Hân…xem ….một…một đoạn…clip.”

Khó khăn lắm Ngọc Nhi mới phun ra được vài chữ xen lẫn với những tiếng nấc nghẹn.

“Clip gì?”

Đình Phong chợt đứng thẳng lưng, hứng thú nồng đậm hỏi.

“Trong…khách …sạn…lúc đi…công tác…vào đểm»,em đến phòng…anh.”

“Cô dám lén đặt máy quay lúc tôi ra ngoài.

Cô thật to gan.”

Nhấc cằm của Ngọc Nhi một cách thô bạo, ánh mắt Đình Phong tóe lửa, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

Đêm hôm đó, ngoài lần mất cảnh giác để Ngọc Nhi ôm thì đâu có chuyện gì nữa.

Kể cả Khả Hân có xem được cũng không thể tạo thành cú sốc lớn như thế được.

Chắc chắn trong đó còn uẩn khúc.

là thấy ướt át rồi.

Đoạn đầu cũng không có gì quá đặc biệt.

– Hình ảnh Ngọc Nhi lượn lờ quyến rũ Đình Phong khá sắc nét.

Có thể thấy vị trí máy quay đặt rất khéo, hoàn toàn nhìn được hành động của hai người, chỉ là biểu cảm không rõ ràng.

Tuy nhiên, đoạn sau bắt đầu được chỉnh sửa một cách tỉnh vi với hình ảnh chiếc váy ngủ bị Ngọc Nhỉ ném xuống sàn.

Trong khi, Đình Phong nhớ rõ ràng là lúc này mình đã chỉ tay đuổi Ngọc Nhĩ fa khỏi phòng.

Khó trách Khả Hân nhìn thấy sẽ hiểu lầm.

Nhưng nếu Đình Phong nghĩ chỉ có bấy nhiêu đã khiến Khả Hân sốc đến nông nỗi đó thì anh đã lầm.

Điểm mấu chốt chính là nằm ở đoạn cuối.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ Trong ánh đèn mở ảo của căn phòng khách sạn, thân thể đôi nam nữ giao triển hiện rõ mồn một trên màn hình: “Ân…a…Phong…anh tuyệt quá…”

“Anh…ư…ư…yêu em đúng không?”

“Muốn…em…mạnh hơn nữa.”

“Ưm…em_ biết…a..a…anh…không yêu…con câm…đó mà.”

Thân hình như rắn nước của Ngọc Nhi nhấp nhô lên xuống theo từng động tác.

Tấm lưng trần nốn nà của cô vừa khéo che đi khuôn mặt của người đàn ông.

Nhưng ngoại hình của hắn cực kỳ tương tự Đình Phong.

Nếu nhìn qua thì sẽ nghĩ ngay đây là anh.

Cuộc hoan ái mãnh liệt khiến cho giọng của hấu Khàn khàn nghe không rõ âm thanh vốn có của nó.

Mỗi lần Ngọc Nhi thét lên những câu nói kia, hắn đều ậm ừ, không biết là đang đồng ý với cô hay đang chìm trong phút đê mê nên mồm mép không rõ ràng.

Người đàn ông này giống Đình Phong đến nỗi ngay cả người đang đứng cạnh anh là Thanh Sơn cũng phải há hốc mồm.

Hắn lắp ba lắp bắp: “Má ơi, cậu..cậu ngủ với cô ta mà để bị quay lại thế này sao? Trời ạ, chẳng trách vợ cậu xem xong sẽ bị sốc như thế.

Tôi nói cho cậu nghe, đàn ông có thể phong lưu, nhưng tuyệt đối không thể bị nắm thóp.

Cậu xem…”

“Không phải tôi.”

Đình Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Sát khí phát ra từ người anh mạnh đến nỗi khiến cả Thanh Sơn và năm tên đàn em đều sởn da gà.

Thanh Sơn và lũ đàn em nghe thấy thế, vội vàng chụm đầu lại xem tiếp.

Tiếng nuốt nước miếng ừng ực vang lên.

Sau khi thưởng thức “cảnh nóng”

sống động triột Gách cực kỳ “kỹ lưỡng”

Thanh Sơn mới liếm mếp gật gù: “Thân hình người này có tám phần giống cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy một vài điểm khác biệt.

Chẳng hạn, bắp chân cậu nhiều lông hơn, hay chố kia…”

“Câm miệng.”

Thấy Thanh Sơn và năm tên đàn em không kiêng nể đánh giá anh từ đầu tới chân, ánh mắt còn đảo qua đảo lại ở phần thân dưới, Đình Phong ném ánh mắt cảnh cáo về phía bọn họ.

“Cô em Ngọc Nhi này cũng ghê thật, thuê hẳn người làm clip vu oan cho cậu.

Nhìn thế này.

đến tôi còn hiểu lầm nữa là Khả Hân.

Có cần tôi tìm giúp tên mạo danh cậu không?“ “Không cần.”

Đình Phong nheo mắt nhìn Ngọc Nhi đang gần như bất tỉnh ở dưới đất, rút điện thoại ra và ấn số.

“Phan Thành, cậu lập tức đến đây cho tôi:

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play