“Nhất Minh, chắc chắn bây giờ con đang nghe những gì mà cha để lại…”

Quả nhiên giống hệt với suy đoán của Đỗ Yến. Trước khi Adam Gốc đơn độc đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã gửi mật mã cho tiến sĩ Kim, đồng thời nói vị trí phòng thí nghiệm bí mật này và yêu cầu đối phương sau khi thức tỉnh phải tới đây đầu tiên.

Những gì Adam Gốc gửi gắm không khác dự đoán của Đỗ Yến cho lắm, song đoạn cuối lại khiến cậu phải giật mình.

Đỗ Yến biết tại sao sau khi nghe về kế hoạch Adam, sâu thẳm trong trái tim cậu nghĩ rằng phòng thí nghiệm này ẩn chứa con đường bí mật của nhân vật phản diện.

Vẻ mặt Adam Gốc thay đổi, tiếp tục nói: “Căn cứ vào dữ liệu của hơn nghìn thí nghiệm, nhân loại chịu ảnh hưởng của phóng xạ sẽ bị biến đổi gen. Thế nhưng cũng có thể tiến hóa sang một hướng khác, đồng thời không thể bài trừ lượng phóng xạ tồn trong cơ thể…”

Adam Gốc là kẻ theo chủ nghĩa cực đoan, dưới góc nhìn của ông ta, nhân loại mang phóng xạ chính là những tồn tại cần phải xử lý sạch sẽ.

Ông ta để lại hai bản kế hoạch.

Một là kế hoạch Adam, hai là nếu kế hoạch Adam thất bại, nhân loại may mắn sống sót nhưng tiến hóa thì tiến sĩ Kim sẽ thực hiện kế hoạch “Thanh lọc Trái Đất”.

Theo Adam Gốc, nhân loại bị nhiễm phóng xạ là tồn tại không cần thiết. Sau khi thanh lọc Trái Đất đương nhiên sẽ bắt đầu phát triển một nền văn minh mới.

“Con trai thân yêu, cha hiểu rõ quan điểm của con trước giờ đều nhất trí với cha, khác biệt duy nhất chính là con không chịu nổi thứ gen ô uế kia tồn tại trên cõi đời này hơn cả cha.”

“Vì không để con quá hấp tấp, cũng chứng minh đúng là kế hoạch Adam không thể thành công mới triển khai kế hoạch thanh lọc. Nếu con muốn bắt đầu thì cần đến gen của cha, nhấn mạnh là phải còn sống.”

Màn hình tối lại, Đỗ Yến xoay lưng đi về cuối con đường. Ở đó có hai cánh cửa, một trong số ấy đã được mở ra, bên trong rỗng tuếch.

Một cánh cửa khác đóng chặt, lắp thiết bị phân biệt gen ngay cạnh, hẳn là kế hoạch “Thanh lọc Trái Đất” mà Adam Gốc đã nhắc đến.

Đỗ Yến đứng trước cửa một lúc, vẫn chưa hành động.

Cậu cứ đúng đó, rồi thở dài nói: “Thế giới này bổ sung thiết lập tính cách cho tao hố quá.”

Tiểu Bát khó hiểu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Adam Gốc có tính cách phản xã hội, một khi không chiếm được kết quả lý tưởng sẽ muốn hủy diệt nhân loại.” Đỗ Yến đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, “Sau đó tao phát hiện một việc rất hay, gen phản xã hội này có ảnh hưởng đến tao.”

“Hả?”

“Cho nên lúc vừa xem xong băng ghi hình, thật lòng tao rất muốn làm như vậy với văn minh nhân loại…” Nụ cười của Đỗ Yến ngày càng xán lạn hơn, “Bùm —— “

Tiểu Bát bị nụ cười ấy dọa cho sởn hết cả da gà da vịt, nhanh chóng mở miệng ngăn cản: “Thôi thôi thôi, cậu bình tĩnh chút rồi thử ngẫm lại mục đích của mình đi, cậu tới là để ăn cơm chứ không phải hủy diệt nền văn minh nhân loại.”

Đỗ Yến ngừng cười: “Tao rất bình tĩnh nên mới không mở cánh cửa này đó.”

Dứt lời, Đỗ Yến quay đầu trở về, thoạt nhìn không hề hứng thú với bí mật đằng sau.

Tiểu Bát không nhịn được hỏi: “Cậu định từ bỏ việc làm nhân vật phản diện à?”

Đỗ Yến trả lời: “Tao phải để Thẩm Hành biết chuyện cái đã, nếu không thì y lựa chọn thế nào được?”

Tiểu Bát tủi thân: “Tốt xấu gì cậu cũng ngó vào trong xem nó là cái gì chứ, tôi tò mò quá.”

Đỗ Yến đáp: “Tao biết bên trong là cái gì rồi, lúc nhìn thấy kế hoạch thanh lọc, trong đầu tao liền xuất hiện vài đoạn ký ức.”

Đúng lúc ấy, Đỗ Yến đã đi đến trước cửa lớn của phòng thí nghiệm. Cậu nhìn đồng hồ, hiện tại đang cách giờ hẹn với Thẩm Hành khoảng chừng mười phút.      

Nhàn rỗi quá cũng chán bèn giải thích cho Tiểu Bát nghe thứ ở đằng sau cánh cửa kia.

Cậu bảo: “Nếu như tao đoán không nhầm thì chắc nó là kíp nổ của đầu đạn hạt nhân.”

“Kíp nổ?” Tiểu Bát cảm thấy nghi hoặc, “Cũng đâu thể diệt hết toàn bộ nhân loại?”

Đỗ Yến trả lời: “Đúng, thế nhưng nếu đầu đạn hạt nhân này lại được chôn dưới đáy của một ngọn núi lửa lớn đang hoạt động thì không còn như vậy nữa.”

“Hồi trước, khi nước A làm xong công tác chuẩn bị cho việc đồng quy vu tận thì kíp nổ biến mất, không ngờ lại rơi vào tay Adam Gốc.”

Giải thích cho Tiểu Bát xong vừa vặn đến giờ, Đỗ Yến giơ tay nhấn nút mở cửa.

Cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, thân hình Thẩm Hành xuất hiện ở đằng sau.

Đỗ Yến cười nói: “Chú canh giờ chuẩn đấy.”

Thẩm Hành gật đầu: “Tôi đánh ngất đám người tỉnh dậy rồi. Em mau chóng đem theo những tư liệu kia đi, sau này lúc đối phó với tiến sĩ Kim còn có chứng cứ.”

“Bây giờ vẫn chưa vội,” Đỗ Yến lộ ra vẻ mặt do dự, “Tôi vừa phát hiện được vài thứ, chẳng biết nên làm gì nữa…”

Thẩm Hành xoa đầu cậu, đáp: “Không sao, tôi đi với em.”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu, nở nụ cười với Thẩm Hành.

Đỗ Yến dẫn hắn vào gian phòng bí mật kia, bật cho hắn xem video vừa nãy, còn nhập mật mã, thẳng thắn bảo rằng mình lấy được từ trong miệng tiến sĩ Kim.

Thẩm Hành không hoảng, thậm chí cảm thấy may mà Đỗ Yến có chút tâm cơ mới có thể chạy thoát khỏi cái nơi đáng sợ kia, không bị tiến sĩ Kim lừa dối, cam tâm tình nguyện trở thành vật thí nghiệm nữa.

Nói xong câu cuối cùng, Đỗ Yến do dự: “Tôi có chút bất an về kế hoạch thanh lọc kia.”

Thẩm Hành hỏi: “Tại sao?”

Đỗ Yến nói: “Tiến sĩ Kim là người theo chủ nghĩa cực đoan giống Adam Gốc. Trong mắt anh ta, Người Lây và Người Thuần Chủng không phải cùng một loài…”

“Em đang lo y trở nên quá cực đoan, khởi động kế hoạch thanh lọc?”

Đỗ Yến gật đầu: “Sự tình đã đến nước này tôi tuyệt đối sẽ không trở lại sở nghiên cứu nữa. Tôi cảm thấy mình chỉ là thí nghiệm thành công ngoài ý muốn thôi.”

“Sau khi tôi đi, kế hoạch nhân bản của sở nghiên cứu tiếp tục rơi vào cục diện bế tắc, không có bất kì nhân bản hoàn chỉnh nào được sinh ra.” Sắc mặt Đỗ Yến trắng bệch, “Hiện tại tiến sĩ Kim biết tôi kích hoạt dị năng, một khi tôi bị bắt…”

Thẩm Hành ôm Đỗ Yến vào lòng, vỗ lưng cậu.

Hắn nói: “Chúng ta sang căn phòng kia đi, nhìn thử xem kế hoạch thanh lọc rốt cuộc là thế nào, thuận tiện phá hủy nó.”

Đỗ Yến gật đầu, mấy phút sau, hai người đứng trước cảnh cửa quyết định tồn vong của nền văn minh nhân loại.

Cửa mở.

Gian phòng rất nhỏ, được xây bằng hợp kim, không có bất kỳ vật dụng trang trí nào cả.

Chính giữa là cái bàn, bên trên đặt một cái valy, kẹp tờ giấy ở dưới.

Đỗ Yến đang định bước tới lại bị Thẩm Hành kéo về, nói: “Tôi đi trước.”

Đỗ Yến biết hắn lo bên trong có bẫy, bèn ngoan ngoãn đồng ý.

Thẩm Hành tiến vào, cầm valy và tờ giấy lên, thoắt một cái đã xuất hiện tại cửa. Trong phòng vẫn không có dị động, chỉ là căn phòng bình thường mà thôi.

Có lẽ Adam Gốc chuẩn bị cho con trai mình một lối đi khác chứ nếu muốn giết anh ta trong căn phòng này cũng thật quá vô nghĩa.

Thẩm Hành lên tiếng: “Chúng ta cứ rời khỏi đây, đến chỗ an toàn rồi xem kế hoạch thanh lọc này sau.”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu.

***

Lúc hai người đi, Đỗ Yến còn tốn công xóa bỏ ký ức của từng binh lính cơ giáp. May mà họ đều là Người Thuần Chủng, cưỡng chế tỉnh dậy và tiến hành thay đổi trí nhớ cũng không khiến Đỗ Yến quá mệt nhọc.

Về phần các cơ giáp bị phá hỏng, Đỗ Yến tạo ra đoạn ký ức bị một bầy linh cẩu biến dị tấn công là có thể giải thích được tất cả.

Sau khi khắc phục hậu quả xong, Thẩm Hành dẫn Đỗ Yến đi tìm điểm tiếp tế gần nhất để nghỉ ngơi.

Chỗ đó là một hầm trú ẩn, trang thiết bị vẫn được bảo toàn đầy đủ, nguồn tiếp tế sung túc, chỉ là người bên trong khoang đông lạnh đều đã chết. Hắn an táng bọn họ thật thỏa đáng mới biến nơi đây thành điểm tiếp tế giữa hoang mạc của mình.

Tuy không lớn nhưng lại được bày trí cực kỳ sang chảnh, chắc hẳn người chủ cũ phải rất giàu có, bỏ tiền xây dựng hầm trú ẩn này trước chiến tranh.

Dụng cụ đều đạt mức tiên tiến nhất, ngoại trừ phòng đông lạnh, khu vực sinh hoạt bên ngoài vô cùng xa hoa, thậm chí còn trang bị phi hành khí và thang máy chuyên chở, trực tiếp đi từ lòng đất lên trên và cất cánh.

Đỗ Yến rất bất ngờ, lượn mấy vòng xung quanh phi hành khí, dáng vẻ vô cùng tò mò.  

“Cái này hình như vẫn dùng được đó.”

Thẩm Hành gật đầu: “Có thể khởi động.”

Đỗ Yến ngạc nhiên: “Vậy sao chú lại bỏ nó ở đây, thật là phí phạm của trời.”

Thẩm Hành đáp: “Tuy phi hành khí đơn này có tốc độ nhanh nhưng không gian bên trong quá chật, tôi bị ngộp.”

Ngắm nghía hết một lượt hầm trú ẩn, bấy giờ hai người mới ngồi xuống ăn vài thứ. Bận rộn xong xuôi bèn lôi món đồ lấy từ trong phòng thí nghiệm ra nghiên cứu.

Thẩm Hành mở túi tài liệu, lật vài trang rồi đưa cho Đỗ Yến: “Những thứ này để em đọc thì tốt hơn.”

Đỗ Yến xem xong, phát hiện “Kế hoạch thanh lọc” không khác gì so với suy đoán của cậu.

Valy kia đựng kíp nổ, bên trong túi tài liệu là một tấm bản đồ ghi lại tọa độ của món vũ khí, chỉ cần lắp kíp nổ lên là có thể cho mọi thứ nổ tung.

Đỗ Yến không hề giấu diếm, nói cho Thẩm Hành biết.

Sau khi nghe xong, hắn cau mày, vẻ mặt trông rất khó coi: “Cha con tiến sĩ Kim sao lại điên khùng đến vậy?”

Hắn không ngờ loại người như thế còn tồn tại trên đời. Mặc dù hắn đã gặp không ít kẻ ác nhưng hết thảy đều có nguyên nhân, chẳng hạn như vì tự lợi hay thù hận.

“Tính cách phản xã hội khiến bọn họ mất đi sự đồng cảm với nhân loại” Đỗ Yến đột nhiên nở nụ cười “Đây là do gen, không thể thay đổi cũng không tài nào khống chế.”

Thẩm Hành vẫn chưa phát giác ra điều gì kỳ lạ, cầm valy đựng kíp nổ, nghiên cứu hồi lâu vẫn chẳng biết cách mở.

Đỗ Yến thấy thế bèn nói: “Chắc là phải trực tiếp đặt vào thiết bị khởi động mới được.”

“Liệu có thể cưỡng chế phá hỏng không nhỉ?”

Bên trong valy chứa đồ vật hủy diệt nền văn minh của nhân loại, nếu không làm nó mất đi hiệu lực và tác dụng một cách triệt để thì Thẩm Hành vẫn chưa yên lòng.

Đỗ Yến xòe tay, đáp: “Tôi không rành lắm về phương diện kỹ thuật hạt nhân, hay là chúng ta thử nhé?”

Thẩm Hành tưởng Đỗ Yến còn trẻ, không có đủ kinh nghiệm nên mới nói thế, hắn lắc đầu: “Đừng bất cẩn như vậy. Tôi quen một người, trước chiến tranh y từng nghiên cứu về vấn đề này, chúng ta tới hỏi xem sao.”

Đỗ Yến chẳng hề dị nghị, hai người bèn quyết định hành trình tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play