“Vậy là chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi nhé.” Đỗ Yến vỗ vai Thẩm Hành, vui vẻ leo khỏi đùi hắn. 

“…”

Thẩm Hành sững sờ, chưa kịp thoát khỏi bầu không khí ban nãy. Hắn đột nhiên nhớ tới một bộ phim trước chiến tranh, trong tình huống như vậy chẳng nhẽ không phải nên…

“Chú ngẩn ngơ cái gì thế?”

Đỗ Yến trở lại bàn điều khiển, thấy Thẩm Hành vẫn còn ngồi trên ghế suy tư bèn khó hiểu hỏi.

Không ngờ cái người bình thường thận trọng thành thói kia lại như vừa bị lửa nóng đốt mông, đột nhiên nhảy dựng lên.

“Không, không có, không có ngẩn người!”

Vừa rồi tâm tư của Đỗ Yến đều đặt lên bàn điều khiển, chẳng nhận ra vẻ bất thường của Thẩm Hành. Thấy đối phương như vậy bèn híp mắt, song vẫn không hỏi nhiều.

“Mau tới giúp tôi một tay đi. Hiện tại chuyện quan trọng nhất mà chúng ta cần làm chính là tìm bản đồ, nếu không hai người kia sẽ bỏ chạy mất. Bọn họ mà thoát khỏi đây thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu Người Thuần Chủng khác bị hại nữa.”

Thẩm Hành bật cười, quả nhiên là thiếu niên mười mấy tuổi, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách mấy lần.

Thẩm Hành bước tới, thấy ngón tay Đỗ Yến linh hoạt chuyển động trên bàn điều khiển, màn hình lập tức xuất hiện bản đồ kết cấu của hầm trú ẩn.

Thẩm Hành giật mình: “Em thành thạo máy móc trước chiến tranh ghê nhỉ.”

Đỗ Yến đáp: “Bây giờ phương hướng phát triển đã lệch rất nhiều, chỉ tập trung vào lĩnh vực nghiên cứu gen sinh vật cho nên về mặt kỹ thuật điện tử không khác gì lúc chiến tranh chưa bùng nổ. Hệ thống điều khiển vẫn chẳng hề thay đổi, đương nhiên là tôi sẽ biết dùng rồi.”

Dứt lời, Đỗ Yến bèn chỉ vào màn hình: “Nhưng mà tôi nhìn không hiểu cái bản đồ này, chú là người quen thuộc với nó nhất, nhiệm vụ kế tiếp dành cho chú đấy.”

Thẩm Hành gật đầu, đứng trước màn hình. Đỗ Yến ở bên cạnh làm trợ thủ, dựa theo chỉ thị của hắn mà phóng to những phần cần xem kĩ.

Mấy phút sau, Thẩm Hành xác nhận toàn bộ cơ quan trong hầm trú ẩn này không phải là khí độc, tin rằng mình có thể bảo vệ Đỗ Yến an toàn.

Hắn nhìn về phía Đỗ Yến, nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Hành bước tới cửa thoát hiểm, nửa ngồi xổm xuống, hai tay hơi dùng sức, mạnh mẽ nhấc cánh cửa lên.

Làm xong tất cả những thứ này, hắn quay đầu sang chỗ Đỗ Yến, chẳng cần nói thêm cái gì mà Đỗ Yến đã hiểu ý, chủ động chui qua khe hở.

Tiếp theo Đỗ Yến thấy Thẩm Hành tạo dáng trung bình tấn, bắp thịt cánh tay nổi cuồn cuộn, nâng cửa rồi nhân cơ hội đó lăn thật nhanh ra ngoài.

Vì phòng ngừa lão Bào sẽ đề cao cảnh giác, bọn họ cũng không mở nguồn điện mà bước dọc theo con đường họ đã phát hiện bằng camera theo dõi. Hầm trú ẩn chỉ có một cửa ra, lão Bào muốn rời khỏi đây nhất định sẽ phải trở lại chỗ thang máy.

Đúng như dự đoán, Thẩm Hành và Đỗ Yến gặp được lão Bào đang từ phòng thí nghiệm đi ra. 

Trên tay lão Bào ôm một cỗ thi thể, chính là Người Thuần Chủng trong khoang đông lạnh kia. Người biến dị theo sau gã, vừa thấy bọn họ là bắt đầu nhe răng gầm gừ.

Người biến dị có lẽ nghĩ rằng mình đã khôi phục sức lực như cũ, biến thành bóng đen, dùng tốc độ khiến lão Bào không kịp phản ứng đánh về phía Thẩm Hành.

Thẩm Hành lập tức chống trả, giơ tay tóm được móng vuốt mà người biến dị vung tới.

Lý trí lão Bào vẫn còn đó, biết mình và người biến dị hợp lại cũng chẳng phải đối thủ của Thẩm Hành. Gã đặt thi thể người phụ nữ xuống, cố gắng ngăn cản: “Trở về! Con đánh không lại y đâu!”

Mặc dù nó có chút trí thông minh song chung quy vẫn là sinh vật tương tự với thú biến dị, bị bản năng trả thù kích thích, không chịu nghe lời lão Bào.

Đỗ Yến vừa thấy vẻ mặt có phần chăm chú của lão Bào và con ngươi hơi chuyển động liền biết gã định làm gì. 

Dám coi cậu là quả hồng mềm, thích thì cứ bắt ư.

Tuy Đỗ Yến có biện pháp để đối phó với lão Bào, thế nhưng nếu có thể tiết kiệm sức lực thì đương nhiên cậu sẽ không do dự lựa chọn.

Thẩm Hành vừa chiến đấu với người biến dị vừa để ý tình huống bên phía lão Bào. Hắn tuyệt đối sẽ không để Đỗ Yến bị bị bắt làm con tin lần nữa.

Đúng lúc đó, Thẩm Hành đột nhiên nghe thấy giọng Đỗ Yến vang lên.

“Trước tiên cứ đối phó với lão Bào, khiến anh ta mất đi năng lực phản kháng rồi đá vào phòng thí nghiệm.”

Âm thanh của Đỗ Yến rõ ràng đến kỳ lạ, càng bất ngờ hơn chính là trên mặt lão Bào không hề xảy ra một chút biến hóa nào cả.

Theo lẽ thường, thính lực của Người Lây vô cùng tốt. Lão Bào nghe thấy Đỗ Yến nói vậy hiển nhiên sẽ nâng cao cảnh giác. Thế nhưng đối phương lại chẳng có phản ứng, càng không nhìn Đỗ Yến.

Điều khiến Thẩm Hành khó hiểu nhất là âm thanh ấy như vừa được cất lên từ trong đầu hắn. Trên người Đỗ Yến quả nhiên có quá nhiều bí mật song Thẩm Hành cũng chẳng quan tâm, lúc này chưa phải thời điểm để hắn tìm hiểu vấn đề đó.

Thẩm Hành không hỏi mục đích của cậu, trực tiếp làm theo những gì cậu nói, vừa kiềm chế người biến dị vừa dẫn cuộc chiến về phía lão Bào. Sau đó tìm thời cơ đánh úp đối phương.

Lão Bào muốn mượn cơ hội bắt giữ Đỗ Yến lại bị Thẩm Hành kéo vào trận chiến, gã đành phải ra tay phối hợp với người biến dị cùng nhau công kích Thẩm Hành.

Thẩm Hành cầm chân cả lão Bào lẫn người biến dị, vững vàng che chở Đỗ Yến ở sau lưng. Thế nhưng cậu lại lùi về sau vài bước, đợi Thẩm Hành chế ngự lão Bào.

Khoảng chừng mấy phút sau, chỉ thấy một bóng người rời khỏi cuộc hỗn chiến, ngã vào phòng thí nghiệm.

Đỗ Yến ló đầu, bên trong đen kịt không thể nhìn rõ.

Thẩm Hành hiểu ý cậu, nói: “Y đã mất đi năng lực phản kháng rồi.”

Đỗ Yến cười đáp: “Vậy lão Bào giao cho tôi, chú phải cẩn thận đấy.”

Thẩm Hành lườm cậu: “Em lại láo nháo cái gì đấy? Cứ nấp sau lưng tôi, đừng lộn xộn.”

Đỗ Yến chắp hai tay trước ngực, làm động tác nhờ vả, cậu bảo: “Tôi tò mò lắm, muốn tới phòng thí nghiệm xem thử. Phiền chú xử lý người biến dị này nhé.”

Thẩm Hành chỉ đành bất đắc dĩ kiểm soát trận đấu để cậu đi. Đỗ Yến nhân cơ hội đó chạy vào phòng thí nghiệm nhanh như làn khói. 

Sau khi tới nơi, cậu bỗng nhớ đến chuyện vừa nãy Thẩm Hành đã dùng phương pháp đơn giản thô bạo để mở cửa. Nếu mình cứ lẳng lặng đóng chặt như thế, chưa biết chừng một phút sau Thẩm Hành sẽ phá cửa xông vào mất. 

Vì phòng ngừa chuyện cậu muốn làm bị cắt ngang, Đỗ Yến bèn thò đầu ra, kêu to: “Thẩm Hành, tôi có chút việc riêng, cấm chú bước chân vào đây nếu không tôi sẽ đuổi chú đi đó.”

Đỗ Yến cau mũi, lộ ra biểu cảm hung ác, tỏ vẻ mình đang vô cùng nghiêm túc sau đó đóng cửa phòng thí nghiệm. Hệ thống cung cấp điện của phòng thí nghiệm là hệ thống độc lập, Đỗ Yến tìm cách bật đèn lên.

Thẩm Hành nghe Đỗ Yến nói vậy, động tác trên tay chợt khựng lại, thiếu chút nữa đã bị người biến dị cào trúng. Hắn tránh thoát, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, dù sao lão Bào đã mất năng lực phản kháng, Đỗ Yến nhất định sẽ an toàn.

Tuy cánh cửa không ngăn được Thẩm Hành nhưng lại có hiệu quả cách âm. Hiện tại có vài chuyện vẫn chưa thể cho hắn biết.     

Bây giờ Đỗ Yến đang dùng lý do mình chỉ là một thiếu niên yếu ớt tay trói gà không chặt để bám lấy, đòi Thẩm Hành che chở. Nhỡ đối phương mà biết cậu có thừa sức để bảo vệ bản thân thì rất khó giải thích. 

Đỗ Yến bèn đi về phía lão Bào đang hôn mê trong góc. Nếu gã có thể tạo ra người biến dị, đương nhiên sẽ biết bí mật trong phòng thí nghiệm.

Nhưng Đỗ Yến lại không thể để tư liệu đó lưu truyền ra ngoài nên đành phải nghĩ cách khiến lão Bào ngậm miệng. Khóe môi cậu nhếch thành một độ cong lạnh lùng, đứng trước người lão Bào.

Lúc hôn mê, ý thức chìm đắm trong bóng tối. Chớp mắt, gã cảm thấy đầu óc mình như bị ngàn mũi kim châm, cảm giác đau nhức không tài nào nhịn nổi ập đến.

Lão Bào run cầm cập, bị cơn đau cưỡng chế tỉnh dậy.

Gã mở bừng mắt, đợi đau đớn và cảm xúc hoảng loạn trôi qua mới phát hiện có người đang ngồi xổm trước mặt mình. 

Làn da người nọ trắng nõn, thoạt nhìn ngây thơ hồn nhiên, chính là thiếu niên Thuần Chủng tên Đỗ Yến kia.

Gã vô thức muốn đe dọa cậu, bắt người quan trọng nhất với Thẩm Hành làm con tin. Chỉ cần khống chế được Đỗ Yến, Thẩm Hành sẽ phải thả cha con bọn họ đi.

Không ngờ dù cho có ý định mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì ngón tay gã cũng không thể động đậy, cả người giống như bị bại liệt.

Đỗ Yến vỗ tay, như thể đang cười trên sự đau khổ của kẻ khác: “À, chắc là Thẩm Hành lỡ mạnh tay quá, làm gãy cột sống của anh rồi.”

“…” Lão Bào là người thân kinh bách chiến, nghĩ một chút là biết tình huống hiện tại ra sao.

Đỗ Yến thấy lão Bào trợn mắt nhìn mình, bèn cười híp mắt nói: “Đừng dữ như vậy chứ. Đối với Người Lây các anh, chút vết thương này chắc chắn sẽ liền lại, cùng lắm là mười ngày nửa tháng nữa thôi.”

Đỗ Yến thở dài: “Việc này đúng là tại tôi, anh không nên giận chó đánh mèo với Thẩm Hành, là tôi bảo chú ấy giữ chân anh đấy. Trước hết để tôi xin lỗi anh nhé?”

Lão Bào bị thiếu niên thoạt nhiên ngoan ngoãn ngây thơ trước mắt chọc tức đến cạn lời. Gã quen rất nhiều người, đương nhiên là biết thiếu niên Đỗ Yến này hoàn toàn không hồn nhiên như vẻ bề ngoài.

Đỗ Yến nói những lời kia dĩ nhiên không phải ăn no rửng mỡ. Cậu đang muốn làm nhiễu loạn suy nghĩ trong đầu lão Bào, tâm tình bất định sẽ khiến khả năng phòng bị suy giảm.

Nghĩ tới đây, Đỗ Yến càng cười tươi hơn, chói lòa dị thường. Lão Bào khẽ run, nếu không phải gã không thể cử động thì đã lùi về sau mấy bước rồi.

“Người biến dị bên ngoài là con trai anh hả? Con trai ruột ấy.” Đỗ Yến hời hợt nói toạc bí mật của lão Bào ra, “Con mình đang ở đó chịu đòn như thế chắc anh sốt ruột lắm nhỉ?”

Lão Bào sững sờ, vô thức phản bác: “Cậu nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao Người Lây lại có con được!”

Đỗ Yến gật đầu: “Đúng, Người Lây không có khả năng sinh đẻ, bởi vì mức độ phóng xạ cao nên sau khi nam nữ Người Lây giao hợp, trứng và t*ng trùng không thể sống được. Vấn đề giữa Người Lây và Người Thuần Chủng lại càng lớn hơn thế.”

Lão Bào nín thở, chẳng hiểu tại sao Đỗ Yến lại biết được những bí mật này.

“Trên thực tế Người Lây đã tiến hóa, không còn cùng một loài với Người Thuần Chủng, nó gọi là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, cách ly sinh sản(*), tương tự mèo và chó không thể cho ra đời sau vậy, anh thấy tôi nói có đúng không?”

(*Cách ly sinh sản: Cách li sinh sản là các trở ngại trên cơ thể sinh vật (trở ngại sinh học) ngăn cản các cá thể giao phối với nhau hoặc ngăn cản tạo ra con lai hữu thụ.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play