Khả Hân liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần một giờ đêm mà Đình Phong vẫn chưa trở về, anh cũng tắt điện loại làm cô không thể liên lạc được.
Vết thương trên chân của cô đã được băng bó lại nên không đau đớn như lúc chiều nữa.
Cô cũng bình tĩnh suy nghĩ và phân tích thái độ,của Đình Phong.
Cô đoán có lẽ anh đang hiểu [Ê( 6ô vì chỉ mới đọc được trang giấy cuối cùng T6 CÔ viết trong cơn nóng giận.
Khế thở dài, Khả Hân đứng lên bước ra ban.
công, từ vị trí này có thể quan sát được con đường trước cổng nhà, cô mong muốn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của chiếc xe mà Đình Phong thường dùng.
Đứng đợi gần một giờ, đến khi cảm nhận cơn đau „.
từ vết thương do đứng quá lâu mà vẫn không.
+ hiện, Khả Hân đành bước =—_ VU ¿ _~ tu suớ va o8nseyBuốt] vào nhà.
Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng hãi hùng như vậy, thầm cầu nguyện Đình Phong không xảy ra chuyện gì, nếu không, cô cũng không thể sống nổi.
Đang nghĩ vẩn vơ đến những trường hợp xấu nhất, Khả Hân bỗng nghe được tiếng chuông cổng vang lên.
“Ting toong! Ting tong!”
Vui mừng vì đoán là Đình Phong đã về, Khả Hân vội chạy xuống tầng một, bất chấp sự đau đớn ở đầu gối.
Vừa mở cửa ra, cô sửng sốt vì (Œ@& hai bóng dáng lao vào.
WFc›o em dâu, lại gặp em rồi, thằng Phong uống say quá nên anh phải đưa về.”
Thanh Sơn vừa nói vừa dìu Đình Phong đang say ngất ngưởng vào trong nhà.
Hắn thật sự quá xui xẻo mà, nửa đêm nửa hôm còn một mình vác tên say xỉn này chạy loăng quăng khắp nơi chỉ vì hắn tuy say mà không chịu đứng yên tại chỗ, hết đòi đi chỗ này lại đến chỗ kia, bảo rằng muốn ôn lại kỳ niệm ngày xưa.
Chỉ tội nghiệp cho cái thân già của hắn, bị hành hạ đến sắp không ra hình người rồi.
Khả Hân nhanh chóng tiến đến cùng Thanh Sơn dìu Đình Phong lên phòng, mùi rượu nồng nặc khiến cô hơi nhăn mặt nhưng vẫn ôm chặt lấy chồng bước lên cầu thang.
Sau khi đặt anh lên giường ngủ, Thanh Sơn vội vàng vuốt mồ hôi, miệng lầm bẩm: “Mệt chết tôi rồi.“ Ánh mắt đồng thời cũng đảo nhanh khắp.
căn phòng.
Đã hơn bốn năm rồi kể từ ngày hắn tới đây khi Đình Phong vẫn còn độc thân.
Do việc làm ăn ClA bia đình khiến mấy năm nay hắn phải di iúển khắp trời Nam đất Bắc, ít khi ở một nơi cố định, chỉ khi trở về Sài Gòn được mấy tháng mới ở luôn tại nhà ông bà già.
Thanh Sơn nhớ căn phòng này trước đây là của Đình Phong, đâu đâu cũng là sách, đôi lúc, hắn tưởng Đình Phong muốn mở thư viện ở đây luôn.
Hiện tại, nó đã trở thành phòng ngủ của hai vợ chồng.
Nội thất hiện đại với những gam màu ấm áp, đồ đạc được sắp lọn gàng, trong không khí ‘ˆ“tTmeo đuổi Vộ Cấm) __-ERữđg S1: Say khướt còn vương vấn mùi thị nhàng như có như không.
Đến lúc này Thanh Sơn mới cảm nhận rõ việc Đình Phong là người đàn ông đã có gia đình.
Khả Hân nhìn Thanh Sơn, nở nụ cười biết ơn vì anh đã đưa Đình Phong trở về, so với những điều mà cô lo lắng thì việc say xin như thế này đã là nhẹ nhàng lắm rồi.
“Không có gì, vốn dĩ bình thường tửu lượng cũng tốt lắm mà nay chẳng hiểu sầu đời thế nào uống toàn rượu mạnh nên như thế đấy.”
Thanh Sơn nói một cách bông đùa nhưng EPIđ)âm thầm quan sát sắc mặt của Khả Hân, cả Tối ñấy tên ngốc kia chỉ lo uống rượu chứ nhất quyết không chịu nói ra chuyện mâu thuẫn giữa giữa hai người làm hắn tò mò muốn chết.
Nghe Thanh Sơn nói, gương mặt Khả Hân phảng phất nét buồn bã thê lương, cô cắn môi nhìn chồng đang ngủ say rồi lại nhìn Thanh Sơn, không biết phải nói như thế nào.
Thấy vẻ mặt bối rối cùng đôi mắt đẹp long lanh ánh nước của Khả Hân, Thanh Sơn hơi ngại thích Khả Hân là một chuyện, chút không đành lòng.
Cuối cùng thì hẳn cũng đã hiểu tại sao một cô gái nhiều thủ đoạn như thế này có thể làm tan chảy trái tim lạnh lùng của bạn mình, khiến cậu ta thay đổi từ chán ghét chuyển sang yêu thích.
Chỉ với bộ dạng yếu ớt bất lực này cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải xiêu lòng.
Thấy thời gian cũng đã muộn, Thanh Sơn chào tạm biệt Khả Hân để ra về, khi cô bước.
xuống cầu thang, hắn nhận ra khuôn mặt cô hơi biến.
sắc, mồ hôi lấm tấm trên trán, giống như lang chịu đựng một nỗi thống khổ gì đó.
“Em dâu, em thấy khó chịu ở đâu à?”
“ Thanh Sơn hỏi, xuất phát từ tính tình ga lăng với mọi cô gái của hắn chứ không phải là quan tâm đến Khả Hân.
Khả Hân vuốt mồ hôi trên trán, lắc đầu tỏ vẻ không sao, sau đó bước đến phía trước mở cổng tiến Thanh Sơn.
Lúc này hắn ta mới để ý thấy chân trái của cô đi hơi khập khiếng, cau mày não W Ì Không phải bị Đình Phong đánh đến mức bị _ thương đấy chứ, nếu vậy thì bạn hắn quá bạo lực.
rồi.
Nhưng sau đó lại lắc đầu phủ nhận, hắn biết _Ì tính Đình Phong, cậu ta chưa bao giờ từng đánh phụ nữ.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp.
Sau khi tiễn Thanh Sơn về, Khả Hân lại lên phòng ngủ, Đình Phong vẫn còn mặc nguyên bộ đồ sáng nay đi làm.
Cô vội vàng giúp anh tháo.
giày, cởi quân áo ngoài cho thoải mái.
Thân hình hoàn mỹ như một vị thần của Đình Phong dần hiện ra trước mắt Khả Hân, những múi cơ săn chắc tràn ngập sức mạnh và dã tính của anh KhiếHhgương mặt cô hơi nóng lên.
Dù đối mặt với Flff anh mê người này rất nhiều lần, cô vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng mỗi khi đối mặt.
Khả Hân nhanh chóng nén sự khô nóng trong thân thể, giúp anh lau người.
Cô biết chồng mình yêu sạch sẽ, nếu để anh ngủ với cơ thể đầy mồ hôi và nồng nặc mùi rượu này, chắc chắn ngày mai tỉnh dậy anh sẽ thấy rất khó chịu.
Vật lộn mất một lúc mới giúp Đình Phong mặc vào được bộ đồ ngủ sạch sẽ, Khả Hân thở phảo, mồ hôi thấm ướt lưng áo cô.
Cô lắc đầu Theo đuổi vợ cảm) cười khổ, giúp anh sạch sẽ xong thì giờ đến lượt cô cảm thẩy nhớp nháp.
Khả Hân đang muốn đứng dậy mang đồ bẩn vào phòng tắm thì thì bị một cánh tay túm lấy, siết chặt đến mức làm cô phát đau.
*…đừng rời xa tôi… không được… không cho phép… quay lại đi…”
Đình Phong bắt đầu nói mê sảng, đây là lần đầu tiên trong bốn năm chung sống Khả Hân mới thấy anh say xỉn đến mức độ nói mê thế này.
Nhìn gương mặt nhăn nhó giống hệt như bé Bin Ẩtỗi lên làm nũng khiến trái tim Khả Hân mềm Thai đến rối tình rồi mù.
Cô vuốt ve hai hàng lông mày đang nhíu lại của anh, rồi đến đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi, mỗi một chỗ trên gương mặt anh đều đã khắc sâu vào trong tâm khảm của cô, sâu đến nỗi trở thành một phần của cơ thể cô, không thể tách rời.
Nhớ đến những lời nói lạnh lùng của anh lúc chiều, lòng cô vẫn còn chút đau nhói.
Anh giận __ dữ, anh tàn nhẫn, anh ích kỷ, mỗi một điều đều (Theo đuối ở cảm} làm cô tổn thương, nhưng.
quá để ý đến cô nên mới hành động điên cuồng.
như vậy.
Có lẽ nội dung cô viết trên tờ giấy đó đã khiến anh cực kỳ thất vọng, đến nỗi trong cả cơn say cũng vẫn không thể buông bỏ.
Đình Phong, anh thật ngốc! Tại sao anh không tin rằng em thực sự muốn ở bên cạnh anh, chỉ cần trong lòng anh có em, em tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà rời khỏi anh.
Em, anh và Đình Vũ, chúng ta là một gia đình, mãi 4fi:là như vậy.
Cô cúi người muốn hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, giống như cách để tuyên cáo.
những suy nghĩ trong lòng mình.
Khi đôi môi mềm mại sắp chạm đến anh, thân thể Khả Hân bỗng cứng đờ, cô nghe thấy anh lầm bầm gọi tên một người.
“Hoàng Ly…”
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng khiến Khả Hân như bị sét đánh, cô bàng hoàng đến nỗi hai tay B/10 { l run rẩy nắm chặt các ¿c dường mức nhăn nhúm.
Cái tên này từng là nỗi ác mộng kinh.
hoàng trong cuộc đời cô, đến chết cũng không.
thể quên nổi.
Những ngày đầu trở thành vợ Đình Phong, trong mỗi cuộc ân ái, hai chữ “Hoàng Ly”
lúc nào cũng xuất hiện, giổng như anh coi cô là thế thân của người ấy, thậm chí anh dùng thân thể cô để phát tiết sự oán hận trong lòng “Hoàng Ly… Hoàng Ly… tại sao em lại rời đi…”
Đầu là tại cô… nếu không phải tại cô… tôi đã Gổ thể hoàn hảo đợi Hoàng Ly quay lại…”
“Nói cho cô biết, dù cô chiếm được thân phận là vợ tôi, nhưng mãi mãi tôi chỉ yêu một người duy nhất, đó là Hoàng Ly…”
Khả Hân ôm lấy ngực.
Đau quát! Tại sao lại đau đớn đến mức này.
Đau đến nỗi khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Nước mắt bắt đầu rơi như mưa không thể kìm nén lại.
Ha… ha… Thì ra là như thế, rốt cuộc cô lại tự Đình Phong đâu có yêu cô, 9/10 NVUU người anh yêu vẫn chỉ là cô gái trong quá khứ ấy.
Có lẽ đúng như lời anh nói, với anh cô chỉ là một món đồ chơi, cuộc hôn hôn của họ cũng thế.
Cô muốn tự do, được, nhưng với điều kiện khi nào anh chơi chán mới được giải thoát.
Trong trò chơi này, anh vĩnh viễn là người quyết định.
Khả Hân đờ dẫn đứng dậy nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, nước mắt cô đã rơi quá nhiều rồi, mệt mỏi đến nỗi chẳng còn sức để khóc nữa.
Cô quay người bước ra khỏi phòng Khi cánh cửa khép lại, người trên giường lại lẩm bầm nói trong cơn mê sảng: “Đừng đi, đừng rời bỏ tôi… Hân… anh… yêu… em.”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT