Tuy đối phương vẫn mang vẻ mặt như trước nhưng Thiệu Lăng Hằng có thể cảm nhận được trợ lý nhỏ Đỗ Yến của hắn không vui, đồng thời còn đang giận hắn.
Theo lẽ thường, ông chủ như hắn đây bị trợ lý nhằm vào thì một là chẳng thèm để ý, hai là phải tỏ ra khó chịu.
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Thiệu Lăng Hằng lại là cân nhắc xem mình đã làm chuyện gì đắc tội với cậu và có cần tới xin lỗi hay không.
Thiệu Lăng Hằng nghĩ không ra nguyên nhân. Đúng lúc đó Đỗ Yến nghiêng người rót trà, hắn tinh mắt phát hiện trên xương quai xanh của đối phương có vết đỏ mờ nhạt.
Đỗ Yến ngạc nhiên, trông thấy Thiệu Lăng Hằng cau mày, thoạt nhìn rất không vui. Mặc dù Đỗ Yến có chút bất mãn khi bị Thiệu Lăng Hằng cướp mất miếng ăn nhưng dù sao đối phương cũng là ông chủ và người cung cấp thức ăn dài hạn của cậu, nên cậu đành phải nhẹ giọng hỏi.
“Anh Thiệu, có chuyện gì thế ạ?”
Thiệu Lăng Hằng không đầu không đuôi nói: “Tiểu Đỗ, tối hôm qua em ngủ một mình trong phòng à?”
Đỗ Yến cả kinh, tưởng Thiệu Lăng Hằng đã nhớ lại chuyện hồi sáng, may mà từ trước đến giờ cậu vẫn luôn cực kì bình tĩnh, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Cậu đáp: “Nếu em không ngủ ở phòng em thì sao có thể tới đây sớm như vậy được anh? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Thiệu Lăng Hằng nhìn chằm chằm cổ Đỗ Yến, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn cân nhắc trong chốc lát rồi bảo: “Tiểu Đỗ này, trong khách sạn đa phần đều là nhân viên đoàn làm phim, chúng ta cũng ký hiệp nghị bảo mật rồi cho nên tôi nghĩ em cần phải chú ý một chút, đừng tùy tiện dẫn người khác vào.”
Xem ra đối phương không nhắc đến chuyện buổi sáng. Đỗ Yến an tâm hơn nhưng đồng thời lại hoang mang khó hiểu, cậu hỏi: “Anh Thiệu đang hiểu nhầm em cái gì à? Em có dẫn người ngoài vào đâu.”
Cuộc đối thoại kỳ quái của hai người khiến Tiền Hưng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy sai sai. Y liếc nhìn Thiệu Lăng Hằng, phát hiện tầm mắt đối phương vẫn luôn dừng nơi cổ Đỗ Yến.
Tiền Hưng quan sát thật kĩ, nhận ra bên dưới áo phông của Đỗ Yến xuất hiện vết hồng mờ nhạt, trông rất giống dấu hôn.
Tiền Hưng bỗng tỉnh ngộ, hóa ra hắn phát hiện Đỗ Yến dẫn bạn gái vào khách sạn nên mới đột nhiên nói vậy.
Không ngờ lá gan của Đỗ Yến lại lớn như thế. Song khiến Tiền Hưng càng thêm kinh ngạc hơn vẫn là phản ứng của anh họ y, bởi vì hắn quá tiêu chuẩn kép.
Tiền Hưng đã từng đi cùng Thiệu Lăng Hằng đến trường quay phim ở rất xa, vừa vặn bạn gái y cũng tới thành phố kia công tác nên y bèn đưa bạn gái vào khách sạn của đoàn phim ngủ một đêm.
Kết quả là ngày hôm sau, Thiệu Lăng Hằng đã răn dạy Tiền Hưng một trận. Hắn tỏ vẻ muốn gặp bạn gái thì hãy qua khách sạn khác, không được dẫn tới nơi làm việc. Mà bây giờ khi chuyện tương tự phát sinh trên người Đỗ Yến, hắn lại chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu rồi thôi.
Mặc dù Tiền Hưng có chút bất bình nhưng y cũng không phải kẻ hẹp hòi. Y thấy Đỗ Yến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bèn vỗ vai cậu, sau đó chỉ vào cổ mình để ra hiệu.
“Cậu nhóc, trồng dâu tây cũng phải chú ý chút chứ.”
Lúc này Đỗ Yến mới biết Thiệu Lăng Hằng đang nhắc đến dấu hôn kia.
Cơn giận bỗng xông thẳng lên đỉnh đầu. Cũng không biết dấu hôn này là do tên khốn kiếp kia nào lưu lại nữa! Giành đồ ăn thì thôi đi, bây giờ còn dám mượn cớ gây sự nữa.
Có lẽ Tiểu Bát cảm nhận được lửa giận của Đỗ Yến, chui ra nhắc nhở: “Thiệu Lăng Hằng không nhớ dấu hôn này đâu…”
Đỗ Yến nghe xong, nghiêm túc cân nhắc. Đúng là Thiệu Lăng Hằng chẳng biết gì hết nên nghĩ sai cũng rất bình thường.
Vì thế cậu đành phải nén sự khó chịu và cơn giận xuống, giải thích: “Anh Thiệu, anh Tiền, hai anh hiểu nhầm rồi. Phòng em ở dưới tầng trệt, tối hôm qua có côn trùng bay vào cắn em. Nếu như các anh không tin thì có thể hỏi lễ tân, em không ra ngoài, cũng không dẫn bất kì ai vào khách sạn.”
Thiệu Lăng Hằng vốn đang không vui, nay chỉ cảm thấy bối rối khi Đỗ Yến nuốt giận giải thích, hắn gật đầu: “Ngại quá, là tôi hiểu nhầm em, em đừng giận.”
Đỗ Yến tưởng việc này cứ thế cho qua, không ngờ lúc ba người bọn họ xuống sảnh lớn khách sạn, Thiệu Lăng Hằng lại bước về phía quầy lễ tân.
Đỗ Yến cho là hắn muốn tìm chứng cứ xác thực, bất đắc dĩ theo sau, song bỗng nghe thấy Thiệu Lăng Hằng nói.
“Tầng mười sáu còn phòng không?”
Phòng nghỉ của toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim đều được sắp xếp từ trước. Đỗ Yến là trợ lý sinh hoạt của Thiệu Lăng Hằng, chỉ có thể dùng phòng phổ thông, được ở một mình đã là đãi ngộ đặc biệt lắm rồi.
Thiệu Lăng Hằng ở tầng mười sáu, vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh.
Vì muốn che giấu vết hôn ở cổ nên cậu mới lấy đại lý do là có côn trùng, nhưng ai ngờ Thiệu Lăng Hằng lại rất để tâm, còn đặc biệt dùng danh nghĩa bản thân thuê một phòng khác.
Đỗ Yến nhìn cặp mắt tỏa sáng lấp lánh của chị gái lễ tân khi Thiệu Lăng Hằng tự mình đặt phòng, cảm thấy ông chủ nhà mình thật tuyệt.
Thiệu Lăng Hằng chỉ vô tình cướp mất năng lượng của cậu thôi, không cần tính toán chi li với hắn nữa.
Thiệu Lăng Hằng cầm thẻ phòng xoay người, phát hiện cảm xúc bất mãn của Đỗ Yến đối với hắn đã biến mất. Tuy trên mặt không để lộ quá nhiều nhưng lại âm thầm nghĩ việc đổi phòng cho Đỗ Yến quả là quyết định đúng đắn.
Trợ lý nhỏ cứ vui vẻ như vậy là tốt nhất.
***
Một ngày trôi qua, có lẽ bởi vì năng lượng ác mộng đã bị Thiệu Lăng Hằng hấp thu nên thời gian hình thành ác mộng trở nên rất ngắn.
Đỗ Yến ở ngay bên cạnh phòng Thiệu Lăng Hằng do đó vô cùng nhạy cảm với ác mộng, cậu bỗng ngửi thấy mùi vị mê người kia.
Mùi vị này quá kỳ diệu, không chỉ thơm ngon mà còn dệt thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Trên vùng sa mạc hoang vắng, hiệp khách cô độc ngồi gần đống lửa nướng đùi dê mua được từ dân du mục, tay cầm bình rượu. Hắn nhìn mặt trăng treo trên bầu trời, nghe sói hú, dõi mắt về phía quê hương nơi phương xa.
Tiếng xèo xèo do lớp thịt béo ngậy bị ngọn lửa bao trùm, mùi thơm của thịt nướng thấm vào từng lỗ chân lông, vừa thỏa mãn vừa khiến người ta cảm thấy hoang vu và cô tịch.
Đỗ Yến tưởng đây là ác mộng bắt nguồn từ bộ phim võ hiệp nào đó.
Không ngờ sau khi nhập mộng, đập vào mắt Đỗ Yến là cả một khu “rừng bê tông”(*) bị bỏ hoang.
(*Rừng bê tông: Hiểu theo nghĩa đen thì cụm từ này ám chỉ những khu đô thị hoặc khu dân cư có những tòa nhà được xây dựng từ bê tông hoặc các vật liệu tương tự với mật độ cao, dày đặc. Nhưng lại không có chỗ để dân cư “thở” bởi thiếu không gian xanh, không gian công cộng, mang đến cảm giác không gian sống chật chội, bức bối. Còn hiểu theo góc độ sâu xa hơn, thì “rừng bê tông” chính là hiện hữu tồi tệ minh chứng cho chất lượng của cuộc sống trong thời đại công nghiệp hóa, hiện đại hóa hiện nay. Một môi trường sống được dựng lên bằng sự cứng nhắc, lạnh lẽo, ảm đạm, thiếu đi sức sống, trong khi môi trường sống mới là yếu tố quyết định đến chất lượng sống, chất lượng của một đô thị.)
Đây là một thành phố, hay nói đúng hơn là đã từng. Đứng bên dưới những tòa nhà cao tầng nhìn lên trên chỉ thấy bầu trời to bằng cái rãnh nhỏ.
Xung quanh mịt mù, hiện ra màu vàng đất nhàn nhạt. Đỗ Yến trông thấy một vật thể hình tròn tỏa ra ánh sáng yếu ớt ở trong không gian u tối ấy.
Đó là mặt trời ư?
Không trung được bao phủ bởi tro bụi, rất khó để tìm được chân trời.
Ven đường đỗ đầy ô tô rỉ sắt cũ nát, kính thủy tinh bên ngoài các cửa hàng cũng chẳng còn nguyên vẹn. Cả thành phố vắng tanh đến đáng sợ, không có bất kì ai xuất hiện.
Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn cường tráng đi từ đằng xa tới, hắn mặc đồ rằn ri, trên lưng đeo cự kiếm không phù hợp với khoa học kỹ thuật của xã hội hiện đại.
Nhìn tạo hình của đối phương, cuối cùng Đỗ Yến cũng biết ác mộng lần này bắt nguồn từ bộ phim nào.
《Vị Đại Hiệp Cuối Cùng Trên Trái Đất》.
Bộ phim này rất kỳ lạ. Đại hiệp thường chỉ xuất hiện trong phim võ hiệp cổ trang, hoàn toàn khác biệt so với bối cảnh địa cầu trước mắt.
Đây là phim tận thế. Khi chiến tranh thế giới lần thứ ba bùng nổ, vũ khí hạt nhân đã hủy diệt tất cả mọi thứ, phóng xạ tràn lan khắp mọi ngóc ngách trên Trái Đất.
Trước khi chiến tranh hạt nhân xảy ra, trên địa cầu đã có không ít cư dân trốn xuống đất ẩn náu, đông lạnh bản thân, chờ giai đoạn cao điểm nhất của đợt phóng xạ trôi qua.
Hai trăm năm sau, những người được đông lạnh đó tỉnh dậy. Thế nhưng bởi vì vài nguyên nhân mà một bộ phận không nhỏ vẫn phải chịu ảnh hưởng của phóng xã như trước.
Những người may mắn sống sót bị biến đổi gen. Bọn họ thức tỉnh siêu năng lực, tuổi thọ cũng được kéo dài, song lại mất đi khả năng sinh sản. Tất cả được gọi chung là Người Lây.
Mà Người Thuần Chủng là một bộ phận nhân loại không bị phóng xạ ảnh hưởng, chẳng thay đổi quá nhiều so với trước khi xảy ra chiến tranh hạt nhân, thân thể vừa gầy yếu vừa có khả năng sinh sản.
Trăm năm trôi qua, trật tự xã hội trên Trái Đất đã được thiết lập lại.
Người Thuần Chủng yếu ớt không trở thành đối tượng bị Người Lây nuôi nhốt hoặc tiêu diệt bởi vì số lượng rất đông, đồng thời họ có thể trồng cây cối, việc mà Người Lây không thể làm được.
Trong thế giới này, động vật và thực vật đều bị nhiễm phóng xạ dẫn đến biến dị, lấy chúng làm thức ăn chỉ khiến mức độ phóng xạ của cơ thể càng tăng cao, khi đến cực hạn thì bắt đầu biến đổi lần hai.
Hậu quả sau đó chính là Người Lây sẽ trở thành sinh vật tương tự với quái thú, mất hết lý trí.
Chỉ có Người Thuần Chủng mới có khả năng trồng trọt, gặt hái những thực vật không nhiễm phóng xạ. Các nhà khoa học sẽ chế ra thuốc kháng phóng xạ từ số thực vật đó.
Vì vậy, trật tự xã hội được thiết lập: Người Lây phụ trách dọn dẹp thành phố, Người Thuần Chủng cải tạo gia viên.
Để đảm bảo gia viên không bị nhiễm phóng xạ, Người Lây không được phép tiến vào đó. Bọn họ chỉ có thể hoạt động xung quanh gia viên, dựa vào việc tìm kiếm tài nguyên trong thành phố để đổi lấy thuốc kháng phóng xạ.
Người Thuần Chủng được rời khỏi gia viên nhưng phải mặc đồ bảo hộ. Thêm nữa những động vật và côn trùng nhiễm phóng xạ cũng không phải là thứ mà Người Thuần Chủng có thể đối chọi, cho nên đại đa số thời gian Người Thuần Chủng sẽ chẳng bao giờ rời khỏi gia viên.
Thẩm Hành từ đằng xa đi tới chính là nhân vật chính của bộ phim – Người Lây mạnh nhất thế giới. Độ phóng xạ trên người hắn rất cao, ngay cả những Người Lây khác cũng chẳng dám ở chung với hắn quá lâu, lo mình sẽ bị nhiễm thêm phóng xạ.
Một trăm năm qua, Thẩm Hành một mình dọn sạch hết thành phố này đến thành phố khác, hắn vừa là Người Lây cường đại cũng vừa là Người Lây cô độc nhất.
Cả bộ phim được bao phủ bởi cảm giác hết sức cô quạnh. Thẩm Hành xử lý hết động vật biến dị chiếm cứ thành phố, Người Lây tránh né hắn, Người Thuần Chủng sợ hắn. Thẩm Hành cứ mãi một thân một mình như thế.
Rất nhiều Người Lây đã chết già, cuối cùng chỉ còn mỗi Thẩm Hành.
Bởi vì kiêng dè Người Lây có sức mạnh sâu không lường trước được này nên khi thực lực của Người Thuần Chủng càng ngày càng lớn, họ bắt đầu nghĩ cách đối phó với hắn.
Thẩm Hành rốt cuộc cũng dọn dẹp xong thành phố cuối cùng. Hắn ngồi trên nóc tòa nhà cao nhất, nhìn đường chân trời ngày một rõ nét hơn, bình thản nhắm mắt lại.
=============
E: Bản gốc là 感染者 Lây Nhiễm Giả và 纯净者 Thuần Tịnh Giả thì mình edit thành Người Lây và Người Thuần Chủng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT