Các nhân viên đối ngoại Trung Quốc vội vàng nói: “Bạn đời của ngài đang ở đâu? Ôi ngài cứ ngồi đó, để chúng tôi cử người đưa ngài ấy tới đây được không?”
Seus lắc đầu đáp: “Không cần.”
Sau đó hắn mở cửa đi.
David giải thích: “Dựa theo lễ tiết của người Sakoru, trong trường hợp chính thức như thế này bệ hạ cần phải tự tay dẫn bạn đời vào.”
Vài phút trôi qua, cánh cửa hội trường lại mở ra lần nữa.
Ai nhìn thấy hai người cũng đều sửng sốt. Đằng sau Seus là một thiếu niên tóc đen mắt đen, vẻ ngoài ưa nhìn, không khác mấy so với các thiếu niên Trung Quốc bình thường.
Bọn họ ngầm phỏng đoán điểm đặc biệt của đối phương là gì mới có thể trở thành bạn đời của người Sakoru. Rất nhiều kẻ chỉ hận không thể khiến thiếu niên kia biến mất.
Đỗ Chí Bình dụi mắt, tự nhủ hay là mình gặp ảo giác. Ông ta dõi theo Đỗ Yến bằng vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta chưa hiểu rõ vấn đề, từ xưa đến nay vẫn chẳng nhận ra mình đang nợ Đỗ Yến một câu xin lỗi. Trong mắt Đỗ Chí Bình, ông ta là cha cậu, là người cho cậu sinh mệnh, mấy năm qua cũng đã bỏ tiền nuôi cậu.
Hiện tại Đỗ Yến biến thành bạn đời của hoàng đế Sakoru mà ông ta lại là cha ruột.
Nghĩ tới đây, tay ông ta khẽ run, quay đầu thấp giọng hỏi La Phong: “Anh vợ, anh xem người kia có phải Đỗ Yến không?”
La Phong nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ quái, đáp: “Chưa gặp bao giờ.”
Đỗ Chí Bình bỗng ngộ ra, mặc dù La Phong biết sự tồn tại của Đỗ Yến nhưng hắn ta vẫn luôn dốc lòng trên quan trường, không quan tâm đến chuyện nhà họ La.
“Xin lỗi xin lỗi, em nói linh tinh ấy mà.”
La Phong mặc kệ Đỗ Chí Bình. Nếu như hắn không lăn lộn trong giới chính trị từ lâu, luyện được cách giấu kín cảm xúc thì đã sớm chạy mất dép.
Hắn ta nhìn chằm chằm Đỗ Yến, cố gắng an ủi bản thân.
Bình tĩnh, đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi, không quyền không thế nghèo rớt mồng tơi, chắc may mắn nên mới có thể trốn thoát. Dù sao vụ hỏa hoạn kia cũng chẳng lan đến chỗ hắn được.
La Phong bỗng hơi hối hận, lúc ấy hắn quá coi thường hạng người tép diu như Đỗ Yến, chỉ cần biết tin vụ hỏa hoạn đã xảy ra thì không hỏi thêm nữa.
Không ngờ gã tù nhân kia lại lừa hắn.
Đỗ Yến đứng trên bục, ngay cả ánh mắt cũng không hướng về phía Đỗ Chí Bình và La Phong, trực tiếp ngồi xuống cạnh Seus.
Seus lên tiếng: “Tiếp theo sẽ giao mọi chuyện cho bạn đời của ta.”
Hắn làm thế một là vì xuất phát từ sự tôn trọng đối với bạn đời, hai là do người Sakoru không thể nói dối.
Đỗ Yến kể một phần sự thực chứ không phải toàn bộ nên dĩ nhiên không để người Sakoru ra mặt. Có điều tuy đó là đặc tính của người Sakoru song bọn họ sẽ không ngăn cản bạn đời làm những chuyện trái với ranh giới đạo đức, thậm chí còn dốc toàn lực phối hợp.
Đỗ Yến gật đầu, vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Cậu lên tiếng: “Tôi là Đỗ Yến, một học sinh cấp ba bình thường hoặc có lẽ ngay cả học sinh cấp ba cũng không được tính vì dù sao tôi cũng bị đuổi học rồi.”
Đỗ Yến nở nụ cười, tự đánh trống lảng: “Mẹ của tôi đã mất còn cha thì cứ coi là đang ở đây đi.”
Cả hội trường bắt đầu xôn xao trước những gì Đỗ Yến nói, nhiều người tinh ý liên tưởng ngay đến những vấn đề bệ hạ Seus hỏi Đỗ Chí Bình.
Đỗ Yến vẫn rất tự nhiên trình bày: “Có vài việc không thích hợp để đề cập tới ngay lúc này, nhưng nếu dính đến an toàn tính mạng của bản thân thì bất kể là lấy danh nghĩa công dân Trung Quốc hay liên quan đến sự kiện ngoại giao với Sakoru, tôi đều hy vọng mình có thể nhận được câu trả lời thỏa đáng.”
“Đương nhiên sở dĩ tôi làm vậy là vì dựa vào một học sinh cấp ba không cha không mẹ như tôi, nếu không tranh thủ cơ hội này thì e rằng sẽ chẳng thể lên tiếng được nữa.”
Dứt lời Đỗ Yến bèn bật đoạn ghi âm.
Nội dung ghi âm khiến ai ai cũng đều kinh hãi đến biến sắc bởi đây là một vụ án giết người. Thậm chí còn có vài người nghe thấy âm thanh hung ác kia vô cùng quen thuộc, giống hệt La Phong – nhân vật rất có danh tiếng dạo gần đây.
Ngoài ra với quan hệ giữa La Phong và Đỗ Chí Bình, kết hợp với các vấn đề Đỗ Chí Bình vừa trả lời, không cần Đỗ Yến nói gì thêm, các cán bộ cấp cao bên phía Trung Quốc đã tự bổ sung toàn bộ câu chuyện bằng kinh nghiệm phong phú của mình.
Đoạn ghi âm hoàn chỉnh đến độ khiến người ta kinh hãi. Từ lúc kẻ chủ mưu bàn bạc từng chi tiết nhỏ đến khi tìm được gã tù nhân trốn trại, bao gồm cả cách thức và thời gian bọn chúng lên kế hoạch giết người phóng hỏa cũng rõ rành rành.
Cuối cùng khi kẻ chủ mưu xác nhận kết quả đã để lộ thân phận, chính là La Phong không sai được.
Hắn ta chẳng kiềm chế nổi nữa, đứng dậy lớn tiếng cãi: “Tất cả đều sai sự thật, bôi nhọ danh dự của tôi! Bây giờ băng ghi âm cũng có thể làm giả rồi!”
Đối mặt với sự chất vấn này, Đỗ Yến không hề hoảng hốt cũng không phản bác La Phong ngay lập tức, thậm chí cậu còn chẳng buồn nhìn về phía hắn ta.
Cậu chỉ liên tục đưa ra rất nhiều chứng cứ khác trong đó có biên bản so sánh giọng nói của La Phong, xác định là cùng một người, đồng thời không có bất kỳ dấu vết làm giả, cắt nối biên tập nào.
La Phong cắn chết không buông, hắn nói: “Trái Đất sao có thể kiểm tra chính xác khoa học kỹ thuật của người Sakoru?”
Đỗ Yến vẫn im lặng công khai thêm chứng cứ. Từ mười triệu chuyển khỏi tài khoản La gia đến ngân hàng ở nước ngoài, cuối cùng giao cho người nhà của gã tù nhân kia, thậm chí còn cả nơi mà người nhà gã tù nhân sinh sống.
Đến nước này thì lời giải thích của La Phong hoàn toàn vô tác dụng.
Dù sao bệ hạ Seus đã lấy thiết bị khoa học kỹ thuật để đổi mấy triệu tệ nên không thể kiếm được mười triệu đó.
Trong hội trường bỗng cực kỳ yên tĩnh. Phía Trung Quốc vốn rất mong chờ cuộc đàm phán này, bây giờ tình thế bỗng dưng thay đổi quá đột ngột, hầu hết tất cả mọi người đều hận không thể khiến La gia biến mất như chưa từng tồn tại.
Đây là thời cơ rất tốt để Trái Đất gia nhập hội nghị ngân hà, giao hảo với các nền văn minh cấp cao khác. Vậy mà lại bị đám người tâm tư ác độc kia hủy hoại!
Đỗ Yến công bố hàng loạt tin tức bùng nổ xong mà biểu cảm vẫn không hề biến chuyển.
Cậu đứng dậy, khẽ cúi đầu chào: “Lúc đó nếu như Seus không đến kịp thì tôi đã bỏ mạng dưới tay gã tù nhân kia rồi. Chuyện tôi muốn trình bày đến đây là kết thúc.”
Nói xong cậu bèn quay sang nhìn Seus.
Hắn tiếp lời: “Mục đích cuối cùng của lần gặp mặt này chính là phát thông báo cho phía Trung Quốc. Đỗ Yến, bạn đời phù hợp của ta sẽ định cư tại hành tinh Sakoru.”
Đỗ Yến lên tiếng: “Đương nhiên Trung Quốc vĩnh viễn là cố hương của tôi. Thế nhưng tôi có rất nhiều ký ức không mấy tốt đẹp tại đây nên trước khi bản thân có thể quên chúng đi, tôi sẽ không muốn thấy những gì liên quan tới Trái Đất nữa.”
Đỗ Yến ăn nói vô cùng khéo léo, thoạt nhìn như muốn giao hết chứng cứ cho Trung Quốc, không can thiệp vào cách họ xử lý La Phong, đồng thời cũng chẳng ép buộc người Sakoru phải tham gia.
Thái độ này khiến phía Trung Quốc cảm thấy cậu không đáng sợ như vậy nữa.
Nhưng chỉ cần là người biết suy nghĩ sâu xa đều phát hiện thâm ý trong đó. Dựa vào mức độ coi trọng bạn đời của người Sakoru, chuyện này còn lâu mới đơn giản đến thế.
Sau khi Đỗ Yến định cư tại hành tinh Sakoru, cậu sẽ trở thành hoàng hậu.
Nếu cậu đúng là không muốn nhớ lại những ký ức tồi tệ trong suốt thời gian qua. Chứng tỏ, Trái Đất sẽ chẳng thể có mặt ở hội nghị ngân hà.
Mặc dù người Sakoru là chủng tộc chính trực nhưng chỉ cần bọn họ nghiêm khắc thực hiện theo quá trình phát triển của các hành tinh có trí khôn, thảo luận bước tiếp theo với hội nghị ngân hà.
Không có người giám sát lót đường, ít nhất phải trăm năm nữa nền văn minh địa cầu mới có thể gia nhập nghị viện vũ trụ.
Chính quyền Trái Đất không phải là một thể, nếu Trung Quốc từ bỏ cơ hội trước mắt thì hội nghị ngân hà sẽ không gửi thư sát hạch cho mình họ.
Chỉ là La Phong mà thôi, phía Trung Quốc sẽ chẳng bảo vệ hắn ta khi vụ việc đã liên quan đến sự hưng thịnh của Trung Quốc, thậm chí là đà phát triển của Trái Đất mai sau, huống hồ đây còn là chuyện hắn ta tự làm tự chịu.
Về phần Đỗ Chí Bình, từ đầu tới cuối Đỗ Yến đều chưa đề cập đến ông ta. Song dựa vào câu hỏi mà Seus đặt ra, chẳng ai cho rằng Đỗ Chí Bình không dính dáng đến việc giết người phóng hỏa kia.
Bất kể thuộc phương diện nào thì La gia cũng xong đời. Chỉ cần kiểm tra chút thôi là sẽ vạch trần được rất nhiều vấn đề bẩn thỉu khác trong xí nghiệp gia tộc to lớn ấy. Ngoài ra tội danh chủ mưu giết người cũng đã được xác thực.
Người chủ trì hội nghị thấy phía Sakoru không muốn nói gì thêm bèn thực hiện nốt các quy trình khác.
Cán bộ trong hội trường yên lặng thông báo với đội an ninh canh giữ ở cửa, chờ hội nghị kết thúc sẽ lập tức bắt La Phong.
Thời điểm La Phong trông thấy đặc cảnh phía sau, hắn ta lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Hắn ta biết bây giờ vận mệnh của nhà họ La đang treo trên người Đỗ Chí Bình.
Hắn cũng chẳng thèm đoái hoài, vội vã nói: “Chí Bình, chuyện đã đến nước này thì coi như anh cầu xin chú. Chú mau giúp anh cứu La gia, sau này La gia sẽ do chú định đoạt hết.”
Hắn ta còn chưa dứt lời liền bị dẫn xuống, để lại Đỗ Chí Bình trầm tư suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc đó, La Phong liếc mắt về phía Đỗ Yến, cậu đang được người Sakoru bảo vệ cực kỳ cẩn thận.
Rõ ràng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi nhưng đứng giữa các cán bộ cao cấp đến từ hành tinh khác lại chẳng hề kém cạnh, thậm chí ai ai cũng đều chú ý đến cậu.
Đỗ Yến ngoảnh đầu sang, đây là lần đầu tiên cậu liếc mắt về phía hắn.
La Phong trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của cậu, nó giống cái lúc em gái hắn đối diện với hai mẹ con đáng ghét kia.
Thời điểm đó hắn đã nói gì?
À, đúng rồi.
“Chỉ là hai con kiến hôi thôi, nhìn cũng chẳng cần nhìn. Nếu nó chặn đường thì cứ giẫm chết, khi ấy chắc anh có thể cho chúng một ánh mắt thương hại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT