Đỗ Yến nghe lão A nói, nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều. Cậu đứng dậy vươn tay về phía bàn toan cầm cái tay gãy kia quan sát thật cẩn thận.
Nhưng còn chưa chạm đến nơi đã bị người khác nắm chặt. Đỗ Yến ngẩng đầu, thấy vẻ mặt không tán thành của Thẩm Hành.
“Loại sinh vật biến dị này có thể coi là nguồn phóng xạ nhỏ. Em đừng chạm vào thì tốt hơn.” Thẩm Hành lên tiếng.
Có lão A ở đây, Đỗ Yến nhất định sẽ không tranh luận với hắn về thể chất đặc thù của mình.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, rút tay lại sau đó mở miệng nói: “Vậy chú mang ra đây cho tôi xem được không?”
Chỉ cần Đỗ Yến dùng giọng điệu này nói chuyện thì có muốn trăng trên trời Thẩm Hành cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cậu, huống hồ đây mới là một thứ đồ linh tinh.
Lão A thấy Đỗ Yến ngồi bên cạnh, cơ hồ xem Thẩm Hành là tay của mình mà dùng, sai hắn cầm cái thứ kia tới để nghiên cứu.
Sau khi xem xong, Đỗ Yến vẫn im lặng. Cậu làm ổ trên ghế sofa, bày dáng vẻ nghiêm túc đứng ngoài nghe và theo dõi.
Thẩm Hành chẳng hi vọng Đỗ Yến sẽ phát hiện ra đầu mối nào, hắn hiểu cậu đang tò mò, thấy cậu không muốn xem nữa mới đặt cánh tay kia lên bàn.
Lão A hỏi: “Vừa rồi ông đánh nhau với nó có phát hiện gì không?”
Thẩm Hành lắc đầu. Thời gian hắn và sinh vật biến dị đối đầu nhau quá ngắn, khi nó biết không thể địch lại hắn đã chặt đứt cách tay để trốn thoát, có lớp lông đen cứng như sắt kia mà tốc độ vẫn rất nhanh.
Hắn chỉ nhìn thấy loáng thoáng nên mới cho rằng đây là khỉ hoặc tinh tinh nhiễm phóng xạ rồi bị biến dị.
Bây giờ xem ra tình huống hoàn toàn khác biệt. Kể cả nó có là tinh tinh thì cấu tạo bàn tay cũng không thể giống nhân loại như vậy được. Chân trước được bao phủ bởi một lớp lông đen chính là một cánh tay người hoàn chỉnh.
Thẩm Hành vô cùng lo lắng, lẽ nào sau khi nhân loại nhiễm phóng xạ bắt đầu biến dị theo hướng khác ư?
Lão A nghĩ kĩ, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Nhất thời trong phòng không ai mở miệng, ba người vây quanh một cái tay gãy, rơi vào im lặng.
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành, biết thật ra lòng hắn luôn chứa người trong thiên hạ. Nếu không cũng sẽ chẳng độc lai độc vãng, kiên trì xử lý xong các thành phố bỏ hoang.
Cậu chọt chọt lưng Thẩm Hành, hỏi: “Nghe nói khi mức độ phóng xạ của Người Lây đến cực hạn sẽ phát sinh biến dị lần hai, trở thành quái vật mất hết lý trí. Liệu lúc đó họ có giống sinh vật này không?”
Thẩm Hành lắc đầu, đáp: “Tôi từng thấy Người Lây biến dị lần hai rồi, không phải như vậy. Bắp thịt họ sẽ teo tóp lại, xương cốt tan thành nước, cuối cùng chẳng thể cử động nổi, chỉ có thể chờ cái chết ập đến.”
Lão A nói: “Đúng vậy. Những gì tôi biết cũng tương tự, người không ra người quỷ không ra quỷ, vô cùng thê thảm, đa số đều chẳng chịu nổi. Tôi chưa từng gặp ai trải qua biến dị lần hai mà còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ như thế.”
Đỗ Yến vô cùng thắc mắc, nghiêng đầu hỏi: “Chú với anh chưa từng nhìn thấy cánh tay của con người giống như vậy. Thế nhưng nguyên nhân gì khiến nó lại xuất hiện ở một nơi chẳng phải nguồn phóng xạ lớn, cũng không có điểm đặc biệt…”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hành như được dẫn dắt, hắn quay sang phía lão A: “Tạm thời chưa bàn đến chuyện thứ này là gì. Trước buổi tối xảy ra sự kiện tấn công, trong doanh trại có từng phát sinh chuyện bất thường nào không?”
Lão A cau mày, cố gắng nhớ lại rồi mới ngập ngừng đáp: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là lượng thuốc kháng phóng xạ trong kho hàng giảm xuống rất nhanh.”
“Thuốc kháng phóng xạ?” Thẩm Hành hỏi, “Cho nên lần này ông mới nhờ tôi đi đổi thuốc sớm như vậy à?”
Lão A gật đầu: “Đúng thế. Tháng nào tôi cũng kiểm vật tư, lần trước phát hiện ít đi vài hòm thuốc kháng phóng xạ. Lúc đó tôi còn định điều tra, nghĩ quân ăn cướp nào trong doanh trại dám cả gan trộm mất.”
“Lúc đó thái độ lão Bào vô cùng kỳ quái, y nói tôi nhớ lộn. Tôi đương nhiên không phục, kết quả là khi lấy sổ ghi chép đối chiếu thì đúng là tôi nhầm thật.” Lão A gãi đầu, “Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình nhớ rất chính xác mà.”
Việc này xác thực không có gì to tát nên lão A bỏ qua cũng bình thường.
Đỗ Yến lại đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái khác: “Vợ lão Bào có phải Người Thuần Chủng không?”
Lão A trả lời: “Phải, nguyên nhân y thành lập cụm dân cư là vì kết hôn với nữ Thuần Chủng, bị Gia Viên Số 2 thu hồi thẻ thân phận và trục xuất.”
“Vợ của anh ta ở trong doanh trại à?” Đỗ Yến hỏi tiếp.
Lão A lắc đầu: “Thật ra vợ hiện tại của lão Bào không phải cái người trước kia nữa. Tuổi thọ của Người Lây rất dài, vợ đầu của y đã sớm chết già. Bây giờ là đời vợ thứ ba nhưng cũng vừa bệnh chết cách đây không lâu.”
Đỗ Yến đột nhiên nở nụ cười: “Anh ta kiên trì cười lắm vợ là Người Thuần Chủng thật đấy.”
Lão A thở dài: “Lão Bào cái gì cũng tốt chỉ có điều quá cố chấp với việc kéo dài huyết mạch. Trước chiến tranh có suy nghĩ truyền thống bảo thủ như vậy đã đành, hiện tại thế này rồi thì có khác gì tự chuốc khổ sở đâu?”
“Tôi nghe nói y rất cố gắng.”
“Toàn bộ tinh lực đều trút hết vào vấn đề này.” Lão A buông lỏng tay, “Lão Bào là kiểu người không dễ từ bỏ, thu thập được tài nguyên là lại đổi thành thuốc kháng phóng xạ tinh khiết cho vợ dùng. Thế nhưng mãi mà vẫn chẳng có nổi một đứa con.”
“Trên thế giới còn rất nhiều chuyện ý nghĩa khác, hà tất phải tự làm khó dễ bản thân?” Đỗ Yến chốt hạ một câu.
Đỗ Yến nhận được thông tin mà mình muốn biết bèn dựa người ra sau. Thẩm Hành bắt đầu hỏi vài chi tiết, cuối cùng, lão A nhớ không nổi cái gì nữa mới ngừng.
Bận rộn lúc lâu xong, thời gian đã chẳng còn sớm nữa. Đỗ Yến lười nhác ngả người trên ghế sofa, che miệng ngáp.
Cậu vừa mới cử động, Thẩm Hành đã liếc mắt nhìn sang hỏi: “Mệt lắm à?”
Đỗ Yến gật đầu đáp: “Hơi hơi, muốn đi ngủ trước.”
Cậu chỉ định tự mình trở về phòng nghỉ, không ngờ Thẩm Hành lại đứng dậy: “Hôm nay cứ tới đây thôi, sáng mai chúng ta sẽ lần theo vết máu, tìm được sào huyệt của sinh vật biến dị kia mới có thể giải đáp mọi thắc mắc.”
Lão A sắp xếp chỗ ở cho Thẩm Hành và Đỗ Yến tại tầng hai của trung tâm hoạt động, đồng thời cân nhắc đến vóc người cao lớn của Thẩm Hành mà tri kỷ đặt một gian phòng có giường lớn dài hai mét hai.
Thẩm Hành chỉ tính nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi nhưng lại bị Đỗ Yến chơi xấu lôi lên giường.
Lý do của cậu vô cùng chặt chẽ và đầy sức thuyết phúc: “Hôm nay chú chặt đứt tay của sinh vật kia, nhỡ buổi tối nó tới báo thù thì sao?”
Thẩm Hành chẳng dám nằm cạnh với Đỗ Yến bởi vì khoảng cách gần khiến hắn ngủ không nổi. Hắn cố gắng từ chối: “Tôi ngồi trên ghế sofa là được, không sao đâu.”
Đỗ Yến bĩu môi: “Tốc độ của thứ kia rất nhanh, tôi lại còn là Người Thuần Chủng nữa. Lúc tỉnh táo đã chẳng tránh thoát, bị cắn đứt cổ khi đang ngủ lúc nào cũng chẳng biết. Chú không ở bên bảo vệ tôi thì tôi không ngủ được đâu.”
Thẩm Hành bất đắc dĩ thỏa hiệp, xoa đầu Đỗ Yến: “Em ấy à, lần nào cũng tìm được lý do mới.”
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Thẩm Hành vẫn trợn mắt nhìn trần nhà. Hắn không cần ngủ quá nhiều, bây giờ cũng chưa bắt được thứ sinh vật kia, đương nhiên sẽ không an tâm nhắm mắt.
Hắn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Đỗ Yến, trong lòng đột nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn. Vừa nãy khi hắn phát hiện sinh vật nọ rất có thể là nhân loại đã vô cùng lo lắng, chỉ cảm thấy con đường phía trước quá khó lường, tương lai của loài người chẳng biết sẽ đi về hướng nào.
Nhưng hiện tại Thẩm Hành nghĩ, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu trông gai thì bên cạnh mình vẫn có người bầu bạn là đủ lắm rồi.
“…”
Đỗ Yến đang rất mệt, sau đó bị tâm trạng có lúc lại bi quan có lúc lại vui vẻ của người đàn ông nọ ảnh hưởng, đá văng cơn buồn ngủ của cậu lên chín tầng mây.
Cậu cảm thấy nếu không cắt ngang thì đêm nay đừng hòng yên giấc: “Thẩm Hành, chú thấy thế nào về những gì vừa xảy ra?”
Hiện tại lão A không ở đây, Thẩm Hành trò chuyện cũng thoải mái hơn. Hắn chủ động trình bày suy nghĩ của mình.
“Tôi lo phóng xạ sẽ dẫn đến biến dị lần hai của nhân loại, khiến họ trở thành quái vật đáng sợ. Khi đánh nhau với thứ kia tôi cũng biết nó có trí khôn, nếu những gì tôi suy đoán là thật thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ rắc rối.” Thẩm Hành thở dài, “Sinh vật biến dị thông minh khó đối phó hơn các loại động vật và côn trùng biến dị chỉ hành động theo bản năng nhiều lắm.”
“Tôi có thể nói cho chú biết, sinh vật biến dị kia chắc chắn không phải là do loài người biến dị lần hai tạo thành. Song tình huống cụ thể ra sao thì phải tóm được nó mới xác định được.”
Mặc dù Đỗ Yến không kể rõ nguyên nhân nhưng âm thanh của cậu vô cùng kiên định, điều này làm cho Thẩm Hành an tâm, chẳng nghĩ nhiều nữa, chờ ngày mai nghĩ cách tóm cổ nó.
Nhưng sáng hôm sau, kế hoạch của Thẩm Hành đã bị đắp chiếu, không thể tiến hành.
Lúc bọn họ rửa mặt xong xuôi, đi xuống tầng đợi lão A lại bất ngờ gặp một người dưới sảnh.
Thời điểm nhìn rõ người kia là ai, Thẩm Hành dừng bước, Đỗ Yến không phát hiện, đập đầu vào lưng hắn.
Mũi cậu đau nhức, suýt chảy cả nước mắt.
Thẩm Hành không xoay người mà làm động tác bảo vệ Đỗ Yến ở sau mình, cơ thể tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Đỗ Yến thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Hành đáp: “Kia là lão Bào.”
Ánh mắt Thẩm Hành vẫn không rời khỏi lão Bào, dường như đối phương đang chờ ai đó, nhất thời vẫn chưa phát hiện bọn họ ở trên tầng.
Đỗ Yến tới gần, nắn nắn bàn tay Thẩm Hành: “Hẳn là anh ta đang chờ lão A, chúng ta cứ theo dõi xem sao đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT