Đỗ Yến sững sờ, bấy giờ mới hay mình vừa biến thành người, không có quần áo mặc là lẽ đương nhiên.

Cậu chẳng hề hoảng hốt lo sợ, bình tĩnh nhìn sang, hỏi: “Biết tôi là ai không?”

Đỗ Yến thấy tình trạng hiện tại hơi bất thường. Xa cách đã lâu giờ mới gặp, dựa vào chấp niệm của Hạ Cẩn thì đối phương phải phản ứng khác như vậy mới đúng.

Hạ Cẩn chỉ hoang mang đáp: “Biết, ngài là người cậu không có quan hệ huyết thống với cháu, Tạ Yến.”

Đỗ Yến gật đầu: “Tốt.”

Sau đó cậu xoay lưng, chuẩn bị tiến tới tủ quần áo của Hạ Cẩn để kiếm đồ mặc.

Không ngờ Đỗ Yến vừa mới quay người đột nhiên như bị điện giật, cảm giác mãnh liệt ấy truyền từ xương cụt đến thẳng đỉnh đầu.

Đúng lúc ấy, giọng nói đầy vẻ ngờ vực của Hạ Cẩn vang lên: “Cậu, sao cậu lại mọc đuôi?”

Đỗ Yến cứng đờ, ngoảnh đầu, kinh hãi phát hiện chỗ xương cụt có thêm một cái đuôi màu trắng mềm mại.

Phần gốc đang bị Hạ Cẩn nắm trong tay, cảm giác tương tự với điện giật kia cũng từ đó mà ra.

Dường như Hạ Cẩn thấy đuôi sờ rất sướng, hơn nữa cả người vẫn chưa tỉnh táo cho lắm. Đỗ Yến quay đầu nhìn mà hắn chẳng chịu buông, thậm chí còn dùng sức bóp bóp.

Cảm giác điện giật kia lập tức ập đến, tê dại từ xương cụt lên đỉnh đầu, thân thể dần trở nên sai sai.

Cậu không tài nào kiểm soát được bản năng, móng tay nhô ra một đoạn giống như vuốt sắc của loài mèo, cào mu bàn tay Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn kêu đau, rụt tay. Hắn ngẩng đầu, ấm ức hỏi: “Cậu, sao cậu lại cào cháu?”

Đỗ Yến quay người nhìn Hạ Cẩn hồi lâu, cuối cùng xác định đối phương vẫn nằm trong trạng thái say rượu chưa tỉnh, chỉ số thông minh tụt dốc không phanh.

Chẳng thà nói hắn đang là Hạ Cẩn lúc mười sáu tuổi, bốc đồng và ngốc nghếch còn hơn.

Đỗ Yến không thèm quan tâm, cậu đi tới tủ quần áo bên cạnh tiện tay chọn một cái áo sơmi mặc vào.

Suốt toàn bộ quá trình, Hạ Cẩn cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm cậu. Cho dù trong phòng thiếu ánh sáng, chẳng rõ ai với ai nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời.

Đỗ Yến cũng không để bụng, cậu cài nút áo, động tác khoan thai như thể mình không hề bị người nào nhìn chằm chằm. Song lúc mặc quần lại gặp phiền phức nhỏ.

Đỗ Yến im lặng nhìn bản thân trong gương.

Đúng, cậu đã biến thành người, chỉ là chưa hoàn chỉnh.

Giữa mái tóc đen lộ ra đôi tai trắng lông xù, tương phản mạnh mẽ với gương mặt lạnh lùng.

Đó không phải phụ kiện trang sức mà là tai của Đỗ Yến. Cậu chỉ cần nghĩ một chút là nó liền chuyển động, vô cùng linh hoạt.

Ngoại trừ đôi tai vốn không nên xuất hiện, thứ càng phiền phức hơn chính là cái đuôi bị Hạ Cẩn nắm lấy. Có nó, cậu chẳng thể mặc quần được.

Đỗ Yến tập trung suy nghĩ, cố gắng khiến bản thân hoàn toàn biến thành người nhưng tai và đuôi vẫn bất vi sở động.

Lúc cậu đang mải cân nhắc chuyện xử lý cái đuôi thì Hạ Cẩn đi tới, hỏi: “Sao thế?”

Đỗ Yến nhìn hắn, đáp: “Không thể mặc quần.”

Cậu chẳng hi vọng con ma men kia sẽ đề xuất ý kiến hay ho gì, trả lời xong cũng không quan tâm đến đối phương.

Hạ Cẩn sán lại gần, dường như chuẩn bị hỗ trợ tìm đồ trong tủ.

Đỗ Yến đang định xem hắn giải quyết ra sao, bất chợt tai bị bóp một cái.

“!”

Cảm giác bị nắm tai tuy không mãnh liệt như đuôi nhưng vẫn làm cho Đỗ Yến mất tự nhiên. Bản năng thân thể chiến thắng lý trí, hàn quang lóe lên, trên tay Hạ Cẩn bèn xuất hiện vết cào thứ hai

“Cậu tới là để bóp tai tôi đấy à?”

Đỗ Yến lạnh nhạt nhìn Hạ Cẩn cầm tay lùi ra sau, chẳng hề áy náy.

Hạ Cẩn tủi thân lên tiếng: “Không, cháu có cách thật mà.”

“Nói.”

Hạ Cẩn trả lời: “Hay cậu đừng mặc quần nữa, sơmi đã đủ dài rồi.”

“…”

Hạ Cẩn cao hơn Đỗ Yến nửa cái đầu, vạt áo sơ mi vừa vặn che đi bộ phận quan trọng nhất.

Đỗ Yến ngắm hình tượng mặc mỗi sơ mi của mình trong gương, lựa chọn lờ Hạ Cẩn đi, cầm quần rời khỏi phòng nghỉ.

Hạ Cẩn đứng ngẩn ngơ tại chỗ chốc lát, đại não trì độn mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

Lúc hắn đi tới cửa đã thấy Đỗ Yến ăn mặc chỉnh tề bước vào.

Giống như lần đầu tiên Hạ Cẩn nhìn thấy cậu vậy, khuy áo sơmi cài đến hàng trên cùng, sơ vin, quần áo không có lấy một nếp nhăn.

Hạ Cẩn cứ lẳng lặng nhìn Đỗ Yến, ánh mắt chứa đầy sự say mê.

Cậu của hắn, ánh trăng sáng nơi chân trời, nơi đỉnh núi tuyết mà hắn không bao giờ có được.

Mãi đến tận khi cái đuôi của Đỗ Yến lay động theo bản năng, Hạ Cẩn mới như vừa tỉnh mộng, nói: “Cậu ơi trông cậu như thế này đẹp lắm, đẹp nhất trong số những người mà cháu từng gặp.”

Đỗ Yến lườm hắn, đoán Hạ Cẩn đang rơi vào giai đoạn thứ hai trong quá trình say rượu, trí thông minh giảm sút, nghĩ gì nói nấy mà không dùng não.

Quả nhiên Hạ Cẩn lại tiếp tục: “Bình thường đã cực kỳ ưa nhìn, hiện tại mọc thêm tai và đuôi trông cũng không khó chấp nhận đến vậy, vô cùng đáng yêu.”

Cuối cùng, hắn nghiêm túc hỏi: “Cháu có thể sờ đuôi của cậu không?”

“Không.”

“Tai thì sao?”

Đỗ Yến chẳng buồn duy trì cuộc đối thoại vô nghĩa này nữa, lạnh nhạt trần thuật sự thực: “Hạ Cẩn, cậu say rồi.”

Hạ Cẩn lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu sau đó gật đầu: “Đúng, cháu đang say.”

Hắn nhắm mắt, dùng sức xoa mặt, lảo đảo lùi lại, ngã xuống giường.

Hạ Cẩn lẩm bẩm: “Ừ, cháu thật sự say, tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là ảo giác.”

“Bây giờ cháu chẳng còn là Hạ Cẩn mười sáu tuổi nữa. Cậu rõ ràng đã biến mất, biến mất rất rất lâu, sao có thể đột nhiên xuất hiện tại đây, lại còn ở trong tình trạng như thế này nữa. Không đúng, không đúng, cháu quả là đang say quá rồi.”

Giai đoạn thứ ba, quá trình suy giảm chỉ số thông minh kết thúc, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đỗ Yến thấy Hạ Cẩn ăn nói linh tinh bèn tiền tới sờ trán hắn, nhiệt độ vẫn bình thường. 

Sau khi xác nhận thân thể Hạ Cẩn không có vấn đề gì, chân mày Đỗ Yến hơi nhíu lại, cậu chẳng chịu nổi mùi rượu nồng nặc trên người đối phương.

Tuy tư duy của Hạ Cẩn đang vô cùng hỗn loạn nhưng hắn vẫn cực kỳ nhạy cảm với mọi chuyển biến cảm xúc của Đỗ Yến: “Xin lỗi, cháu đi tắm.”

Đỗ Yến gật đầu, nhìn Hạ Cẩn tiến vào phòng vệ sinh.

Lúc tiếng nước chảy vang lên, không hiểu tại sao sâu trong nội tâm Đỗ Yến lại dâng trào cảm giác hoảng sợ mãnh liệt, luôn nghĩ đến khả năng Hạ Cẩn sẽ chết đuối trong đó.

Thậm chí nó khiến cậu đứng ngồi không yên, chỉ muốn xông tới xác nhận an toàn của Hạ Cẩn.

Đỗ Yến không nhịn được hỏi Tiểu Bát: “Mày thử xem xem sau khi thiết lập thế giới thay đổi đã xảy ra chuyện gì? Có phải yêu quái sẽ sở hữu đặc tính nào đó không?”

Tiểu Bát nhanh chóng trả lời, giọng nói chứa đầy ý cười: “Không phải vì thân phận yêu quái mà là do lúc biến thành người, cậu vẫn bị một số đặc tính của loài mèo ảnh hưởng.”

“Đặc tính của loài mèo?” Đỗ Yến chưa nuôi mèo bao giờ nên không hiểu mấy thứ này.

Tiểu Bát giải thích: “Mèo cực kỳ sợ nước. Nghe nói thời điểm chủ nhân đang tắm, loài mèo sẽ tìm cách đi vào trong xem, sợ con sen nhà mình chết đuối còn kịp thời cứu viện.”

Cái tai trên đầu Đỗ Yến giật giật, vẻ mặt rất khó coi. Thế nhưng bản năng động vật vẫn đánh bại lý trí nhân loại, cậu đứng dậy bước về phía phòng tắm, đẩy cửa vào.

Sương mù dày đặc, phía sau tấm thủy tinh là bóng dáng như ẩn như hiện của Hạ Cẩn.

Hắn hoàn toàn không phát hiện Đỗ Yến, điều này cũng rất bình thường. Dù sao loài mèo di chuyển vốn chẳng gây ra bất kì tiếng động nào.

Đỗ Yến cứ đứng dựa vào cửa nhìn hắn tắm rửa. Chỉ có làm vậy, cảm giác bất an trong lòng cậu mới dần bình ổn lại.

Trên hông Hạ Cẩn quấn khăn tắm, vừa mở cửa đã thấy bên ngoài có người, tuy không tỉnh táo lắm nhưng hắn vẫn vô cùng sững sờ.

“Cậu, cậu?”

Đại não rối tinh rối mù khiến Hạ Cẩn không tài nào lý giải được mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Cái người lúc nào cũng cao cao tại thượng, không chịu để ý tới hắn lại đứng đây nhìn hắn tắm ư?

Cho dù nằm mơ, Hạ Cẩn cũng chưa từng tưởng tượng đến hình ảnh ấy.

Có lẽ biểu cảm của Hạ Cẩn hết sức kỳ lạ nên Đỗ Yến mới giải thích: “Tôi sợ cậu chết đuối.”

Hạ Cẩn sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Ảo giác sau khi uống say thực sự quá tốt đẹp. Nếu mỗi lần đều có thể nhìn thấy cậu như vậy thì e rằng cháu sẽ ngâm mình trong rượu mất…”

“Cậu đừng suy nghĩ lung tung.” Đỗ Yến khẽ cau mày, không tán thành thái độ của Hạ Cẩn.

Hắn vẫn cười, đáp: “Người say rượu phải nghĩ lung tung mà, thậm chí muốn làm gì thì làm. Nếu là ảo giác, vậy cháu có thể làm chút chuyện càng quá đáng hơn nhỉ.”

Đỗ Yến chưa kịp phản ứng đã bị đối phương bịt kín môi, cuốn vào cuồng phong bão lũ. Mãi đến tận lúc trận địa hỗn loạn chuyển vào phòng ngủ, đè lên giường thì Đỗ Yến mới nhặt về chút lý trí.

Cậu giơ tay đẩy hắn, song bàn tay đặt trên eo cậu lại thuận thế nắm lấy đuôi.

Đỗ Yến chỉ thấy xương cụt tê rần, eo chẳng còn tí sức lực gì, mất cơ hội phản kháng.

Cậu nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy sắc thoái hỗn loạn và vị ngọt ngào tê dại cứ luẩn quẩn mãi không biến mất.

Bản năng loài mèo chết tiệt!

Thời điểm tình huống sắp trở nên mất khống chế, trên người Đỗ Yến đột nhiên nặng trĩu. Hạ Cẩn gục đầu xuống, sau đó phát ra tiếng hít thở đều đặn.

Giai đoạn thứ tư khi say rượu – ngủ.

Đỗ Yến lẳng lặng chờ nhiệt độ cơ thể giảm bớt mới xốc Hạ Cẩn lên. Cậu đang định rời đi nhưng xương cụt lại nhói nhói.

Đỗ Yến nhìn xuống, phát hiện đuôi của mình vẫn bị Hạ Cẩn nắm chặt.

“…”

Đuôi của động vật họ mèo thật sự quá nhạy cảm. Đỗ Yến khẽ nhíu mày, cố gắng rút ra.

Cậu mới khẽ động mà tay Hạ Cẩn đã siết chặt hơn, loại cảm giác tê dại kia khiến Đỗ Yến chẳng dám loay hoay nữa.

Tình huống trước mắt có phần lúng túng, Hạ Cẩn nằm ngủ ngon lành, Đỗ Yến lại bị nắm đuôi đến mức cứng đờ cả người. Nếu đang ở trong hình dạng mèo thì lông toàn thân nhất định sẽ xù lên.

Móng vuốt của Đỗ Yến rục rịch nhô ra, may mà lúc này lý trí thuộc về nhân loại đang chiếm thượng phong.

Cậu nhắm mắt hít thở thật sâu, cúi người thấp giọng nói: “Hạ Cẩn, cậu cầm đuôi của tôi chặt quá, đau.”

Mi tâm Hạ Cẩn rung rung, tựa hồ đang đấu tranh.

Đỗ Yến nhớ tới hình thức ở chung giữa hai người lúc hắn say, thế là bèn thuyết phục: “Tôi ngủ với cậu, cho cậu nắm tay.”

Vừa dứt lời Hạ Cẩn liền buông ra, sờ soạng xung quanh.

Đỗ Yến đặt tay vào lòng bàn tay Hạ Cẩn, sau đó đối phương tiếp tục ngủ.

Thấy đối phương đã yên tĩnh lại, Đỗ Yến chọc chọc mi tâm Hạ Cẩn, định tiến vào tầng mộng cảnh khác.

Nhưng hết thảy vẫn như cũ.

Đỗ Yến lên tiếng: “Tiểu Bát, tại sao tao không thể đến tầng tiếp theo?”

“Chờ tôi đi hỏi chút.”

Vài phút trôi qua, Tiểu Bát trả lời.

“Rất đơn giản, Hạ Cẩn chỉ coi đây là mơ, chưa hoàn toàn mở lòng với cậu nên cậu phải tiếp tục cố gắng thôi ~”

“Tiếp tục cố gắng?”

Huyệt thái dương Đỗ Yến nảy thình thịch, bản năng loài mèo quá mạnh, cậu cực kì ghét cảm giác khi nó lấn át lý trí của cậu.

Đỗ Yến vô cùng sốt ruột, muốn nhanh chóng thoát khỏi thân thể kỳ quái này.

Tiểu Bát biết Đỗ Yến khó chịu, vội vàng giải thích: “Tôi nhắc lại nguyên văn đấy, không phải ý của tôi đâu.”

Đỗ Yến day day mi tâm, bình tĩnh hơn chút. Bây giờ nóng ruột hay ghét bỏ cũng chẳng được tích sự gì, may mà cậu đã biến thành người, đợi Hạ Cẩn tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Nhưng khi trời hửng sáng, thời điểm Hạ Cẩn sắp sửa tỉnh và buông tay, trên người Đỗ Yến bỗng phát ra luồng ánh sáng trắng, thân thể nhẹ bẫng. Cậu cúi đầu xuống, đập vào mắt là bộ lông trắng quen thuộc.

Đỗ Yến chui khỏi đống quần áo, ngồi xổm cạnh gối nhìn Hạ Cẩn mở mắt.

“A —— “

Say rượu khiến đầu Hạ Cẩn đau như nổ tung, hắn xoa mặt một cái rồi mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần, tiện tay ấn mở rèm cửa sổ chạy bằng điện để ánh nắng tràn vào phòng.

Cặp mắt màu hổ phách ở ngay đối diện, Hạ Cẩn giơ tay sờ mèo, cười khổ: “Hóa ra mày đang ngắm tao à.”

Hắn ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ, sau đó lên tiếng: “Cảm ơn mày vì đã làm tao mơ tới cậu.”

Đỗ Yến trầm mặc, lập tức đoán được tình hình hiện tại.

Hạ Cẩn tỉnh dậy, đồng thời không tin vào truyền thuyết mèo yêu. Vì thế mọi thứ mới khôi phục như bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play