Lúc này ba vị thiên sư đã mất hết năng lực chiến đấu, nếu xuất hiện thêm một BOSS mạnh hơn cả Tôn Tấn thì chỉ có nước chết hết.

Ôn Nghị Thành thấy thế bèn nhẩm chú văn, sai Đỗ Yến đứng ở ngay khúc quanh.

Như vậy một khi người sắp sửa đến kia ra tay, Đỗ Yến có thể đỡ được công kích để bọn họ kịp thời trốn thoát.

Đỗ Yến im lặng đứng trên đường, quay mặt về phía đầy sương, nghênh đón nhân vật tai to mặt lớn nọ.

Tầm nhìn rất ngắn, chưa đầy nửa mét, chỉ có tiếng bước chân là rõ ràng đến mức bất thường.

Đỗ Yến không nhúc nhích, cảm thấy đối phương chính là người mà mình muốn gặp.

Chốc lát sau, trong màn sương mông lung xuất hiện bóng dáng mờ ảo. Người kia cao ngất, mặc đồ đen, lưng rộng eo thon chân dài. Nếu như không phải ở trong hoàn cảnh quỷ dị này thì cũng sẽ là tồn tại khiến người khác phải ngoái nhìn.

Khoảng cách giữa họ ngày càng gần, sương mù trên đường cũng dần dần tản ra, đập vào mắt Đỗ Yến là gương mặt quen thuộc kia.

Đỗ Yến không cảm thấy vui mừng gì, thậm chí còn cau mày.

Tiếu Lang này trông có vẻ rất bất thường, nguyên nhân không đến từ vẻ bề ngoài.

Trang phục của hắn chẳng khác biệt mấy so với trước đây, quần áo đổi thành màu đen, giày đen và 1 chiếc áo sơ mi đen đơn giản.

Tướng mạo vẫn như cũ. Thân là quỷ vương, chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể duy trì dáng vẻ lúc còn sống.

Đỗ Yến đội chiếc nón rộng vành màu đen, giấu kín mặt mũi. Tiếu Lang phát hiện đằng trước có người thế là bèn dừng bước.

Hắn đánh giá Đỗ Yến trong chốc lát, nói: “Ngự thi? Lại là tin tức sai nữa à.”

Vừa dứt lời, Tiếu Lang đột nhiên vung tay lên, trận gió tà hóa thành lưỡi dao chém thẳng về phía Đỗ Yến.

Cậu phản ứng cực nhanh, định di chuyển nhưng rồi bỗng ngộ ra, động tác chợt khựng lại, thân thể cứng ngắc.

Ôn Nghị Thành núp ở đằng sau hoảng hốt, tưởng rằng tại thực lực của mình không đủ nên thi sống không thể tránh đòn tấn công của quỷ vương. Y siết chặt lục lạc dùng để điều khiển, chuẩn bị quyết chiến đến cùng.

Tình huống trước mắt lại hoàn toàn bất đồng với những gì họ nghĩ.

Gió tà biến thành lưỡi dao sượt ngang qua đỉnh đầu Đỗ Yến, không gây tổn thương đến cậu, ngay cả một sợi tóc cũng chưa đứt. Chỉ có điều chiếc nón lại bị cắt thành hai nửa, rơi xuống đất.

Tiếu Lang nghi hoặc cúi đầu nhìn tay mình. Chuyện gì thế này, rõ ràng hắn nhằm vào tim của người nọ, thế mà lúc hành động cơ thể lại như mất khống chế, đổi hướng tấn công.

Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, chuẩn bị bồi thêm một đòn thì bỗng sững sờ.

Hai mắt Tiếu Lang mở lớn, vẻ mặt có chút kỳ quái, vừa kích động vừa phẫn nộ.

Đỗ Yến thấy hắn dùng sức siết chặt nắm đấm, thậm chí có thể thấy cả đường nét bắp thịt trên cánh tay thông qua lớp quần áo. Cằm Tiếu Lang banh chặt, đè nén loại cảm xúc kịch liệt nào đó.

Tiếu Lang cứ ngơ ngác nhìn Đỗ Yến, đôi mắt dần biến thành màu đỏ rực như máu. Sau đó quỷ khí trên người trở nên nồng đậm trông thấy.

Toàn bộ không gian quỷ vực đều chịu sự điều khiển của Tiếu Lang, mặt đất dâng lên từng luồng gió tà, vạn quỷ khóc sầu.

“Xong rồi! Quỷ, quỷ vương cuồng bạo.”

Ngay cả người thận trọng như Trác Kiệt cũng bắt đầu hoảng loạn.

Đỗ Yến không thể nói chuyện, chỉ im lặng quan sát Tiếu Lang, chẳng khác gì các thi sống bình thường.

Tiếu Lang nhìn cậu, âm thanh trầm thấp như rít qua kẽ răng: “Các người lại lừa ta, biết ta thích vẻ ngoài như vậy nên mới dùng yêu pháp để tạo ra dung mạo tương tự!”

Cuối cùng Đỗ Yến cũng biết điểm bất thường nằm ở đâu. Đối phương ăn nói linh ta linh tinh, ban đầu còn rất lạnh lùng lý trí nhưng chớp mắt đã trở nên táo bạo điên cuồng.

Ngớ ngẩn luôn rồi?

Tiếu Lang từng biến thành kẻ ngốc vì cưỡng ép tách hồn do đó Đỗ Yến không thể không nghĩ tới khả năng này. Ngoài ra cậu nhớ trước đây đã nghe thấy chuyện liên quan đến quỷ vương và phái Lăng Hành.

Tiếu Lang hành sư nghịch thiên, bị giáng liên tục chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi. Lẽ nào thiên lôi không khiến hắn hồn phi phách tán mà lại biến hắn thành đứa ngốc?

Đỗ Yến còn chưa hiểu rõ, Tiếu Lang đã bắt đầu bùng nổ.

Quỷ khí đen như mực tuôn ra từ dưới chân hắn, nhuộm con đường lẫn bầu trời thành màu u ám. Hắn vung tay, muôn vàn cánh tay quỷ bắt đầu duỗi ra từ dưới đất và vách tường.

Những cánh tay xương trắng vây xung quanh ba thiên sư đang núp ở đằng sau, cố gắng kéo bọn họ xuống đất. Mấy thiên sư vẫn còn chút bản lĩnh, đám quỷ chạm vào cơ thể họ đều bị hóa thành tro.

Nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, tàn tro chưa kịp rơi mất đã ngưng kết thành tay quỷ mới. Sức nhóm thiên sư cũng có hạn, mắt thấy tình huống càng ngày càng nguy hiểm, Ôn Nghị Thành định sai thi sống đến giúp đỡ thì bỗng phát sinh dị biến.

Sương đen xung quanh Tiếu Lang phóng thẳng lên trời, quỷ khí đen kịt ngưng kết thành nhiều mặt người dữ tợn. Tất cả đều là biểu cảm trước khi chết, gào khóc thống khổ tuyệt vọng, càng nhìn càng thấy sợ hãi.

Chúng xuất hiện lít nha lít nhít chật ních trên không, sau đó hội tụ thành dòng lũ mặt quỷ, cuốn theo thanh âm quỷ khóc và ngàn vạn oán khí lao về phía Đỗ Yến.

Mặc dù cậu là thi vương nhưng cũng chỉ vừa xuất thế chưa lâu, sức mạnh còn chưa đạt đến mức tối đa. Nếu bị mặt quỷ đánh trúng, nhất định sẽ bị thương không nhẹ.

Chúng càng ngày càng tới gần, phía sau còn là ba thiên sư đang đối phó với đống tay quỷ.

Lúc này Đỗ Yến vẫn là thi sống của Ôn Nghị Thành, xiềng xích trong cơ thể ép cậu phải đặt an toàn của y lên trên hết. Do đó cậu không thể tránh mà buộc phải đón nhận.

Tốc độ của mặt quỷ cực nhanh, chớp mắt đã đến sát người Đỗ Yến.

Rồi lướt qua.

“…”

Chẳng biết tại sao đám mặt quỷ xương xẩu kia lại như Moses tách nước biển(*), rẽ sang hai bên khi cách cậu khoảng nửa mét.

(*Kinh Cựu Ước kể lại rằng, khi xưa người Do Thái phải làm nô lệ ở Ai Cập, cuộc sống vô cùng khốn khổ. Để giải thoát cho dân tộc khỏi cảnh tù đày, một người anh hùng đã vùng lên – đó là thánh Moses. Ông dẫn dắt 600 ngàn người cùng hành lý tháo chạy, vượt qua bán đảo Sinai. Thánh Moses giơ tay trên mặt biển, và biển ập lại như cũ, vào lúc tảng sáng. Quân Ai Cập đang chạy trốn thì gặp nước biển, Đức Chúa xô ngã quân Ai Cập giữa lòng biển. Nước biển ập xuống, vùi lấp chiến xa và kỵ binh, vùi lấp toàn thể quân lực của Pharaoh đã theo dân Do Thái vào lòng biển. Không một tên nào sống sót)

Đỗ Yến nhìn phạm vi nửa mét xung quanh mình không có mặt quỷ nào, rơi vào trầm tư.`

Lệ khí trên người Tiếu Lang vẫn còn cao ngút trời, mất hết lý trí. Trước tình huống đó hắn cũng khôi phục chút bình tĩnh, nhìn Đỗ Yến bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Bây giờ bọn họ như cá nằm trên thớt, suýt nữa bị tay quỷ kéo vào sâu trong quỷ vực. Ôn Nghị Thành thấy cơ hội sống sót đã đến, dứt khoát rung chiếc chuông đang cầm trong tay. 

Chuông này không phát ra âm thanh nhưng lọt vào tai Đỗ Yến lại chẳng khác gì sấm rền.

Đỗ Yến cảm thấy sức mạnh của xiềng xích trong cơ thể đột nhiên tăng cao. Cậu hoàn toàn đánh mất quyền khống chế, móng tay nhọn hoắt nhô ra, lao về phía Tiếu Lang vẫn còn sững sờ ở bên kia.

Tiếu Lang không kịp trở tay, miễn cưỡng chống đỡ.

Móng tay đen thui dừng trước trán hắn, một tay ngăn cản đòn tấn công của cậu một tay định dùng để phản kích. Không ngờ quỷ khí mới đụng tới Đỗ Yến đã tản đi mất.

Tiếu Lang ngẩn ngơ, có chút không thể tin nổi. Hiện tại trông hắn giống như vừa mới yêu thương sờ mặt đối phương hơn là công kích. 

Nhưng bấy giờ Đỗ Yến đã mất quyền khống chế cơ thể, đương nhiên sẽ không nương tay mà nhân cơ hội đó để đá hắn.

Tiếu Lang chẳng kịp phòng bị, bay ngược ra xa mấy mét. Thân thể thi vương thông âm dương, cú đánh của Đỗ Yến khiến hắn cảm nhận được cơn đau đã lâu chưa gặp.

“Sao, sao cậu lại đá tôi?”

Thân hình Tiếu Lang hóa thành sương đen, bay đến chỗ Đỗ Yến rồi mới hóa thực thể, đồng thời nói.

“…”

Đỗ Yến không thể nói chuyện nhưng trong lòng vẫn âm thầm đáp: Em cũng đâu có muốn, bộ anh không thấy em đang bị người ta điều khiển à?

Sau vài lần giao chiến, quỷ vương với thực lực mạnh mẽ lại rơi vào thế yếu một cách kì quái, mất hết sức đánh trả, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ.

Tiếu Lang phát sầu. Hắn cũng muốn đánh đấm thật thoải mái nhưng chẳng hiểu sao tất cả đều không đúng như những gì hắn muốn.

Khi bị móng tay đen xì của thi vương cào suýt mù mắt, cuối cùng Tiếu Lang cũng nhớ ra một chuyện. Nếu không đối phó được với thi sống thì cứ giết người điều khiển nó là được.

Tiếu Lang tung hỏa mù, sau đó tấn công về phía các thiên sư ở đằng sau.

Ôn Nghị Thành giương mắt nhìn quỷ vương lệ khí trùng thiên đến trước mắt mình, trong lòng hoảng hốt, bất chấp cắn vào đầu lưỡi.

Y phun máu lên chuông, trên người Đỗ Yến lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, sức mạnh thi sống tăng lên gấp mấy lần.

Đỗ Yến còn chưa hiểu gì đã thấy mình xuất hiện sau lưng Tiếu Lang rồi cắn vào cổ hắn. Hàm răng của thi vương trong trạng thái bạo phát sẽ cực sắc bén, cắn một phát là có thể rớt cả mảng thịt lớn.

Tiếu Lang là quỷ vương không có thực thể, miếng thịt rơi vào miệng Đỗ Yến lập tức hóa thành âm khí chui vào cơ thể cậu.

Ôn Nghị Thành thấy tình huống xoay chuyển, định điều khiển thi sống xé xác quỷ vương thành từng mảnh nuốt vào bụng song lại phát hiện Đỗ Yến vẫn cứ đứng im tại chỗ, không nghe lệnh mình.

Luồng âm khí kia khiến xiềng xích trong cơ thể cậu vỡ vụn.

Thế tiến công của Tiếu Lang cũng đột ngột chấm dứt. Hắn sờ vào vết cắn nơi cổ, xoay người. 

Tiếu Lang nhìn Đỗ Yến, lệ khí trên người phai nhạt đôi chút, sau đó trên khuôn mặt tái nhợt bỗng xuất hiện vệt đỏ ửng.

“Cái, cái đồ hàng nhái nhà cậu thế mà lại dám cắn tôi!”

“…”

Đỗ Yến há miệng song vẫn không thể nói thành lời. Xem ra tuy cậu đã thoát khỏi trói buộc nhưng thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tiếu Lang tức giận quay lưng, thấy chiếc chuông đeo trước ngực thanh niên kia đã hỏng. Ấn đường hắn giãn ra, lên tiếng: “Ngươi làm vỡ pháp khí bản mệnh là muốn đưa cho ta thi sống này sao?”

Ôn Nghị Thành đang mải nghĩ đến việc Đỗ Yến mất khống chế, pháp khí vỡ vụn, nhất thời không hiểu được ý Tiếu Lang.

Hắn cũng chẳng chờ y trả lời, tiếp tục nói: “Mặc dù chỉ là một cái xác nhưng trông rất hợp ý ta cho nên ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”

Sau đó, Tiếu Lang xoay người kéo tay Đỗ Yến.

Đám tay quỷ biến mất nhanh như lúc chúng xuất hiện, màn sương mù trắng dày đặc bao trùm mặt đất khiến thành Thuận Bình dần trở nên mơ hồ.

Thời điểm nhóm người Ôn Nghị Thành rơi từ trong thông đạo sang thế giới hiện thực vẫn vô cùng hoang mang.

Bọn họ nhìn nhau, sửng sốt hồi lâu.

Trác Kiệt hoàn hồn trước tiên, hỏi: “Thế…tại sao chúng ta lại thoát khỏi tử cục kia được vậy?”

Khương Việt nhìn sư huynh mình rồi lại chuyển qua Ôn Nghị Thành, đáp: “Hình như Ôn thiên sư đưa lễ vật gì đó rất hợp ý quỷ vương…”

Ôn Nghị Thành thấy đồng môn và cha đang vây quanh mình, khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc y phải giải thích thế nào mới có thể khiến cha chấp nhận sự thật, pháp khí trấn phái đã nát, thi vương và quỷ vương chạy trốn đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play