Đỗ Yến đọc xong cái tin đồn kia, lật sang một trang khác, đập vào mắt là tấm ảnh vô cùng quen thuộc.

Xem ra sở nghiên cứu số một đã chó cùng rứt giậu, đăng lệnh truy nã lên tuần báo Người Lây.

Bên trên còn in cả ảnh Đỗ Yến lúc mười sáu tuổi, tham dự một hạng mục nghiên cứu chẳng quan trọng mấy, hoàn toàn phù hợp với thân phận nghiên cứu viên.

Dường như Thẩm Hành nhận ra được sự thay đổi của Đỗ Yến, hắn dừng xe, nghiêng người qua hỏi: “Em đang xem cái gì vậy, sao lại không vui?”

Đỗ Yến đưa tờ báo cho Thẩm Hành, bĩu môi: “Mấy kẻ ở sở nghiên cứu thật đáng ghét, tôi đoán từ giờ chúng ta đừng hòng đi vào các Gia Viên khác nữa.”

Thẩm Hành nhìn tấm hình kia, đột nhiên bảo: “Tôi từng trông thấy bức ảnh này rồi.”

“Ồ?” Đỗ Yến nhận ra đối phương như vừa buông xuống cảm giác gì đó liền hỏi, “Ở đâu?”

Thẩm Hành đáp: “Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, thuận tiện nói về chuyện này.”

Hai người leo xuống, vòng lại buồng xe sau. Đỗ Yến nằm nhoài trên ghế sofa nhìn Thẩm Hành tìm tòi trong đống đồ lỉnh kỉnh, lôi ra một túi tài liệu.

Ngày đó sau khi rời khỏi trung tâm giao dịch, Thẩm Hành đặt tập tài liệu ấy trong tủ trên “Quái thú khổng lồ”. Hắn biết Đỗ Yến không thích tìm đồ, cứ tùy tiện vứt ở đây cũng không bị phát hiện. 

Đỗ Yến mở túi tài liệu, dốc ngược nó xuống. Đập vào mắt cậu chính là một đống ảnh, cuối cùng là tờ báo cáo chẩn đoán.

“…”

Đỗ Yến cạn lời, tiến sĩ Kim đúng là thích dùng cái trò này để khiến người khác phải dao động. Trước đây anh ta từng lừa cậu bằng cách đó, giờ cũng áp dụng điều tương tự với Thẩm Hành.

Tuy dựa trên tình huống hiện tại, Thẩm Hành cũng không tin mấy lời tào lao của tiến sĩ Kim nhưng hắn không hỏi cậu đầu tiên, chứng tỏ trong lòng hắn đã dấy lên nghi ngờ.

Đỗ Yến cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi. Cậu lừa Thẩm Hành nhiều lần như vậy đương nhiên sẽ không cố tình gây sự mà yêu cầu đối phương tin tưởng mình 100%.

“Có phải tiến sĩ Kim nói tôi mắc bệnh tâm lý?” Đỗ Yến thẳng thắn lên tiếng, “Còn bảo mình là anh trai tôi?”

Thẩm Hành ngẩn người, không ngờ Đỗ Yến có thể đoán được gần hết đoạn đối thoại giữa hắn và tiến sĩ Kim chỉ bằng vài tấm hình. 

“Ừ, đúng vậy.” Thẩm Hành thấy vẻ mặt Đỗ Yến hơi khó chịu, bèn giải thích, “Tôi không tin y, chỉ cảm thấy đối phương trông khá giống em.”

Đỗ Yến thấy dáng vẻ sốt sắng của Thẩm Hành, bật cười: “Ừ, hồi trước tôi cũng suýt thì tin mấy lời đó, không trách chú.”

Thẩm Hành yên tâm, kể hết những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy, đồng thời báo cho cậu biết mọi chứng cứ về vụ án giết hại bốn người nhà họ Đỗ.

Đỗ Yến trầm ngâm nửa ngày, nói: “Kỳ thực từ trong miệng Lão K, tôi đã biết phía sở nghiên cứu dụ dỗ hắn ta làm những chuyện này. Tôi đoán, vụ án nhà họ Đỗ là do tiến sĩ Kim sai người khác thực hiện.”

Thẩm Hành nghe thấy thế, đột nhiên lên tiếng: “Lúc tôi gặp tiến sĩ Kim, ngoại trừ thời điểm ban đầu có chút giật mình vì vẻ ngoài của y rất giống em thì bản năng mách bảo tôi rằng, người này có vấn đề.”

“Bản năng của chú cũng nhạy bén đấy.” Đỗ Yến đáp, “Tiến sĩ Kim vô cùng thờ ơ trước tính mạng con người. Trong mắt anh ta, nhận loại chỉ chia làm hai kiểu: hữu dụng và vô dụng, những kẻ bất tài còn chẳng sánh bằng đống dữ liệu thí nghiệm kia nữa.”

Thẩm Hành cau mày, hỏi: “Vậy băng ghi hình kia là sao? Bọn họ cứ giá họa cho em, em…”

Đỗ Yến nhún vai: “Làm giả đoạn băng là điều quá dễ dàng với họ. Tôi không thể đến các Gia Viên khác cũng chẳng sao hết.”

Đỗ Yến dừng lại, nhìn sang phía Thẩm Hành: “Tôi biết sau khi chú nghe được chân tướng sự tình sẽ muốn hành hiệp trượng nghĩa. Dù sao lần này cũng liên quan đến tính mạng trẻ con.”

Thẩm Hành gật đầu: “Hai đứa nhỏ kia vô tội, tôi nhất định sẽ khiến cho tiến sĩ Kim phải nhận sự trừng phạt thích đáng.”

“Chắc chắn anh ta sẽ phải trả giá.” Đỗ Yến cười, kết thúc câu chuyện tại đây.

Một đêm trôi qua, hai người tiếp tục lên đường.

Thẩm Hành nhạy cảm phát hiện họ sắp đến gần khu có mức độ phóng xạ cao. Hắn dừng xe, Đỗ Yến hiểu ý, nhảy xuống, đi nhìn chung quanh.

Lúc ở Gia Viên Số 5 cậu chưa nắm được vị trí cụ thể của sở nghiên cứu dưới lòng đất. Dù sao nơi đó có dính dáng đến thân thể của Adam Gốc, đương nhiên thông tin sẽ thuộc dạng tuyệt mật.

Chẳng qua Đỗ Yến vẫn biết cách để tìm ra sở nghiên cứu thần bí dưới lòng đất kia.

Bởi vì trong đầu cậu có một đoạn ký ức không rõ nguồn gốc. Đó không phải là cảnh tượng trong Gia Viên mà càng giống những gì xảy ra trước chiến tranh hơn.

Cậu vốn tưởng rằng là do tiến sĩ Kim làm lúc bóp méo ký ức cậu song khi nghe được chân tướng về kế hoạch Adam, Đỗ Yến đoán đoạn ký ức ấy hẳn là đến từ Adam Gốc.

Chỉ ngắn thôi nhưng cũng đủ để Đỗ Yến xác định thành công vị trí cụ thể của sở nghiên cứu dưới lòng đất.

Tuy cảnh tượng trước mắt đã khác một trời một vực so với lúc chiến tranh hạt nhân chưa xảy ra nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi, ví dụ như vị trí cố định của mặt trời và dãy núi ở đằng xa.

Đỗ Yến nhìn xung quanh rồi lên xe, vỗ vai Thẩm Hành: “Sang bên kia.”

Thẩm Hành nhìn phương hướng mà Đỗ Yến chỉ, thấy không phải là chỗ có mức độ phóng xạ cao nên mới xoay vô lăng, lái về hướng đó.

Đi dọc theo con đường này một lúc, hoàn cảnh bốn phía dần trở nên khác biệt, chứa vết tích sinh sống của nhân loại. 

Thẩm Hành dày dặn kinh nghiệm, vừa liếc mắt đã phát hiện điểm không đúng. Hắn khẽ nhíu mày, nói: “Tại sao nơi đây lại có dấu vết hoạt động của con người? Tuy mức phóng xạ không quá cao nhưng vẫn chưa đủ để cho nhân loại cư trú mà.”

Đỗ Yến đáp: “Tiếp theo còn có rất nhiều chuyện khiến chú phải mở mang tầm mắt hơn, bọn họ không phải Người Lây đâu. Được rồi, dừng xe tại đó đi, chờ đêm xuống chúng ta sẽ âm thầm lẻn vào. “

Dựa trên phân tích của Đỗ Yến, quân đội cơ giáp hẳn là sẽ ở trong phòng nghiên cứu bí mật dưới lòng đất, đi tuần tra đúng giờ là điều không thể thiếu.

Vì tránh chuyện đụng độ quân đội, bọn họ vẫn nên tìm một chỗ để ẩn náu, thăm dò rõ ràng quy luật tuần tra rồi hẵng tính tiếp.    

Tuy Thẩm Hành rất mạnh, mạnh đến mức chống chọi với cả quân đội cơ giáp cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng trong cuộc ác chiến, hắn khó có thể phân tâm để bảo vệ Đỗ Yến.

Đỗ Yến biết mình biết ta, xui xẻo nằm không cũng trúng đạn thì chết. Kẻ địch trốn trong cơ giáp, không nhìn thấy mắt đối phương thì còn khống chế được cái gì nữa. 

Vì đề phòng vận may offline trong lúc quan trọng nhất, Đỗ Yến quyết định sử dụng chiến thuật đánh lén.

Mặc dù Thẩm Hành vẫn không hiểu ra sao song hắn đã quen với dáng vẻ thần thần bí bí của Đỗ Yến. Nếu đối phương kiên trì như vậy thì cũng đành thuận theo ý cậu, tìm một chỗ có tầm nhìn tốt để nấp.

“Quái thú khổng lồ” bị Thẩm Hành giấu dưới một đống đá, hai người chọn vị trí cao, nhìn về phương xa.

Đỗ Yến đương nhiên chẳng thấy gì hết còn Thẩm Hành lại là kính viễn vọng xài siêu tốt.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Đỗ Yến ngồi dựa vào mỏm đá, cười híp mắt với Thẩm Hành: “Ok, đã đến đây rồi thì có vài việc muốn nói cho chú biết.”

Thẩm Hành bất đắc dĩ hỏi: “Vừa nãy em sợ tôi không dẫn em đi nên mới lừa tôi đấy à?”

Đỗ Yến bị nói trúng tim đen nhưng không hề chột dạ. Dù sao ở chỗ Lão K, Thẩm Hành đã phát hiện bản chất thật của cậu, cũng chẳng có gì phải giấu diếm nữa.

Cậu gật đầu: “Đúng vậy, nếu chú biết có quân đội cơ giáp ở đây thì chắc chắn sẽ không dẫn tôi tới mạo hiểm một phen.”

“…” Thẩm Hành không thể tin vào tai mình, “Quân đội cơ giáp? Số lượng bao nhiêu?”

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Chưa rõ, song có thể khẳng định là nhiều hơn Gia Viên Số 5.”

Thẩm Hành nghe thấy thế, nhíu mày, nói: “Hồ đồ! Hiện tại mau chóng rời khỏi nơi này ngay.”

Đỗ Yến bĩu môi: “Làm sao, Người Lây mạnh nhất còn phải sợ quân đội cơ giáp à?”

Thẩm Hành thẳng thắn đáp: “Sợ chứ. Quân đội cơ giáp không khó đối phó cho lắm nhưng trong hỗn chiến tôi chẳng thể bảo đảm an toàn cho em, năng lực của em lại vô tác dụng dưới điều kiện như vậy…”

Hắn định phân tích mức độ nguy hiểm của lần hành động này, khiến Đỗ Yến biết khó mà lui, không ngờ cậu lại vỗ tay, vô cùng vui vẻ phun ra một cậu.

“Chúng ta đúng là có thần giao cách cảm, tôi cũng nghĩ thế.”

“…”

Thẩm Hành trầm mặc, nếu Đỗ Yến đã cân nhắc đến vấn đề kia từ lâu thì dựa trên biểu hiện vừa qua, đối phương cũng không phải bốc đồng làm bậy, nổi hứng nhất thời.

“Cho nên tôi mới bảo chúng ta trốn ở đây, quan sát tuyến đường tuần tra của họ trước.”

“Những binh lính kia không thể ở trong cơ giáp mãi được. Bây giờ mức tiêu hao của cơ giáp rất lớn, không thể duy trì lâu. Khi bọn họ xuống bên dưới hầm trú ẩn nhất định sẽ phải cởi ra.”

“Đến lúc đó chúng ta chỉ cần giải quyết người canh gác là có thể thuận lợi tiến vào.”

Đỗ Yến cười đắc ý: “Tiếp theo sẽ đến lượt tôi trổ tài.”

Thẩm Hành do dự hồi lâu, cảm thấy kế hoạch của Đỗ Yến rất có tính khả thi. Hắn hiểu bề ngoài người này ngọt ngào ngây thơ vậy thôi chứ thực chất lại vô cùng cố chấp.

Nếu hắn cưỡng ép đưa Đỗ Yến đi, tên nhóc lừa đảo này cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chuồn mất. Tuy cậu thẳng thắn nói rằng mình không thể khống chế được suy nghĩ của Người Lây ý chí kiên định nhưng Thẩm Hành tự nhận, mỗi lần đứng trước mặt Đỗ Yến, ý chí của hắn cũng chưa bao giờ bền vững đến mức như thế.

Do đó, lựa chọn duy nhất của Thẩm Hành chính là thuận theo ý Đỗ Yến.

Hai người dựa theo kế hoạch nấp trên sườn núi một ngày một đêm. Quy luật và tuyến đường tuần tra của quân đội cơ giáp đã hoàn toàn được Thẩm Hành ghi nhớ trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play