Bốn mùa ở Bình Thành rất rõ ràng, tháng chín chính là cuối thu, vẻ nóng bức của mùa hạ đã nhường chỗ cho những cơn gió khô hanh mang theo mùi cây cối thơm ngát.
Thời tiết này rất dễ khiến con người cảm thấy dễ chịu. Thế nhưng tâm trạng của Chương Cảnh lại rất tệ, cực kì tệ.
Hôm nay trường cấp hai đăng thông báo, trong sân vô cùng nhộn nhịp, chật ních học sinh và phụ huynh.
Chương Cảnh ghét ồn ào, song thứ khiến tâm trạng hắn không tốt cũng chẳng phải điều này. Chương Cảnh là người hành xử có kế hoạch, phàm là chuyện gì phá hủy kế hoạch đã đặt ra của hắn đều làm cho hắn vô cùng bứt rứt.
Ví dụ như hiện tại.
Chương Cảnh nhìn danh sách phân lớp từ đầu tới cuối để xác nhận một lần nữa.
Dựa theo đúng tuyến, mấy trường tiểu học công lập trong khu đều sẽ vào trường cấp hai này, cho nên nếu đảo mắt xung quanh rất có thể nhìn thấy bạn học cũ.
Nhưng việc chia lớp là ngẫu nhiên, bạn cùng lớp tiểu học lúc trước chưa chắc đã được học chung với nhau.
Vì tránh cho tình huống như thế xảy ra, Chương Cảnh nói với ba mình muốn học cùng một lớp với Đỗ Yến trước. Khi đó ba hắn đã liên tục đồng ý, song ba lại bận nhiều việc, chuyện lông gà vỏ tỏi ấy của đám nhóc không chiếm quá nhiều phân lượng nên mới quên mất.
Mặt Chương Cảnh đen như đít nồi, dò lại danh sách lần nữa mà vẫn chỉ thấy tên hắn và Thời An, không có Đỗ Yến.
Đỗ Yến nhìn qua loa: “Hình như không có tớ, để tớ qua đằng kia tìm thử coi.”
Chương Cảnh không kịp kéo cậu, trơ mắt nhìn người kia chẳng hề để bụng chạy tới chỗ khác. Chương Cảnh vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu xem danh sách lớp hai ở bên cạnh, không thể chung lớp thì ở sát vách nhau cũng được, hắn sẽ miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng Chương Cảnh còn chưa xem xong đã thấy Đỗ Yến hào hứng chạy tới.
“Chương Tiểu Cảnh ơi tớ học lớp số tám đó, nghe may mắn nhỉ.”
Chương Cảnh đau thắt cả lòng. Bởi vì đừng nói sát vách, ngay cả cùng một tầng cũng không.
Lớp số một ở tầng một, lớp số tám ở tầng hai.
Đỗ Yến và Chương Cảnh là bạn bè đã nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn mặt để đoán được suy nghĩ của đối phương. Tâm trạng Chương Cảnh đang rất tệ, chưa bao giờ tệ như vậy hết.
Đỗ Yến cười hì hì an ủi Chương Cảnh: “Ông cụ non, tươi tỉnh lên đi chứ. Có làm sao đâu? Lên cấp hai rồi phải biết khám phá trời đất rộng bao la, làm quen thêm nhiều bạn hơn chứ.”
Chương Cảnh nhìn Đỗ Yến: “Cậu muốn thế chứ gì?”
Đỗ Yến biết nhìn mặt đoán ý, tóm lại đối phương đang sợ không ai canh chừng thì cậu sẽ chọc thủng trời.
Nghĩ tới đó, vì để an ủi Chương cảnh, Đỗ Yến bắt đầu thề thốt: “Cậu yên tâm, hiện tại tớ đã là học sinh cấp hai rồi, sẽ không gây chuyện khiến cậu phiền lòng nữa.”
Chương Cảnh chẳng thể nào cười nổi: “Ngay cả con chó Đại Hoàng ở đầu ngõ cũng không tin mấy lời cam đoan của cậu đâu.”
Đỗ Yến không giận, cười híp mắt: “Nghe cậu nói kìa. Mặc dù chúng ta không chung lớp nhưng cậu vẫn là hàng xóm nhà tớ mà? Tớ làm gì mà cậu chẳng biết!”
Tuy Đỗ Yến rất cợt nhả song lại khiến Chương Cảnh an tâm hơn.
Đỗ Yến nói đúng, mặc dù hai người họ không phải là bạn cùng lớp nhưng vẫn là hàng xóm, có thể đi đi về về với nhau, hắn sẽ luôn biết được mọi chuyện về Đỗ Yến.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Chương Cảnh cuối cùng cũng thay đổi, trông không còn tối tăm mịt mù, sắp sửa nổi bão nữa.
Đỗ Yến thấy thế bèn hỏi: “Nhắc mới nhớ, Thời An đâu rồi?”
Chương Cảnh đáp: “Cậu ấy nhất định là đang đi với mẹ, hình như tới nộp tiền học thì phải.”
Thật lòng mà nói, Đỗ Yến thấy mẹ Thời An khống chế y quá mức. Bi kịch cuối của bộ phim cũng có một phần liên quan đến bà ấy.
Học sinh cấp hai toàn túm năm tụm ba tới trường ghi danh còn Thời An vẫn đi với mẹ. Mặc dù có Đỗ Yến và Chương Cảnh ở bên song mẹ y cũng chẳng thể yên tâm, nhất định phải tự xác nhận mọi chuyện mới chịu rời khỏi.
“Vậy chúng ta cứ ra cổng trường chờ cậu ấy là được.” Đỗ Yến đề nghị, “Dì Đàm còn phải đi làm nữa.”
Chương Cảnh gật đầu, không phản đối. Sau từng ấy năm trôi qua hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của Thời An.
Vì để tránh chuyện không cẩn thận bỏ qua Thời An, Đỗ Yến và Chương Cảnh đứng ở chỗ dễ thấy nhất. Mặc dù hiện tại mới lên lớp 7(*) nhưng Đỗ Yến và Chương Cảnh cũng bắt đầu rút đi dáng vẻ trẻ con, đường nét của thiếu niên dần dần hiện ra.
(*Ở TQ tiểu học có 6 lớp, cấp 2 và cấp 3 có 3 lớp)
Nói đơn giản chính là bọn họ đứng tại cổng trường rất gây sự chú ý. Những nữ sinh ra ra vào vào, bất kể là từ tiểu học lên lớp 7 hay các đàn chị lớp 8, lớp 9 khi nhìn thấy hai cậu bé có vẻ ngoài xuất sắc đều vô thức ngắm thêm vài lần.
Chương Cảnh đứng một lúc chợt cảm thấy có gì đó không đúng, lông mày nhíu chặt.
Đỗ Yến vẫn chưa phát hiện, một lòng nghĩ đến lời đồn hôm nay vừa khám phá.
Cậu đã quen với việc chia sẻ mọi việc với Chương Cảnh, thế là bèn mở miệng nói: “Ui, tớ hóng được trong trường có một đám người rất đáng ghét. Thành lập bang phái ngu xuẩn nào đó chuyên môn bắt nạt những ai chúng ngứa mắt.”
Đỗ Yến lộ vẻ mặt khinh thường: “Tớ ghét nhất là kiểu người như vậy, nếu chúng dám chọc vào tớ thì cậu đừng nhúng tay vào đấy.”
Chương Cảnh không đáp mà kéo Đỗ Yến tới góc khuất sau tàng cây. Hắn thấy tầm mắt của những người xung quanh thôi không nhìn về phía này nữa mới trả lời Đỗ Yến: “Với cái bộ dạng này của cậu thì ai dám đụng vô?”
Đỗ Yến nở nụ cười, nói: “Người dám gây sự với tớ đúng là không nhiều. Nhưng Thời An thì chắc chắn sẽ trở thành người đầu tiên dính chưởng. Đúng rồi, chẳng phải Thời An học cùng lớp với cậu sao, nếu cậu ấy gặp phiền phức thì cậu nhớ phải tìm tớ đầu tiên đấy.”
Chương Cảnh hiểu tính Đỗ Yến, mặc dù dưới sự quản giáo của hắn đã không còn chủ động gây chuyện nữa nhưng mỗi lần phiền toái tìm tới đều trở thành chuyện vui hiếm thấy của Đỗ Yến.
Chương Cảnh không nói gì thêm, chỉ dở khóc dở cười lên tiếng: “Cậu đừng có lôi Thời An ra làm mồi câu nữa. Cậu xem đi, người ta vốn là đứa nhỏ ngoan ngoãn là thế, hiện tại biến thành cái dạng gì rồi.”
Mấy năm gần đây, Thời An đã bị Đỗ Yến ảnh hưởng, trở nên hư hỏng. Trông bề ngoài mềm yếu, rất dễ bắt nạt nhưng thực tế mỗi lần ra tay đều rất độc.
Nhóm ba người Đỗ Yến rất nổi tiếng, song trường cấp hai hiện tại cách nhà họ xa hơn một chút cho nên thanh danh ấy vẫn chưa truyền tới đây.
Chương Cảnh nhìn Đỗ Yến, thầm nghĩ chẳng bao lâu nữa là lại có người bị nhóc con này cho ăn hành rồi.
Đến lúc đó phải làm sao? Chỉ đành thay nhóc con thối tha này khắc phục hậu quả thôi. Dù sao hắn cũng chùi đít cho đối phương rất nhiều, sớm đã biến thành thói quen.
Khi hai người đứng dưới tán cây chờ Thời An, có một phiền phức chưa từng thấy gõ cửa khiến Chương Cảnh bị đả kích trầm trọng.
Tuy bọn họ đổi chỗ đứng nhưng người có ý vẫn tìm thấy dễ dàng.
Hai nữ sinh đứng ở cổng trường, nhìn dáng vẻ thì chắc là học lớp 9. Mấy cô gái xì xào bàn tán một phen, sau đó trực tiếp bước đến chỗ họ.
Nữ sinh mặt tròn mở miệng hỏi: “Các em là học sinh mới à? Nhìn quen quá.”
Phản ứng đầu tiên của Chương Cảnh chính là rõ ràng từ đầu đến cuối Đỗ Yến đều không rời khỏi hắn nửa bước, chẳng hề gây chuyện. Hay là lúc tách ra xem danh sách đã lọt vào mắt xanh ai đó nhỉ?
Có lẽ bởi vì biểu cảm đầy cảnh giác của Chương Cảnh khiến hai đàn chị hơi lúng túng. Một nữ sinh đeo kính khác cười cười, giải thích: “Cũng không có gì đâu, chỉ là chị cảm thấy hình như mình đã gặp em ở đâu đó, chưa biết chừng lại cùng tốt nghiệp một trường tiểu học nên muốn kết bạn thôi.”
Đỗ Yến hoang mang trả lời: “Dạ? Em không có ấn tượng gì về hai chị hết. Các chị nhớ nhầm rồi.”
Chương Cảnh tiếp lời: “Trong trường tập hợp các học sinh của ba trường tiểu học khác nhau tương đương với việc có một phần ba tỷ lệ đến từ cùng trường, lẽ nào chị phải kết bạn với từng học sinh mới à?”
“…” Hai nữ sinh đỏ bừng mặt, phát hiện em khóa dưới này chẳng hiểu phong tình gì cả, đặc biệt là cái em trông nghiêm túc kia, nói chuyện không hề nể nang.
Hai cô bé nhìn nhau, đáp: “Thôi quên đi.”
Chương Cảnh dõi mắt theo bóng lưng của hai nữ sinh, tâm trạng mãi mới tốt hơn chút đã lập tức chìm xuống đáy vực.
Đỗ Yến vẫn chưa load nổi, hỏi: “Ủa sao vậy, lườm tớ làm chi, tớ có chọc giận hai chị ấy đâu…”
Chương Cảnh nhìn Đỗ Yến, làn da trắng nõn ngũ quan tinh xảo, lúc không đánh nhau không gây chuyện chính là cậu thiếu niên đẹp trai sáng sủa, hơn nữa còn là kiểu mà các nữ sinh thích nhất.
Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bỗng kéo tới, có một Thời An với mức độ tồn tại không mạnh là đã đến cực hạn, nếu như xuất hiện nữ sinh xen vào giữa hắn và Đỗ Yến thì hắn sẽ không nhịn nổi mất.
Cấp hai là quãng thời gian rất dễ xảy ra tình yêu trai gái, nhất định phải nhắc nhở nhóc con luôn không an phận mới được.
Chương Cảnh dứt khoát mở miệng: “Đỗ Yến, cậu nhớ kỹ cho tớ, lên cấp hai rồi không được yêu sớm.”
“Hả? Cái gì cơ?” Đỗ Yến bị thiết lập tính cách của nhân vật ảnh hưởng, chưa thoát khỏi tư duy của một đứa trẻ, mãi mà vẫn chưa kịp phản ứng.
Chương Cảnh tưởng rằng Đỗ Yến đang cãi mình bèn nói với cậu những gì hắn vừa tổng kết được.
“Sau khi kết thúc ba năm cấp hai là đến kì thi lên cấp ba rất quan trọng, kiểu người tâm tính bất định như cậu nếu yêu sớm nhất định sẽ ảnh hưởng tới học tập. Chẳng may không thể thi đậu trường cấp ba trọng điểm thì với tự chủ của cậu, chắc chắn sẽ chơi bời lêu lổng suốt ngày rồi trượt đại học…”
Đỗ Yến bị Chương Cảnh nói đến mức choáng váng cả đầu óc, nhanh chóng kêu: “Dừng, dừng, dừng. Chương Tiểu Cảnh, tớ cảm thấy hồi trước mình không nên gọi cậu là ông cụ non.”
Chương Cảnh vô thức hỏi: “Vậy cậu muốn gọi là?”
Đỗ Yến trả lời: “Tớ cảm thấy mình nên gọi cậu là ba. Cậu luyên thuyên cái gì thế, yêu sớm chi?”
Chương Cảnh không nhịn được mắng cậu: “Cút đi, ai muốn làm ba cậu!”
=============
Editor:
Chương Cảnh: Muốn làm chồng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT