Khả Hân ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ, cảm thấy không đúng lắm nên quyết định hỏi người nhân viên đang dẫn đường bằng cách soạn vài chữ trong điện thoại.
“Không nhầm, đây là lối tắt dẫn từ khu vực B sang khu vực A của khách sạn.
Thằng bé ở dưới sảnh tòa nhà này, nếu đi theo đường này sẽ nhanh tới đó hơn.”
Gã đàn ông vội vàng trấn an Khả Hân và thúc giục cô bước nhanh hơn.
Hai người đi vòng theo lối cầu thang bộ bên trong khách sạn.
Có lẽ đây là lối đi riêng dành cho nhân viên nên Khả Hân rất ít gặp ai trên đường.
Khoảng mười lầm phút sau, gã nhân viên đột ngột dừng lại ở trước một cánh cửa to.
Hắn quay đầu ra hiệu cho Khả Hân tới đây.
Khi bước lại gần, cô chợt nghe được rất nhiều âm thanh ồn ào.
Hình như người ta đang tổ chức tiệc tùng ở chỗ này.
“Người cô cần tìm ở đẳng sau cánh cửa đó.
€ô tự đi vào nhé.
Tôi phải quay lại vị trí làm việc kẻo bị phạt.
Tạm biệt.
Nói xong, hắn lập tức bỏ đi mà không đợi Khả Hân hỏi han thêm bất cứ điều gì.
Khả Hân dõi theo bóng dáng dần biến mất của gã, trong lòng dâng lên một cỗ bất an.
Nhưng đã tới đây rồi thì cô bắt buộc phải vào.
trong xem thế nào.
Cô cần biết đó có phải bé Bin hay không.
Hít một hơi sâu, Khả Hân đẩy cánh cửa nặng nề và bước vào.
Hiện ra trước mắt cô là một không gian cực kỳ sang trọng với hàng ngàn thứ âm thanh đan xen.
Những chùm đèn pha lê rực rỡ tỏa ánh sáng mát dịu, khắp nơi đều bày biện những lẵng hoa tuyệt đẹp.
Lúc này, cô mới phát hiện ra mình đang đứng trên sảnh tầng hai của khách sạn.
Phía dưới là cầu thang lớn được trải thảm đỏ dẫn xuống khu vực đang diễn ra bữa tiệc.
Nhìn mức độ hoành tráng của buổi lễ này, Khả Hân biết ngay đây chính là sự kiện của tập.
đoàn lớn nào đó mà cô nghe nói lúc đầu.
Nhớ đến mục đích mình ở đây, Khả Hân vội vàng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ của con trai mình.
“Cô đang tìm cu Bin sao?”
Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào đến thấm vào gan ruột vang lên khiến Khả Hân giật mình.
Cô ngoảnh đầu lại thì trông thấy Hoàng Ly, Tuy có chút ngạc nhiên vì gặp người quen ở đây, Khả Hân vẫn nhanh chóng gật đầu.
Hoàng Ly tiến lại gần chỗ Khả Hân.
Không biết vô tình hay cố ý mà cô đứng chẳn trước mặt Khả Hân, che đi khung cảnh bữa tiệc phía dưới Nếu lúc này có ai ngẩng đầu lên quan sát thì cũng chỉ thấy có bóng lưng của Hoàng Ly mà thôi.
Khả Hân còn chưa nhận ra sự bất thường trong vị trí đứng của Hoàng Ly.
Cô nghĩ cô gái này biết được chút gì đó nên hỏi ngay: “Cô biết bé Bin ở đâu không? Có người nói trông thấy nó đang khóc ở đây.”
Khả Hân sốt ruột bấm vài chữ trên điện thoại.
Có lẽ vì lo lắng nên bàn tay cô còn hơi run run.
“Biết”
Hoàng Ly nhanh chóng liếc nội dung nên đó và đáp ngắn gọn.
“Thật tốt quá, cu Bin đang ở đâu vậy? Cô có thể dẫn tôi đến chỗ thằng bé không? Mà Đình Phong có ở đấy không?”
Bất chợt, Khả Hân nhớ ra sáng nay bé Bin đi cùng Đình Phong.
Phải rồi, cô có thể gọi cho anh để xác minh, đâu cần phải hỏi ai nữa.
Cảm thấy ảo não vì phản ứng chậm của mình, Khả Hân lục tìm danh bạ để gọi điện thoại cho chồng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
The number…”
Tại sao lại không bắt máy vậy? Khả Hân cắn môi gọi vài lần nữa nhưng Đình Phong đều không trả lời.