Hôm đó là ngày Hạ Cẩn tham gia trận đấu bóng rổ giữa khoa văn học và khoa tài chính, Chu Nhã Lị đương nhiên phải đến cổ vũ.

Chu Nhã Lị rất thân với người thuộc ban thể dục, trực tiếp phụ trách việc trông coi quần áo và vật tùy thân, ngồi bên cạnh cô nàng chính là một chị thuộc khoa tài chính.

Đến nửa trận đấu, chị gái kia đột nhiên nói với Chu Nhã Lị: "Bạn học này, chị đi ra ngoài có chút việc, phiền em giúp chị giữ đồ ở đây một lúc nhé."

Chu Nhã Lị cười híp mắt gật đầu: "Không thành vấn đề, chị yên tâm."

Nói xong, cô nàng liền ngồi vào ngay giữa đống đồ.

Chị gái nọ vừa đi, tầm mắt của Chu Nhã Lị bắt đầu chuyển sang đống đồ dùng tùy thân. Cô nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đâu là điện thoại của Hạ Cẩn, nó có màu đen, không xài ốp cũng không dán màn hình.

Sau khi đã xác nhận mục tiêu, Chu Nhã Lị nhìn xung quanh một lượt, tình hình trận đấu đang vô cùng căng thẳng, ngay cả những người đang ngồi trên khán đài cũng không để ý đến chỗ cô nàng.

Chu Nhã Lị lén lút cầm điện thoại của Hạ Cẩn, nhấn một cái.

Màn hình sáng lên, hiển nhiên đối phương sẽ cài mật khẩu.

Chu Nhã Lị biết Hạ Cẩn lười, mật mã máy tính hay điện thoại đều dùng sinh nhật của mình.

Mật khẩu không chính xác.

Chu Nhã Lị ngẩn ngơ, sao lại thế được. Hạ Cẩn đổi mật khẩu rồi à? Cô nàng đảo mắt, quả nhiên đã lén lút có bạn gái mà.

Một người đàn ông đột nhiên sửa lại mật mã mà mình dùng đã lâu, nhất định là đã đổi thành sinh nhật của đối phương rồi.

Không thể tiếp tục đi theo con đường thăm dò qua điện thoại, Chu Nhã Lị đành phải hậm hực trả nó lại chỗ cũ. Đúng lúc ấy, cô nàng đột nhiên chú ý tới tấm ảnh phong cảnh được Hạ Cẩn dùng làm màn hình khóa.

Sắc trời dần dần tối, một tòa nhà bốn tầng, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu bóng người in lên cửa sổ.

Chu Nhã Lị lại cảm thấy không đúng, Hạ Cẩn chẳng phải là người có tâm hồn thưởng thức tranh, tấm ảnh này rất giống hắn tự chụp.

Nghĩ vậy, Chu Nhã Lị bèn dùng điện thoại của mình chụp lại tấm hình kia.

Chung cư gần đại học Bắc Kinh cũng chỉ có mấy cái, đều là loại bốn năm tầng, nhiều nhất là tám tầng. Song, thiết kế mặt tiền của những khu chung cư đắt tiền ấy đều vô cùng đặc sắc, đi dạo xung quanh một vòng, so sánh với bức ảnh một chút thì việc tìm thấy không phải là chuyện gì quá khó.

Trời không phụ người có lòng, cuối cùng chỗ ở của Hạ Cẩn vẫn bị Chu Nhã Lị phát hiện ra. Cô nàng tính toán chọn một thời điểm thích hợp, tìm cách đi vào trong đó, ngồi xổm ở chỗ cầu thang thoát hiểm chờ Hạ Cẩn về nhà.

Chu Nhã Lị canh chuẩn thời gian Hạ Cẩn tan học, không lâu sau đó tiếng thang máy vang lên.

Nhưng người vừa bước ra khỏi thang máy không phải Hạ Cẩn mà là một người quen khác, nói đúng hơn là đã từng gặp.

Cậu của Hạ Cẩn, Tạ Yến.

Trong chớp mắt Chu Nhã Lị cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Đây thật sự là Hạ Cẩn, là giáo bá mới học lớp 6 đã đánh gục được hai học sinh lớp 9, đánh đến mức không có đối thủ ở Nam Kinh ư?

Làm sao lại biến thành con ngoan của mẹ, không đúng, cháu ngoan của cậu thế này?

Tốn trăm cay nghìn đắng lại chỉ biết được Hạ Cẩn ở cùng với người giám hộ, Chu Nhã Lị cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa. Cô nàng còn tưởng sẽ phát hiện ra con hồ ly tinh nào đã câu mất hồn Hạ Cẩn, nhưng đáng tiếc lại thành công cốc.

Chu Nhã Lị đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng thang máy vang lên lần nữa.

Lần này người đi ra là Hạ Cẩn.

Chu Nhã Lị âm thầm quay trở về chỗ cầu thang thoát hiểm, đóng cửa vào chỉ chừa ra một khe hở nhỏ để theo dõi hành động của Hạ Cẩn.

Chỉ thấy Hạ Cẩn tiến về phía cánh cửa mà cậu hắn vừa bước vào, đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích. Chu Nhã Lị vốn cho là hắn không mang chìa khóa, sau đó ngẫm lại mới thấy không đúng, cửa kia sử dụng khóa số, cho nên tình huống đấy sẽ không thể xảy ra được.

Tiếp theo, Hạ Cẩn xoay lưng, đi tới đầu hành lang đối diện, mở cửa tiến vào ngôi nhà khác cùng tầng.

Kỳ quái chính là, Hạ Cẩn không sống cùng với cậu hắn mà lại ở một căn gần đó.

Chu Nhã Lị hoang mang, hoàn toàn không hiểu được tình huống hiện tại là sao, trong lòng cô nàng chỉ nghĩ, mối quan hệ giữa hai cậu cháu này không hòa hợp như mặt ngoài, chung cư lớn như vậy mà vẫn phải tách ra ở riêng.

Bên kia Chu Nhã Lị đầu óc mơ màng trở về trường học, bên này Hạ Cẩn đóng cửa lại, ngồi dựa vào ghế sofa.

Ngày hôm nay Đỗ Yến về nhà thật sớm, Hạ Cẩn ở phía dưới chờ một lúc đã thấy cậu xuất hiện.

Sau khi chắc chắn rằng Đỗ Yến đã vào nhà, Hạ Cẩn mới âm thầm đi lên.

Việc này đối với hắn mà nói thì rất bình thường, mỗi lần hắn về đây ở đều sẽ đứng bên dưới quan sát, thấy cậu hắn về nhà rồi mới an tâm.

Đây là để tránh đụng mặt Đỗ Yến ở thang máy, nếu gặp rồi sẽ rất khó giải thích. Dù sao Hạ Cẩn đã nói với đối phương mình chỉ có thể về nhà đôi lúc vào cuối tuần khi trường không có việc.

Nhưng tình hình thực tế lại khác, khi nào Hạ Cẩn bận đến tối muộn mới ngủ lại kí túc xá. Phần lớn thời gian, hắn đều sống tại chung cư này.

Đã hơn một năm, cũng sớm thành quen, hắn chờ ở phía dưới lại không cảm thấy buồn chán.

Trong lòng hắn sẽ rất bình yên khi nhìn ánh đèn tầng này sáng lên, sau đó thân ảnh của Đỗ Yến thỉnh thoảng sẽ phản chiếu trên rèm cửa sổ.

Lý do hắn gạt Đỗ Yến mua hai căn gần nhau rất đơn giản.

Ban đầu ở Nam Thành, Đỗ Yến không nói tiếng nào đã trở về Bắc Thành. Điều này làm cho Hạ Cẩn sinh ra chấp niệm phải để Đỗ Yến ở trong phạm vi mà hắn có thể xác định.

Hắn luôn cảm thấy, nếu mình không để ý thì Đỗ Yến sẽ tới một nơi mà hắn không bao giờ có thể tìm được.

Chính vì vậy hắn hi vọng cậu có thể luôn ở trong tầm mắt của hắn, không đi đâu cả. Nhưng Hạ Cẩn biết, chuyện này không thực tế.

Tuy Đỗ Yến là một người lãnh đạm nhưng thật ra cậu rất cường thế. Ít nhất là hiện tại, bất luận là quyền lực hay tiền tài thì Hạ Cẩn đều kém hơn rất nhiều.

Cho nên hắn buộc phải tỏ ra yếu ớt. Dựa theo tính cách của Đỗ Yến mà nói, làm vậy mới có thể duy trì được sự hài hòa như bây giờ.

Được ở gần nhau và bảo đảm mỗi ngày Đỗ Yến đều sẽ trở về khiến Hạ Cẩn cảm thấy an tâm, những suy nghĩ vặn vẹo tối tăm vẫn bị nhốt lại thật sâu trong lòng hắn, không thoát ra ngoài.

Bởi vì Đỗ Yến là cậu của hắn, mối quan hệ giữa hai người họ chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.

***

Tại quán bar nào đó.

Chu Nhã Lị lờ đờ ngồi trên quầy bar, dáng vẻ vô cùng phờ phạc.

Có người đặt tay lên vai cô nàng: "Chu đại mỹ nhân ơi, hôm nay không giả bộ làm học sinh ngoan nữa à?"

Chu Nhã Lị ngẩng đầu nhìn người nọ, phun ra mấy chữ: "Cút mọe đi, chị đây không rảnh."

Một lú sau, lại có một bàn tay đặt lên vai Chu Nhã Lị.

Chu Nhã Lị ngẩng đầu toan đuổi người, khi nhìn rõ đối phương là ai bèn thay đổi thái độ: "Chị Tư Kỳ."

Tạ Tư Kỳ dẫn Chu Nhã Lị tới một băng ghế dài, bảo đám bạn bè ở đó ra ngồi chỗ khác, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Nhã Lị, em làm sao vậy, đã lâu không tới mà vừa xuất hiện đã mang bộ dạng sống dở chết dở thế này rồi à."

Chu Nhã Lị thật lòng coi Tạ Tư Kỳ là bạn thân, không giấu diếm chuyện gì hết: "Nam thần của em không thèm quan tâm tới em nữa..."

"Em đang nói đến cái người mà em gọi là anh Hạ Cẩn kia sao?"

"Đúng thế, khoảng thời gian này em không ra ngoài chơi, dốc lòng dốc sức theo đuổi anh ấy. Ai mà ngờ được người ta ngay cả nhìn em thôi cũng lười cơ chứ." Chu Nhã Lị nằm nhoài lên ghế, ngà ngà say.

"Em cảm thấy trong lòng anh ấy đang thích người khác, nhưng điều tra mãi cũng không biết con hồ ly tinh kia là ai."

Tạ Tư Kỳ nhìn Chu Nhã Lị, âm thầm cười lạnh, đúng là loại nhà giàu mới nổi, chẳng được cái tích sự gì.

Nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn vô cùng thân thiết: "Mấy ngày trước chẳng phải em nói đã tìm thấy chỗ anh ta ở rồi à, sao lại không thấy bạn gái anh ta được?"

Nhắc đến chuyện này Chu Nhã Lị lại càng thêm buồn chán hơn: "Bạn gái cái rắm chó ấy, anh ấy ở cùng với cậu. Thế mà em lại không biết anh Hạ Cẩn hay oán trời oán đất lại là người không thể rời khỏi vòng tay người lớn như thế đó."

Tạ Tư Kỳ hứng thú: "Cậu? Ý em là anh họ của chị Tạ Yến ấy hả?"

Chu Nhã Lị gật đầu, cô nàng đã sớm biết Tạ Tư Kỳ là người nhà họ Tạ, chuyện Hạ Cẩn được Tạ gia đưa đi, ba cô nàng đã sớm nói cho cô nàng biết.

Tạ Tư Kỳ lên tiếng: "Em có biết tại sao Hạ Cẩn không quan tâm em không? Bởi vì cậu của anh ta Tạ Yến quản anh ta rất chặt, nghe đâu người Tạ Yến vừa ý là cô gái tên Phương Tưởng Tưởng cùng trường với em."

"Em thử nghĩ một chút, dựa vào trình độ nghe lời của Hạ Cẩn dành cho cậu anh ta, nếu như Tạ Yến yêu cầu Hạ Cẩn đính hôn hay kết hôn với Phương Tưởng Tưởng thì anh ta có đồng ý hay không?"

"Phương Tưởng Tưởng và anh Hạ Cẩn gặp mặt nhau cũng không nhiều mà, em cảm thấy không phải là cô ta đâu."

"Em biết chuyện cấp III Phương Tưởng Tưởng cũng học ở Nam Kinh chưa?" Tạ Tư Kỳ nói, "Lúc trước do cô ta hay đi cùng Hạ Cẩn nên bị bắt nạt hội đồng, Hạ Cẩn đánh nhau vì cô ta, nháo tới mức anh họ chị phải đứng ra giải quyết."

"Anh họ của chị chính là kiểu người nói một không hai, ghét nhất chuyện gì nằm ngoài kế hoạch của mình. Anh ấy chắc sẽ tức giận lắm khi đi xử lý việc Hạ Cẩn đánh nhau." Tạ Tư Kỳ nhún vai, "Có lẽ đấy là lí do khi Hạ Cẩn lên đại học mới trở nên biết điều hơn."

"Đánh nhau vì Phương Tưởng Tưởng? Còn thay đổi vì cô ta?" Đôi mắt Chu Nhã Lị mở lớn.

Không được, tuyệt đối không được. Anh Hạ Cẩn là của mình, rõ ràng mình mới là người anh Hạ Cẩn yêu thương nhất từ nhỏ cho đến lớn.

"Ham muốn khống chế của anh họ chị rất mạnh, Hạ Cẩn của em không thể chống lại anh ấy được." Tạ Tư Kỳ thấy Chu Nhã Lị đã mắc câu, rốt cục nói ra mục đích chính của mình "Trừ phi em có thể khiến hai người họ cãi nhau."

"Người kia đã nuôi anh Hạ Cẩn mấy năm rồi, mối quan hệ giữa họ dường như rất tốt." Chu Nhã Lị ủ rũ cúi đầu "Anh Hạ Cẩn là một người biết báo ơn, sao có thể xích mích với người ta được..."

"Đương nhiên là có cách rồi. Em phải biết rằng, anh họ của chị không phải là cậu ruột của Hạ Cẩn..." Tạ Tư Kỳ nhếch miệng cười, bâng quơ ném quả bom nổ chậm này ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play