Dù sao Thành Du cũng là Thành Vương, dùng thân phận này ở lại đô thành Nguyên Quốc cũng quá nguy hiểm. Sau hôm đạt thành thỏa thuận với Đỗ Yến, hắn liền rời khỏi đây, trở lại Thành Quốc để chuẩn bị công việc kế tiếp.
Tháng hai, Giang Quốc và Thành Quốc nhìn chòng chọc Nguyên Quốc như hổ rình mồi đã lâu bắt đầu tuyên chiến.
Tháng ba, tình hình chiến tranh ở biên cương rơi vào thế giằng co.
Kế hoạch bên phía Thành Du triển khai vô cùng thuận lợi, còn Đỗ Yến lại gặp phải phiền toái không hề nhỏ. Ngoại tổ của cậu lại từ chối thực hiện bước quan trọng nhất trong kế hoạch.
Hoàng hậu cầm mật thư đại tướng quân tự tay viết đưa cho Đỗ Yến, cũng nói rõ muốn Đỗ Yến tự tay mở ra đọc.
Đỗ Yến không hề e ngại hoàng hậu, trực tiếp đọc trước mặt bà. Nội dung bên trong đúng là không khác gì so với dự đoán của cậu, đại khái là nhắc đến việc trung quân ái quốc.
Đại tướng quân chỉ rõ hiện nay Nguyên Giác đã bị nhốt, các hoàng tử còn lại hẵng còn nhỏ tuổi, không ai có thể tranh giành vương vị với cậu, khuyên Đỗ Yến chớ nóng vội, miễn cho phải chịu tiếng xấu là hành thích vua, giết cha.
Đỗ Yến xem xong bèn gấp lại cẩn thận rồi đốt đi: “A nương đừng lo, từ lâu con đã biết ngoại tổ là người không dễ thỏa hiệp. Nghe nói ngoại tổ còn gửi cả thư cho cữu cữu, trong thư nói gì vậy ạ?”
Hoàng hậu thở dài, thấp giọng đáp: “Phụ thân nói huynh trưởng nghiêm khắc hơn con nhiều, mắng đến máu chó đầy đầu luôn.”
Đỗ Yến cười: “Ngoại tổ vẫn chính trực như vậy. Không sao, con sẽ thuyết phục ngoại tổ.”
Hoàng hậu nghe vậy bèn cảm thán: “Trước mắt cũng chỉ có mình con là khuyên bảo được phụ thân. Từ nhỏ đã có năng lực khiến cho ông ấy nhượng bộ mấy phần.”
Đại tướng quân Ngô Khởi nóng tính là điều mà ai cũng biết. Ông là người vừa ngay thẳng vừa bảo thủ, chỉ đối xử đặc biệt với mình Đỗ Yến.
Hoàng hậu đang muốn đi lấy giấy bút, lại bị Đỗ Yến ngăn cản: “A nương, việc này rất hệ trọng, con định đi gặp ngoại tổ một lần xem sao.”
Lúc trước, đại tướng quân đã từng sóng vai với tiên hoàng gây dựng địa vị bá chủ của Nguyên Quốc, vô cùng thân thiết với tiên hoàng, gần như là trung thành tuyệt đối.
Chỉ là sau khi Nguyên Vương đăng cơ lại nảy sinh lòng nghi ngờ với đại tướng quân, dần dần chia cắt binh quyền trong tay Ngô gia.
Đại tướng quân chính trực nhưng cũng không phải loại ngu xuẩn. Vì để Nguyên Vương an lòng, cũng để chứng tỏ lòng trung thành của mình, ông đã gả nữ nhi nhà mình cho Nguyên Vương, để nhi tử ở lại thủ thành.
Một nam một nữ nhìn bề ngoài rực rỡ sáng lạn như vậy kì thực cũng chỉ là con tin dùng để trấn an Nguyên Vương mà thôi.
Mặc dầu vậy, Nguyên Vương lòng dạ hẹp hòi vẫn coi Ngô gia thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ngoài ra, huynh muội Đỗ Yến cũng không phải hai đứa con đầu lòng của hoàng hậu.
Lúc trước, khi hoàng hậu mang thai lần đầu, y quan bắt mạch nói rằng thai nhi trong bụng bà tám chín phần mười chính là hoàng tử. Không lâu sau đó hoàng hậu liền sảy thai, tuy kẻ chủ mưu đã bị Nguyên Vương biếm thành thứ dân song hoàng hậu lại điều tra được chân tướng rõ ràng. Vị phu nhân kia chỉ là con rối trong tay kẻ khác mà thôi, trên thực tế người đứng đằng sau sai khiến chính là Nguyên Vương. Vì vậy mới dẫn đến chuyện khi hoàng hậu sinh ra cặp long phượng lại nuôi lớn Đỗ Yến như một nữ nhi.
Việc này đã để lại bóng ma ở lòng trung thành của đại tướng quân, cho dù vẫn trấn thủ biên cương Nguyên Quốc như trước, nhưng khó có thể tránh khỏi oán hận. Tuy lời nói trong thư rất dứt khoát, thần sắc nghiêm túc nhưng kỳ thực thay vì nói ông trách cứ Ngô Trung Úy thì thà nói rằng ông đang dùng ngôn ngữ để cảnh báo chính mình còn hơn.
Chuyện Đỗ Yến cần làm bây giờ đó là đánh sụp phòng vệ cuối cùng trong lòng đại tướng quân.
Hoàng hậu thấy Đỗ Yến muốn đích thân tới biên cương bèn có chút lo lắng: “Đường xá xa xôi như thế, con định lấy danh nghĩa gì mới không khiến bệ hạ sinh nghi?”
Tình hình chiến sự ở biên cương đang vô cùng khẩn cấp, đại tướng quân sở hữu trọng binh cho nên sự kiêng kỵ của Nguyên Vương đối với Ngô gia đã đạt đến cực điểm. Hoàng hậu và Ngô Trung Úy ở đô thành có biểu hiện bất thường gì cũng đều khiến ông ta cảnh giác.
“Chiến sự giằng co không ngừng chính là thời cơ để tới chỗ Kỳ Tử tế trời cầu phúc.” Đỗ Yến đáp “Bệ hạ đương nhiên sẽ không cho phép a nương rời đi, cho nên con cần phải làm cái gì thì làm cái đấy thôi.”
“Được, ta sẽ viết thư gửi cho Kỳ Tử.”
Mấy ngày sau, bởi vì lo lắng cho tình hình chiến đấu nơi biên cương, trưởng công chúa đi đến chỗ thầy Kỳ Tử, cầu phúc cho Nguyên Quốc.
Lễ Thành chính là tòa thành nằm ở phía Nam Nguyên Quốc, vượt qua dãy núi phía trước là lãnh địa của Giang Quốc.
Hiện tại đại quân Nguyên Quốc đang đóng quân cách Lễ Thành ba mươi dặm, song song với đoàn quân của hai nước Giang Thành.
Chiến sự rơi vào cục diện bế tắc đã một thời gian, kho lúa ở Lễ Thành đã thấy đáy, sắp sửa không cung cấp đủ nhu cầu của toàn quân. Đúng vào lúc này, lương thảo tiếp tế từ đô thành gửi đến đã tới biên cảnh.
Quận trưởng Lễ Thành mừng rỡ như điên, rất muốn khoản đãi thật tốt quan áp tải lương thảo. Tuy nhiên vị quan này tỏ vẻ, sứ giả từ đô thành đã tới doanh trại truyền lệnh, mọi chuyện chờ sứ giả về rồi hẵng bàn.
Cùng lúc đó, sứ giả Nguyên Vương phái đến đội nón rộng vành, cầm vương lệnh tiến thẳng vào doanh trại đại quân, đến giữa soái trướng.
Đại tướng quân đang xem bản đồ, nghiên cứu tình hình chiến tranh, nghe nói đô thành có người tới bèn đặt sự vụ sang một bên để nghênh đón. Không ngờ đối phương lại đội nón che mặt, nhìn qua rất giấu đầu lòi đuôi.
Đại tướng quân đã chinh chiến cả đời, nhanh chóng phát hiện không đúng, tay phải đặt lên đoản kiếm bên hông, quát lên: “Ngươi là người phương nào, sứ giả đô thành không bao giờ úp úp mở mở như thế cả.”
Người kia cũng không hoảng hốt mà ung dung thong thả tháo nón, lộ ra gương mặt vô cùng tuấn mỹ: “Ngoại tổ.”
Đại tướng quân sững sờ, cẩn thận ngắm nhìn nửa ngày mới miễn cưỡng kêu: “Yến nhi?”
Cũng không trách đại tướng quân chưa kịp nhận ra cháu ngoại mình, ông vốn thường xuyên phải đóng quân ở biên giới, lần gặp mặt trước của hai người là năm Đỗ Yến mười tuổi.
Khi đó Đỗ Yến vẫn còn mặc trang phục của bé gái, đứng bên cạnh Nguyên Ninh trông cực kỳ giống tỷ muội song sinh.
Giờ đây thiếu niên trước mắt mặc cẩm bào đen tuyền, trên mặt đã được ngụy trang, làn da hơi đen, lông mày dài, dáng người rắn rỏi. Dù ai đứng chỗ này cũng đều không nhận ra lang quân đó chính là trưởng công chúa ngang ngược hống hách ở đô thành kia.
Đại tướng quân thu tay, muốn ra ngoài trướng kiểm tra xem có tiện nói chuyện hay không.
Đỗ Yến biết ông định làm gì, mở miệng nói: “Ngoại tổ yên tâm, người canh giữ bên ngoài đều là tâm phúc của con.”
Đại tướng quân lên tiếng hỏi: “Tình hình biên cương bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, con chạy tới đây làm chi?”
“Ngoại tổ, hiện tại Yến đã lớn rồi, biết cân nhắc nặng nhẹ.” Đỗ Yến đáp “Lần này con tới đây chính là để làm thuyết khách.”
Đại tướng quân là người nóng tính, lông mày dựng đứng lên: “Con đừng có học cữu cữu con nói ra cái việc hoang đường đấy nữa. Bây giờ mau mau ra ngoài cho ta, đừng để ta phải đá con đi.”
Đỗ Yến không tức giận, bình chân như vại: “Ngoại tổ, mời ngồi. Con đem rượu ngon từ đô thành tới đây đấy ạ.”
Đại tướng quân khẽ nhíu mày, bực bội ngồi xuống.
Đỗ Yến nhẹ nhàng vỗ tay, có người bưng mấy vò rượu tiến vào.
Sau khi người đã lui ra hết, Đỗ Yến lại nói: “Trong quân doanh không thích hợp để uống quá chén, hai chúng ta cùng nhau nhâm nhi một chút nhé?”
Đại tướng quân gật đầu, lấy ra hai chiếc cốc bằng đồng dưới án. Sau một chén rượu, mới bắt đầu vào vấn đề chính.
Đại tướng quân lên tiếng: “Cữu cữu con hành xử hết sức lỗ mãng, bức vua thoái vị là một chuyện nếu làm không tốt sẽ dẫn đến tịch biên diệt tộc, con đừng nghe nó xúi bậy.”
Đỗ Yến trả lời: “Ngoại tổ à, đó đều là kế hoạch của con, cữu cữu cũng chỉ làm theo mà thôi.”
Đại tướng quân nghe vậy, mày rậm nhíu chặt lại, định vỗ bàn tức giận mắng. Song ông lại nghĩ đến đứa cháu này từ nhỏ đã phải sống như nữ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Đỗ Yến thấy đại tướng quân miễn cưỡng nén giận, liền biết chuyện hôm nay đã thành.
“Con có hiểu rằng, chuyện con định làm chính là đại nghịch bất đạo không hả”
“Yến đã rõ ạ.” Đỗ Yến hờ hững đáp, nhấc tay rót rượu, “Vậy ngoại tổ nghĩ, Ngô gia chúng ta phải làm sao đây?”
“Bệ hạ đã bốn mươi, con cũng mười sáu rồi. Tuy giả làm nữ có thể kéo dài tính mạng đến bây giờ nhưng về sau thân hình và giọng nói của con sẽ thay đổi, không thể tiếp tục che giấu được nữa.”
Đại tướng quân nói: “Thành Quốc xé bỏ minh ước, kết làm đồng minh với Giang Quốc, bệ hạ sẽ không dám đụng tới Ngô gia đâu.”
“Trận chiến này nếu như thắng, địa vị bá chủ của Nguyên Quốc cứ thế được xác nhận, lập tức vắt chanh bỏ vỏ. Nếu thua thì phải cắt đất cầu hoà, đại tướng quân hiển nhiên sẽ trở thành tội đồ, Ngô gia cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
Đỗ Yến cầm cốc rượu lên, uống cạn: “Ngoại tổ, con hỏi người một câu, rốt cục là vì sao mà người lại trung thành đến vậy?”
Đại tướng quân vẫn chưa trực tiếp trả lời, mà nói: “Chỉ là ta không muốn phải chịu tiếng xấu muôn đời.”
Đỗ Yến cười: “Ngoại tổ, lịch sử luôn được viết bởi kẻ chiến thắng. Nếu Ngô gia sụp đổ thì người mới phải chịu tiếng xấu muôn đời.”
Đại tướng quân im lặng, uống liền ba chén rượu. Đỗ Yến biết, thời cơ đã chín muồi.
Cậu nhẹ nhàng vỗ tay, người ở ngoài tiến vào.
Kẻ đang hôn mê bị trói chặt ngã xuống mặt đất.
“Ngoại tổ, người nhìn thử xem có quen người này không?”
Đại tướng quân quan sát một chút rồi cả kinh: “Đây là mật sứ mà bình thường bệ hạ dùng để truyền đạt vương lệnh mà.”
“Lần này con sử dụng thân phận của gã, trà trộn trong đội ngũ đưa lương thảo tới đây.” Đỗ Yến lấy bức thư từ trong vạt áo ra “Đây chính là mật lệnh của bệ hạ, song người nhận không phải ngoại tổ mà là phó tướng quân.”
Đại tướng quân đã sớm biết phó tướng chính là người của Nguyên Vương, để làm an lòng bệ hạ mà trước giờ ông đều vờ như không biết việc này, mặc phó tướng báo cho Nguyên Vương biết mọi tình hình.
Đại tướng quân mở mật thư, nét chữ trên đó ông đã vô cùng quen thuộc, dấu ấn ở cuối thư chính là nhẫn ngọc bệ hạ luôn đeo trên ngón tay cái, chưa bao giờ tháo ra.
Nội dung trong đó vô cùng đơn giản, lệnh cho phó tướng làm giả chứng cứ đại tướng quân thông đồng với địch quốc, đổ hết tội lỗi khiến chiến sự rơi vào cục diện bế tắc như hiện nay lên đầu ông.
Đỗ Yến nhìn ngón tay run rẩy của đại tướng quân, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc mệt mỏi. Cậu không lên tiếng nữa, rũ mắt xuống, nhìn cốc rượu trong tay.
Hồi lâu sau, đại tướng quân mới mở miệng nói: “Theo con, chúng ta phải xử lý mật sứ này thế nào?”
Đỗ Yến nở nụ cười, cậu biết lời của đại tướng quân có hai nghĩa, mục đích của chuyến đi lần này đã thành công: “Đại tướng quân bại trận, trong lúc hỗn loạn mật sứ đã bị giết chết, điều đó không phải rất bình thường sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT